Tử Quải Ô Cung

Chương 35: Hồi 35n




Hãy nói về quần hào ngoài cửa cốc sau khi nhóm Công Tôn Thiên Long bảy người tiến vào, mọi người chờ đợi một hồi, cuối cùng quá nóng ruột, bèn do Nhân Quả đại sư dẫn đầu, nối tiếp nhau tiến vào hạp cốc.

Mấy mươi người vào sâu chừng hai trượng, bỗng nghe kẹt một tiếng, hai bên vách đá bỗng thò nhanh ra hai tấm thép, nối nhau cản mất lối đi.

Nhân Quả đại sư ngước lên nhìn, chỉ thấy hai tấm thép cao chừng bốn trượng, liệu khinh công mình đủ để vượt qua, bèn vận chân khí trong đan điền, vung động trường kiếm trong tay, phi thân lên trên tấm thép.

Phóng mắt nhìn, thấy phía trước không có chướng ngại, bèn giơ trường kiếm lên nói :

– Phía trước không có kẻ địch cản đường, chư vị hãy vượt qua bức vách thép này.

Đoạn liền tung mình xuống, sải bước tiến tới trước.

Hai tấm thép thế này tuy không cao lắm, nhưng hết sức trơn trượt, không chỗ nào có thể đặt tay chân lấy đà, bắt buộc phải một lần tung mình lên thẳng bên trên thì mới vượt qua được.

Do đó, đa số quần hào có khinh công cao cường đã lần lượt vượt qua, còn lại thiểu số vẫn còn kẹt lại ở bên kia vách thép.

Những người không có khả năng vượt qua hầu hết đều sở trường về ngoại công, binh khí trong tay rất nặng nề, bèn vung động binh khí bổ vào vách thép, kim khí chạm nhau đinh tai nhức óc.

Nhân Quả đại sư khi gần đến cuối hạp cốc, bỗng nghe một tiếng quát vang, một đại hán áo đỏ lưng gác trường kiếm đột nhiên hiện thân đứng cản nơi cửa cốc, chẳng nói chẳng rằng, tuốt kiếm vung ra ba đóa hoa bạc, chìa ra cổng vào ba nơi yếu huyệt của Nhân Quả đại sư.

Nhân Quả đại sư đang phóng nhanh, đại hán áo đỏ lại hiện thân đột ngột, đôi bên chưa kịp nhìn rõ, kiếm thế của đại hán áo đỏ đã quét đến.

Nhân Quả đại sư vội vung động trường kiếm, tạo thành một màn sáng bạc, đón cản kiếm thế đối phương, đồng thời nhanh như chớp phản công hai kiếm.

Đại hán áo đỏ cười khẩy nói :

– Lão hòa thượng kiếm pháp cũng khá lắm!

Miệng bông đùa, nhưng kiếm thế trong tay hết sức chặt chẽ, chiêu nào cũng công vào đại huyệt yếu phái của Nhân Quả đại sư, chớp mắt đã công ra mười ba kiếm.

Nhân Quả đại sư là Chưởng môn phái Thiếu Lâm, kiếm pháp dĩ nhiên phải có chỗ độc đáo, kiếm thế của đại hán áo đỏ tuy nguy hiểm, nhưng không sao bức lui được ông một bước, tất thảy đều bị hóa giải.

Khi hai người đang giao thủ thì quần hào cũng đến nơi, nhưng vì cửa cốc chật hẹp, đã bị kiếm quang hai người phong tỏa, quần hào tuy đông nhưng không thể nào tiếp tay được.

Đại hán áo đỏ vừa rung động trường kiếm giành lấy tiên có vơi Nhân Quả đại sư, vừa quét mắt nhìn quần hào cười nói :

– Chư vị hãy kiên nhẫn mà chờ một lát, sớm chết hay muộn chết thì cũng khó thoát kiếp nạn…

Nhân Quả đại sư lớn tiếng quát :

– Thất phu chớ khoác lác!

Kiếm thế bỗng ráo riết hơn, thế công cực kỳ dũng mãnh, đại hán áo đỏ liền bị áp đảo, chỉ cảm thấy áp lực của trường kiếm như chứa đựng ngàn cân thần lực.

Y kinh hãi thầm nhủ :

– Lão hòa thượng này chẳng những kiếm pháp tuyệt thế mà nội lực cũng thâm hậu hơn người, xem ra cuộc chiến này mình khó mong thủ thắng rồi.

Vội đề tụ chân khí, vung kiếm chống cự, phòng thủ hết sức nghiêm mật, miệng vẫn lạnh lùng nói :

– Lão hòa thượng định thí mạng thật ư?

Nhân Quả đại sư không đếm xỉa đến y, chỉ tập trung tinh thần thi triển kiếm pháp; kiếm thế mỗi lúc càng thêm hung mãnh, uy lực cũng mỗi lúc càng thêm kình người.

Đại hán áo đỏ cầm cự được bảy tám chiêu, sau đó dần không chịu nổi được nữa, ám khí mỗi lúc càng thu hẹp.

Bỗng Nhân Quả đại sư quát to :

– Buông tay!

Trường kiếm vung lên, bổ thẳng xuống đỉnh đầu đối phương.

Chiêu kiếm này uy lực ngàn cân, nếu đại hán áo đỏ không muốn nghênh tiếp thì chỉ còn mỗi đường thối lui, bởi hai bên đều là vách núi, không thể nào tránh sang hai bên được.

Trong tình thế này, bắt buộc y phải vung kiếm ngạnh tiếp.

Đại hán áo đỏ lùi sau hai bước, liên tiếp vung kiếm chống đỡ, nhưng không sao cản được kiếm thế của Nhân Quả đại sư.

Đại hán áo đỏ như đã động sát cơ, buông tiếng cười khẩy, trường kiếm trong tay lại hạ xuống thêm ba tấc.

Lúc này, kiếm quang và kiếm khí không còn nữa, giờ đây hai người đang tỷ đấu nội lực, chỉ thấy trường kiếm trong tay đại hán áo đỏ từ từ hạ thấp, chỉ còn cách đỉnh đầu chừng hơn thước, mồ hôi từ trên trán chảy xuống ròng ròng, ướt đẫm y phục.

Nhân Quả đại sư vẻ mặt nghiêm trang, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Lúc này những người có khinh công yếu kém đều đã dùng dây trèo qua vách thép.

Mắt thấy đại hán áo đỏ đã sắp tán mạng dưới trường kiếm của Nhân Quả đại sư, bỗng thấy sau lưng y thấp thoáng bóng người, một người lướt nhanh và hạp cốc.

Quần hào nhìn kỹ, thì ra là Trường Diện Nhân Ma Đề Bách.

Trường Diện Nhân Ma đến gần nhìn đại hán áo đỏ khẽ nói :

– Xin hãy tạm lui ra nghỉ ngơi, để lão phu đối phó cho.

Dứt lời, trường kiếm trong tay liền đưa ra, cản lấy trường kiếm của Nhân Quả đại sư.

Đại hán áo đỏ thở phào một hơi dài nói :

– Để lão tiền bối, thời gian như vậy đã đủ chưa?

Trường Diện Nhân Ma cười :

– Cũng sắp, chúng ta hãy từ từ thoái lui!

Quần hào tuy nghe rõ cuộc đối thoại giữa hai người, nhưng không hiểu hàm ý bên trong.

Nhân Quả đại sư thấy trường kiếm của mình dưới sự hợp sức của hai người chẳng những bị nâng lên, mà nội lực phản kích của đối phương cũng dần tăng mạnh, bèn thầm nhủ :

– Nếu tiếp tục thế này, mình chẳng những không thể thủ thắng, trái lại còn khó cầm cự được lâu.

Đoạn liền vận sức giật mạnh, ba món binh khí tách ra ngay.

Đại hán áo đỏ thừa thế nghiêng người, nhanh nhẹn lui ra sau lưng Trường Diện Nhân Ma.

Lúc này cánh cửa cốc chỉ còn cách khoảng bảy tám thước, quần hào tất thảy đều nóng lòng sớm xông ra cửa cốc để tiến vào trong.

Nhân Quả đại sư vung kiếm bảo vệ toàn thân, ngoảnh lại nhìn quần hào, chợt động tâm thầm nhủ :

– Hiện Công Tôn Thiên Long đã vào trong cốc, vô hình trung mình đã trở thành người lãnh đạo tạm thời của quần hào…

Nghĩ vậy liền phấn chấn tinh thần, trường kiếm trong tay bất giác thi triển liên Liên Hoàn tam chiêu trong La Hán kiếm pháp, tuyệt kỹ thừa thượng nhất của phái Thiếu Lâm, kiếm thế như sóng dữ cuồng phong, uy mãnh khôn cùng.

Trường Diện Nhân Mà liền bị áp đảo lúng túng, thoái lui lia lịa.

Chỉ thấy trường kiếm trong tay đối phương như mây bay nước chảy, không chút sơ hở, lòng hết sức kinh hãi, song ngoài mặt vẫn cười khẩy nói :

– Thật không ngờ lão hòa thượng này lại còn bản lĩnh khá thế này, rất tiếc đại sư đã là người xuất gia, kiếm này không thể nào…

miệng nói những lời xằng bậy, nhưng trường kiếm không tay mỗi lúc càng mạnh hơn, đinh vãn hồi thế bị động.

Nhân Quả đại sư cả giận :

– Lão nạp là hạng người gì mà lại đùa với ma đầu ngươi!

Trường kiếm trong tay cũng vung nhanh hơn, thế công càng thêm hung mãnh.

Trường Diện Nhân Ma chỉ cảm thấy trường kiếm trong tay mỗi lúc càng khó thi triển, bất luận thi triển chiêu thức kỳ ảo đến mấy cũng bị kiếm thế đối phương phong tỏa, không sao phát huy được uy lực, hết sức kinh hãi thầm nhủ :

– Lão hòa thượng này chẳng rõ sử dụng kiếm pháp gì mà lợi hại vậy, nếu tiếp tục thế này, chắc mình khó cẩm cự được thêm một trăm chiêu…

Đang ngẫm nghĩ bỗng thấy một người phóng đến sau lưng chính là Nam Cung.

Nam Cung nói nhanh :

– Âm Phong đạo nhân trận thế đã bó xong, để cho họ vào đi.


Trường Diện Nhân Ma nghe vậy lập tức lui nhanh.

Nhân Quả đại sư thừa thế vung kiếm đâm thẳng vào huyệt Huyền Cơ trước ngực Trường Diện Nhân Ma, đuổi theo sát nút, chớp mắt đã đến cửa cốc.

Chỉ thấy Trường Diện Nhân Ma nghiêng người, lui nhanh, tung mình ra khỏi hạp cốc.

Nhân Quả đại sư đến cửa cốc, không đuổi theo Trường Diện Nhân Ma nữa, dừng lại quan sát tình hình bên ngoài, chỉ thấy một đám quái nhân mặt vằn viện ngũ sắc, y phục kỳ dị, bố trí thành một thế trận, âm phong cuồn cuộn, ngập đầy sát cơ.

Trường Diện Nhân Ma và Nam Cung đã lui vào trong trận.

Những quái nhân ấy chẳng những y phục kỳ dị, mặt mày vằn vện, trên đầu còn đội đủ kiểu nón, tay cầm binh khí cũng kỳ hình quái trạng đủ loại.

Nhân Quả đại sư chú ý mắt nhìn, định phân biệt rõ thế trận đối phương trước rồi mới điều động nhân lực xông vào trận.

Ông từng nhiều năm nghiên cứu bát quái cửu cung, ngũ hành kỳ thuật, hiểu biết rất nhiều thế trận kỳ môn, nào ngờ xem mãi vẫn không nhận ra đó là thế trận gì.

Chỉ thấy trước mắt đủ màu sặc sỡ, không theo phương vị bát quái ngũ hành cửu cung, cũng chẳng theo thứ tự ngũ hành sinh khắc, không sao phân biệt được là thế trận gì.

Lúc này quần hào đều đã ra ngoài cửa cốc, ai này tay đều cầm ngang binh khí, sẵn sàng chiến đấu.

Bỗng trong trận vang lên một tiếng huýt dài, một người phi thân ra, quần hào đưa mắt nhìn, chỉ thấy người ấy mặc áo bào xám, tóc dài phủ vai, tay cầm phất trần, chính là Âm Phong đạo nhân.

Âm Phong đạo nhân cười lạnh lùng nói :

– Lão hòa thượng, đừng vờ vĩnh nữa, dù lão có xem ba ngày ba đêm thì cũng không thể nào tìm ra được sự biến hóa của Âm Phong trận này.

Nhân Quả đại sư nghe đối phương nhắc nhở, lập tức nhận ra được một chút manh mối.

Thì ra những quái nhân mặt quỷ được chia thành năm màu áo đỏ, vàng, lam, trắng, đen, song vì các màu sắc lẫn lộn vào nhau nên khó nhận ra.

Chiêu Nhân đạo nhân sải bước tiến đến, quay sang Nhân Quả đại sư khẽ nói :

– Đại sư có nhận ra sự biến hóa của thế trận không?

Nhân Quả đại sư nóng mặt, lắc đầu nói :

– Không!

– Nếu chúng ta cứ tiếp tục kéo dài tình trạng thế này rất là bất lợi, hiện nhân số chúng ta tương đương với đối phương, dù bị giam hãm trong trận cũng không hề gì, chỉ cần mỗi chúng ta mỗi người cầm chân một đối phương, không thay đối thủ, chia ra ba hướng công vào trận, dù thế trận của họ biến hóa kỳ diệu đến mấy thì cũng bị chúng ta đón lại, với một chọi một, khiến họ khó có thể khai triển thế trận.

Nhân Quả đại sư thầm nhủ :

– Hiện quần hào đều nóng lòng chuẩn bị xuất thủ, nếu mình cản ngăn hẳn sẽ khiến quần hào phẫn nộ, bảo họ chờ đợi mình tìm ra sự biến hóa của thế trận e sẽ khiến họ sinh nghi…

Đoạn bèn vung kiếm nói :

– Chư vị đã sớm muốn xông vào trận, lão nạp cũng chẳng tiện ngăn cản, nhưng sự biến hóa của thế trận địch lúc này lão nạp chưa nhận ra, sau khi vào trận, tốt hơn chư vị chia làm năm nhóm, cùng tiếp ứng lẫn nhau, kẻo bị kẻ địch chia cách bao vây.

Dứt lời giơ cao trường kiếm trong tay, lớn tiếng nói :

– Chư vị, hãy xông lên!

Quần hào liền mỗi người một toán, chia làm năm đường xông vào trận.

Vừa vào đến trong trận, quần hào liền triển khai một cuộc giao chiến ác liệt, chỉ thấy ánh đao chớp ngời, tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, tiếng quát tháo vang dội.

Nhân Quả đại sư vừa đến gần kẻ địch liền tranh trước xuất thủ, tay phải trường kiếm với chiêu Bạch Thảo Tầm Xà, nhanh như chớp, quét vào một quái nhân áo đen trước mặt, đồng thời tả chưởng đưa lên ngang ngực giới bị.

Quái nhân áo đen ấy chẳng chút sợ hãi, vung cương xoa lên đón tiếp, choang một tiếng, đánh bạt trường kiếm của Nhân Quả đại sư.

Nhân Quả đại sư thầm kinh hãi, nghĩ người này chẳng qua chỉ là một tên tiểu tốt dưới trướng Âm Phong đạo nhân, sao lại có sức mạnh kinh người như thế này?

Quái nhân áo đen sau khi chĩa đánh bạt trường kiếm của Nhân Quả đại sư, liền tức vung động cương xoa, liên tiếp hoàn kích hạ chiêu.

Nhân Quả đại sư vung kiếm đón đỡ, đánh bạt cương xoa đối phương, bỗng lui sau hai bước, tay phải thò nhanh vào lòng, rút ra hai thanh đoản kiếm.

Hai thanh đoản kiếm ấy chỉ dài một thước hai, ánh bạc sáng chóa, thoáng nhìn cũng biết được rèn bằng loại thép hiếm quý, nơi cuối chuôi kiếm đều có một sợi dây vàng rất mảnh.

Ngay khi Nhân Quả đại sư lấy hai thanh đoản kiếm ra, Lăng Phong Nhị Lang Chu Hàn và Bát Bộ Lăng Tiêu Tất Đông Kiêu đã từ hai bên tiến tới, một người tay vung trường kiếm, một người vung động Long Đầu Tiên xông tới như hung thần tàn ác.

Nhân Quả đại sư buông tiếng quát vang rồi tung mình lao tới.

Bỗng nghe một tiếng huýt chói lói vang lên trong trận, rồi thì một quái nhân áo đỏ tung mình lên không, tay múa tít một ngọn quỷ đầu đao sống dày, đón đầu Nhân Quả đại sư.

Nhân Quả đại sư vung kiếm, với chiêu Khởi Phụng Đằng Giao đâm thẳng vào ngực đối phương.

Quái nhân áo đỏ ấy chẳng có chút ngán sợ, vung kiếm đón đỡ, keng một tiếng chát chúa, hai người cùng hạ xuống đất.

Nhân Quả đại sư đảo mắt nhìn, thấy một quái nhân áo vàng nhìn mình chòng chọc, tay cầm đoản thương dài chừng thước hai, đang chờ đợi cơ hội để xuất thủ, bèn vận đề chân khí đan điền, người đang hạ xuống vọt chéo lên cao sáu bảy thước, tay phải vung lên, hai thanh đoản kiếm vuột tay bay ra.

Quái nhân áo vàng ấy bị Nhân Quả đại sư vọt trở lên tránh khỏi tầm mắt, xung quanh cuộc chiến đang kịch liệt, ánh thép chấp chóa kèm theo tiếng binh khí chạm nhau đinh tai nhức óc, không sao bằng vào nhĩ lực phân biệt hướng bay của ám khí đối phương, chỉ cảm thấy nơi lưng đau nhói, hai thanh đoản kiếm của Nhân Quả đại sư đã cắm vèo vào lưng y.

Nhân Quả đại sư thấy đoản kiếm trúng địch, liền thi triển thân pháp Thiên Cân Trụy hạ nhanh xuống, tay trái vung động trường kiếm hộ thân, gạt phăng một đao từ ngang bên bổ đến, chân vừa chạm đất, tay phải giật mạnh về, thu hồi đoản kiếm, hai luồng máu tươi liền từ nơi vết thương trên lưng quái nhân áo vàng phun ra xối xả.

Thì ra hai thanh đoản kiếm nơi cuối chuôi đều có buộc sợi dây vàng rất mảnh.

Ngay khi Nhân Quả đại sư lấy hai thanh đoản kiếm ra, Lăng Phong Nhị Lang Chu Hàn và Bát Bộ Lăng Tiêu Tất Đông Kiêu đã từ hai bên tiến tới, một người tay vung trường kiếm, một người vung động Long Đầu Tiên xông tới như hung thần tàn ác.

Nhân Quả đại sư buông tiếng quát vang rồi tung mình lao tới.

Bỗng nghe một tiếng huýt chói lói vang lên trong trận, rồi thì một quái nhân áo đỏ tung mình lên không, tay múa tít một ngọn quỷ dầu đao sống dày, đón đầu Nhân Quả đại sư.

Nhân Quả đại sư vung kiếm, với chiêu Khởi Phụng Đằng Giao đâm thẳng vào ngực đối phương.

Quái nhân áo đỏ chẳng chút ngán sợ, vung kiếm đón đỡ, keng một tiếng chát chúa, hai người cùng hạ xuống đất.

Nhân Quả đại sư đảo mắt nhìn, thấy một quái nhân áo vàng nhìn mình chòng chọc, tay cầm đoản thương dài chừng thước hai, đang chờ cơ hội để xuất thủ, bèn vận đề chân khí đan điền, người đang hạ xuống lại vọt chéo lên cao sáu bảy thước, tay phải vung lên, hai thanh đoản kiếm vuột tay bay ra.

Quái nhân áo vàng ấy bị Nhân Quả đại sư vọt trở lên khỏi tầm mắt, xung quanh cuộc chiến đang kịch liệt, ánh thép chấp chóa kèm theo tiếng binh khí chạm nhau đinh tai nhức óc, không sao bằng vào nhĩ lực phân biệt hướng bay của ám khí đối phương, chỉ cảm thấy nơi lưng đau nhói, hai thanh đoản kiếm của Nhân Quả đại sư đã cắm vào lưng y.

Nhân Quả đại sư thấy đoản kiếm trúng địch, liền thi triển thân pháp Thiên Cân Trụy hạ nhanh xuống, tay trái vung động trường kiếm hộ thân, gạt phăng một đao từ ngang bên bổ đến, chân vừa chạm đất, tay phải giật mạnh về, thu hồi đoản kiếm, hai luồng máu tươi liền từ nơi vết thương trên lưng quái nhân áo vàng phún ra xối xả.

Thì ra hai thanh đoản kiếm nơi cuối chuôi đều có buộc một sợi dây vàng, luồn vào cổ tay, chỉ cần kéo mạnh là thu kiếm về ngay.

Quái nhân áo vàng ấy run bắn người rồi liền ngã lăn ra đất, hồn lìa khỏi xác.

Nhưng điều kỳ lạ là sau khi trúng kiêm, quái nhân này không hề phát ra tiếng nào dù chỉ là một tiếng rên rỉ.

Nhân Quả đại sư vừa đứng vững chân, quái nhân áo đỏ mới vừa giao thủ một chiêu với ông trên không đã vung đao lao tới, với chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh bổ xuống đỉnh đầu của Nhân Quả đại sư.

Ngay khi ấy, tiếng hú ghê rợn vang lên liên hồi, trong Âm Phong trận dường như đã bắt đầu biến hóa, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, màu sắc chấp chóa liên hồi.

Thì ra bọn quái nhân mặt quỷ đã bắt đầu di động vòng quanh.

Nhân Quả đại sư vung trường kiếm gạt phăng ngọn đao của quái nhân áo đỏ, cánh tay bị chấn động mạnh, bất giác kinh hãi thầm nhủ :

– Người này sức mạnh thật là ghê gớm!

Quái nhân áo đỏ ấy một đao bị gạt, đao thứ nhì chưa kịp xuất thủ, Âm Phong trận đã bắt đầu biến hóa, vội buông bỏ Nhân Quả đại sư, phi thân ra trước.

Một quái nhân áo lam khác theo sau xông tới, vung cương xoa đâm thẳng vào ngực Nhân Quả đại sư.

Nhân Quả đại sư vung kiếm với chiêu Như Phong Tự Bế gặt phăng cương xoa, thuận thế với chiêu Tiểu Chỉ Thiên Nam hoàn kích.

Quái nhân áo lam sau khi công ra một xoa, lập tức lao tới trước, chiêu kiếm của Nhân Quả đại sư được một quái nhân áo đen khác từ sau lướt tới đón tiếp.

Chỉ thấy bọn quái nhân mặt quỷ di động mỗi lúc một nhanh, mỗi người công ra một chiêu, không phải xông tới trước thì là sang bên, phối hợp rất chặt chẽ, hành động nhanh nhẹn, người này nối tiếp người kia, liên miên bất tuyệt xông vào quần hào, màu sắc chấp chóa, tiếng binh khí chạm nhau vang dậy liên hồi.

Nhân Quả đại sư xông vào trận sâu hơn hết, áp lực phải chịu cũng mạnh mẽ hơn, bỗng nhận thấy bọn quái nhân mặt quỷ này chẳng những thân pháp nhanh nhẹn, di động xuất thủ hết sức chặt chẽ, mà người nào cũng võ công cao cường, xuất thủ rất nặng nề.

Nhân Quả đại sư xông vào trận sâu hơn hết, áp lực phải chịu cũng mạnh mẽ hơn, bỗng nhận thấy bọn quái nhân mặt quỷ này chẳng những thân pháp nhanh nhẹn, di động xuất thủ hết sức chặt chẽ, mà người nào cũng võ công cao cường, xuất thủ rất nặng nề.

Nhân Quả đại sư thấy vậy hết sức kinh hãi, thầm nhủ :

– Quần hào hiện diện tại đây có thể nói đều là cao thủ bậc nhất trong giới võ lâm, nhưng võ công của bọn cuối cùng này cũng chẳng kém hơn.

Nhân Quả đại sư chỉ cảm thấy mình đã bị giam chân tại chỗ, kẻ địch tấn công liên hồi bất tận, khiến ông không thể nào tiến thêm bước nữa, thậm chí muốn thoái lui hay di chuyển sang hai bên cũng chẳng thể được.

Cứ thế chừng sau một bữa cơm, Nhân Quả đại sư cũng chẳng rõ mình đã giao thủ bao nhiêu người, quần hào ai nấy đều lâm vào tình trạng như vậy.

Thời gian càng lâu, quần hào càng phát giác ra nhiều điều kỳ lạ, ngoại trừ những quái nhân áo đỏ thỉnh thoảng cất tiếng hú ghê rợn, những quái nhân áo vàng, lam, và áo đen thảy đều như kẻ câm, ngay cả một tiếng quát cũng không phát ra.

Âm Phong đạo nhân đã lui đến trung tâm trận thế, ôm binh khí vào lòng đứng xem không tiếp tay cho bọn quái nhân mặt quỷ.

Đột nhiên, một tiếng huýt dài lanh lảnh vang lên từ ngoài trận, một bóng người từ xa phóng đến nhanh như tia chớp.

Quần hào đưa mắt nhìn, chỉ thấy một thiếu niên áo dài màu lam ngọc, anh tuấn phi phàm thoáng chốc đến trước trận.

Thì ra thiếu niên chính là Ngô Sương đã phụng mệnh Công Tôn Thiên Long quay ra đón quần hào.

Tất Ngọc Yến vừa thấy Ngô Sương liền lớn tiếng nói :

– Sương ca vào đây mau, mọi người sắp bị giam chết trong trận rồi!

Nhân Quả đại sư cũng vội nói :

– Tình hình lão thần tiên và mọi người thế nào rồi?

Ngô Sương phi thân vào trận, liền vắn tắt kể lại mọi sự đã gặp lại trước Diêm La điện.

Nghe xong, Nhân Quả đại sư chau mày nói :

– Nhóm Lão Thần Tiên người ít thế cô, chúng ta phải cấp tốc tiến vào tiếp ứng, nhưng hiện quần hào đang bị Âm Phong đạo nhân.

Âm Phong đạo nhân bỗng thấy Ngô Sương vung kiếm lao đến, bất giác cả kinh, vội lách người sang bên, chuẩn bị xuất thủ.

Âm Phong đạo nhân đã từng chứng kiến tận mắt Ngô Sương đại phá Thất Tinh Hỏa Ma trận trên Chiêu Hồn đài và đả thương rất nhiều cao thủ của Hỏa Ma giáo nên trong lòng có phần e sợ chàng.

Ngô Sương vung động kiếm trong tay tạo ra vô số hoa bạc, quát to :

– Âm Phong đạo nhân, có biết thiếu gia không?

Âm Phong đạo nhân cười khẩy :

– Đương nhiên là biết! Tiểu tử người có thể ngông cuồng với người khác, nhưng đối với lão phu, ngươi bất quá chỉ một đứa bé mới biết đi mà thôi.

Ngô Sương đanh giọng :

– Nếu ngươi tức khắc triệt trừ Âm Phong trận, bổn thiếu gia có thể niệm tình lão từ xa đến, tha chết cho phen này, bằng không, hừ!

Âm Phong đạo nhân rúng động tâm thần, song vẫn cười sắc lạnh nói :

– Ngươi có bản lĩnh thì cứ thi thố, nhưng người Tây Vực không phải dễ hiếp đáp đâu!

Ngô Sương quát to :

– Im ngay, nếu không lập tức triệt trận, phàm là người Tây Vực bổn thiếu gia đều hết thảy giết hết.

Âm Phong đạo nhân cười vang :

– Tiểu tử khẩu khí to thật, sát khí nghê gớm thật!

Ngô Sương cả giận :

– Lão cười gì thế hả? Những kẻ man rợ chốn biên thùy đau biết gì là lẽ phải, bổn thiếu gia phải cho lão nếm mùi đau khổ trước.

Đoạn buông tiếng cười sắc lạnh, hữu chưởng chớp nhoáng tung ra.

Âm Phong đạo nhân cách Ngô Sương rất gần, không ngờ chàng xuất thủ đột ngột như vậy, trong một thoáng sửng sốt, một luồng ám khí kình đã ập đến gần.

Y vội chân phải rụt về, lùi sau một bước dài, song chưởng đẩy thẳng mặt tới, hai luồng âm phong liền tức xô ra, bùng một tiếng vang rền, Âm Phong đạo nhân hai chân lún sâu xuống đất.

Âm Phong đạo nhân cả kinh, từng giọt mồ hôi to cỡ hạt đậu từ trên trán chảy dài xuống, thầm nhủ :

– Tiểu tử này công lực dường như lại tăng tiến hơn nhiều so với lúc trên Chiêu Hồn đài, một thời gian nữa e mình khó có thể cầm cự nổi năm mươi hiệp dưới tay hắn, quyết phải trừ khử hắn mới được…

Nghĩ đoạn, Âm Phong đạo nhân trên mặt bộc lộ sát cơ, vận tụ công lực vào hai tay, bỗng quát to :

– Tiểu tử, hãy tiếp chiêu Âm Phong chưởng thử xem!

Liền tức, một luồng chưởng phong lạnh buốt xô ra.

Ngô Sương biết rõ Âm Phong chưởng rất bá đạo, vội vận Tam Trùng chân khí đề kháng, đồng thời cùng song chưởng đẩy ra.

Bùng!

Một tiếng rền rĩ, Ngô Sương cảm thấy khi luồng chưởng phong lạnh buốt đến gần mình, liền bị đẩy bật trở ra.

Chàng rúng động tâm thần, bỗng cảm thấy có một luồng sức nóng ào ạt dâng lên.

Vòng qua hai mạch Nhâm Đốc, xuyên qua Thiên Địa Nhị Kiều, thoáng chốc đã lan khắp toàn thân.

Âm Phong đạo nhân sau khi tung ra một chiêu Âm Phong chưởng, bỗng cảm thấy chưởng lực của mình bị đối phương đánh bật trở lại. lạnh đến mức cơ hồ ngạt thở.

Lập tức, y mặt mày tái ngắt, buông tiếng cười gằn, tả chưởng lại chớp nhoáng tung ra, đồng thời thoái lui sáu thước để tránh sức phản chấn.

Nhưng lần này sức phản chấn lại càng mạnh hơn, đẩy y loạng choạng lùi sâu hơn trượng mới đứng vững được.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Âm Phong đạo nhân, không nên tiếp tục giao chiến bằng võ lực, mà phải sử dụng mưu trí…

Nghĩ vậy, lập tức tung mình về phía khác trong trận.

Ngô Sương liền tung mình đuổi theo, quát to :

– Lão mũi trâu, đừng hòng mà tẩu thoát!

Lộn một vòng trên không, một luồng kiếm quang bay vút ra.

Âm Phong đạo nhân lượn một vòng trên không, cười hăng hắc, hữu chưởng chớp nhoáng tung ra.

Bùng!

Một tiếng như sấm rền, cát đá tung bay mù mịt.

Sau khi cương khí từ người Ngô Sương phát ra đẩy bật chưởng kình của Âm Phong đạo nhân, chàng liền thi triển chiêu Cầm Hổ ngũ thức, chộp xuống đỉnh đầu Âm Phong đạo nhân.

Âm Phong đạo nhân bỗng thấy bóng trảo rợp trời chộp đến, kinh hoàng thất sắc, vội vận toàn lực tung ra một chưởng, chân vừa chạm đất liền lách người sang bên.

Nhưng đã chậm một bước, chỉ nghe y hú lên một tiếng thảm thiết, trước ngực đã bị chộp trúng một trảo, máu tươi phún ra xối xả.

Ngô Sương lúc này cũng sắc mặt trắng bệch, người chao đảo một hồi, phún ra một ngụm máu bầm, đoạn cười vang nói :

– Lão mũi trâu, lão chết chắc rồi!

Lúc này quần hào thảy đều xem đến ngây ngẩn, bởi họ thấy Ngô Sương chỉ mấy chiêu đã đánh ngã Âm Phong đạo nhân, thật đó là một điều khó thể tưởng tượng được.

Ngô Sương chầm chậm tiến đến gần Âm Phong đạo nhân, bỗng sau lưng vang lên tiếng hú liên hồi, rồi thì mấy luồng kinh lực đã ập đến sau lưng chàng.

Ngô Sương vội ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy năm quái nhân mặt quỷ đang cùng lúc xuất thủ công tới.

Chàng nhanh nhẹn lách tránh, nhưng trong phạm vi sáu thước vẫn tràn ngập gió lạnh khủng khiếp.

Ngô Sương kinh hãi thầm nhủ :

– Bọn quái nhân này sao chưởng lực giống với Âm Phong đạo nhân thế này?

Chàng đang nghĩ, Âm Phong đạo nhân bỗng lồm cồm bò dậy, từ trong lòng lấy ra một chiếc còi vàng, đưa lên miệng thổi liên tiếp ba tiếng rồi quát to :

– Tấn công mau!


Vừa dứt tiếng, đám ma đứng gần Ngô Sương liền cùng giơ binh khí lên, lao vào tấn công Ngô Sương ngay.

Và trong thoáng chốc từ một phía lại có bảy quái nhân lao đến, cùng xuất thủ giáp công Ngô Sương ngay.

Và trong thoáng chốc từ một phía lại có bảy quái nhân lao đến, cùng xuất thủ giáp công Ngô Sương ngay.

Ngay lập tức, ánh kiếm chớp ngời. Chưởng phong ào ạt, uy thế thật kinh người.

Ngô Sương vừa tiếp xúc với ánh mắt gần mười hai quái nhân, bất giác rợn người thầm nhủ :

– Bọn quái nhân này như thể đến từ âm gian, khắp người đầy bàn khí, thật là khủng khiếp.

Nhất là khi bắt đầu giáp công Ngô Sương, chưởng phong và binh khí của họ hàn khí càng gia tăng, mười hai bóng chưởng chuyển động như đan lưới, quyền phong kiếm ảnh bịt chặt mọi khe hở, phạm vi thu nhỏ.

Ngô Sương biến sắc mặt, suy nghĩ nhật nhanh, hít sâu một hơi chân khí, hữu chưởng nhắm chuẩn một quái nhân bổ ra.

Chiêu chưởng ấy chàng đã vận dụng đến bảy thành chân lực, nào ngờ chưởng tung ra hệt như đá chìm đáy biển, chẳng chút phản ứng gì cả.

Chàng cả kinh thầm nhủ :

– Bọn quái vật này là người hay là ma quỷ mà lại không thể thọ thương thế này?

Lúc này mười hai quái nhân đã chuyển công thành thủ, mỗi người tay áo tả hữu phất đọng, liên kết thành hình một vòng tròn, bao vây Ngô Sương vào giữa.

Ngô Sương cảm thấy từng cơn âm phong từ tay áo bọn quái nhân phất ra cực kỳ lạnh lẽo, hệt như dầm mình trong núi tuyết.

Ngô Sương thấy vậy thầm nhủ :

– Nếu mình mà tiếp tục bị vây hãm thế này, chắc chắn sẽ bị chết cóng.

Bèn cất tiếng huýt vang, vận hết toàn lực với một chiêu Cầm Hổ ngũ thức bổ thẳng vào mặt một quái nhân.

Chiêu chưởng của chàng có thể khai sơn phá thạch, vậy mà quái nhân ấy chỉ lắc người phất tay áo mấy cái, đã dẫn chưởng kình của Ngô Sương chệch sang bên.

Ngô Sương sửng sốt thầm nhủ :

– Bọn quái nhân này lại có thể dẫn cho kình lực đi ngàn cân, chệch sang bên, trên đời lại có môn công phu diệu kỳ đến vậy ư?

Đoạn đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy Âm Phong đạo nhân đang ngồi trên đất nhắm mắt vận công điều trị nội thương.

Đó là điều hiển nhiên, Âm Phong đạo nhân một mặt nhờ mười hai quái nhân vây bám Ngô Sương để có thời gian trị thương, mặt khác còn có thể cầm chân đối phương tiến vào cốc.

Ngô Sương thông minh tuyệt đỉnh, chàng đã hiểu thấu tâm cơ của Âm Phong đạo nhân và lo cho sự an nguy của nhóm Công Tôn Thiên Long trong Diêm La điện, bèn cất tiếng huýt dài, tung mình lên không định vượt vòng vây.

Ngay khi ấy, bỗng nghe Âm Phong đạo nhân cười vang nói :

– Tiểu tử, ngươi hãy xem thử thế công như vũ bão này…

Đoạn lại đưa còi lên miệng thổi, tiếng còi lanh lảnh lót cao vút tận mây xanh.

Mười hai quái nhân liền tức như điên cuồng, bóng kiếm ngang dọc, chiêu thức hung hiểm; cơ hồ không màng sống chết lao tới.

Ngô Sương quát to, song chưởng vung ra nhanh như chớp…

Song chưởng bao gồm cả Tiềm Long bát trảo, Cầm Hổ ngũ thức, Truy Phong thất kiếm và Tuyệt Mệnh tam quải, vậy mà vẫn không thể cản nổi thế công của mười hai quái nhân.

Ngô Sương mồ hôi tuôn ra xối xả, bóng người như đan lưới vây chặt lấy chàng, không thể nào thoát ra ngoài được.

Âm Phong đạo nhân ngửa mặt cười vang nói :

– Họ Ngô kia, giờ thì ngươi đã biết rõ sự lợi hại của Âm phong trận rồi chứ? Hãy còn ba mươi sáu chiêu nữa, ngươi chết chắc rồi… ha ha… ha ha…

Lúc này trong Âm Phong trận tiếng hét vang trời, quần hào thảy đều bị bọn quái nhân vây hãm về một phía, hoàn toàn bị áp đảo.

Ngô Sương kinh hãi thầm nhủ :

– Âm Phong trận quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay nếu không phá được Âm Phong trận này, hẳn khó thể đưa được quần hào vào trong, hậu quả sẽ vô cùng tệ hại…

Vừa nghĩ đến đó, mười hai quái nhân lại lao tới tấn công tới tấp.

Ngô Sương quát to :

– Âm Phong đạo nhân, lão mà không triệt thoái bọn yêu ma quỷ quái này đi, chớ trách bổn thiếu gia sử dụng tuyệt kỹ phi hoàn!

Âm Phong đạo nhân nghe vậy ngẩn người, y biết sự lợi hại của phi hoàn của Đoạn Tiềm Long, tức giận nói :

– Tiểu tử chớ mang phi hoàn ra dọa lão phu, mấy chiếc phi hoàn tầm thường kia chẳng làm gì được lão phu đâu, chỉ cần ngươi không đưa mọi người vào Diêm La điện, lão phu sẽ tha cho ngươi!

Ngô Sương nghe vậy, biết ngay đối phương sợ phi hoàn của mình, liền mừng thầm quát :

– Lão mũi trâu, niệm tình lão tu luyện chẳng dễ, hãy cút mau!

Âm Phong đạo nhân cười khẩy :

– Tiểu tử chớ khoác lác, lão phu sẽ lấy mạng ngươi nội trong năm chiêu.

Ngô Sương cả giận, tay phải thò vào lòng, lấy ra mấy chiếc phi hoàn sáng loáng, cười hãng hắc nói :

– Các ngươi hãy đón nhận những món lễ vật này đây!

Rồi thì phi hoàn rít gió bay ra, sau mấy tiếng rú thảm, bốn quái nhân ngã gục, nơi ngục phún máu xối xả.

Ngô Sương một chiêu đắc thủ, lòng mừng khôn xiết; phi hoàn lại liên tục ném ra, thoáng chốc mười hai quái nhân hết thảy đều táng mạng tại chỗ.

Ngô Sương tung minh, lao về phía quái nhân đang tấn công quần hào, phi hoàn trong tay lại chớp nhoáng ném ra.

Âm Phong đạo nhân thấy thủ hạ sắp bị tận diệt, vội lại đưa còi lên miệng thổi.

Bọn quái nhân vừa nghe tiếng còi triệt thoái, liền cùng hú lên một tiếng, tất thảy đều đình chỉ tấn công.

Sự uy hiếp đối với quần hào đã được giải trừ, Ngô Sương vội đến gần Nhân Quả đại sư nói :

– Xin đại sư hãy xuất lĩnh mọi người vào tiếp ứng Công Tôn lão thần tiên trước, vãn bối diệt xong Âm Phong đạo nhân sẽ đến sau.

Nhân Quả đại sư khẽ niệm Phật hiệu :

– Đức Phật từ bi, có thể buông tha thì hãy buông tha, lão nạp khuyên thí chủ nên hạn chế sát nghiệp tối đa.

Ngô Sương cười :

– Vâng! Vãn bối biết rồi!

Dứt lời liền tung mình về phía Âm Phong đạo nhân.

Âm Phong đạo trưởng tưởng đâu Ngô Sương sẽ xuất lĩnh quần hào công vào Diêm La điện, nào ngời Ngô Sương lại tiến về phía y, vừa thấy chàng đến trước mặt, Âm Phong đạo nhân giật mình kinh hãi, lùi sau hai bước.

Ngô Sương cười khẩy nói :

– Lão mũi trâu, sao lại sợ thế này? Uy phong vừa rồi đâu mất cả rồi?

Âm Phong đạo nhân dẫu sao cũng ra một đạo sĩ tu vi thâm hậu, tức khắc trấn tĩnh lại cười nói :

– Tiểu tử, ngươi tưởng đạo gia sợ ngươi thật ư?

Ngô Sương tức giận :

– Ai cần lão sợ? Chớ lôi thôi, hãy tiếp chưởng!

Vừa dứt lời đã vung chưởng bổ về phía Âm Phong đạo nhân.

Âm Phong đạo nhân đâu dám nghênh tiếp, vội lách sang bên tránh, nhưng chưởng của Ngô Sương nhanh như tia chớp, trong khoảnh khắc đã ập đến.

Âm Phong đạo nhân chỉ thấy trước mắt hoa lên, một chưởng đã trúng vào ngực, phún ra một ngụm máu tươi, cố vận đề một hơi chân khí, quét mắt nhìn quanh thật nhanh, đoạn quay người phóng chạy về hướng bắc.

Ngô Sương tung mình đuổi theo, quát to :

– Lão mũi trâu định đào tẩu ư? E rằng kiếp này lão không còn trở về Tây Vực được nữa đâu!

Đồng thời tay phải vung lên, một chiêu Cầm Hổ ngũ thức lại bổ ra.

Âm Phong đạo nhân kinh hoàng thất sắc, vội tung mình lướt tới hơn bốn mươi trượng, đồng thời vung tay, trước kiếm bay vút ra.

Ngô Sương cất tiếng huýt dài, tay áo phải phất ra, bộp một tiếng, trường kiếm đã rơi xuống đất.

Liền sau đó, chàng tay trái bốn ngón chĩa thẳng ra, như bóng theo hình lao tới, vung tay bổ xuống, soạt một tiếng, áo sau lưng Âm Phong đạo nhân rách toác ra một đường dài.

Âm Phong đạo nhân hự lên một tiếng đau đớn, toàn thân run rẩy, chân khí tản mác, liền tức rơi xuống đất, máu tươi từ nơi vết thương trên lưng phún ra xối xả.

Ngô Sương chân vừa chạm đất, vung tay vừa định hạ sát Âm Phong đạo nhân, bỗng thấy mấy mươi quái nhân mặt quỷ đã lao đến bao vây chàng.

Ngô Sương ánh mắt sắc lạnh, đoạn quát to :

– Ai động thủ, bổn thiếu gia sẽ lấy mạng người đó trước!

Liền tức, mấy mươi quái nhân tất thảy đều khiếp hãi, chòng chọc nhìn Ngô Sương, đứng lặng như phong đá.

Bỗng một tiếng còi lanh lảnh vang lên, chính do Âm Phong đạo nhân đã phát ra.

Ngay lập tức, bọn quái nhân hệt như điên cuồng vung chưởng ào ạt tấn công Ngô Sương.

Ngô Sương giật mình kinh hãi, vội tung mình lên cao hơn ba trượng, lộn người một vòng trên không, phi hoàn trong tay đã bay ra, lập tức tiếng rú thảm thiết vang lên trời.

Ngô Sương chân vừa chạm đất, lập tức chưởng phong lại từ bốn phương tám hướng ập đến, tuy chàng ứng biến nhanh nhẹn, song vẫn bị trúng phải mấy chưởng, khiến khí huyết sôi trào, cổ họng chợt ngọt, suýt nữa đã phún máu.

Ngô Sương điên tiết, phi hoàn liên tục ném ra, bọn quái nhân chết ngã la liệt, máu chảy lênh láng.

Ngô Sương Tam Trùng chân khí trong người không ngớt tuôn ra nên áp chế được thương thế, chàng vũ lộng thần uy, phi hoàn trong tay bỗng chốc đã hạ sát được hơn hai mươi quái nhân.

Âm Phong đạo nhân thấy phi hoàn của Ngô Sương quá ư lợi hại, biết không còn hy vọng thắng nổi chàng, bèn thừa lúc bọn quái nhân này giáp công, y đã rón rén bỏ trốn.

Khi Ngô Sương diệt hết bọn quái nhân, không thấy Âm Phong đạo nhân đâu nữa, căm tức lẩm bẩm :

– Lão trốn được hôm nay, nhưng đâu trốn được suốt đời!

Chàng quét mắt nhìn quanh, quần hào đã sớm đi khỏi.

Chàng ngước lên nhìn trời; đoạn cất tiếng huýt dài, phi thân về phía Diêm La điện.

Hãy nói về quần hào, dưới sự xuất lĩnh của Nhân Quả đại sư, trong lúc Ngô Sương truy kích Âm Phong đạo nhân, vội vã tiến đến Diêm La điện tiếp ứng nhóm Công Tôn Thiên Long.

Nhân Quả đại sư xuất lĩnh quần hào băng qua bãi thảo nguyên, vừa tiếng sắc cửa địa ngục môn, cảnh sắc bỗng đổi khác, chỉ thấy trước mắt một ngôi đại điện xây bằng đá chắn ngang trước lối đi; trước cửa đại điện có tám đại hán áo đỏ, trong tay mỗi người đều cầm ngang một món binh khí kỳ hình.

Trên đại điện có ba chữ to: “Diêm La điện”!

Cửa điện mở toang, bên trong ánh nến lấp lóa, nhưng khói mù dày đặc, không sao nhìn rõ cảnh vật.

Tám đại hán áo đỏ vừa thấy Nhân Quả đại sư và quần hào đến nơi, liền tức tránh sang hai bên.

Nhân Quả đại sư vừa chậm bước tiến tới, vừa vận hết nhãn lực nhìn vào trong cung điện, chỉ thấy cảnh vật bên trong chập chờn như ẩn như hiện, không sao trong thấy rõ ràng.

Nhân Quả đại sư liền sinh nghi thầm nhủ :

– Đây đúng là Diêm La điện không sai, nhưng nhóm người Công Tông Thiên Long ở đâu nhỉ?

Sau một hồi do dự, dừng bước không tiến vào điện, ngoảnh lại nhìn, Ngô Sương chưa đến, ý ông chờ Ngô Sương để hỏi rõ trước, rồi hãy vào điện.

Bỗng ông nghe một tiếng rên rất khẽ từ trong điện vọng ra.

Nhân Quả đại sư chợt động tâm, bèn lớn tiếng gọi :

– Công Tôn lão thần tiên! Công Tôn lão thần tiên!

Nhưng không hề có tiếng trả lời, chỉ nghe tiếng rên mỗi lúc càng khẽ hơn.

Nhân Quả đại sư bỗng có một dự cảm chẳng lành, vội nói :

– Đệ tử bổn phái hãy bày bố La Hán trận ở ngoài này, xin Thạch Phong Vũ đại hiệp hãy lãnh đạo mọi người ở ngoài sẵn sàng tiếp ứng, lão nạp cùng vài người võ công cao vào trong điện xem sao.

Đoạn liền rút trường kiếm trên lưng xuống, vung lên, ánh thép chớp ngời, quần hào cũng đều rút binh khí ra, sẵn sàng ứng chiến.

Nhân Quả đại sư sải bước đi vào điện, Chiêu Nhân và Chiêu Hòa đạo nhân, Trí Viên đại sư, Mục Đoan Dương cùng mấy mươi người tiếp bước theo sau.

Chỉ còn Thạch Phong Vũ, Chu Hàn, Đỗ Phúc Toàn, Tất Đông Kiêu, Chư Cát Viễn, Tất Ngọc Yến, Trình Ngọc Chi, Trầm Di Trinh và Phùng Kình Thu ở lại bên ngoài chuẩn bị tiếp ứng.

Nhóm Nhân Quả đại sư vừa bước vào Diêm La điện, bỗng nghe ầm một tiếng vang dội, hai cánh cửa thép đã tự động khép lại.

Trong điện gió lạnh dào dạt, khói mù dày đặc, quần hào như dầm mình trong sương sớm, dần cảm thấy y phục ươn ướt.

Nhân Quả đại sư thấy trong điện tối mịt, vội từ trong lòng lấy hỏa tập ra bật cháy, đưa ra soi quanh, bất giác sững người.

Thì ra Nhân Quả đại sư đã trông thấy bảy người đang nằm sấp trong điện, dáng sau lưng hết sức quen thuộc, trong số đó có một người đang cất tiếng rên khe khẽ.

Nhân Quả đại sư vội tung mình đến bên người đang rên rỉ, lật ngửa người đó lên, càng khiến Nhân Quả đại sư bàng hoàng thất sắc, không tự chủ được thoái lui một bước.

Thì ra người đó chính là Công Tôn Thiên Long.

Nhân Quả đại sư vừa định thần, vội ngồi xuống bên cạnh Công Tôn Thiên Long khẽ hỏi :

– Lão thần tiên đã bị Hỏa Dương lão quỷ kia ám toán phải không?

Công Tôn Thiên Long nghe tiếng Nhân Quả đại sư, cố hé mở mắt, giọng đứt quãng nói :

– Lão phu… bảy người đều… bị trúng… kịch độc… hãy mau bảo… Ngô Sương… mang Trầm Thương… châu…

Nhân Quả đại sư vội nói :

– Ngô Sương đang truy kích Âm Phong đạo nhân, chưa đến đây.

Công Tôn Thiên Long thở dài :

– Ôi… Định số đã an bài… vậy thì mọi người hãy mau mau…

Ba tiếng “rời khỏi đây” chưa kịp thốt ra đã trút hơi thở cuối cùng.

Thì ra nhóm Công Tôn Thiên Long bảy người khi bị phát giác và trúng độc liền ngồi xếp bằng vận công chống lại, không cho độc tố phát tác sớm.

Nhưng Hỏa Dương Địa Quân đã đột nhiên hiện thân, chớp nhoáng xuất thủ điểm vào huyệt mê của họ, lát sau sáu người đã chết, chỉ còn mỗi Công Tôn Thiên Long công lực thâm hậu, tuy nội phủ đã bị chấn thương song vẫn cố giữ một hơi chân khí; kéo dài mạng sống đến lúc này mới chết.

Nhân Quả đại sư thấy bảy người nghĩa hiệp võ công cao tuyệt đã táng mạng trong điện, bất giác thở dài thầm nhủ :

– Tình thế này thì những người ở lại bên ngoài quyết không phải là địch thủ của Hỏa Dương Địa Quân, chi bằng tức tốc trở về Thiếu Lâm để rồi hãy tính kế đối phó sau.

Vừa nghĩ đến đây, bỗng nghe từ trong góc điện một tiếng cười trong trẻo vang lên :

– Hãy mau buông binh khí xuống, ngồi xếp chờ phân xử, nếu không tuân lời cảnh cáo, hãy xem bảy người kia làm gương.

Tiếng nói lanh lảnh như chim hoàng anh hót, nghe hết sức êm tai.

Khói mù trong điện quá dày đặc, hóa tập trong tay Nhân Quả đại sư bỗng bị gió thổi tắt, liền tức trước mắt tối om, không sao tìm ra tung tích kẻ địch.

Nhân Quả đại sư bỗng lớn tiếng nói :

– Các vị hãy mau ra khỏi đại điện ngay!

Liền tức quần hào đổ xô xông ra cửa điện, binh khí trong tay thảy đều bổ mạnh vào hai cánh cửa thép; nhưng ngoại trừ tiếng kim khí chạm nhau chát chúa, hai cánh cửa thép không hề lay chuyển.

Ngay khi ấy, trong một góc điện bỗng có tiếng kèn kẹt vang lên, hai cánh cửa thép từ từ mở ra một khoảng vừa đủ một người qua lọt.

Liền tức rất nhiều đại hán áo đỏ tiến vào, tay cầm binh khí tấn công quần hào.


Ngay lập tức tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, một cuộc hỗn chiến diễn ra hết sức ác liệt.

Nhân Quả đại sư ngưng thần nhìn, nhưng khói mây mù quá dày, khó thấy cảnh vật ngoài kia ba thước, chỉ thoáng thấy ánh thép lấp loáng.

Tiếng rú thảm vang lên liên hồi, từng người lần lượt ngã xuống…

Nhân Quả đại sư thầm thở dài :

– Địch trong tối, ta ngoài sáng, phía mình lại không quen thuộc địa hình và không có ám hiệu định trước, cuộc hỗn chiến này e rằng quần hào sẽ bị tận diệt…

Bỗng tiếng lảnh lót lại vang lên :

– Các vị đã trúng kịch độc, khó sống quá nửa giờ, nếu các vị chịu buông binh khí, cúi đầu tuân mệnh sẽ được thuốc giải.

Quần hào nghe vậy đều sững sờ; dừng tay ngồi xuống điều tức, quả nhiên cảm thấy trong người có hiện tượng đã trúng độc, liền bàng hoàng thất sắc.

Nhân Quả đại sư lớn tiếng nói :

– Chúng ta hãy tìm cách phá vỡ cửa thép, đó mới là biện pháp tự cứu.

Chiêu Nhân đạo nhân tiếp lời :

– Theo ngu kiến của bần đạo, phá cửa ra đương nhiên là rất tốt; nhưng hai cánh cửa thép này trong nhất thời cũng chẳng dễ phá vỡ, nếu kéo dài thời gian, chúng ta càng trúng độc nặng hơn, e càng khó thể thoát thân.

Đành rằng như vậy, nhưng ngoài cách phá cửa, lão nạp chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn, chẳng hay đạo trưởng có cao kiến gì?

– Theo thiển kiến của bần đạo, chi bằng tìm gặp Hỏa Dương Địa Quân quyết đấu một phen, sớm quyết định thắng bại là hơn.

Nhân Quả đại sư ngẫm nghĩ một hồi, đoạn cao giọng nói :

– Hiện chúng ta đã bị giam hãm trong tuyệt địa, và đã bị trúng kịch độc, hiện chỉ có hai con đường, một là phá cửa thoát ra, hai là dốc sức tiêu diệt địch.

Dứt lời liền vung động trường kiếm trong tay, sải bước đi về phía phát ra tiếng nói, quần hào cũng liền bước tiếp theo sau.

Nhân Quả đại sư xông thẳng đến vách điện, vẫn chưa thấy người đã lên tiếng vừa rồi; trước mặt vách đá cản đường, tức giận vung kiếm đâm tới.

Ông công lực thâm hậu, trường kiếm trong tay không phải thượng cổ thần binh, song cũng là loại thép qúy hiếm luyện thành, dù loại gỗ đá cứng rắn đến mấy cũng bị xuyên thủng ngay.

Chỉ nghe keng một tiếng tóe lửa, vách điện không chút suy chuyển, trái lại trường kiếm trong tay Nhân Quả đại sư đã mẻ một miếng nhỏ.

Trong khói mù lại bỗng vang lên một tiếng cười sắc lạnh nói :

– Nếu lão phu mà không hiện thân động thủ với các vị, có lẽ các vị thấy chết khó nhắm mắt…

Nhân Quả đại sư lớn tiếng tiếp lời :

– Đúng vậy, nếu Địa Quân về võ công thắng được bọn này, bọn này mới tâm phục khẩu phục, chứ như bằng vào kịch độc và cạm bẫy kiên cố thế này, thật chẳng phải là hành vi của đấng trượng phu.

– Một khi lão phu hiện thân không phải là con đường chết thì là vĩnh viễn đầu nhập Hỏa Ma giáo.

Nhân Quả đại sư lạnh lùng quát :

– Chớ khoác lác, bằng bào võ công, bọn này chưa chắc đã thua kém.

Đột nhiên, khói mù trong điện tan biến, cảnh vật liền hiện rõ trước mắt.

Nhân Quả đại sư quét mắt nhìn quanh, thấy quần hào hết thảy đều nơi chân mày hiện màu xanh, ánh mắt đờ đẫn, hiển nhiên đã trúng độc nặng.

Nhân Quả đại sư thấy vậy thì sửng sốt, hít sâu một hơi vào không khí, bỗng cảm thấy nơi ngực huyết khí sôi trào, độc tính như đã bắt đầu phát tác.

Bỗng, mấy tiếng hự khẽ vang lên bên cạnh, Nhân Quả đại sư ngoảnh qua nhìn, trong quần hào đã có mấy người ngã lăn ra đất.

Nhân Quả đại sư xót xa thở dài nói :

– Phen này chúng ta hãy còn rất ít hy vọng ra khỏi đây, chỉ mong còn có những cao nhân ẩn tích nào đó, đến đây tiêu diệt ma đầu này…

Quần hào nghe vậy đều chạnh lòng đau xót; buông tiếng thở dài não ruột.

Đột nhiên, bóng đỏ nhấp nhoáng đã xuất hiện một lão nhân mặt lùn mặc áo bào đỏ, râu bạc phủ ngực, mày dài mặt đỏ, hai mắt sáng quắc.

Nhân Quả đại sư kinh ngạc hỏi :

– Tôn giá chính là Hỏa Dương Địa Quân ư?

Lão nhân mập lùn cười sắc lạnh :

– Không sai, hồi bốn mươi năm trước đã từng gặp đại sư một lần tại Hoa Sơn, chả lẽ đã quên rồi sao?

Đoạn quét mắt nhìn quần hào, chậm rãi nói tiếp :

– Các vị tuy đông người, nhưng đều đã trúng kịch độc, công lực đã giảm mất tám chín phần mười, còn đương cự nổi với lão phu ư?

Nhân Quả đại sư hào khí bừng dậy, nhướng mày nói :

– Bọn lão nạp tuy bị trúng quỷ kế, công lực suy giảm nhiều, nhưng thà quyết một phen tử chiến chứ không bao giờ đầu hàng.

Hỏa Dương Địa Quân cười khẩy :

– Các vị võ công so với Công Tôn Thiên Long bảy người thế nào?

Nhân Quả đại sư đanh giọng :

– Bọn lão nạp thà chấp nhận chết chứ không cúi đầu chịu nhục.

Hỏa Dương Địa Quân cười âm trầm :

– Nhân Quả đại sư đại diện cho mọi người được chăng?

Nhân Quả đại sư cười khẩy :

– Tôn giá hỏi mọi người thì rõ!

Bỗng mấy tiếng hự vang lên, quần hào lại có người ngã xuống.

Nhân Quả đại sư chợt chau mày thầm nhủ :

– Lão quỷ này rõ ràng có ý trì hoãn thời gian để chờ cho kịch độc phát tác…

Nghĩ đoạn liền vung kiếm quát :

– Người khác thế nào, lão nạp chẳng màng đến, lão nạp là Chưởng môn một phái, tuổi đã gần đất xa trời, lẽ nào lại cúi đầu hàng giặc?

Vừa dứt lời trường kiếm đã vung lên tấn công Hỏa Dương Địa Quân.

Hỏa Dương Địa Quân ung dung tay phải vung lên, một luồng kình lực đã phong tỏa trường kiếm của Nhân Quả đại sư, cười hăng hắc nói :

– Phái Thiếu Lâm sở trường về quyền chưởng, sao đại sư lại dùng kiếm?

Nhân Quả đại sư thấy Hỏa Dương Địa Quân nhẹ nhàng vung tay đã phong tỏa kiếm thế của mình, lòng bất giác cả kinh, đã rõ công lực của mình quả nhiên đã suy giảm bảy tám thành.

Nhân Quả đại sư bất giác thở dài, lại vung kiếm tấn công.

Quần hào thấy Nhân Quả đại sư đã động thủ với Hỏa Dương Địa Quân, liền tức tản vào vây Hỏa Dương Địa Quân vào giữa, tay lăm lăm binh khí sẵn sàng xuất thủ.

Chẳng rõ từ lúc nào, tiếng nhạc tống táng lại trỗi dậy…

Hỏa Dương Địa Quân ngửa mặt cười dài nói :

– Các vị hãy xông lên một thể là hơn, chờ lát nữa sẽ không còn cơ hội động thủ với lão phu nữa đâu.

Quần hào vừa nghe tiếng nhạc tống táng, liền tức cảm thấy máu trong người lưu thông nhanh hơn, kịch độc phát tác đến nơi.

Nhân Quả đại sư công ra hai kiếm vô hiệu, lại cố vận đề một hơi chấn khí, liên tiếp công hạ kiếm.

Quần hào tức giận, cùng buông tiếng quát vang, vung động binh khí trong tay bổ vào Hỏa Dương Địa Quân.

Chỉ thấy Hỏa Dương Địa Quân một cuộn lửa đỏ, chập chờn lượn lách trong bóng đao kiếm.

Bỗng lão buông tiếng quát to :

– Nằm xuống ngay!

Liền thì, mấy tiếng rú thảm vang lên, quần hào đã có vài người ngã xuống, máu óc tung tóe, vỡ sọ chết thảm…

Và rồi trong Diêm La điện, tiếng rú thảm vang lên liên hồi…

Những người ở ngoài điện nghe vậy biết là tình thế bên trong không ổn, Thạch Phong Vũ liền lãnh đạo quần hào xông vào điện.

Nhưng cửa thép đã khép chặt và có tam đại hán áo đỏ canh giữ, quần hào liền động thủ với tám đại hán áo đỏ ấy.

Tám đại hán áo đỏ võ công khá cao, họ áp dụng chiến thuật dụ đầu, khiến quần hào nhất thời không sao tiến được.

Ngay khi ấy, bỗng thấy một bóng người hệt như là làn khói nhẹ lướt đến.

Quần hào cùng đưa mắt nhìn, liền tức tinh thần phấn chấn, thì ra là Ngô Sương.

Ngô Sương đế trước Diêm La điện, không thấy nhóm người Công Tôn Thiên Long, vội hỏi :

– Nhóm người Lão Thần Tiên đâu?

Tất Ngọc Yến tranh trước :

– Mọi người khi đến đây đã không thấy ai cả; nhóm Nhân Quả đại sư vào trong điện đến giờ vẫn chưa có tin tức…

Trầm Di Trinh tiếp lời :

– Bọn quái nhân này khiếp quá, Sương ca đừng rời xa mọi người nữa, chúng tiểu muội lo quá!

Ngô Sương gật đầu :

– Âm Phong đạo nhân đã bỏ trốn, bọn quái nhân kia đều đã bị giết sạch, đừng sợ!

Thạch Phong Vũ nói :

– Trong điện giao chiến đã dần lắng dịu, có lẽ cánh ta dữ nhiều lành ít, chúng ta hãy xông vào nhanh lên!

Ngô Sương cất tiếng huýt dài, tung mình lên cao hơn ba trượng, người đang trên không, thò tay vào lòng lấy ra phi hoàn, hai tay vung lên, ném về phía tám đại hán áo đỏ.

Chỉ thấy ánh bạc lấp loáng, tiếng rú thảm thiết liên hồi vang lên, thoáng chốc tám đại hán áo đỏ đã bị ngã gục, trước ngực đều bị xuyên thủng một lỗ to, máu chảy lênh láng.

Liền sau đó, Ngô Sương tung chân đá vào hai cánh cửa thép, chỉ nghe ầm một tiếng vang rền, cửa thép chỉ khẽ rung động.

Ngô Sương lại định tung chân đá tiếp, bỗng nghe một âm thanh trong trẻo nói :

– Rõ ràng ngốc nghếch, bàn chân xương thịt mà đọ với sắt thép được ư?

Ngô Sương sửng sốt, ngoảnh lại nhìn chỉ thấy Quế Nguyệt Hoa đứng cách chừng năm thước. Ngô Sương liền cười nói :

– Tỷ tỷ giữ cửa cho Hỏa Dương lão quỷ đó ư?

Quế Nguyệt Hoa lắc đầu cười :

– Không có hứng thú ấy, ngu tỷ đã sắp ra đi, đến gặp Ngô đệ lần cuối, rồi từ nay…

Ngô Sương vội hỏi :

– Tỷ tỷ định đi đâu?

Quế Nguyệt Hoa cười :

– Ngu tỷ cũng không rõ; nói chung ngu tỷ đã cải tà quy chính, từ nay sẽ mai danh ẩn tích, không bao giờ bước chân vào chốn giang hồ nữa, sau cùng ngu tỷ muốn cho Ngô đệ biết hai điều và thỉnh cầu Ngô đệ một điều.

– Tỷ tỷ cứ nói; chỉ cần tiểu đệ đủ khả năng, quyết không từ chối.

– Hỏa Dương lão quỷ toàn thân đầy các thứ độc âm hỏa, khi giao đấu với lão ta, Ngô đệ hãy nhớ ngậm hoàn thuốc do ngu tỷ trao cho; cam đoan có thể bình yên vô sự, hơn nữa Thích Nam Giao cô nương mấy hôm trước đã được đưa đến Trường Bạch sơn Quỷ Vương động rồi, Ngô đệ cần phải đến đó cứu nàng ra gấp, kẻo trễ sẽ…

Ngô Sương nghe vậy, hình ảnh hồn nhiên bướng bỉnh của Thích Nam Giao lại hiện ra trước mắt.

Quế Nguyệt Hoa ngưng chốc lát, lại nói :

– Đại Tà Lệ Cổ là biểu huynh ngu tỷ, y đã nghe lời khuyên của ngu tỷ cải tà quy chính, xin Ngô đệ hãy…

Ngô Sương cười nói :

– Buông bỏ đồ đao, lập tức sẽ thành Phật ngay! Lệnh biểu huynh đã cải tà quy chính, tiểu đệ hứa sẽ không truy cứu nữa đâu!

Quế Nguyệt Hoa nhoẻn cười :

– Vậy thì xin đa tạ Ngô đệ, giờ hãy chờ chốc lát, ngu tỷ đi mở cửa cho!

Đoạn liền quay người, phi thân về phía sau Diêm La điện.

Ngô Sương đưa mắt nhìn theo, bất giác buông tiếng thở dài.

Lát sau, quả nhiên hai cánh cửa thép từ từ tách mở, sau khi vừa đủ một người lọt qua, Ngô Sương liền lách người vào trong đó.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận