Giản Linh nhìn chằm chằm người phụ nữ, máu cả người sôi trào. Trong bóng đêm, đôi mắt sáng đến doạ người, tựa như dã thú bắt lấy thú vật lạc đàn trong rừng, hận không thể dùng cặp mắt lột lớp ngụy trang chững chạc ổn trọng trên người cô, cởi bỏ áo ngoài đoan trang của cô, làm khóe mắt cô hồng hồng, lộ ra dáng vẻ sóng tình khó kiềm.
Lâu rồi chưa gặp được người hợp khẩu vị như vậy, chỉ một cái chạm, hai âm tiết đã khiến Giản Linh vồn vã như mấy tên nhóc mới lớn.
Người phụ nữ rút tay về, đồng thời để lại khăn tay trong lòng bàn tay Giản Linh.
Trên chiếc khăn kia còn độ ấm sót lại của bàn tay cô, Giản Linh không nỡ để nó nhiễm bẩn, chậm rãi đặt ở chóp mũi rồi khẽ ngửi, hương mai đi vào mũi, mát lạnh thanh nhã, thấm vào ruột gan, lúc còn dư vị mới có thể cảm nhận vị ngọt nhàn nhạt, đến khi dụ hoặc người hít sâu lại chẳng tìm ra cái gì.
Giản Linh cứ như si mê, trong lòng rung động không thôi, tiếng nói cũng trở nên khàn khàn khác lạ.
“Cô… quý cô xinh đẹp này…” Nàng vắt hết óc nghĩ ra một xưng hô phù hợp, “Có thể để lại phương thức liên lạc không? Tôi giặt sạch khăn tay cũng tiện trả lại chị.”
Người phụ nữ hiển nhiên không muốn gặp lại Giản Linh nữa, nhấp miệng rượu, thản nhiên đáp: “Vứt đi.”
Bị từ chối một lần, Giản Linh cũng không nhụt chí, lại hỏi: “Thế để cảm ơn, chi bằng tôi mời chị uống một ly?”
Quán bar vào đêm khuya, mời một cô gái xa lạ uống rượu, ý tứ như thế nào không cần nói cũng biết.
Lần này cô ấy thậm chí không trả lời, chỉ cười một tiếng, trầm đến mức không thể nghe thấy, chứa sự khinh miệt trào phúng, giống như đang chê Giản Linh cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Thính lực của Giản Linh không tệ, nghe rõ rành rành cảm xúc trong nụ cười của cô ấy.
“…” Cho dù cô gái này rất hợp khẩu vị Giản Linh nhưng người ta đã biểu hiện từ chối và khinh thường rõ thế, Giản Linh cũng chẳng cưỡng cầu được nữa, nàng là một người có lòng tự tôn, không mở miệng nữa, mở khăn ra tuỳ tiện lau tóc, càng lau càng bực bội.
Chả biết trong ly rượu kia cho thêm bao nhiêu nước đường, tóc Giản Linh dính sền sệt, khăn tay lau không sạch, nàng dứt khoát kêu nhân viên phục vụ tính tiền, đứng dậy đi toilet, định gội luôn mái đầu.
Lúc nàng rời đi vẫn không quên liếc người phụ nữ một cái, cô ấy vẫn uống rượu một mình trong bóng tối, yết hầu thỉnh thoảng lên xuống, rung động trong lòng Giản Linh càng mạnh hơn, thu sườn mặt cô độc của cô vào trong đáy mắt, tiếc nuối không thể nói thành lời.
Có rất nhiều người khiến Giản Linh thấy vừa mắt, nhưng khiến nàng nhiệt huyết sôi trào, Giản Linh sống hai mươi lăm năm, cô gái này là độc nhất vô nhị.
Cứ bỏ lỡ như vậy, thật đáng tiếc.
…
Trong toilet nữ không có nhiều người, cửa gỗ dày ngăn cách sự ầm ĩ bên ngoài, đầu Giản Linh đặt dưới vòi nước, dòng nước mở tối đa, nước máy lạnh buốt giội xuống từ đỉnh đầu nàng, rửa sạch mùi rượu trong lọn tóc, cũng giải thoát nàng khỏi chốn ồn ào vừa nãy. Nàng đóng vòi nước, lắc lắc đầu nhướng người dậy, ngắm người trong gương, hồi lâu mới chế giễu một tiếng, nghĩ mình mất đi sức hấp dẫn rồi ư.
Bị người ta đá thì thôi đi, đến mời cô nàng lạ mặt trong quán bar tình một đêm cũng khước từ, Giản Linh ngó trái ngó phải tấm gương, muốn tìm ra dấu vết tuổi già sắc tàn của mình, không có kết quả, người trong gương vẫn xinh đẹp như trước đây, mặt mũi tràn đầy collagen.
Giản Linh vừa suy nghĩ lung tung vừa rút mấy tờ khăn giấy trong hộp vuông bên cạnh lau mái tóc còn nhỏ nước, nàng lề mề trong toilet hơi lâu, đến khi tóc rốt cục không nhỏ giọt nữa, cửa bị đẩy ra, có một người tiến vào.
Là cô ấy.
Là người phụ nữ đưa cho Giản Linh khăn tay rồi lại tuyệt tình chối từ nàng.
Yết hầu Giản Linh căng chặt.
Dưới ánh đèn trần sáng loáng của nhà vệ sinh, nàng cuối cùng thấy rõ dáng dấp của cô.
Là một người phụ nữ xinh đẹp thành thục lạnh lùng, nom lớn hơn Giản Linh mấy tuổi, chừng ba mươi, tóc dài hơi xoăn, trang điểm nhạt, mặc áo thắt eo và áo sơ mi tỉ mẩn. Cô xoay người rửa tay, ống quần đen thẳng kéo căng, bao bọc đôi chân thon dài thẳng tắp và bờ mông tròn trịa.
Đứng đắn đến độ làm cho người ta sôi máu.
Một buổi tối đụng phải hai lần, còn có nghiệt duyên nào khéo hơn đây? Nhất là người kia cự tuyệt rõ mồn một như thế mà lại lơ đãng quyến rũ vậy, Giản Linh rất khó chịu.
Giản Linh làm bộ chỉnh tóc, lẳng lặng dò xét cô qua tấm gương.
Nếu không tại sao nói là nghiệt duyên, người phụ nữ này từ tướng tá đến khí chất mười trên mười hợp gu Giản Linh, đôi mắt cụp xuống, hàng mi dày che khuất tất cả cảm xúc trong mắt cô lộ ra sự lãnh đạm, đuôi mắt lại nhẹ nhàng cong lên, hấp dẫn không nói nên lời, sống mũi thẳng tắp, dáng môi duyên dáng luôn luôn mím chặt, vì vậy trông rất xa lánh người. Giản Linh nghĩ, thật không biết khi cô ấy cười lên sẽ xinh đẹp động lòng thế nào.
Lúc đầu Giản Linh còn để ý mặt mũi, chỉ dám trộm nhìn cô gái, về sau nàng đúng là lồ lộ nhìn chằm chặp cô, ánh mắt nóng bỏng, gần như đốt ra một cái lỗ thủng trên gương.
Người phụ nữ nhạy cảm phát giác, tắt vòi nước, ngước mắt liếc nhìn Giản Linh trong gương, lần đối mặt này chỉ kéo dài hai giây nhưng lại ẩn giấu quá nhiều thâm ý. Giản Linh thầm giật mình, nhưng rất nhanh cô ấy lại không để ý chút nào mà dời mắt, cứ như hoàn toàn không biết Giản Linh.
Vô tình phết, Giản Linh nghĩ.
Trong lúc nàng do dự ngẩn ngơ, người phụ nữ đã kéo cửa phòng vệ sinh chuẩn bị rời đi.
Người như vậy, lỡ một lần khả năng sẽ không còn lần hai.
Cơ thể Giản Linh hành động trước đầu óc một bước, bắt lấy cổ tay cô, đồng thời khép cửa gỗ bành đã hé mở lại, ngăn cản người phụ nữ.
Ngay tắp lự, tốc độ phản ứng của người phụ nữ nhanh hơn Giản Linh dự kiến, cô giống như sớm đoán được, ra tay trước Giản Linh một bước, xoay cổ tay tránh khỏi lòng bàn tay Giản Linh, lại nhanh nhảu bắt lấy cổ tay Giản Linh, trở tay ép Giản Linh trên tường, khiến người bất ngờ.
Giản Linh còn chưa kịp phản ứng, lưng đã dính sát mặt tường, một cái tay bị nắm không thể động đậy tí nào, chỉ có thể mặc cho cô ép mình, hơi thở phun lên mặt nàng, chứa đựng hương hoa mai mát lạnh nhã nhặn.
Chẳng khác gì mùi thơm trên khăn tay.
Chỉ một sợi hương đã khiến Giản Linh kích động đến mức cả người run rẩy, đến hàm răng cũng vui sướng run lên.
Bọn họ cách gần đến vậy, chóp mũi gần như chạm vào nhau, hô hấp giao thoa, cùng nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, không còn động tác gì khác.
Tí tách, tí tách.
Giọt nước nhỏ từ vòi chưa vặn chặt, đáp xuống thành bồn màu trắng, bị phóng đại vô hạn trong toilet vắng lặng.
Giản Linh ngây ngốc nghĩ ngợi, cặp mắt của cô nàng này đẹp thật, không chút rung động như đầm sâu, khiến người ta sơ ý chìm vào.
Nhiệt độ chung quanh không ngừng lên cao, trán Giản Linh đổ mồ hôi hột, nhịp tim đập dữ dội, trong mắt toát ra tia lửa tham lam.
Tựa như dã thú săn mồi.
Nhưng lúc này rõ ràng kẻ bị bắt chính là nàng.
Người phụ nữ kia cao hơn Giản Linh nửa cái đầu, tầm mắt Giản Linh vừa vặn ngang cằm cô.
Thời gian cứ như đứng im, đột nhiên, Giản Linh chớp mắt, di chuyển trước một bước.
Nàng nghiêng đầu cười cười với cô, sau đó nửa người trên hơi đổ về phía trước, đầu lưỡi chống cằm người phụ nữ, liếm một cái, nhẹ nhàng tựa lông vũ.
Xúc cảm mềm mại ướt át lạ lẫm, đầm sâu trong mắt cô như gợn một lớp sóng, cơ bắp toàn thân bỗng nhiên căng cứng, năm ngón tay nắm chặt cổ tay Giản Linh, sức lực cũng lớn hơn một chút.
Khoé miệng Giản Linh giương lên vì thực hiện được ý đồ, cặp mắt vội vã dâng ánh nước, nhíu mày, như là đau đớn nhẫn nhịn, nhẹ giọng kêu, âm thanh hơi khàn: “Chị gái này, chị làm đau tôi.”
Giản Linh là tựa cằm của cô mà nói những lời này, hơi nóng phun lên cổ cô, cần cổ thiên nga mỹ lệ trong nháy mắt đỏ lên.
Hô hấp của người phụ nữ hơi gấp, con ngươi co rút, bờ môi gần như mím thành một đường, cả người cô cứng ngắc, chỉ có lực trên tay buông lỏng rất nhiều, nhốt hờ Giản Linh.