Vân Nghê sau khi đã hái xong lá trầu không và củ ấu nước liền lên đường trở về Vạn Hoa lâu.
Cô vừa đi vừa xuy nghĩ vẫn không biết phải làm sao mới tìm được Tử Giáng thảo để chữa trị cho nam chính của cô.
Ài của cô gì chứ là của bộ chuyện này.
Nhưng mà còn nhiệm vụ công lược thì sao? Chẳng lẽ lại không làm? Hay mình đưa một nam 8 khác lên làm nam 9 vậy cũng được mà đúng không nhỉ? Nhưng làm vậy chẳng phải nam 9 hiện tại sẽ biến mất sao? Nói đúng hơn là nam9 chết phải tìm một người khác lên thay.
Hoặc không sẽ phải làm lại tất cả từ đầu.
Vân Nghê day day trán, thôi bỏ qua đi, cô vẫn là nên để hắn được sống vậy.
Không nên độc chết hắn, nhưng mà để cứu hắn phải tìm được Tử Giáng thảo, cái loại hoa mắc dịch 60 năm mới nở một lần này thật nhọc thân a~
Về đến Vạn Hoa lâu, Vân Nghê không nhịn được mà muốn ngay lập tức quay trở về An Lạc sơn trang để chữa trị cho hắn đôi mắt.
Dù gì đó cũng rất có thể là chồng cô là phu quân của cô đó, bây giờ mà không tạo ấn tượng tốt sau này gả đi có bị bắt nạt không? Nghĩ đến cảnh đấy thôi cũng thấy thật đáng sợ mà haizzz.
Vân Nghê ngồi lên chiếc ghê tựa phủ lông trắng xóa của mình lăn lộn trên đó thầm nghĩ tới cảnh nếu mắt Trịnh Cảnh Hiên khỏi đúng lúc cô mặc vũ y không biết y sẽ thế nào, aaa thật mong chờ quá.
Ơ từ từ lạc đề rồi đây đâu phải lúc để suy nghĩ mấy cái đó chứ, Vân Nghê gạt trí tò mò sang một bên day day trán.
Việc bây giờ cô gấp rút phải làm là chữa khỏi cho bệnh cho hắn.
Không biết có thật là vì nhiệm vụ không hay là vì khuôn mặy đẹp như tượng tạc của Trịnh Cảnh Hiên khiến Vân Nghê có hứng thú làm việc.
Cô cầm lấy cái gù mang theo cả núi thuốc đi bộ về sơn trang.
Sau khi phân phó cho hạ nhân đi nấu thuốc Vân Nghê một thân hồng y đỏ rực đi về phía phòng của Trịnh Cảnh Hiên.
Nhẹ gõ cửa phòng của y cô cất tiếng gọi, không có tiếng đáp lại, cô gõ cửa lại một lần nữa, vẫn không có tiếng trả lời.
Nghhĩ y không có ở trong phòng cô liền thất vọng quay người tính rời đi.
Đột nhiên từ trong phòng phát ra tiếng đổ vỡ Vân Nghê hốt hoảng quay lại
“Có chuyện gì vậy? Trịnh Cảnh Hiên ta biết là huynh ở trong phòng, có chuyện gì xảy ra vậy? Huynh mau mở cửa ra cho ta.
Trịnh Cảnh Hiên”
“Hộc….hộc…ta không sao, Tô tiểu thư……hộc…..không cần lo cho ta”
“Không lo sao được dù gì huynh với Trịnh Cảnh Vũ cũng là khác của Tô phủ chưa kể ta còn nhận lời chữa trị cho huynh nữa.
Rõ ràng huynh có vấn đề mau mở cửa ra.
Nếu huynh còn không mở cửa thì đừng trách ta phi lễ.”
“Tô tiểu thư…..”
Vân Nghê không thèm để ý nữa nhấc chân tung một cước.
Cửa phòng bằng gỗ bị đá mở toang, Vân Nghê vội vã bước qua ngạch cửa chạy vào trong phòng.
Cô hốt hoảng khi thấy chiếc bình hoa bị rơi vỡ dưới đất, còn Trịnh Cảnh Hiên thì nằm co quắp trên giường cả người đổ mồ hôi lạnh.
“Huynh sao vậy? Sao lại đổ nhiều mồ hôi vậy? Người huynh……”
Vân Nghê vô tình chạm vào má Trịnh Cảnh Hiên cô rùng mình vì cảm giác như vào chạm phải một tảng băng vậy.
Vội lấy thêm mấy cái chăn phủ lên trên người y cô xoa xoa hai tay y hà hơi ấm.
“Đã đỡ hơn chưa? Người huynh vẫn còn run dữ vậy? Trịnh Cảnh Vũ đâu? Hắn đi đâu rồi? Sao hắn lại không ở bên cạnh huynh? Trịnh Cảnh Hiên”
Cả người Trịnh Cảnh Hiên đột nhiên lả đi, mềm nhũn.
Vân Nghê bối rối, cô không biết phải giải quyến như nào, Pipi thì đã bám theo Dương Hoa và Trân Châu chưa về, người thân duy nhất của Trịnh Cảnh Hiên lúc này lại không có ở đây.
Dù gì cô cũng là người ngoài mới tới đây vẫn chưa hiểu rõ về bệnh tình của y.
Hết cách Vân Nghê cởi dày trèo lên giường ôm Trịnh Cảnh Hiên vào lòng, mặc dù cô nóng nhưng vẫn chùm lên cả mình lẫn y hàng tá lớp chăn dày.
Thấy cả người y run lập cập cô càng ôm chặt hơn cố gắng dùng hơi ấm của cơ thể mình để sưởi ấm cho y, áp má y vào má mình để y cảm nhận được hơi ấm.
Thấy tiến triển không nhiều cô cất tiếng gọi.
“Mẫn Nhi, Mẫn Nhi, em có ở đây không? Có ai không giúp ta với.
Có ai không mau cứu người”
Nghe tiếng gọi thất thanh của cô, mọi người vội chạy vào, nhìn thấy cảnh Vân Nghê đang chùm chăn ôm Trịnh Cảnh Hiên thì ai nấy cũng đỏ mặt.
Vân Nghê thì vội vã
“Ta không có thời gian để giải thích lấy cho ta giấy bút lại đây”
Một hạ nhân đưa cho cô giấy và bút cô hý hoáy viết một hồi rồi đưa lại cho y
“Các ngươi chuẩn bị một thùng nước nóng to, chỗ dược liệu đó sau khi mua vê thì rửa sạch cho vào trong thùng nước rồi đưa đến đây.
Một người đi lấy cho ta kim châm cứu mang đến đây.
Nhanh lên ta đang cần gấp”
“Dạ tiểu thư”
Hạ nhân tản đi vội vàng làm việc đã được phân phó, còn lại mình Vân Nghe và Trịnh Cảnh Hiên.
Cô chửi thầm Trịnh Cảnh Vũ, ca ca như này mà người làm đệ đệ như hắn lại chạy đâu không biết, nếu hắn mà là đệ đệ của cô vậy hắn đã ăn mấy trận đòn rồi.