Tử Quải Ô Cung

Chương 19: Hồi 19n




Thiếu nữ áo xanh lẹ làng thụp vai, lướt lùi ra sau ba thước. Cốc Hoành khẽ buông tiếng cười khẩy, thoáng đỏ mặt tay phải thuận theo thế phát chéo từ phải sang trái. Thiếu nữ liên tiếp thi triển hai chiêu Ngọc Nữ Xuyên Thoa và Thập Tự Bãi Liên, chiêu thứ nhất thoát khỏi thế công vào giữa ngực và bụng của đối phương, chiêu thứ nhì chân phải đá vào cổ tay phải Cốc Hoành.

Cốc Hoành đanh mặt, tay phải xoay nhanh, bốn ngón như móc câu chộp vào cổ chân thiếu nữ, ngón cái điểm vào huyệt Dũng Tuyền của đối phương, nhất chiêu lưỡng dụng nhanh khôn tả. Thiếu nữ áo xanh chân trái đạp mạnh, chân phải chững lại cười khúc khích vọt ngược ra sau. Cốc Hoành bất giác ngẩn người, thiếu nữ cao giọng nói :

– Lão định cậy lờn hiếp bé thật hả?

Tiếp theo nàng tung ra liên hoàn bốn chiêu Tật Phong Kình Thảo (Gió nhanh cỏ cứng), Vũ Đả Ba Tiêu (Mưa đập cây chuối), Phong Quyển Lạc Diệp và Cuồng Phong Cập Vũ trong Bát Phong Bát Đả (tám đòn nhanh như gió) tuyệt kỹ gia truyền tới tấp tấn công. Cốc Hoành trong lúc khinh suất, liền tức lúng túng thoái lùi hai bước. Cốc Hoành biến sắc mặt, trầm giọng nói :

– Muốn sống hay muốn chết thì cũng vậy thôi!

Đồng thời song chưởng vung động, từ trước ngực liên tiếp tung ra sáu chưởng.

Thanh Điêu Cốc Hoành dẫu sao cũng là cao thủ thành danh của võ lâm, vừa rồi vì khinh suất mới bị đẩy lùi, giờ toàn lực phản công chỉ thấy trong vòng hai trượng cuồng phong ào ào, kình lực khiếp người.

Thiếu nữ Tất Ngọc Yến lúc này mặt đã ửng đỏ, ứng phó cuộc phản công của đối phương khá là vất vả, vội đưa tay phải ra sau nhưng chưa kịp rút binh khí, Cốc Hoành đã lại công tới một chưởng. Tất Ngọc Yến vội quay người lùi bước, tránh ra chính diện rồi thì song chưởng lẹ làng đẩy ra bùng một tiếng vang dội liền bị đẩy lùi bốn bước, hai bên màng tai mồ hôi lã chã rơi xuống.

Lúc này Tất Ngọc Yến quay phắt lại nhìn, đâu có bóng người nào, biết đã mắc lừa tiếng mắng lão quỷ chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã cảm thấy một luồng kình lực sắc bén ập nhanh đến, liền cảm thấy nơi lưng tê dại, rồi thì ngã lăn ra đất. Cốc Hoành khẽ buông tiếng cười khẩy, nhẹ nhàng lướt tới xách Tất Ngọc Yến cả người lẫn kiếm lên, quay người đi vào trong nhà, không hề đếm xỉa đến Lệ Cổ đang đứng bên cửa.

Bịch, Keng hai tiếng, ném Tất Ngọc Yến và trước kiếm xuống bên vách tường. Sau đó, y đi đến bên chảo sắt, thọc hai tay vào trong nước thuốc ngâm một hồi lâu rồi lại đi về phía Tất Ngọc Yến.

Tất Ngọc Yến nằm yên trên mặt đất chỉ thấy Cốc Hoành co chân ngồi xuống, tay phải từ từ giơ lên dừng lại trên đỉnh đầu Tất Ngọc Yến chừng hai thước, chỉ cần chưởng lực phát ra thiếu nữ xinh đẹp này sẽ táng mạng ngay. Trong khi ấy Lệ Cổ vẫn đứng yên lặng bất động.

Bỗng thấy tay phải Cốc Hoành động đậy, ngay khi sự sống chết của Tất Ngọc Yến chỉ còn trong đường tơ kẽ tóc, đột nhiên một chuỗi cười to vang lên ngoài cửa, tiếng cười hết sức hùng mạnh làm chấn động tâm thần. Cốc Hoành cùng Lệ Cổ cùng quay phắt lại, thấy người phát ra tiếng cười là một lão nhân to khỏe uy mãnh, đầu như chiếc đấu, mặt mày đỏ au, mặc một chiếc áo dài ô vuông hai màu vàng đỏ rộng thùng thình. Tiếng cười vừa dứt đã với giọng sang sảng nói :

– Thanh Điêu Cốc Hoành thành danh giang hồ đã nhiều năm, vậy mà hôm nay lại cậy lớn hiếp bé dùng mưu kế xảo trá thủ thắng, lão phu thấy thật là chướng mắt.

Cốc Hoành thầm nghĩ người này đã đến trước cửa mà mình không hề phát giác, đủ thấy công lực đối phương chẳng dễ khinh thường, bèn ngầm vận chân lực ỡm ờ nói :

– Đã biết là không bao giờ lại chỉ bảo một cô bé đến đây một mình mà!

Dứt lời song chưởng đã đấy ra, công về phía đối phương. Người vừa xuất hiện chính là Đỗ Ngũ y vốn chẳng có quan hệ gì với Tất Ngọc Yến, chẳng qua vì thấy Tất Ngọc Yến hồn nhiên khả ái nên sinh lòng cảm mến mà ra tay can thiệp thôi. Lúc này thấy chưởng phong của Cốc Hoành ập đến y liền phất mạnh tay áo, hai luồng kình lực chạm nhau bùng một tiếng, mỗi người lùi lại nửa bước.

Qua một chưởng ấy Cốc Hoành đã biết đối phương chẳng dễ đối phó, bèn thuận thế tung mình ra ngoài. Lệ Cổ cũng liền theo sau, đứng dưới ngọn cây mà Tất Ngọc Yến đã ẩn nấp khi nãy. Sau khi tiếp Cốc Hoành một chưởng, Đỗ Ngũ đứng yên không hoàn kích chỉ cất tiếng nói :

– Lão phu hôm nay đến đây không phải là vì tìm các hạ mà là còn có việc cần khác, không tiện ở đây lâu. Lão phu chỉ có một điều thỉnh cầu, nếu các hạ chấp thuận lão phu sẽ rời khỏi đây ngay.

Dứt lời hai mắt nhìn chốt vào mặt đối phương. Qua việc đối phương đã ung dung tiếp một chiêu Thiết Sa Thi Tủy chưởng tuyệt kỹ độc môn của mình vừa rồi, Cốc Hoành đã biết đối phương không phải nhân vật tầm thường, phải hết sức thận trọng mới được, y ngẫm nghĩ một hồi bỗng hỏi :

– Nếu lão phu không chấp thuận thì sao?


Đỗ Ngũ trừng mắt cười ha hả :

– Nếu vậy thì lão phu đành phải dứt bỏ chút thời gian để lĩnh giáo Thiết Sa Thi Tủy chưởng của các hạ một phen.

Cốc Hoành đanh mặt :

– Điều gì? Tôn giá nói đi?

Đỗ Ngũ chỉ tay vào trong nhà, bình thản nói :

– Lão phu muốn mang vị tiểu cô nương kia đi!

Cốc Hoành thấy đối phương quá khinh thường mình giận quá cười vang, gương mặt xanh nhợt vốn đã ghê rợn, giờ đây trông lại càng khủng khiếp hơn. Đỗ Ngũ thấy vậy biết Thanh Điêu Cốc Hoành đã tức giận tột cùng bèn thầm vận công phòng bị.

Quả nhiên Cốc Hoành quát to :

– Vậy thì tôn giá hãy lãnh giáo Thiết Sa Thi Tủy chưởng của lão phu trước đã!

Vừa dứt lời đã tung ra ba luồng kình lực chia ra làm ba đường thượng trung hạ nhanh như chớp tấn công Đỗ Ngũ. Đỗ Ngũ đã sớm chuẩn bị, chờ cho chưởng lực đối phương đến gần mới buông tiếng cười to hai tay áo vung mạnh với thế Toàn Chuyển Càn Khôn người xoay tít tại chỗ tạo thành một cơn gió xoáy, ba luồng chưởng lực của Cốc Hoành vừa chạm vào liền bị đẩy dạt sang bên và Cốc Hoành người chao đảo hai lượt, suýt nữa đã không đứng vững.

Đồng thời Cốc Hoành còn cảm thấy có một luồng kình lực mạnh mẽ kia đã lướt sát qua bên, bùng một tiếng giáng xuống mặt đất, cát đá tung bay. Sau đó hai người đã giao chiến ác liệt trong sân vườn, kình phong ào ạt, cát bụi mịt mờ, chỉ thấy hai bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, hệt như hai chiếc thuyền con nhấp nhô trên biển cả.

Lệ Cổ đứng bên xem biết cuộc chiến trong vòng năm trăm chiêu khó phân thắng bại, nhưng bất kỳ người nào trong số họ mình cũng không phải là địch thủ. Ngay khi cuộc chiến diễn ra quyết liệt, bỗng nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa, hai người đang giao chiến và cả Lệ Cổ đứng ngoài bàng quan đều giật mình sửng sốt.

Ba người cùng quay nhìn về phía phát ra tiếng nổ, chỉ thấy bên phía Đông nam ba gian nhà trệt đã sụp đổ và lửa đỏ từ chỗ đó bốc lên kèm theo vô số cát và sắt vụn, mùi thuốc biết khói nực nồng. Tiếp theo một bóng xám từ sau lửa đỏ vọt lên dường như còn cắp theo một vật, nhanh như chớp vượt qua bờ tường phóng đi vào bóng tối.

Thanh Điêu Cốc Hoành liền buông tiếng quát vang, bỏ lại Đỗ Ngũ đuổi theo bóng xám kia. Ngay khi ấy Đỗ Ngũ cười ha hả nói :

– Cốc bằng hữu không tỉ đấu Thiết Sa Thi Tủy chưởng nữa sao?

Song Thanh Điêu Cốc Hoành không màng đến, vẫn đuổi theo bóng xám kia, thoáng chốc đã mất dạng. Đỗ Ngũ đưa mắt nhìn nơi góc nhà sụp đổ sau đó quét mắt nhìn quanh, Lệ Cổ đứng dưới gốc cây đã biến mất từ bao giờ. Y đứng một hồi, bỗng như sực nhớ ra điều gì liền phi thân về phía tiền viện.

Đỗ Ngũ quay trở lại chỗ bờ tường sụp đổ nhưng con tuấn mã khi nãy đã không còn ở đó nữa. Chừng một giờ sau khi sự kiện tại hoang viện Chu gia xảy ra, cách đó chừng năm mươi dặm có một nơi tên là Đại Mạch Hoa hết sức hoang vắng kín đáo, lúc này đang có một lão nhân mặt vàng vẻ bệnh hoạn mình mặc áo dài xám, cưỡi một con tuấn mã to khỏe màu đỏ sẫm phóng nhanh đến.

Lão nhân mặt vàng tay phải cầm một gói nhỏ, dây cương luồn vào khủyu tay, nách trái cắp một thiếu nữ áo xanh, bởi mái tóc dài buông rũ nên không trông thấy rõ diện mạo. Tuấn mã phóng đi nhanh như gió cuốn, khi đến một nơi vắng vẻ gần Đại Mạch Hoa, lão nhân mặt vàng giật nhẹ dây cương, tuấn mã liền tức thả chậm bước.

Ngay khi ấy lão nhân mặt vàng cất người lên khỏi lưng ngựa chừng nửa tấc đứng yên trên không, trong khoảnh khắc ấy tuấn mã đã vượt xa hơn trượng. Tuấn mã quả linh thông, vừa thấy lưng nhẹ đi, liền ngoặt nửa vòng to ngoảnh lại nhìn thấy lão nhân mặt vàng đã đặt chủ nhân xuống đất, bèn hất mạnh đầu và ngoe nguẩy đuôi, mũi thở phì phì hai tiếng, sau đó cúi xuống ung dung gặm cỏ.

Lão nhân mặt vàng đặt Tất Ngọc Yến nằm thẳng trên cỏ, xem xét sắc mặt rồi lại sờ lên trán nàng, sau đó nhè nhẹ bợ đầu nàng lên, vung chỉ điểm vào sau cổ và ấn nhẹ vào Đan Điền nàng, Tất Ngọc Yến liền tức toàn thân run lên một cái.

Lão nhân mặt vàng từ từ đứng lên, Tất Ngọc Yến vẫn nằm yên dường như nàng đang ngủ say. Lão nhân mặt vàng ngước nhìn trời lại quét mắt nhìn quanh, sau đó tay cầm chiếc gói nhỏ chẳng rõ đựng gì, rải đến bên tuấn mã. Trời từ tối đen chuyển sang xám trắng, từ xám trắng đến sáng tỏ, lão nhân mặt vàng như rất thích loài ngựa suốt mấy giờ liền không rời xa tuấn mã, cứ mải mê ngắm nghía, lúc thì gật đầu, lúc lại lắc đầu.

Mặt trời bò lên đỉnh núi, ánh ban mai rực rỡ soi khắp mặt đất, Tất Ngọc Yến nằm trên bãi cỏ khẽ thở ra một hơi dài, từ từ mở mắt ra. Nàng đảo mắt nhìn quanh thấy ngựa mình đứng yên ở nơi không xa, một lão nhân mặt vàng xa lạ đang chậm rãi đi về phía nàng.

Nàng muốn đứng lên, nhưng toàn thân bải hoải không sao cử động được, ngay khi ấy lão nhân đã đi đến trước mặt. Lão nhân mặt vàng lại nhìn mặt nàng một hồi, chưa kịp lên tiếng nàng đã cố gắng nói :

– Lão nhân gia đã mang tiểu nữ đến đây phải không?

Lão nhân gật đầu nàng lại hỏi :

– Lão họ Cốc đã bị lão nhân gia đánh đuổi rồi ư?

Lão nhân lắc đầu, nàng ngơ ngẩn thắc mắc nhìn lão nhân. Lão nhân mặt vàng cúi người tay phải nhè nhẹ đặt lên vùng tim Tất Ngọc Yến. liền tức nàng cảm thấy có một luồng sức nóng dịu từ từ đi vào tim, rồi dần lan tỏa khắp người, gây cảm giác hết sức thư thái.

Tất Ngọc Yến tuy tuổi còn trẻ, nhưng gia học uyên thâm, hiểu biết sâu rộng, biết lão nhân mặt vàng này là một cao thủ tuyệt thế, liền nhắm mắt điều hòa hơi thở, thả hơi luyện đáo toàn thân, khi luồng sức nóng lưu thông khắp người ba vòng, nàng đã mồ hôi đầm đìa. Lão nhân mặt vàng thu tay phải về đứng thẳng người lên.

Tất Ngọc Yến cũng cảm thấy kình lực khôi phục, sự mỏi mệt đã tiêu tan hết, bèn đứng phắt dậy, hướng về phía lão nhân vòng tay thi lễ cười nói :

– Xin đa tạ lão nhân gia!

Lão nhân mặt vàng vẫn không lên tiếng, trên môi hé nở một nụ cười sung sướng.

Tất Ngọc Yến lại hỏi :

– Lão nhân gia xin cho biết tôn tính đại danh?

Lão nhân mặt vàng giờ mới mở miệng nói :

– Chốn giang hồ nhiều hiểm trá đầy rẫy cạm bẫy, sao thể để cho một đứa trẻ đơn thân đi lại bừa bãi thế này?

Giọng điệu đầy thành khẩn và khuyến cáo, Tất Ngọc Yến nhận thấy vị lão nhân này tuy ít nói cười nhưng rất giàu tình cảm. Bỗng nghe lão nhân hỏi :

– Tiểu cô nương nhà ở đâu? Lệnh tôn là ai?

– Nhà tiểu nữ ở Hồng Hoa phụ, Đông Bàng Thành, gia phụ là Tất Đông Kiêu.

Tất Ngọc Yến đinh ninh với danh vọng Bát Bộ Lăng Tiêu trên giang hồ của phụ thân mình, nói ra hẳn lão nhân mặt vàng này rất là quen thuộc, nào ngờ lão nhân chỉ khẽ gật đầu mà thôi. Nàng thấy vậy hết sức bất mãn nhưng đối phương là người đã cứu mạng mình, không dám xấc xược chỉ lại nói :


– Lão nhân gia có biết gia phụ không?

Lão nhân gật đầu :

– Lão phu từng có nghe danh tính ấy!

Câu trả lời hờ hững của lão nhân chẳng khác nào một gáo nước lạnh xối lên đầu Tất Ngọc Yến, nàng bất giác dẩu môi từ từ cúi đầu. Lão nhân mặt vàng lẽ nào không hiểu tâm lý ấu trĩ của Tất Ngọc Yến nhưng tính lão nhân cả đời không bao giờ dùng miệng lưỡi ca tụng hay xiểm nịnh kẻ khác, thấy vậy bèn cười thầm vẫn thản nhiên hỏi :

– Lệnh tôn bảo cô nương đến đây ư?

Tất Ngọc Yến lắc đầu :

– Không phải!

– Vậy chứ cô nương đến đây có việc gì?

Tất Ngọc Yến vẫn cúi thấp đầu nói :

– Tiểu nữ tìm một người!

– Lão họ Cốc kia phải không?

Tất Ngọc Yến lắc đầu, đoạn đỏ mặt khẽ đáp :

– Người ấy là Ngô Sương, sư ca của tiểu nữ!

Vừa nghe đến tên Ngô Sương, lão nhân mặt vàng mắt liền rực sáng, buột miệng à lên một tiếng, nhưng lại khiến lão hết sức thắc mắc. Tất Ngọc Yến nghe lão nhân bật lên một tiếng kêu kinh ngạc khi nói đến tên Ngô Sương, nàng cảm thấy hết sc khoái trá và kiêu hãnh, bèn ngẩng đầu lên, chằm chặp nhìn vào mặt lão nhân. Lão nhân đã trở lại bình thường :

– Cô nương với Ngô Sương đã theo ai học võ nghệ?

Tất Ngọc Yến mặt càng đỏ hơn, lại cúi đầu xuống lúng búng nói :

– Không… mà là vì… Ngô Sương năm rồi từng… cứu tiểu nữ… tại Khổng Lâm… nên tiểu nữ mới xưng hô như vậy.

Lão nhân mặt vàng thấy vậy mỉm miệng cười, nụ cười thật hiếm có, nhưng rất tiếc là Tất Ngọc Yến đang cúi đầu nên đã không nhìn thấy. Chỉ nghe lão nhân nói :

– Ngô Sương đã có việc đến Hoa Sơn, việc cô nương tìm y khi nào lão phu có dịp gặp y, sẽ thay cô nương chuyển cáo.

Ngưng chốc lát lão nhân lại nói tiếp :

– Hơn năm nay chốn giang hồ nhiễu nhương, bọn gian tà lộng hành, võ công của cô nương tuy tạm có thể ứng phó, nhưng thiếu niên nam nữ đơn thân đi lại vẫn nên hết sức thận trọng mới khỏi bị gặp nguy hiểm. Bàng Thành cách đây đã xa, tục ngữ có câu “Cha mẹ còn không nên đi xa, đi xa phải có nơi có chốn”. Chẳng hay song thân cô nương có biết cô nương hiện đang ở nơi này không?

Tất Ngọc Yến nghe lão nhân mặt vàng khuyên bảo như vậy bèn trân trọng nói :

– Đa tạ những lời giáo huấn của lão nhân gia, tiểu nữ xin vâng lời trở về nhà ngay!

Lão nhân vẻ như rất vui mừng khẽ gật đầu :

– Tốt lắm! Xưa nay lão phu rất ghét thuyết giáo, cô nương không chê chán lão phu đã nói nhiều ư?

Tất Ngọc Yến lại nổi tính liến thoắng, khúc khích cười nói :

– Tiểu nữ nghe còn chưa đủ sao lại chê chán kia chứ?

Song thâm tâm nàng vẫn không quên Ngô Sương lại hỏi :

– Lão nhân gia có quen Ngô đại ca không vậy?

Lão nhân thoáng tần ngần :

– Điều ấy…!

Đoạn quả quyết nói :

– Lão phu không quen với y, nhưng y có quan hệ rất sâu xa với lão phu, bất luận thế nào việc cô nương tìm kiếm y, lão phu nhất định sẽ báo cho y biết.

Tất Ngọc Yến lại đỏ mặt thoáng cụp mắt thấp giọng nói :

– Vậy thì xin phiền lão nhân gia nhắn với Ngô ca ca đừng quên ngày hẹn ước.

Lão nhân nhẹ gật đầu :

– Được, cô nương có thể đi được rồi!

Tất Ngọc Yến cung kính vòng tay xá dài vừa quay người đi bỗng ngoảnh lại hỏi :

– Xin lão nhân gia hãy cho tiểu nữ biết tôn tính đại danh, để lần sau tiểu nữ gặp lại tiện bề xưng hô khỏi mất nghi tiết!


Lão nhân tay trái khoát nhẹ :

– Cứ xưng hô như vậy được rồi, khi nào gặp Ngô Sương cô nương sẽ rõ.

Tất Ngọc Yến vừa định cất bước bỗng nghe phía sau cách không xa vang lên một tiếng trầm lạnh nói :

– Khỏi phải đi nữa, ngươi sẽ được biết ngay bây giờ.

Tất Ngọc Yến giật mình quay phắt lại liền tức biến sắc mặt, chỉ thấy Thanh Điêu Cốc Hoành đang đứng sau một lùm cỏ cách chừng ba trượng phía bên phải. lúc này mặt trời đã lên cao, gương mặt xanh của Cốc Hoành trông càng ghê rợn hơn.

Lại nhìn lão nhân mặt vàng vẻ mặt vẫn bình thản như trước, không hề đếm xỉa đến Cốc Hoành đứng phía sau, vẫn đối mặt với nàng tay trái lại khoát nhẹ nói :

– Đi đi! Nơi đây không còn việc của cô nương nữa!

Ngay khi lão nhân mặt vàng khoát tay Tất Ngọc Yến bỗng cảm thấy một luồng sức dịu mềm ập tới, nhẹ nhàng đưa nàng ra xa. Nàng biết là lão nhân mặt vàng muốn mình rời khi mảnh đất thị phi này nay, bèn mượn vào sức nâng của lão nhân thi triển thế Phi Ba Phiêu Bình lượn người nửa vòng tròn, nhẹ nhàng hạ xuống lưng tuấn mã.

Con ngựa liền ngẩng cao đầu cất tiếng hí khẽ đoạn xoãi vó phóng đi nhanh như gió cuốn. Đồng thời nàng ngoảnh lại lớn tiếng nói :

– Lão nhân gia tiểu nữ đi đây!

Nhưng ngay khi Tất Ngọc Yến hạ người xuống lưng ngựa, nàng đã nghe phía sau vang lên một tiếng quát to tiếp theo là tiếng kình phong vang dậy, sau đó lại là một tiếng nổ vang kèm theo một tiếng hự khô khan rất khó nghe thấy. Thì ra khi Cốc Hoành hiện thân lên tiếng, chỉ thấy Tất Ngọc Yến lộ vẻ kinh hãi, còn lão nhân mặt vàng vẫn thản nhiên nói chuyện với Tất Ngọc Yến, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến mình.

Cốc Hoành cả đời ngang dọc giang hồ, đi đến đâu đều được người kính nể, chưa từng bị ai khinh khi như ngày hôm nay bao giờ, lại nghĩ đến những gì xảy ra đêm qua, càng thêm tức giận tột cùng. Nên khi Tất Ngọc Yến chưa hạ xuống đến lưng ngựa y đã buông tiếng quát to, thi triển độc môn tuyệt kỹ từ ba vị trí khác nhau liên tiếp tung ra bảy chưởng, ba chưởng tấn công lão nhân mặt vàng, bốn chưởng chia ra tấn công vào tuấn mã và Tất Ngọc Yến đang lơ lửng trên không.

Chưởng lực phát ra tuy có trước có sau nhưng đều cùng lúc ập đến mục tiêu. Cốc Hoành tin chắc đối phương không thể nào thoát khỏi thế công hung mãnh mình, đang khi đắc ý, bỗng thấy lão nhân mặt vàng thoáng sầm mặt, tay phải chớp nhoáng vung ra, hướng về chưởng lực của mình hư không khoát vòng liên hồi, y liền cảm thấy như có sợi dây vô hình quấn chặt lấy bảy luồng chưởng lực của mình.

Cốc Hoành toàn thân liền bị lôi kéo, vừa mới kinh hãi lão nhân mặt vàng đã tả chưởng vung ra bổ vào bảy luồng chưởng lực đang bị quấn chặt. Bùng một tiếng vang rền, Cốc Hoành liên tiếp thối lui, phế phủ chấn động, ngũ tạng lộn nhào cố vận đề chân khí đứng vững, mặt mày tái ngắt co giật liên hồi. Đó chính là quá trình mà Tất Ngọc Yến nghe thấy.

Lúc này Tất Ngọc Yến đã mất dạng, hiện trường chỉ còn lại Cốc Hoành và lão nhân mặt vàng. Cốc Hoành nhắm mắt hờ vận công điều tức, nhờ công lực thâm hậu, chừng nửa tuần trà sau lục phủ ngũ tạng đã trở lại bình thường, công lực cũng dần khôi phục. khi y mở mắt ra đã thấy lão nhân mặt vàng vẫn còn đứng đó hai mắt sáng như điện lạnh đang nhìn chốt vào mình. Y bất giác rợn người nhưng ngay tức khắc trong đầu y lại lóe lên một ý nghĩ liền lập tức lấy lại can đảm, cười khẩy nói :

– Tôn giá, Cốc mỗ còn muốn lĩnh giáo nội công thượng thừa Nhiễu Khí Triết Giác (vòng khí bẻ góc) của tôn giá một lần nữa.

Lão nhân mặt vàng nghe vậy buông tiếng cười vang, Cốc Hoành liền cảm thấy toàn thân nóng rực, vừa định vận công đề kháng bỗng nghe đối phương nói :

– Nào, hãy xuất thủ đi, lão phu biết ngươi chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ mà!

Tiếng nói của lão nhân mặt vàng khác hẳn tiếng cười, chấn động tới mức Cốc Hoành hai tai lùng bùng như nghe tiếng trống trận, lòng bất giác cảm thấy sợ hãi. Cốc Hoành biết hôm nay đã gặp kình địch vội vận tụ công lực toàn thân, chuẩn bị liều mình một mất một còn. Lão nhân mặt vàng vừa dứt lời Cốc Hoành đã vọt người lên quát :

– Hãy tiếp chiêu!

Người đang ở trên không đã chớp mắt tung ra sáu cước cực kỳ hung mãnh, chia ra tấn công vào các đại huyệt Hoa Cái, Thiên Đột, Trung Đỉnh, Cự Khuyết và Âm Giao.

Tiếp theo sau sáu luồng kình phong sắc bén ập đến, phủ trùm khắp người lão nhân mặt vàng chỉ cần trúng vào nơi nào lão nhân mặt vàng hẳn cũng trọng thương ngay.

Thì ra sáu cước của Cốc Hoành xem chừng hung mãnh thật ra chỉ là hư chiêu, lão nhân mặt vàng vừa xuất hữu chưởng y liền triệt chiêu và vọt lên cao mấy trượng, đầu dưới chân trên, mắt rực hung quang buông tiếng quát vang, song chưởng hiện màu đen trắng, toàn lực thi triển Thiết Sa Thi Tủy chưởng từ trên giáng xuống.

Tuyệt kỹ Nhiễu Khí Triết Giác của lão nhân mặt vàng trước nay chưa khi nào hụt hẫng, vậy mà vừa rồi lại thất chiêu bất giác thoáng biến sắc mặt, ngay khi ấy song chưởng của Cốc Hoành với uy lực như bài sơn đảo hải đã giáng xuống đỉnh đầu. Bùng một tiếng rền rĩ, đất cát cuốn dậy, cây cỏ tung bay, chu vi hơn trượng đều chưởng lực cuốn lên cao hai thước.

Cốc Hoành khoan tâm, người vừa hạ xuống đất đã trố to mắt nhìn, xem kẻ địch đã biến thành hình dạng ra sao. Nhưng trong vòng năm trượng chẳng thấy bóng dáng lão nhân mặt vàng đâu cả, đang sững sờ ngay khi ấy bỗng cảm thấy một bàn tay đặt nhẹ lên yếu huyệt Đề Xung sau lưng, tiếp theo một tiếng nói vang lên :

– Thiện ác đáo đầu chung hữu báo!

Nội công tuyệt đỉnh Thấu Tâm Thần Âm này mỗi tiếng hệt như một trùy nện vào phế phủ, lục phủ ngũ tạng của Cốc Hoành cơ hồ bị bảy tiếng ấy chấn vỡ. Đoạn nghe người sau lưng nghiêm giọng nói :

– Cốc Hoành ngươi cả đời gây tội ác giờ đã đến lúc báo ứng, nếu với tính khí lão phu hồi bốn mươi năm trước thì đã hạ sát ngươi rồi, nhưng sau bốn mươi năm tiềm tu lão phu đã diệt hết hỏa khí, hôm nay tạm tha chết cho ngươi, để ngươi ăn năn sám hối trong những ngày tháng ngắn ngủi còn lại.

Ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói tiếp :

– Tuy nhiên tội chết tuy miễn, tội sống khó tha, để tránh việc ngươi tiếp tục gây tội ác, lão phu bắt buộc phải tạm phế bỏ võ công của ngươi.

Cốc Hoành bàng hoàng kinh hãi, liền cảm thấy nơi huyệt Đề Xung tê dại, tiếp theo toàn thân run rẩy mồ hôi vã ra như tắm. Khi Cốc Hoành hồi tỉnh chỉ thấy một cái bóng xám ở rất xa, loáng cái đã mất dạng. Cốc Hoành lẩm bẩm :

– Hoàng Diện Di Đà!

Sau đó y loạng choạng bước đi trên thảo nguyên mênh mông.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận