Thiếu nữ trinh nguyên
Chuyện tương tự không phải là chưa từng xảy ra.
Đó là vào một buổi tối mùa hè trước khi phân hoá, sau khi làm bán thời gian ở khu công viên trò chơi thượng thành trở về, vội vã đuổi kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng. Thẩm Doãn mười lăm tuổi khi ấy đã cao hơn bạn cùng trang lứa một cái đầu, hai chân thon dài, da thịt trắng sữa, tóc đen thẳng mượt, muốn người ta không để ý cũng khó khăn.
Nàng nhìn vào điện thoại di động sắp hết pin, nội tâm thấp thỏm một chút cảm giác nguy hiểm và bất an, trên đường về nhà đều là những con hẻm âm u chật hẹp. Đèn đường sớm đã bị những kẻ nghèo đến phát điên tháo ra đem bán lấy tiền, chỉ còn dư lại một cái xác không đèn đứng trơ nơi đó, sớm muộn cũng sẽ bị người ta tháo ra xem như sắt vụn mà bán ve chai.
Không có ánh đèn, tối đen như mực, im ắng đến đáng sợ, phía trước không biết sẽ là một kẻ vô gia cư say rượu ở góc đường, là kẻ trộm lần mò trong đêm tối, hay là những gã si tình theo đuôi phụ nữ, giống như một chiếc hộp ngẫu nhiên mà bạn không thể nào biết mình sẽ đụng phải thứ gì.
Lúc đi ra khỏi tàu điện ngầm, bảo vệ vẻ mặt uể oải nhìn nàng một cái, giục nàng đi nhanh một chút, lập tức muốn đóng cửa lại. Thẩm Doãn nhìn cửa cuốn từ từ hạ xuống, lại nhìn đường phố tối tăm âm u, hít một hơi thật sâu.
Nàng bước đi, như cá nhảy vào biển sâu, không quay đầu nhìn lại. Con đường đưa tay không thấy được năm ngón, nếu là một đứa bạn khác cùng trang lứa, đoán chừng không bị doạ khóc thì cũng sợ vỡ mật vỡ gan. Thẩm Doãn cũng sợ, nhưng hoảng sợ là loại cảm xúc không thể giải quyết được vấn đề hiện tại, nàng chỉ có thể đi về phía trước.
Nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, để về nhà sớm hơn một chút.
Nàng cũng quên mất mình đã nhìn thấy đâu đó trong sách có viết, khi sợ hãi hãy hát lên để xua tan căng thẳng và lo lắng trong lòng, thế là Thẩm Doãn nhẹ nhàng ngâm nga bài ‘Fearless’ của Taylor Swift.
https://www.youtube.com/watch?v=PmXqDL3cEOI
Giai điệu quen thuộc vang vọng trong đầu, đúng là có tác dụng nhất định giúp nàng thư giãn hơn. Nhưng cũng vì thế mà làm cho nàng không thể nghe thấy tiếng bước chân như có như không ở đằng sau.
Sau đó Thẩm Doãn mới biết, ở trong màn đêm vô tận, nhẹ giọng ngâm nga chính là chủ động bại lộ thân phận của mình, nói cho mãnh thú ẩn giấu trong đêm tối, nơi này có một bé gái ngốc nghếch chưa hiểu sự đời.
Cách nhà còn một ngã tư, Thẩm Doãn bị người nắm lấy từ phía sau. Hắn là đàn ông, không cao, thế nhưng khí lực rất lớn, hẳn phải là một tội phạm chuyên nghiệp, động tác rất thành thạo, vừa bước tới là che cái miệng bật thốt vì kinh ngạc của Thẩm Doãn lại ngay.
Hắn mở miệng, phả ra mùi thuốc lá và thối mồm nồng nặc làm Thẩm Doãn suýt chút nữa đã nôn ra.
“Ha hả, em gái nhỏ ơi, em hát nghe hay ghê đó.”
“Bây giờ em hát tặng ‘anh’ chú đây nghe có được không hả?”
Sức lực của đàn ông rất lớn, lại từ phía sau áp sát khống chế Thẩm Doãn, căn bản là nàng không thể tránh thoát. Dương vật trần trụi kề sát bắp đùi Thẩm Doãn, đầu óc Thẩm Doãn trống rỗng, bên tai chỉ còn tiếng cười tà ác của gã đàn ông khốn nạn.
“Đừng sợ, chú sẽ rất ôn nhu.”
Một khắc đó Thẩm Doãn hoàn toàn làm theo phản xạ của cơ thể, xuất phát từ bản năng cầu sinh, bất thình lình bật mạnh đầu về phía sau, đụng trúng cái trán của gã đàn ông.
Đầu, đặc biệt là trán, nhìn qua cứng rắn nhưng thực tế lại là điểm yếu dễ bị tổn thương nhất. Ăn phải một cú đau không chỉ đau hơn đòi mạng mà còn sinh ra cảm giác chóng mặt mất kiểm soát.
Nàng dốc hết trăm phần trăm khí lực đổi lấy cái buông tay và gào thét của gã đàn ông. Rồi nàng nhấc chân lên dùng lực đạp xuống, lại thêm một tiếng kêu thống khổ thất thanh. Cuối cùng Thẩm Doãn nhắm ngay đũng quần hắn đạp một cước, thừa dịp gã gục ngã không dậy nổi, như một con thỏ chân dài mắt đỏ, sợ hãi chạy đi.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Doãn co ro trong chăn, khóc suốt một đêm, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, hoàn toàn không thể gặp ai.
Một tháng sau khi sự kiện đó qua đi, nàng phân hóa thành Alpha.
Rồi sau đó, nhờ đóng AV, nàng nhận được rất nhiều sự ưu ái từ bọn phú hào. Tuyệt đại đa số đều là nam A trung niên đầu dầu mặt bẩn, cũng có vài nữ A soái khí sự nghiệp thành công, ra giá không chỉ có thể trả hết nợ vay, mà còn có thể làm cho Thẩm Doãn thảnh thơi không cần phấn đấu suốt hai mươi năm.
Nàng vốn có thể đồng ý.
Nhưng sự căm ghét của Thẩm Doãn xuất phát từ nội tâm, loại dục vọng và mê luyến mà những Alpha đó dành cho nàng, loại khát vọng đó, ý muốn chiếm hữu đó, sẽ chỉ làm nàng nhớ tới cái đêm hôm đó.
Làm nàng thấy sợ hãi.
Vì lẽ đó Thẩm Doãn lựa chọn một vị Omega làm kim chủ của mình, nàng xuất thân cao quý, khí độ cao hoa. Vậy mà ngay lúc này giờ khắc này, ánh mắt của nàng, ngữ khí của nàng, lại làm cho Thẩm Doãn thấy bất lực.
Tự nãy giờ nàng không thể phản kháng, chỉ có thể giương mắt nhìn ánh đèn lấp lóe như sao trên đỉnh đầu, vừa là sự ngoan ngoãn cũng là lời kháng nghị lặng thầm.
Khi đôi môi mềm ấm kề sát da ngực cực kỳ mềm mại của thiếu nữ, chỉ cần nhẹ nhàng hút một cái là có thể ấn xuống cánh hoa hồng hào đáng yêu. Alpha ngày thường lúc làm tình luôn vô vị cứng nhắc, giờ phút này đang ở dưới người nàng, hiện ra mấy phần trầm lặng và khiết tịnh*, khiến cho Omega ngang tàng, bá đạo rất đỗi hài lòng.
*không có ham muốn td
Như vậy mới tốt, ngoan một chút, nghe lời một chút, em muốn thứ gì, tôi cũng sẽ cho em.
Mỹ phụ trung niên đùa bỡn nụ hoa mềm của thiếu nữ, nhìn mặt nàng từ bình tĩnh không lay động đến dần nổi lên dục vọng đỏ bừng. Hiển nhiên là nàng không quá quen thuộc cảm giác này, con ngươi ướt át hơi chút kinh hoảng, như là thỏ con đi lạc trong rừng bị mụ phù thủy xách lên.
Dương vật to lớn đã cương lên, nhưng đây không phải nơi mà hôm nay Diệp Lam muốn chơi đùa. Nàng cố hết sức quên nó đi, từ từ tách hai chân Thẩm Doãn ra, ở trên cao nhìn xuống quan sát tiểu huyệt hồng hào của thiếu nữ.
Sạch sẽ, nơi này chưa từng có người đặt chân qua.
Nàng là khách hàng đầu tiên của nơi này.
Diệp Lam nhìn lướt qua móng tay của mình, sắc bén như là những lưỡi dao trí mạng, nàng cúi đầu, từ bỏ ý định dùng ngón tay để nới rộng trước. Miệng huyệt và dương cụ giả đều ướt nhẹp gel bôi trơn vị cam sành, nàng hạ thấp người xuống, dương cụ ở trước miệng huyệt sượt tới sượt lui thăm dò.
Chọc, ngoáy, tiến vào một chút lại rút ra, lặp đi lặp lại để Thẩm Doãn dần quen với cảm giác bị tiến vào.
Nàng đã nói mình sẽ rất ôn nhu, vậy thì nàng sẽ làm đúng như vậy.
Đợi đến khi Thẩm Doãn không còn nhíu mày vì bị dương cụ đâm vào, Diệp Lam biết thời cơ đã đến, nàng ấn lại eo gầy của thiếu nữ, lòng bàn tay giãn ra hết sức, tham lam chạm đến da thịt mềm mại càng nhiều, hạ thân vừa ôn nhu vừa chậm rãi, đưa dương cụ màu đen vào hành lang chật hẹp của Alpha.
“A…”
Thân thể Thẩm Doãn vì đau đớn mà co lại theo bản năng, nhưng lại bị người trên thân áp chế không thể động đậy. Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, bộ ngực bị phu nhân nắm lấy, cảm giác đau ở hạ thể bỗng chốc vơi đi. Nhưng vẫn khiến người ta không thể thích ứng, như là thân thể bị xé rách thô bạo, dương cụ cứng rắn lại lạnh lẽo thọc vào, tùy ý thăm dò gây rối.
“Còn đau không?”
Phu nhân xoa xoa mặt Thẩm Doãn, tóc dài như mực của nàng xõa xuống trước ngực, trong đôi mắt lấp lánh niềm thương yêu và sự thương tiếc hiếm thấy.
Thẩm Doãn đã biết vì sao, Alpha đều sẽ vạn phần nhu tình với Omega đã cho mình lần đầu tiên.
Dù có là ngược lại, nguyên tắc đó vẫn đúng.
Nàng lắc lắc đầu, sau đó quả cầu trong miệng được tháo xuống, lưỡi và môi giành lại được tự do.
Ngón tay Omega ôn nhu như gió xuân phớt qua hai gò má nàng, mang đến một sự nhồn nhột khó tả bằng lời.
Nàng cúi người, hôn lên khóe miệng Thẩm Doãn, nhẹ giọng nỉ non.
Bé ngoan.