Tử Dương

Chương 30: Chân truyền


Dịch giả: Ma Đạo Tử

“Nói đi.” Hiên Viên Tử nhíu mày nhìn Mạc Vấn.

“Tiền bối đánh sập căn phòng là để cho chúng ta biết linh khí thực sự là có tồn tại trong cơ thể, chỉ cần dùng tâm suy nghĩ là có thể khống chế được.” Mạc Vấn nói.

Hiên Viên Tử nghe vậy, sắc mặt cũng trở lại bình thường, quơ tay một cái liền hút tới một viên gạch, lại lật tay một cái, viên gạch liền lơ lửng trên không cách bàn tay một xích (1). “Dù mắt không thấy được, nhưng vẫn là có thực. Tâm niệm cũng như vạy, dù nó vô hình nhưng không phải là không có.”

Mọi người đồng thanh hô đã hiểu, Hiên Viên Tử chấn sập căn phòng cũng chỉ vì muốn lấy cảnh tượng đồ sộ để bọn họ biết sự tồn tại của Linh khí và uy lực cực lớn của nó, để cho bọn họ không còn trói buộc vào quan niệm của người phàm tục “mắt thấy mới là thực” nữa.

“Linh khí thượng hành, phản phục chu thiên ” (2) Hiên Viên Tử chạm tay lên đỉnh đầu Mạc Vấn, nói.

Mạc Vấn nghe vậy liền nhắm mắt lại hít thở sâu. Hắn thuận lợi sử dụng ý nghĩ, dẫn Linh khí từ trong Khí Hải ra, hít vào một hơi, linh khí chạy qua Nhâm mạch ở trước ngực xông thẳng lên Bách Hội, sau đó thở ra, linh khí liền từ Bách Hội đi qua Đốc mạch sau lưng trở về Khí Hải. (3) Toàn bộ quá trình này chỉ dùng có nửa thời gian uống cạn chén trà.

“Ngươi có biết vì sao mình có thể hành khí trôi chảy như vậy không?” Hiên Viên Tử rút tay lại, hỏi hắn.

“Nhờ có phương pháp Quy tức do chưởng giáo Huyền Dương Tử truyền cho cộng với tiền bối giúp đệ tử khai thông kinh mạch.” Mạc Vấn khom người lại, nói. Trước nay linh khí trong cơ thể hắn vận hành rất chậm, nếu đang nửa đường dẫn Linh khí mà lại lấy hơi thì hắn sẽ bị phân tán tinh thần, mà phương pháp Quy tức lại hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề này. Khi Linh khí đi qua Nhâm Mạch, hắn vẫn còn ở trạng thái hít vào, mà trong cả quá trình khí từ huyệt Bách Hội ở đỉnh đầu chạy xuống thì hắn ở trong trạng thái thở ra. Như vậy trong khi hô hấp chẳng những không bị phân tán tâm thần, thậm chí còn phụ trợ tâm thần khống chế Linh khí, đây chính là diệu dụng của phương pháp Quy tức. Ngoài ra trong khi Linh khí tuần hoàn, trong lòng khó tránh khỏi tạp niệm, mà tạp niệm sẽ làm khí tức tán loạn. Nhưng nhờ Hiên Viên Tử mười ngày trước sử dụng phương pháp lấy đau nhức kịch liệt làm cho Mạc Vấn nhớ kĩ những vị trí huyệt đạo để dẫn khí. Những chỗ đau nhức này, sợ rằng cả đời hắn cũng không quên, mà đã nhớ được những trọng huyệt ở đó thì có thể tìm được con đường hành khí chính xác, không lạc theo đường khác.

“Các ngươi thật là phúc duyên thâm hậu, các diệu pháp của Thượng Thanh tông các ngươi đều được học, tiến triển thần tốc. Mới nhập môn có ba tháng mà đã có thể hành khí tại hai mạch Nhâm Đốc, nếu là đạo nhân thông thường thì lúc này e là còn đang cầm chổi quét dọn.” Hiên Viên Tử quay người đi tới Đông điện, mọi người vội vàng theo sau.

Sau khi trở lại Đông Điện, Hiên Viên Tử lại giúp đám người Bách Lý Cuồng Phong lấy ý hành khí, đây chính là căn bản để tu hành, là con đường để nhập đạo, cho nên nhất định phải hiểu rõ.

Bốn người khác cũng không phải là hạng tài trí tầm thường, lúc trước không thấy được điểm mấu chốt là do không rõ “Khí” là gì, “Ý” ra sao. Hiện tại đã hiểu rõ được rồi thì lấy ý hành khí đã là chuyện trong tầm tay, khúc mắc trong lòng họ lập tức được giải trừ. Dưới sự dẫn dắt của Hiên Viên Tử, mỗi người đều có thể dẫn khí đi một vòng, vô kinh vô hiểm. (4)

“Chỉ cần dẫn khí thông suốt một vòng là có thể đả tọa (ngồi xếp bằng) luyện khí, lấy Bách Hội Thừa Thiên là Càn Khí, lấy Hội Âm Tiếp Địa là Khôn Khí, dung hợp Càn Khôn nhị khí, nhập Khí Hải dung hợp Long Hổ, lưu Càn Khôn linh khí lại trong thân, lấy Thiên Địa chi khí cho mình dùng.” Hiên Viên Tử tay cầm bát rượu uống một ngụm. “Nếu không có trưởng bối bên cạnh, lúc hành khí nên ngồi xếp bằng, tuyệt đối không được đứng thẳng, các ngươi chỉ mới đả thông hai mạch Nhậm Đốc, chứ Dũng Tuyền Lao Cung thì chưa, khi đứng thẳng mà hành khí sẽ dễ bị lệch đi.”

“Xin hỏi chân nhân, chúng ta bao giờ thì có thể thông suốt kì kinh bát mạch?” Mạc Vấn thừa dịp Hiên Viên Tử đang uống rượu liền hỏi một câu.

“Hai mạch Nhâm Đốc là chủ mạch của kì kinh, chủ mạch thông suốt rồi thì sáu mạch khác (5) sẽ thông suốt rất nhanh. Chẳng qua bần đạo chỉ truyền thụ cho các ngươi các pháp môn luyện khí, sau này các chưởng giáo khác của bản môn sẽ dạy cho bọn ngươi các pháp môn khác, lúc đó có thể dễ dàng đả thông kinh mạch bị bế tắc, đồng thời cũng rõ hơn tác dụng của chúng.” Hiên Viên Tử trả lời.

“Luyện khí pháp môn, bần đạo đã dạy cho các ngươi rồi, nhớ kĩ siêng năng luyện tập. Nếu có ai lấy được hạt châu trong bình này ra thì cứ để ở đây, bần đạo sẽ tự đến lấy.” Hiên Viên Tử đặt bát rượu xuống.

“Xin tiền bối dừng bước.” Bách Lý Cuồng Phong lớn tiếng nói.

Hiên Viên Tử quay đầu nhìn gã, Bách Lý Cuồng Phong khom người chắp tay hỏi. “Tiền bối phải đi rồi sao?”

“Giả truyền ngàn cuốn sách, chân truyền chỉ một câu. Pháp môn luyện khí dễ học, khó là ở kiên trì, bền bỉ.” Hiên Viên Tử tiếng nói vọng lại mà người thì đã đi mất.

Lão đi rồi, mọi người lại nhìn nhau, bọn họ không ngờ rằng lão sẽ đi vội vàng như vậy, hai lần truyền đạo cộng với thời gian ở chung cũng không đủ hai canh giờ.

“Biến mất rồi, có lẽ thật sự lão sẽ không quay lại.” Bách Lý Cuồng phong đi tới bục gỗ, bỏ bát rượu ở trên cái vò ra, phát hiện trong vò đã hết rượu.

Mọi người nghe vậy đều buồn bã, tuy thời gian ở cùng Hiên Viên Tử không dài nhưng lão đối với bọn họ có ân tình rất nặng. Nhanh vậy đã phải ly biệt, bọn họ thực sự không nỡ.

Lúc trước, tiếng động do căn phòng sụp đổ cực lớn làm kinh động đến mọi người ở chính điện. Lúc này ở ngoài cửa lớn đang tụ tập không ít đạo nhân, khi đám Mạc Vấn rời khỏi đại điện thì những đạo nhân kia đã bắt đầu dọn dẹp phế tích.

“Đạo trưởng, Hiên Viên chưởng giáo truyền dạy cho chúng ta luyện khí pháp môn, từng nói sau này sẽ không quay lại.” Mạc Vấn quay sang nói với Thanh Dương Tử bên cạnh. Lúc trước bọn họ muốn ra tay giúp đỡ dọn dẹp cùng đám đạo nhân kia nhưng lại bị Thanh Dương Tử ngăn lại. Có phân chia thứ bậc, những công việc này phải do tạp dịch làm, bọn họ không cần phải làm.

“Đi cũng tốt, nếu lão lại tới mấy lần nữa thì các ngươi chẳng còn chỗ mà ở rồi.” Thanh Dương Tử chỉ tay vào chỗ phế tích, cười nói.

Thanh Dương Tử là người hiền lành, thấy vậy Lưu Thiếu Khanh bèn lại gần. “Đạo trưởng, tiếp theo chúng ta sẽ tập luyện pháp môn gì?”

“Bần đạo cũng không rõ, nhưng chắc là y thuật, các ngươi có tội phải chịu.” Thanh Dương Tử mỉm cười.

“Đạo trưởng vì sao lại nói vậy?” Lưu Thiểu Khanh lập tức mặt cắt không còn hột máu.

Thanh Dương Tử bĩu môi cười, không trả lời câu hỏi của gã.

Vì không phải giúp đỡ những đạo nhân kia, bọn họ đành trở về phòng nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn ra ngoài đi tới chỗ phế tích, liền phát hiện những kiến trúc gần đó không hề bị ảnh hưởng, đủ thấy được Hiên Viên Tử lúc trước cũng không phải làm mà không nghĩ, cũng cho thấy lão có tu vi thâm hậu, thiết nghĩ chỉ cần một nửa bản lĩnh của lão thôi cũng đủ bảo vệ bản thân trong thời thế loạn lạc này.

Trước đó, Mạc Vấn cho rằng ba năm tu học nhất định phải bận bịu túi bụi, nào ngờ cũng không phải như thế. Một thời gian dài sau khi Hiên Viên Tử rời khỏi đây, cũng không có ai tới truyền dạy gì cho bọn họ. Việc mỗi ngày của hắn chỉ là ngồi trong phòng đọc kinh văn, đả tọa luyện khí, đôi khi cũng sẽ cùng đồng môn du sơn ngoạn cảnh mà giải sầu.

Mọi người đều là đồng môn tu học, sớm chiều ở chung, đều biết rõ tính tình của nhau, quan hệ càng lúc càng thân thiết. Lúc này không còn ai tức giận sự lỗ mãng của Bách Lý Cuồng Phong, chê cười sự nhát gan của Lưu Thiếu Khanh, lời thô ngôn tục ngữ (6) của Dạ Tiêu Diêu cũng không ai trừng mắt, Liễu Sinh cử chỉ ẻo lả (7) cũng không bị bài xích là kẻ đồng tính, tình cảm thân thiết không ai còn coi Thiên Tuế cùng A Cửu là dị loại. Bọn họ ở cùng nhau thực sự là vô cùng vui vẻ.

Chỉ có một điều làm cho Mạc Vấn thấy buồn phiền là A Cửu dường như rất thích hắn. Thỉnh thoảng nàng lại đến phòng hắn hỏi về nội dung kinh văn, thế nhưng những đoạn kinh văn đó không hề khó hiểu, A Cửu chỉ mượn cớ để đến nói chuyện phiếm với hắn. Tuy Mạc Vấn nhìn ra điều này nhưng vẫn giả bộ không biết. Hắn chỉ coi A Cửu là sư tỉ, dù ở chung một phòng cũng cẩn tuân lễ nghi, không bao giờ có hành động vượt quá giới hạn.

Vì Hiên Viên Tử chỉ truyền thụ pháp môn luyện khí nên đám Mạc Vấn chỉ biết luyện khí chứ không biết sử dụng nó thế nào. Với bọn hắn, chỗ tốt lớn nhất của luyện khí tiểu thành chính là việc trong ban đêm đã dần có thể nhìn được vật, sau một tháng thì ban đêm cũng như ban ngày.

Mạc Vấn không thích cởi trần trước mặt mọi người, bây giờ thì dù là buổi tối cũng có thể thấy rõ đường, hắn liền một mình đi tới suối nước nóng phía Đông ngọn núi mà tắm. Con người ta sợ hãi bóng đêm là vì không biết trong đó có thứ gì đang ẩn nấp, một khi đã thấy được cảnh vật thì đêm tối nào khác ban ngày, chẳng còn đáng sợ.

Phía Đông ngọn núi có ít suối nước nóng, chỗ lần trước bọn họ đến tắm là chỗ lớn nhất thế nhưng nhiệt độ ở đó không cao, vào mùa đông tắm thì rất phù hợp, đến mùa xuân thì nước lại có chút se lạnh.

Mạc Vấn do dự một lát, cũng không xuống đó, mà quay người đi về phía Bắc. Đi được vài dặm là tới một chỗ suối nước nóng khác. Phía trên đó dày đặc sương mù, chỉ liếc qua là đã đủ thấy nhiệt độ của nước khá cao.

Nhìn trái phải xung quanh không có người rồi Mạc Vấn mới đi tới bên suối cởi dây lưng áo ra, thế nhưng ngay lập tức hắn phát hiện bên trên một tảng đá gần đó có một bộ đạo bào màu lam đã được gấp lại chỉnh tề.

Trong cả đám chỉ có Thiên Tuế mới có thói quen trước khi xuống nước gấp lại quần áo, hơn nữa gã ta trước nay vẫn không muốn tắm cùng mọi người, vì thế Mạc Vấn lập tức đoán ra được người ở trong suối nước nóng là Thiên Tuế.

Mạc Vấn chưa từng nhìn thấy nguyên hình của Thiên Tuế, dưới sự tò mò liền nhẹ nhàng rảo quanh suối nước nóng. Có điều sương mù quanh đó quá dày đặc, hắn chẳng thể nhìn rõ sự vật trong suối.

Thiếu niên mười tám tuổi lòng hiếu kì rất nặng, Mạc Vấn bèn chạy tới bên suối cầm lấy bộ đạo bào cộng thêm những tiểu y (8), hướng về con suối mở miệng. “Hắc hắc, mau ra đây cho ta nhìn một cái nào, nếu không ta sẽ không trả quần áo cho ngươi đâu.”

Hắn vừa nói xong, từ trong suối liền truyền ra tiếng nước, có điều chỉ một lát sau liền im lặng.

“Không nói cho bọn họ biết đâu, chỉ mình ta biết thôi mà. Ngươi mau ra đây đi.” Mạc Vấn thúc dục.

Vẫn không có động tĩnh.

“Đây là ngươi tự làm tự chịu đó, đừng trách ta, hừ, xem xem ngươi làm sao để về đây.” Mạc Vấn lòng tinh nghịch chợt nổi lên, hô một tiếng rồi quay người chạy đi.

Sau khi Luyện khí, hơi thở chậm rãi, bước chân nhẹ nhàng, Mạc Vấn theo đường nhỏ chạy về đạo quán, trên đường không ngừng cười trộm. Đầu óc hiện ra gương mặt bối rối của Thiên Tuế khi không có quần để mặc.

“Mạc Vấn, đi đâu đấy?” Dạ Tiêu Diêu ra khỏi phòng để đi tiểu thì nhìn thấy Mạc Vấn đang trở về, không ngừng cười trộm.

“Thiên Tuế đang tắm ở phía Đông núi, bị ta bắt gặp, thế là cầm lấy luôn y phục của hắn. Xem xem, hắn làm sao mà trở về được đây?” Mạc Vấn cười nói với Dạ Tiêu Diêu, tay giơ đạo bào lên.

“Ha ha ha ha… Rất tốt, để cho hắn ngâm nước ba ngày.” Dạ Tiêu Diêu vỗ vai Mạc Vấn, thoải mái cười thật to.

“Ta đâu có đi tắm.” Trong lúc hai tên này đang cười to, chợt từ phía Tây truyền tới giọng nói.

Hai người nghe vậy lập tức quay lại nhìn, Thiên Tuế đang cầm kinh thư đứng ở cửa Tây viện, đạo bào mặc chỉnh tề, đầu tóc cũng khô ráo.

“Vậy kia là y phục của ai?” Mạc Vấn nghi hoặc giũ giũ đạo bào ra, một mùi thơm từ đó mà tỏa ra, đồng thời những tiểu y trong đó cũng bị rải ra đầy đất.

Dạ Tiêu Diêu cúi đầu cầm một cái lên rồi quan sát. “Đây… là cái yếm mà nữ tử hay mặc a…”

(1) Cũng gọi là thước, bằng 1/3 m

(2) Linh khí đi lên, chu thiên lặp lại. Khi luyện nội công, dẫn khí từ Đan Điền đi lên đỉnh đầu rồi từ đỉnh đầu ngược xuống Hội Âm ở bộ phận sinh dục, dẫn ngược về Đan Điền. Như vậy là một tiểu chu thiên, khi luyện nội công, người luyện sẽ lặp lại tiểu chu thiên theo một số lần nhất định.

(3) Nhâm Mạch thuộc Âm, khởi đầu từ huyệt Hội Âm (nơi giao nhau của mạch Nhâm với mạch Đốc), mạch Nhâm đi ngược lên bụng qua giữa vùng mu, giữa bụng, giữa ngực, giữa cổ rồi kết thúc ở huyệt Thừa Tương. Đốc Mạch thuộc Dương, Mạch Đốc bắt đầu từ chỗ huyệt Trường Cường chạy ngược lên theo cột sống, qua giữa gáy lên đỉnh đầu rồi vòng xuống giữa mặt và kết thúc ở huyệt Ngân Giao. (Wiki)

(4) Không có gì bất ngờ, cũng không có gì nguy hiểm.

(5) Nhâm Đốc là 2 mạch trong kì kinh bát mạch, gồm có Nhâm mạch, Đốc mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch, Dương Kiều (Kiểu) mạch, Âm Kiều (Kiểu) mạch, Xung mạch và Đái (Đới) mạch.

(6) Nói thẳng ra là nói tục chửi bậy, ^^

(7) Nguyên bản là “Lan hoa chỉ” là động tác ngón cái và ngón giữa ghép lại, ba ngón kia dựng thẳng (giống như Nhạc Bất Quần ý). Thực ra đây là một động tác vũ đạo của Trung Quốc, nguồn gốc là từ Phật Giáo Ấn Độ. Trong truyện thì chỉ có ý là Liễu Sanh động tác cử chỉ như con gái thôi:D

(8) quần áo lót


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận