Tử Dương

Chương 7: Người Hồ ăn thịt người


Dịch giả: argetlam7420

“Lão gia, bên dưới chữ thứ nhất “Thượng “ là chữ gì thế?” Lão Ngũ hỏi.

“Thanh.” Mạc Vấn nhặt lên mấy que củi bỏ vào trong đống lửa.

“Thượng Thanh là cái gì?” Lão Ngũ thuận miệng hỏi.

” Đạo gia có ba vị Tổ Sư, được thế nhân gọi là Tam Thanh, Thượng Thanh là một trong ba vị đó.” Mạc Vấn trả lời, Đạo gia và Nho gia có nhiều điểm chung về lý luận, mà Mạc Vấn học chủ yếu lại là sách của Nho gia cho nên đối với Đạo gia cũng hiểu tương đối.

” Phía sau tấm bảng gỗ viết gì vậy?” Lão Ngũ tò mò hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy ngồi sát lại gần đống lửa, nhờ ánh lửa đánh giá chữ viết ở mặt sau tấm bảng gỗ. Tấm bảng gỗ cũng chỉ lớn chừng bàn tay, trái phải trên dưới viết chằng chịt toàn chữ nhỏ, phân thành năm hàng,

Hàng thứ nhất viết:

” Thiên niên (nghìn năm) pháp hội, Thượng Thanh thân lâm (đích thân đến), chương tuyển thiên hạ, vô lượng độ nhân.”

Hàng hai:

“Mẫn Châu Vô Lượng sơn, Thượng Thanh pháp tràng*.” (khu đất lớn để làm pháp)

Hàng ba:

” Tân sửu niên chính nguyệt thập ngũ.”

(15 tháng Giêng năm Tân Sửu)

Hàng bốn:

” Huề ngân thập lưỡng.” (mang theo mười lượng bạc)

Hàng năm:

“Ất vị cửu nhị tứ.”

(Ất Mùi, thứ tự 924)

Mạc Vấn xem xong lắc đầu cười khổ, vung tay đem tấm bảng gỗ ném vào trong đống lửa.

“Lão gia, thế nào?” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn ném đi tấm bảng gỗ, không hiểu hỏi.

“Đây là thiệp mời của mấy tên đạo sĩ gian xảo, lấy danh nghĩa thu học trò để lừa gạt tiền bạc.” Mạc Vấn thuận miệng trả lời. Chương (cây nhãn) là loại cây có gỗ tốt, có mùi thơm, chạm khắc dễ dàng, “chương tuyển” ngụ ý là tuyển chọn nhân tài, “vô lượng độ nhân” ngụ ý chính là truyền đạo.

“Nói vậy nghĩa là sao, người đọc một chút cho ta nghe coi.” Lão Ngũ nghe vậy rất là tò mò, đem tấm bảng gỗ của mình nhét vào tay Mạc Vấn.

Mạc Vấn không thể làm gì khác hơn là đem chữ trên tấm bảng gỗ đọc ra, hai tấm bảng gỗ có nội dung đại khái giống nhau, chẳng qua khác nhau ở dãy số hàng cuối cùng, số trên tấm bảng này viết là ” Ất vị tam lục cửu”

(Ất Mùi, thứ tự 369)

“Lão gia, làm sao người biết đây là trò lừa gạt người?” Lão Ngũ nghĩ không ra, hỏi.

“Ngươi đã từng thấy tiên nhân bao giờ chưa?” Mạc Vấn hỏi ngược lại.

“Chưa thấy bao giờ, mà tiên nhân làm sao có thể để cho chúng ta thấy được.” Lão Ngũ lắc đầu.

“Vậy được rồi, Thượng Thanh trong truyền thuyết là một trong ba vị tiên nhân có pháp lực cao nhất, hắn làm sao có thể hạ phàm thu học trò? Huống chi tiên nhân sống đạm bạc thanh tịnh, không quan tâm tới bên ngoài. Nếu thật là có tiền mới truyền đạo, chẳng phải cũng chỉ giống như mấy thứ tạp kỹ ngoài đường thôi sao?” Mạc Vấn nói.

“Lão gia nói đúng lắm, thế dòng cuối cùng trên tấm bảng rốt cuộc chỉ cái gì?” Lão Ngũ gật đầu, lại lần nữa đặt câu hỏi.

“Đó là số thứ tự, dựa theo thiên can địa chi để đếm. Thiên can địa chi cứ sáu mươi lại lặp lại một lần, nếu như gom lại đầy đủ các bảng gỗ thế này chắc hẳn cũng phải mấy vạn cái.” Mạc Vấn đem tấm bảng gỗ trả lại cho lão Ngũ.

( Tức là thế này. Thiên Can có: giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý, tất cả 10 cái. Địa Chi chính là 12 con giáp. Ghép 1 can với 1 chi sẽ thành tên 1 năm âm lịch, VD: năm Giáp Tý. Cứ sau 60 năm năm Giáp Tý lại lặp lại 1 lần. Số thứ tự trên bảng gỗ chắc là từ 1–> 999, tức là riêng Ất Mùi đã có 999 tấm từ 1 đến 999, nhân với 60 = gần 6 vạn tấm @@)

“Không ai thu học trò có thể thu trên vạn người được.” Lão Ngũ nhận lấy tấm bảng gỗ cũng đem vào trong đống lửa định đốt.

“Chớ đốt, giữ lại.” Mạc Vấn thấy vậy ngăn cản lão Ngũ.

“Lưu lại nó làm gì?” Lão Ngũ hỏi.

Mạc Vấn không trả lời lão Ngũ, lão Ngũ lúc trước bị lão thầy đồ phụ thân (hồn nhập vào người), doạ hắn sợ gần chết. Tấm bảng này là của đạo nhân tặng cho, không quan tâm là thật hay giả, mang theo luôn là có ích mà không hại.

Một đêm yên lặng, sáng sớm hôm sau, hai người ngủ dậy tìm thức ăn ở trong thành. Từ Thanh Bình thành đi tiếp về hướng bắc chính là đất của người Hồ, tương lai tràn đầy hung hiểm. Mạc Vấn cũng dự liệu được đường lên phía bắc sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng là hắn cũng không biết nguy hiểm sẽ đến từ nơi nào, điều duy nhất bọn hắn có thể làm chính là tận lực thu thập lương khô.

Nơi này đã từng có không ít binh lính đóng quân nên đương nhiên sẽ có lương thực. Mặc dù phần lớn đã bị người Hồ mang đi nhưng lương thực rơi vãi các nơi vẫn góp nhặt được một chút. Ngoài ra nơi này vẫn còn lưu lại nồi và bếp cùng đồ nấu nướng, Tiểu Ngũ dùng chúng làm được không ít bánh ngô, vào buổi trưa hai người mang theo lương khô cùng quần áo rét nhặt được rời Thanh Bình thành.

Từ Thanh bình thành càng đi lên phía băc càng vắng vẻ tiêu điều, con đường phía trước đã mọc cỏ dại um tùm, những căn nhà đổ nát hoang tàn, ruộng đất khô cằn. Người Hồ thành lập nước Triệu đã được vài chục năm, nơi này nằm ở biên giới hai nước nên chẳng có ai dám ở đây, mười mấy năm trước đã rời đi hết.

Đi được ba mươi dặm, lớp tuyết đọng trên đất bắt đầu mỏng dần, làm lộ ra dấu vó ngựa cùng vết bánh xe. Trong phạm vi mười mấy dặm quanh đây cũng không có người ở, những dấu vó ngựa cùng vết bánh xe này không thể nghi ngờ là người Hồ xâm nhập phía nam lưu lại trước đó.

Hai người tiếp tục đi về phía Bắc, hai bên đường thỉnh thoảng có thể thấy cứt đái dơ bẩn, uế vật khắp nơi nằm cách hai bên đường cũng không xa, có thể thấy người Hồ chẳng những hung tàn dã man mà còn không có chút xấu hổ nào.

Hai người đi rất nhanh, đến chạng vạng tối đã đi được hơn bảy mươi dặm. Lúc đang ở bên sườn núi tránh gió, hai người phát hiện dấu vết người Hồ lúc trước đã từng dừng lại nghỉ ngơi. Nơi này không có tuyết đọng, có thể thấy những mảnh quần áo nữ tử vương vãi khắp nơi. Thời bấy giờ quần áo trang sức của con gái nhà lành hầu hết đều là màu xanh, màu đỏ rất ít thấy, nhưng Mạc Vấn lại nhìn thấy trên bãi cỏ phía đông có một mảnh vải đỏ.

“Lão gia, hình như là áo váy của phu nhân.” Lão Ngũ chạy tới lấy về cái váy đỏ đã bị xé rách.

Mạc Vấn nhắm mắt gật đầu, dựa theo lễ nghi con gái đều phải mặc áo váy bên trên, bên dưới trong mặc quần, tà áo váy để ra ngoài, bất kể mùa hè hay mùa đông đều phải mặc áo váy. Bất quá huyện Tây Dương nhà sung túc cũng không nhiều, nữ nhi nhà nghèo không có tiền bạc dệt vải làm áo váy, chỉ có con gái nhà thương nhân quan lại là có thể đông hè đều mặc áo váy, mà cái áo váy này lại là màu đỏ, cho nên chỉ có thể là Lâm Nhược Trần mặc áo váy đỏ vào ngày cưới chứ không thể là ai khác.

“Lão gia, phu nhân có phải đã bị bọn chúng làm nhục không?” Lão Ngũ trợn to hai mắt.

Mạc Vấn mở mắt ra thẫn thờ nhìn Tiểu Ngũ, không gật đầu cũng không lắc đầu.Trước đó hắn đã đoán được chuyện sẽ xảy ra, nhưng hắn vẫn không ngờ tới người Hồ sẽ ở nơi hoang vắng này trắng trợn chà đạp đàn bà con gái bị bắt làm nô lệ, mà trong số đó có cả người vợ đã kết tóc xe duyên.

“Lão gia, có phải người đã sớm đoán được người Hồ sẽ làm như vậy không?” Lão Ngũ căn cứ vẻ mặt Mạc Vấn liền đoán được hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

“Dê vào miệng cọp, làm sao có thể toàn thân.” Mạc Vấn lặng lẽ gật đầu.

Lão Ngũ không nhiều chuyện nữa, hắn đem mảnh vải đỏ trong tay đưa cho Mạc Vấn, “Lão gia, có còn muốn không?”.

Mạc Vấn nhìn chằm chằm mảnh vải đỏ đã bị xé rách, trầm ngâm một lát đưa tay tiếp lấy.

“Lão gia, người thật sự muốn giữ lại vật này?” Lão Ngũ cũng không buông tay.

“Thân bất do kỷ, không trách được nàng.” Mạc Vấn than thở. Hắn hiểu Tiểu Ngũ có ý gì, đương thời có năm lý do có thể khiến người chồng bỏ vợ mình, đứng đầu chính là người vợ mất trinh.

“Lão gia, nếu như lão thái gia còn sống chắc chắn sẽ không cho người cưới một người đàn bà đã qua tay người Hồ đâu.” Lão Ngũ vẫn không buông tay.

“Nàng không phải cố ý phạm sai lầm mà vẫn cứ trách tội là không công bằng.” Mạc Vấn nói nhưng trong lòng hắn hết sức mâu thuẫn. Từ nhỏ đến lớn hắn học sách thánh hiền, Nho gia cho rằng nam nữ phải có tôn ti mới là thiên đạo, con gái nếu là mất trinh thì chỉ có một biện pháp mới có thể được mọi người thông cảm, đó chính là tự vẫn. Nhưng nơi này cũng không có thi thể Lâm Nhược Trần, có nghĩa là nàng vẫn còn sống. Sâu trong nội tâm hắn cho rằng Lâm Nhược Trần mất trinh là bị cưỡng ép không cách nào chống cự được, nhưng nhiều năm thấm nhuần tư tưởng Nho gia vẫn làm hắn cảm thấy hơi bất mãn với việc Lâm Nhược Trần chịu bị làm nhục để giữ được mạng sống.

“Lão gia, người đã suy nghĩ xong chưa, ta đi theo người, người bảo sao ta nghe vậy.” Lão Ngũ cũng buông tay đành chịu. Hắn chỉ là một người làm, chỉ có thể nhắc nhở lão gia, không thể làm trái ý.

“Ta đã suy nghĩ xong, là vợ chồng son, không thể tuyệt tình.” Mạc Vấn đem mảnh vải đỏ gấp gọn bỏ vào trong ngực.

“Bà con họ hàng sẽ xem thường chúng ta đó.” Lão Ngũ cố gắng thuyết phục lần cuối. Mạc Vấn đưa ra quyết định này là cực kỳ khoan dung đối với Lâm Nhược Trần, nhưng sẽ làm tổn hại danh tiếng Mạc gia, đạo lý này ngay cả người làm không có học như hắn cũng hiểu.

” Họ hàng? Ta và ngươi làm gì còn họ hàng nào nữa.” Mạc Vấn xoay người đi về phía trước.

Mặt trời ngả về tây, ánh trăng dần lên cao, hai người không tìm được chỗ nghỉ chân nên chỉ có thể đi đường suốt đêm. Lão Ngũ dọc đường ít nói hẳn đi, hắn cũng không tán thành cái quyết định này của Mạc Vấn, nguyên nhân rất đơn giản, Mạc Vấn là lão gia của hắn, là người có mặt mũi, không thể cưới người vợ mất trinh.

Rời xa quê hương đi lang bạt, không phải chuyện gì cũng như ý muốn mình được, tối hôm đó hai người mãi vẫn không tìm được chỗ thích hợp để nghỉ chân, cuối cùng chỉ có thể ở trong một ngôi nhà đã hoang phế vài chục năm không còn nóc nghỉ tạm một đêm.

Ba ngày tiếp theo, hai người trừ việc phát hiện một xác phụ nữ lăn lóc bên đường thì ngay cả cái bóng người cũng không thấy. Lúc này Mạc Vấn rốt cuộc hiểu được vị đạo sỹ gặp lúc trước tại sao lại đói bụng đến thế, đạo sỹ kia chắc cũng không thể tưởng tượng được khu vực này chu vi những ba trăm dặm lại không có một bóng người.

Nơi này chỉ có một con đường hoang vu, dọc đường đi hai người phát hiện ra hai nơi vốn là chỗ người Hồ đốt lửa nghỉ ngơi, lần nào Mạc Vấn cũng dừng lại tìm, cũng may không phát hiện xương cốt người. Ngay tại lúc hắn đang hoài nghi chuyện người Hồ ăn thịt người chỉ là tin đồn vô căn cứ thì ở điểm dừng chân thứ ba hắn và lão Ngũ đã phải sững sờ. Trong rừng, trong vòng trăm trượng có tới mười mấy hố lửa lớn, cách hố lửa không xa rải rác rất nhiều bộ xương người cùng ruột gan đã đông cứng, chính là đã bị người ăn qua. Nhìn thấy cảnh này Mạc Vấn cả người ngây dại, lát sau bắt đầu nôn mửa, lão Ngũ thấy vậy vội vàng đưa tay vỗ vỗ sau lưng giúp hắn thuận khí, tuy nhiên vỗ được hai cái lão Ngũ cũng không nhịn được nữa bắt đầu nôn mửa. Bởi vì thời tiết giá rét nên ruột tràng cùng gan phổi vung vãi khắp nơi đều không bị thối rữa. Buồng phổi đỏ tươi, tim gan màu đỏ nhạt, bộ lòng trắng phau quyện vào nhau tạo ra một thứ mùi rất quái dị, đổi lại là ai cũng phải nôn mửa.

Tiến vào rừng cây hai người bắt đầu nôn mửa phải chạy ra ngoài, nhưng nôn mửa xong Mạc Vấn lại mang lão Ngũ tiến vào xem xét. Lúc trước hắn phát hiện những thi thể này bị nướng chín nhưng lại không có đầu lâu, những cái đầu lâu cùng với quần áo của bọn họ hẳn phải ở nơi nào đó trong rừng.

Lúc tìm thấy Mạc Vấn cùng lão Ngũ lại một lần nữa tái mặt, bọn họ không thấy quần áo nhưng lại thấy đầu lâu. Đầu lâu không có thân thể so với thân thể không có đầu lâu còn kinh khủng hơn, làm hai người kinh hãi nhất là trong những đầu lâu kia có một cái chính là nha hoàn Mạc gia mua về từ nhỏ.

“Lão gia, ta sợ.” Tiểu Ngũ nói, giọng run rẩy.

“Đến súc vật còn không ăn đồng loại, không phải là cùng tổ tiên với chúng ta, tâm tư tất dị.” Mạc Vấn cũng như lão Ngũ, lúc nói chuyện răng đánh vào nhau lập cập.

“Nếu không chúng ta trở về đi, bây giờ về vẫn còn kịp.” Tiểu Ngũ thật sự sợ hãi, mặc dù hai người đều gọi nhau là “Lão”, trên thực tế hắn mới có mười lăm, mà Mạc Vấn cũng chỉ mười sáu tuổi.

“Không thể, thánh nhân có nói ‘Nhân nhi vô tín, bất tri kỳ khả’ (Người không có chữ tín, chẳng làm nên việc gì), ta đã từng đáp ứng sẽ quyết không phụ lòng nàng, ta không thể thất tín với người ta”. Mạc Vấn bước đi về phía trước, hắn không dám do dự, bởi vì hắn lo bản thân quá sợ hãi để rồi cuối cùng sẽ chẳng làm nên trò trống gì.

Bất quá chưa đi được bao xa Mạc Vấn đã dừng lại, lão Ngũ thấy Mạc Vấn hành động khác lạ liền đi nhanh theo sau ngẩng đầu lên nhìn, vừa mới nhìn hắn tức thì sợ mất cả hồn vía, một đội binh mã đang từ phương Bắc nhanh chóng chạy tới nơi này.

“Thiếu gia, làm thế nào bây giờ?” Lão Ngũ khẩn trương hỏi, không để ý chính mình vừa gọi sai.

“Chạy mau…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận