Tử Động

Chương 12: Tàn Y Chết, Lưu Nhiều Bí Ẩn - Chạm Xích Kiệu, Họa Vô Đơn Chí


Một vùng không gian mờ sáng chợt rộng mở, Đường Thượng Thanh vừa mơ hồ nhận ra đó chính là một thạch thất với nhiều vật dụng được chuẩn bị sẵn thì đã ngã chúi về phía trước!

“Bịch!”

Thoát lực, Thượng Thanh ngay lập tức chìm vào màn đêm đen vĩnh hằng!

Huyệt nhân trung chợt đau nhói, Thượng Thanh bật kêu lên:

– Ái… hự!

Mở mắt ra, chàng nhìn thấy Tàn Lão Y đang ở bên cạnh chàng!

Lão đã hồi tỉnh, và đang dùng một đầu kim nhọn hoắt đâm vào nhân trung huyệt của chàng!

“Tàn lão ca phải dùng đến cách này để cứu tỉnh ta, chứng tỏ lão ca vẫn còn trong tình trạng vô lực!”

Với ý nghĩ hoàn toàn thực tế này, Thượng Thanh lồm cồm ngồi lên!

Đôi mắt của Tàn Lão Y đang he hé mở chợt nhấp nháy!

Hiểu ý, Thượng Thanh cố phát thoại:

– Lão ca gọi đệ?

Lão chớp mắt, đôi môi mấp máy mãi nhưng không có cách nào thốt ra thành lời!

Chàng phải nghiêng người xuống, đưa tai kề vào miệng lão mới nghe được ba tiếng, nhỏ như tiếng muỗi kêu:

– Quy… Nguyên… Đan…

Không đợi lão lặp lại lần thứ hai, Thượng Thanh vội ngồi thẳng lên và đưa mắt tìm kiếm khắp gian thạch thất!

Mé bên trái có một hộc đá với nhiều túi, lọ chợt đập vào mục quang của chàng!

Chàng cố hỏi:

– Quy Nguyên đan là linh dược để chữa thương cho lão ca?

Lão chớp mắt thay cho câu trả lời! Qua tia mắt có phần ngời sáng hơn của lão ca, Thượng Thanh biết là chàng hiểu đúng!

Chàng chậm chạp đứng lên và di chuyển càng chậm chạp hơn về phía hộc đá nọ!

Trong số những cái túi lọ lỉnh kỉnh chàng phát hiện ra lọ thuốc chỉ có một hoàn linh đan duy nhất với ba chữ Quy Nguyên đan ghi rõ bên ngoài!

Quay lại, chàng bắt đầu nạp thuốc vào miệng lão!

Lộ vẻ hài lòng, Tàn Lão Y nhắm nghiền hai mắt!

Được một lúc, lão nhanh nhẹn ngồi dậy, giống như bao thương thế đều đã biến mất!

Lão hăm hở một cách khác thường:

– Lão đệ mau tọa công để ta có thể dễ dàng xem lại toàn bộ kinh mạch!

Tuy đang kinh ngạc về sự bình phục mau lẹ của lão ca nhưng chàng đành phải làm theo lão!

Trong tư thế tọa công nhưng không thể vận hành chân khí, Thượng Thanh chợt bàng hoàng khi nghe lão kêu lên:

– Quái lạ! Sao lại như thế này?

Chàng khẽ hỏi, vì có muốn hỏi lớn cũng không được:

– Tình trạng của đệ hiện ra sao?

Lão đáp với vẻ hoang mang cực độ:

– Lão đệ không bị Thượng Quan Điền cố tình hãm hại như ta nghi ngờ! Hàn khí đã hoàn toàn bị khu trục! Nhưng việc lão đệ không thể vận dụng được chân lực hoàn toàn ngoài sự hiểu biết của ta! Không lẽ y thuật của ta không thật sự cao minh như ta tự hào?

Chàng kinh ngạc:

– Phải chăng là do hoàn linh đan đã được lão ca nhắc đến?

Lão lắc đầu:

– Đó là hoàn linh đan được phối chế từ Thiên Niên Hà Thủ Ô, mà nguồn gốc lại xuất phát ở vùng băng giá như lão đệ đã biết! Dùng hoàn linh đan đó chỉ có lợi, không thể gây hại!

– Hàn khí không còn, hoàn linh đan lại phù hợp với tâm pháp Kim Sa, vậy tại sao đệ bị lâm vào tình trạng này?

Lão lắc đầu thất vọng:

– Ta không hiểu! Ta bất lực vì không giúp được gì cho lão đệ! Ta thật vô dụng, vô dụng đến nỗi không thể cứu được giọt máu duy nhất của Nhị chủ nhân!

Ngờ lão quá thất vọng nên nói những lời hàm hồ, Đường Thượng Thanh vội trấn an lão:

– Đệ chỉ thoát lực chứ nào đến nỗi phải chết, lão ca bất tất phải tự thống trách!

Tàn Lão Y bất giác gào lên thật bi thương:

– Nhị chủ nhân! Lão nô thật vô dụng! Nhị chủ nhân bị tiểu nhân hãm hại, lão nô không thể báo được thù! Giờ đến lượt thiếu chủ nhân sẽ phải uổng mạng, lão nô cũng không thể làm gì được hơn! Lão nô dẫu chết cũng không thể nhắm được mắt! Nhị chủ nhân ôi!

Đường Thượng Thanh dần hiểu:

– Lão ca vừa gọi đệ là thiếu chủ nhân? Tại sao? Lão ca có quan hệ gì với gia phụ? Gia phụ là ai? Gia phụ là ai, lão ca?

Tàn Lão Y nhìn chàng với đôi mắt giàn giụa lệ:

– Thiếu chủ nhân chính là giọt máu của Nhị chủ nhân! Nhị chủ nhân là Đường… ọe!

Lão thổ huyết xối xả khiến Thượng Thanh đâm hoảng:

– Lão ca! Lão ca sao rồi?

Lão đưa tay lên gạt qua khóe miệng! Bất đồ, lão ngã vật xuống!

Huỵch!

Chàng chồm lên, nâng lão dậy:

– Lão ca! Quy Nguyên đan…

Lão phều phào và máu huyết cùng với âm thanh nấc nghẹn cùng thoát ra cửa miệng:

– Quy… Nguyên… chỉ có tác dụng quy hồi lực tàn! Hãy nghe lão nô căn dặn! Muốn rõ lai lịch hãy đến tìm tam bối Dư… Hự!

Chàng hốt hoảng ôm chầm lão vào người:

– Vị tam bối nào đó đang ở đâu? Sao lão ca không nói rõ lai lịch đệ ngay bây giờ?

Lão cố gượng:

– Lão… nô không thể! Sau thạch thất có lối thoát! Thiếu chủ nhân mau đến Kim Sa là… là…

– Là gì, lão ca? Phải chăng tam bối đang ẩn cư ở đó!

– Là Đại mạc Kim Sa động!

Lão ưỡn người lên rồi nằm im!

Thượng Thanh bật gào:

– Lão ca! Lão ca!

Chàng gào mãi cho dù Tàn Lão Y không thể lên tiếng được nữa! Lão đã vĩnh viễn ra đi, để lại cho chàng thật nhiều nghi vấn…

– Bước ra ngoài thạch thất, Thượng Thanh phát hiện đó là một trũng núi có đầy hoa cỏ! Trũng núi hoàn toàn vắng lặng, không có lấy một bóng người!

Chàng thất vọng vì không biết phải bằng cách nào để có thể đào được một mộ huyệt cho Tàn Lão Y!

Nền đất ở trũng núi tuy mềm nhưng vẫn đòi hỏi ở chàng một chút sức lực cỏn con! Bằng không, nếu chàng vẫn là người vô lực, chàng dù muốn cũng không thể tự tay đào được một mộ huyệt.

Đang loay hoay tìm cách, Thượng Thanh thất kinh khi nghe một âm thanh bật ré lên:

– Úy! Lại là Đường tiểu tử? Ngươi còn sống thật sao? Hé… hé…

Tràng cười chưa dứt, một bóng nhân ảnh chợt thoáng qua!

“Vút!”

Và ngay lập tức chàng phát hiện toàn thân chàng đang bị chủ nhân của âm thanh the thé nọ túm đi!

“Vù… vù…”

Gió thổi ngược vào mặt khá mạnh, cho Thượng Thanh biết nhân vật nọ đang đưa chàng đi bằng khinh thân pháp rất nhanh!

Chàng thầm cười đau khổ:

“Rốt cuộc ta vẫn chưa thể an táng chu tất cho lão ca! Hà…! Lão ca chớ trách đệ, bất quá gian thạch thất kia cũng là nơi an nghỉ mãi mãi cho lão ca! Đệ chỉ hy vọng rằng sẽ không ai phát hiện ra gian thạch thất đó để vong hồn lão ca không bị làm phiền!”

Còn đang tự thống trách, chàng bỗng bị xô té về phía trước!

“Huỵch!”

Cố gượng ngẩng đầu lên, toàn thân chàng dù đã chuẩn bị sẵn cũng phải giá lạnh khi phát hiện cỗ Xích Kiệu đang sừng sững trước mặt chàng!

Người vừa bắt giữ và ném chàng xuống trước cỗ Xích Kiệu chính là mụ Tuyết Vân Ma Bà! Mụ lên tiếng:

– Chủ nhân có nhận ra tiểu tử này không?

Từ cỗ Xích Kiệu, âm thanh của Xích Y nữ lang vang lên kinh ngạc:

– Là Đường tiểu tử? Tuyết Vân bắt gặp y ở đâu?

Mụ Tuyết Vân Ma Bà:

– Ở cách đây không xa, tại một trũng núi!

– Y làm gì ở đó?

– Y thơ thẩn đứng một mình như kẻ nhàn du! Chỉ có điều, y không còn võ công!

Xích Y nữ lang từ cỗ Xích Huyết kiệu bật cười khanh khách:

– Mất võ công là may cho y! Đáng lý y phải mất mạng vĩnh viễn tại Tử động mới đúng! Ha… ha… ha…

Dứt tiếng cười, Xích Y nữ lang hạ lệnh:

– Đưa y hồi động! Bổn kiệu còn phải tra hỏi y nhiều điều! Đi nào!

Bị Tuyết Vân Ma Bà đưa đi, Thượng Thanh hoàn toàn tuyệt vọng!

Một lần nữa chàng lại rơi vào tay Xích Y nữ lang, một nữ lang cực kỳ diễm lệ nhưng tính khí cũng cực kỳ tàn ác!

“Nếu ta lại bị nàng dùng thủ pháp Phân Cân Thác Cốt để hành hạ, phen này ta khó toàn mạng! Bằng không, nếu nàng lại ném ta vào Tử động một lần nữa, vị tất ta có được lần thứ hai may mắn! Hà…! Đúng là họa vô đơn chí!”

Suốt lúc bị đưa đi không lúc nào Thượng Thanh không nghĩ đến những khắc nghiệt đang chờ đợi chàng ở Biệt Hối động hay ở Tử động!

Do đó, chàng không thể không lấy làm vui mừng khi phát hiện có người xuất hiện ngăn cản Xích Huyết kiệu!

– Dừng lại!

Bị ngáng đường, Tuyết Vân Ma Bà tay vẫn giữ chàng, hung hăng bước lên, diện đối diện với một Bạch y nữ lang:

– Nha đầu! Ngươi muốn chết hay sao mà dám ngăn đường cản lối lão thân? Mau tránh ra nào!

Bạch y nữ lang không một lần nhìn đến Thượng Thanh, chỉ thản nhiên lên tiếng:

– Mụ là ai? Nếu không có quan hệ gì với cỗ Xích Huyết kiệu kia thì mau tránh! Chớ làm ta phải động nộ!

Chưa từng nghe loại khẩu khí nào như vậy Tuyết Vân Ma Bà thuận tay ném chàng sang một bên như ném bỏ một phế vật và ào ào lao đến.

– Nha đầu muốn chết! Nằm xuống!

“Vút!”

“Vù… vù…”

Bạch y nữ lang ung dung vẫy nhẹ hữu thủ và khẽ nạt:

– Mụ tìm lầm đối tượng rồi! Đi!

“Vù… vù…”

“Ầm!”

“Hự!”

Chỉmột chiêu mụ Tuyết Vân Ma Bà phải chuốc lấy thảm bại! Nếu phía sau mụ không là cỗ kiệu mà là một khoảng trống không thì chẳng biết mụ phải bị chấn lùi đến bao nhiêu trượng mới có thể dừng lại!

Chạm phải thực tế phũ phàng, một Bạch y nữ lang xem như hạng liễu yếu đào tơ lại là cao thủ kiệt xuất, mụ Tuyết Vân Ma Bà tròn mắt và lắp bắp nói:

– Ngươi là… cô nương là nhân vật hà phương hà xứ? Xuất hiện như thế này là có ý gì?

Mụ bỗng thay đổi lối xưng hô! Chứng tỏ mụ đã biết đá biết vàng, biết thế nào là câu: “Cao nhân tắc hữu cao nhân trị”.

Bạch y nữ lang vẫn giữ thái độ thản nhiên như lúc đầu:

– Trừ khi mụ thực sự có quan hệ đến cỗ Xích Huyết kiệu mới có quyền hỏi ta câu đó!

Mụ đâm hoảng thực sự:

– Cô nương tìm chủ nhân của lão thân có việc gì?

Bạch y nữ lang chợt nhếch cao đôi mày liễu:

– Xích Huyết kiệu là chủ nhân của mụ?

Mụ định lên tiếng thì chính lúc này Xích Y nữ lang từ bên trong cỗ Xích Huyết kiệu mới chịu mở miệng:

– Tuyết Vân! Lui lại nào! Hãy chăm sóc cho tiểu tử, mọi việc đã có bổn kiệu lo liệu!

Nghe lệnh, Tuyết Vân Ma Bà vội dịch ngang người và bước giữ lấy Thượng Thanh! Đó cũng là lúc Bạch y nữ lang nhìn rõ được chàng! Nàng kêu lên:

– Ơ hay! Sao lại là các hạ?

Thượng Thanh vừa nhếch môi cười nhẹ liền bị mụ Ma Bà chế trụ Á huyệt! Chàng lắc đầu kèm theo tiếng thở dài chán ngán!

Khi đó có tiếng của Xích Y nữ lang vang lên với một vài tiếng cười khùng khục trong miệng:

– Hà… hà…! Cô nương có quen biết y sao? Có phải vì thế cô nương xuất đầu lộ diện và ngăn bổn kiệu?

Bạch y nữ lang đỏ gương mặt vì quá hiểu câu hỏi đầy hàm ý của đối phương. Nàng khẽ gắt:

– Người có thể hỏi là ta chứ không phải ngươi! Hãy mau ra đây nạp mạng!

Tiếng kêu đầy ngạc nhiên của Xích Y nữ lang liền vang lên:

– Nạp mạng? Hung hăng thế sao, cô nương? Này! Y không xứng là ý trung nhân của cô nương đâu! Cô nương chớ vì y mà phí đi nhan sắc trời cho! Ta…

Bạch y nữ lang lập tức nang cao hữu thủ:

– Câm! Ngươi còn lời nào nhảm nhí chớ trách ta hủy nát cỗ kiệu có cả ngươi trong đó!

– Ha… ha… ha! Bình tĩnh nào cô nương! Nếu thật sự lo cho ý trung nhân như vậy, cứ từ từ chờ nghe bổn kiệu đặt điều kiện trao đổi. Đừng có…

Bạch y nữ lang bật thét lên:

– Ngươi muốn chết thật rồi!

“Vù… vù…”

Một luồng khí lạnh như băng liền được Bạch y nữ lang quật thẳng vào cỗ Xích Huyết kiệu!

Gã đại hán kiệu phu ở phía sau không cần đợi lệnh lập tứ nhích động thânhình tiến nhanh về phía kiệu! Kịp lúc, gã cùng đồng bọn ở phía trước liền đồng loạt xô ra hai ngọn kình phong di sơn đảo hải.

“Vù… vù…”

“Ào… ào…”

“Ầm!”

Bản lãnh của Bạch y nữ lang thật cao minh! Hai gã đại hán cùng liên tay liên thủ nhưng vẫn bị dư kình đẩy bật về phía sau! Cả hai phải bám vào cỗ kiệu mới có thể ổn định cước bộ!

Từ cỗ Xích Huyết kiệu, âm thanh của Xích Y nữ lang vang ra:

– Thân thủ quả bất phàm, chẳng trách cô nương lại ngông cuồng tự cao tự đại!

Ngược lại, Bạch y nữ lang đột nhiên bừng bừng lửa phẫn nộ:

– Quả nhiên là tuyệt kỹ thượng thừa của Phật môn! Phải chăng đây là công phu có xuất xứ từ Đà La Bối Diệp kinh?

Xích Y nữ lang phát ra tiếng kêu kinh ngạc:

– Sao cô nương biết?

Bạch y nữ lang cười lạnh:

– Nào chỉ biết không thôi? Môn nhân bổn cung chí ít cũng có một người vừa được nếm qua sự lợi hại của công phu này! Quả nhiên là do ngươi sát hại!

Vút!

Xích Y nữ lang bằng một khinh thân pháp thượng thừa lâp tức xuất hiện ngay phía trước cỗ Xích Huyết kiệu!

Nàng hỏi:

– Cô nương vừa xưng là bổn cung phải chăng là Băng Ngọc cung ở Tây Vực?

Bạch y nữ lang đáp:

– Không sai! Ngươi đừng vờ ngây ngô nữa!

Xích Y nữ lang kinh ngạc:

– Cô nương muốn ám chỉ điều gì khi nói bổn kiệu đã sát hại môn nhân quý cung?

Bạch y nữ lang cười lạnh:

– Ta bảo ngươi đừng giả vờ ngây ngô nữa kia mà? Động thủ đi! Ta đang muốn biết Đà La Bối Diệp kinh có công phu nào lợi hại!

Xích Y nữ lang xua tay ngăn lại:

– Chậm đã! Bổn kiệu không ngại việc chạm chiêu! Nhưng ít ra cô nương phải nói cho bổn kiệu rõ chuyện gì xảy ra mới được!

Bạch y nữ lang trợn mắt và nhướn cao đôi mày liễu:

– Được! Ngươi muốn nghe lại kiệt tác của ngươi chứ gì? Vậy thì nghe đây: nhân lúc ta và Cung chủ có việc phải xuất cung, lo đối phó với Cửu phái giang hồ, ngươi ngang nhiên lẻn vào cung lấy đi năm hoàn Hà Thủ Ô Linh vừa dùng chính sở học của ngươi để hạ sát một môn nhân đã tình cờ phát hiện ngươi! Ngươi còn chối nữa không?

Xích Y nữ lang sửng sốt:

– Cô nương nói có chứng cớ không?

– Hừ! Ngươi quên ngươi đã lưu tự tại bổn cung rồi sao?

– Lưu tự? Bổn kiệu đã lưu tự như thế nào?

– Ta không ngờ ngươi lại buộc ta phải nói lại tất cả hầu thỏa mãn lòng tự cao tự đại của ngươi! Chớ nhiều lời nữa! Ngươi có bao nhiêu tài cán cứ thi thố cả đi! Ta…

Bạch y nữ lang còn muốn nói nữa nhưng lại bị Xích Y nữ lang chặn ngang:

– Cô nương chớ quá hồ đồ! Bổn kiệu hỏi như thế chỉ là muốn tìm hiểu xem kẻ nào táo gan dám mạo nhận danh xưng bổn kiệu khi cố ý lưu tự tại quý cung!

Bạch y nữ lang hậm hực:

– Ngươi định chạy tội sao? Ngoài ngươi ra còn ai biết về Đà La Bối Diệp kinh để lưu tự thách thức bổn cung?

– Sao? Trong lưu tự có nhắc đến năm chữ Đà La Bối Diệp kinh thật à?

– Không nhắc sao ta biết đó là công phu gì?

Xích Y nữ lang thoáng bàng hoàng:

– Nguyên văn như thế nào, cô xin hãy lập lại đi!

Bạch y nữ lang dằn từng tiếng:

– Kinh Đà La nát ngọc băng tan, chưởng Bối Diệp thu hồn nhiếp phách.

Xích Y nữ lang như bị chấn động toàn thân lùi lại:

– Không thể nào! Bổn kiệu chưa bao giờ tự hợm mình như vậy!

Bạch y nữ lang lao đến:

– Ngươi có chối cũng đã muộn! Hãy xem Băng Ngọc Nhiếp Hồn của bổn cung!

“Vút!”

“Vù… vù…”

Xích Y nữ lang nhanh chân nhảy tạt qua một bên!

“Ầm!”

CỗXích Huyết kiệu vì phải hứng trọn một kình thay cho chủ nhân nên lập tức vỡ nát. Hai gã đại hán đứng ở hai bên cũng bị dư kình quật ào ào vào cũng loạng choạng ngả nghiêng như hai con thuyền nan gặp cơn sóng dữ!

Bạch y nữ lang quyết vì môn nhân báo thù nên lăng không lao đuổi:

– Công phu của ngươi đâu? Đỡ!

“Vù… vù…”

Xích Y nữ lang vì mục kích cỗ Xích Huyết kiệu bị phá hủy nên long mắt động nộ:

– Tiện nhân! Ngươi xem thường bổn kiệu đến thế sao? Tiếp chưởng!

“Vù… vù…”

“Ào… ào…”

“Ầm!”

Nhận thấy Xích Y nữ lang bị chấn lùi Bạch y nữ lang đắc ý:

– Bản lãnh của ngươi chỉ có thế thôi sao? Vậy thì phải chết!

“Vù… vù…”

Xích Y nữ lang hét lên lanh lảnh:

– Bổn kiệu hết nhân nhượng được nữa rồi! Xem Bối Diệp Nhất Chưởng!

“Vù… vù…”

Ngọn kình kỳ quái của Xích Y nữ lang chợt hiển hiện! Đó là một lớp chưởng phong vừa dày đặc vừa nhanh chóng phình to, tạo thành một đám vân vụ mờ ảo như hình một phiến lá to ngoại cỡ!

Phiến lá khi đủ lực liền quất thẳng ngọn vào luồng chưởng lực lạnh toát của Bạch y nữ lang.

“Ào… ào…”

“Ầm!”

Không ngờ Xích Y nữ lang còn có công phu tuyệt diệu này, Bạch y nữ lang rít lên:

– Băng Ngọc Bạt Sơn! Đỡ!

“Vù… vù…”

Mức độ lạnh giá của ngọn kình lần này thậm chí còn cao hơn chưởng lúc nãy những gấp đôi!

Xích Y nữ lang có phần hoảng loạn:

– Bối Diệp Nhị Chưởng! Đỡ!

“Vù… vù…”

“Ào… ào…”

“Ầm!”

Xích Y nữ lang tái sắc vì lần chạm chiêu này cho thấy bản lãnh của đối phương dẫu sao cũng cao minh hơn! Nàng hoảng hốt gọi:

– Nhất kiệu, nhị kiệu! Đánh!

Hai gã đại hán lập tức nhảy ùa vào!

“Vù… vù…”

“Vù… vù…”

Bạch y nữ lang bật lên tiếng cười sắc lạnh:

– Hứ! Là ngươi muốn chứ không phải ta thích lạm sát! Đỡ!

“Vù… vù…”

“Ào… ào…”

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Sau nhiều lần chạm chiêu thất bại, chân nguyên nội lực của Xích Y nữ lang có phần bị suy giảm! Vì thế, dù có thêm hai gã đại hán liên thủ, sức chấn kình cũng làm cho cả ba phải hồi bộ mãi về phía sau!

Bạch y nữ lang quyết chí báo thù bèn lao đến thần tốc:

– Băng Loang Mãn Địa! Đỡ!

“Vù… vù…”

Xích Y nữ lang động dung biến sắc trước tuyệt học bất phàm của Băng Ngọc cung:

– Nhất kiệu, nhị kiệu! Đánh!

“Vù… vù…”

Như chưa cảm thấy đủ, Xích Y nữ lang còn rối rít gọi:

– Tuyết Vân! Đánh!

Ném Thượng Thanh qua một bên, Tuyết Vân Ma Bà động thân lao đến, tạo thế vây hãm Bạch y nữ lang vào hợp kình của bốn tay đại cao thủ.

“Ào… ào…”

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Trận giáp chiến nhờ đó bỗng trở nên ngang tài ngang sức với phe Xích Huyết kiệu gồm bốn người và bên còn lại chỉ có một Bạch y nữ lang nhưng sở học lại cao minh thâm hậu!

Cả năm nhân vật tiếp tục quần thảo, gây thành một trận chiến kinh thiên động địa.

“Vù… vù…”

“Ào… ào…”

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Đang lúc những tiếng chạm kình thay nhau vang ra, Đường Thượng Thanh sau một lúc bị chế trụ Á huyệt, không thể lên tiếng khuyên ngăn hoặc giãi bày cho dù chàng vừa nhận ra ở song phương đang có điều nhầm lẫn ngộ nhận, thì thời gian cầm chế huyệt đạo đã mãn, Á huyệt tự giải khai, Đường Thượng Thanh vội gào lên hết mức có thể gào vì chỉ có thể phát ra những thanh âm khàn khàn của một người không biết võ công. Vì thế, tiếng gào của chàng hoàn toàn không thể nào vượt qua những tiếng chạm kình cứ vang lên lồng lộng và che át đi! Chàng vẫn mãi kêu, mãi gào:

– Dừng lại! Đừng động thủ nữa! Tuyết Ngân cô nương mau dừng lại!

Tuy không một ai nghe biết những gì chàng đang gào, đang gọi nhưng do chàng vừa gào vừa huơ tay giẫm chân nên lần hồi cũng có người phát hiện thái độ của chàng!

Phát hiện điều đó, Tuyết Vân Ma bà chợt nảy sinh ý đồi độc ác. Mụ bất ngờ tách người khỏi trận chiến!

“Vút”

BạchY nữ lang – chính là Tuyết Ngân – tuy không nhận ra ý đồ của mụ nhưng không có mụ cùng liên thủ lại là cơ hội ngàn năm có một! Tuyết Ngân lập tức vũ lộng chưởng kình, mong trấn áp ngay phe đối phương chỉ còn lại ba người:

– Băng Ngọc Nhiếp Hồn! Đỡ!

“Vù… vù…”

Ngọn chưởng kình băng ngọc lạnh buốt lập tức phủ chụp lấy Xích Y nữ lang và hai gã đại hán kiệu phu!

Khiếm khuyết một trợ thủ, Xích Y nữ lang phải tận lực bình sinh bù vào:

– Xem Bối Diệp Tam Chưởng đây!

“Vù… vù…”

Hai gã kiệu phu cũng vận dụng toàn bộ chân lực hất mạng song thủ.

“Ào… ào…”

Đúng lúc tiếng chạm kình sắp sửa vang lên âm thanh the thé của mụ Tuyết Vân Ma Bà chợt cất lên:

– Nha đầu hãy mau dừng tay! Hãy xem thủ đoạn của lão thân!

Ngay tức khắc Tuyết Ngân xạ ánh mắt nhìn mụ Ma Bà! Nàng thoáng chần chừ khi phát hiện mụ đang áp chưởng tay vào Bách Hội huyệt của Đường Thượng Thanh!

Không những thế Tuyết Ngân còn nghe Thượng Thanh rối rít gọi với một âm thanh khàn khàn yếu ớt rất khó nghe:

– Đừng động thủ nữa, Tuyết Ngân cô nương!

Tuyết Ngân hoang mang, khắc lực đạo từ ngọn chưởng của nàng chợt suy giảm!

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Bạch y nữ lang bị hợp kình của đối phương chấn lùi!

Lập tức, Xích Y nữ lang tung người lướt ào ào đến:

– Tiện nhân mau nạp mạng!

“Vù… vù…”

Hai gã kiệu phu cũng không bỏ lỡ cơ hội vừa có được! Cả hai lừng lững lướt đến!

“Ào… ào…”

“Ào… ào…”

Một kết quả như thế này quả là ngoài sự mong đợi, Tuyết Vân Ma Bà bất ngờ xô Thượng Thanh bật ngã để có thể lao đến hiệp lực với chủ nhân.

– Nha đầu! Vận số của ngươi đã hết rồi! Ta…

Mụ buông dở câu nói vì cước chân hữu của mụ chợt có người nắm giữ.

Mụ đưa mắt nhìn xuống và lập tức quát:

– Tiểu tử muốn chết!

“Vù… vù…”

Mụ phát kình.

Và trong nháy mắt, Đường Thượng Thanh đang liều lĩnh giữ chân mụ có sinh mạng đang như chỉ mành treo chuông!

Không sớm cũng không muộn, trong lúc Đường Thượng Thanh tin chắc rằng phải chết, tiếng thét phẫn nộ của Tuyết Ngân chợt vang lên:

– Kẻ độc ác như mụ, ta chưa từng thấy qua! Đỡ nào!

“Vù… vù..”

Nhanh vô tưởng, phát hiện chưởng kình của Bạch y nữ lang bất ngờ ập đến, mụ Tuyết Vân Ma Bà lập tức thu chiêu và lẹ làng lạng người tránh thoát.

“Vút!”

Tình thế diễn ra đến lượt sinh mạng của Đường Thượng Thanh bị uy hiếp bởi chưởng lực của Tuyết Ngân đang theo đà ập đến!

“Vù… vù…”

Với thân thủ thật sự cao minh, Đường Thượng Thanh nhìn thấy Tuyết Ngân nhanh tốc uốn cổ tay khiến chưởng lực đang thoát ra vụt chuyển đổi phương hướng!

“Ào… ào…”

“Ầm!”

Ngọn kình va mạnh vào nền đất, chỉ cách Đường Thượng Thanh một quãng ngắn nửa trượng! Nhưng theo lực phản chấn, Tuyết Ngân khẽ chạm chân vào nền đất và lập tức thân hình của nàng cất bổng về phía sau, truy đuổi theo bén gót mụ Ma Bà.

“Vút!”

– Mụ chạy đâu cho thoát! Đỡ!

“Vù… vù…”

Thượng Thanh bàng hoàng nhìn theo vội kêu gào:

– Tuyết Ngân cô nương, đừng…

Thật kịp lúc, Xích Y nữ lang và hai gã đại hán kiệu phu cùng lướt đến để xuất thủ giải nguy cho Tuyết Vân Ma Bà.

– Tiện nhân chớ bức người! Đỡ!

“Vù… vù…”

Hai gã đại hán cũng xuất thủ, nhưng thật lạ, thủy chung không hề nghe hai gã thốt lên dù là nửa lời!

“Ào… ào…”

Đang lơ lửng trên không, những tưởng Tuyết Ngân phải bối rối khi lâm vào cảnh ngộ này! Nào ngờ nàng lại được dịp phô diễn một thân thủ tuyệt phàm!

Lăng không đảo người, Tuyết Ngân vừa kịp tránh hợp chưởng của phe đối phương vừa có thể thay đổi đấu pháp!

“Vút!”

Nàng du mình áp sát vào hai kiệu phu với khí thế thật lăng lẹ:

– Kẻ nào ngăn cản ta phải chết!

“Vù… vù…”

“Ào… ào…”

Bịtiến công bất thần, hai gã kiệu phu luống cuống! Đồng thời, Tuyết Vân Ma Bà và Xích Y nữ lang cũng phải khẩn trương vì họ không có cách nào kịp cứu nguy cho thuộc hạ!

“Ầm! Ầm”

“Huỵch! Huỵch!”

Mục kích hai gã thuộc hạ bị đối phương bất ngờ đả thương chí mạng, Xích Y nữ lang phẫn nộ lướt vào như cường tiễn rời cung.

– Giỏi cho tiện nhân! Xem bổn kiệu báo hận cho thuộc hạ đây!

“Vút!”

“Vù… vù…”

Những tưởng đây là dịp may để Tuyết Ngân có thể báo thù cho môn nhân Băng Ngọc cung khi chỉ có một mình Xích Y nữ lang cùng nàng đối chưởng! Nào ngờ Tuyết Ngân lại tung người tạt tránh sang một bên!

“Vút!”

Nghi ngờ ở đối phương có mưu đồ, Xích Y nữ lang lập tức dõi mắt nhìn theo! Và Xích Y nữ lang phải thu người bất động khi phát hiện Tuyết Ngân có hành động đó vì muôn truy đuổi Tuyết Vân Ma Bà! Mụ Tuyết Vân Ma Bà thì lại đang tay xách Thượng Thanh, chân cuống cuồng bỏ chạy!

Xích Y nữ lang phải có thần tình như vậy vì nàng không ngờ giữa lúc nguy nan như thế này mà mụ Ma Bà vốn là tùy tùng thân thiết của nàng lại thản nhiên tự bỏ chạy để lo cứu lấy thân!

Mụ như bất cần việc chủ nhân của mụ đang gặp hung hiểm!

Với tâm trạng như vậy, Xích Y nữ lang bất ngờ cảm thấy trống vắng cho dù lúc đó Bạch y nữ lang đang quật mạnh một kình vào hậu tâm mụ Ma Bà!

– Mụ phải chết! Đỡ!

“Vù… vù…”

Xích Y nữ lang vẫn tụ thủ bàng quan cho dù nàng nhìn thấy mụ Ma Bà vừa hối hả ném ngược Thượng Thanh ra phía sau vừa khẩn trương tháo chạy!

Hành vi của mụ Ma Bà, là ném Thượng Thanh vào luồng kình lực đang ập đến, hầu như không nằm ngoài dự liệu của Tuyết Ngân! Và nàng chỉ cần giảm bớt kình lực, đồng thời hướng kình lực nọ cho lao vượt qua Thượng Thanh là đủ để bảo toàn tính mạng cho chàng, cũng là đủ để trừng trị kẻ gian xảo đang tháo chạy!

“Ầm!”

“Hự!”

Mụ Ma Bà tuy đã tận lực nhưng vẫn không tránh khỏi ngọn chưởng đuổi đến từ phía sau. Mụ bị trúng kình và thừa giảo quyệt để tận dụng lực chấn động để tiếp tục tháo chạy!

Thủy chung không một lần nào mụ Ma Bà có dấu hiệu lo lắng cho Xích Y nữ lang!

Vừa phẫn nộ vừa uất ức, Xích Y nữ lang suýt phải rơi lệ! Nàng dịch chân tiến đến chỗ hai gã đạo hán đang nằm bất động và lầm thầm như muốn nói cho họ nghe:

– Chỉ có hai ngươi là tận trung với ta! Hai ngươi cứ yên lòng nhắm mắt, ta nhất định sẽ báo thù!

“Vút!”

Lúc Tuyết Ngân đưa Đường Thượng Thanh quay lại thì Xích Y nữ lang chỉ còn là một vệt màu hồng mờ nhạt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận