Từ Thôn Nữ Thành Phượng Hoàng

Chương 22: Chương 22



Ngủ một mạch đến tận tối Vân Nghê chợt giật mình bật dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trịnh Cảnh Hiên đang ngồi bên cạnh thấy cô bật dây thì hơi lo lắng.
“A Tửu, muội sao vậy? Sao người muội run vậy?”
“Ta…..không sao”
Vân Nghê rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm lấy của Trịnh Cảnh Hiên, lau đi giọt mồ hôi vương trên trán, cô điều chỉnh lại hơi thở nhìn quanh quất hỏi
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“Muội đã ngủ từ giờ tỵ đến giờ rồi”
“Huynh ở đây từ lúc ta ngủ sao?”
“Đúng vậy đó, tại thấy muội ngủ ngon quá ta không nỡ đánh thức muội.”
“Huynh ngốc hả?” – Vân Nghê vỗ cái đốp vào đầu y: ” Huynh đã ăn tối chưa?”
“Ta…..có ăn rồi”
“Huynh chắc chưa?”
“Ừm…có….ăn một chút canh củ gì đó mà muội dặn Mẫn Nhi làn cho ta.”
“Hơ hơ.

Vậy thôi huynh đợi chút ta thay đồ xong dẫn huynh xuống núi đi ăn nha.

Hình như hôm nay là tết Đoàn Viện đó, trong thành nhất định sẽ rất náo nhiệt.

Huynh chưa ăn, vậy Cảnh Vũ chắc chưa ăn.

Ta chưa ăn nên Mân Nhi chắc chắn chưa ăn.


Gọi cả hai người bọn họ đi cùng.”
Vân Nghê nói xong thì đi lại phía tủ đồ.

Trịnh Cảnh Hiên cũng ném sự kì lạ ban nãy của Vân Nghê qua sau lưng, đôi mắt long lanh gật đầu rồi đi ngay.

Một lúc sau bốn người Vân Nghê, Mẫn Nhi, Trịnh Cảnh Hiên, Trịnh Cảnh Vũ đã xuất hiện trước cổng sơn trang.

trẳng biết vô tình hay hữu ý mà Vân Nghê với Trịnh Cảnh Hiên lại mặc y phục gần giống như nhau, khác mỗi là một bộ là nam trang còn một bộ là nữ trang.

Mẫn Nhi nhìn thấy hai người thì cứ cười khúch khích mãi, mà ý tưởng này là của Trịnh Cảnh Vũ bày ra vừa để tìm tẩu tẩu của mình, vừa tìm người có thế trấn áp ca ca của mình, vừa để mua được một nụ cười của hồng nhan.

“Tiểu Vũ chuyện này là đệ bày ra đúng không?”
“Hả? Gì? Ca, huynh nói gì vậy? Đệ nghe không có rõ.

Mẫn Nhi cô nương ca ca của ta nói gì vậy? Ta nghe không rõ, thôi chúng ta đi trước đi.


Không đợi Mẫn Nhi kịp phản ứng, Trịnh Cảnh Vũ đã kéo cô ấy chạy đi ngay.

Vân Nghê thì chỉ cười cười ngắm nghía đường may trên bộ y phục đang mặc trên người.

Trịnh Cảnh Hiên hơi bất lực sắc mặt từ nghiêm nghị chuyển sang dịu dàng.

“A Tửu, xin lỗi, đệ đệ ta đã gây phiền toái cho muội rồi.

Ta sẽ đi thay ngay.


“Không cần đâu, ta thấy huynh mặc cũng đẹp mà, không nhất thiết phải thay đâu.

Được rồi bọn họ đi đã xa lắm rồi chúng ta cũng đi thôi, nếu không sẽ bị gai người đó bỏ lại đằng sau đó.”
Vân Nghê nắm lấy tay của Trịnh Cảnh Hiên dẫn đi.

Cô dẫn y băng qua ngọn đồi được bao bọc bởi các rừng cây um tùm, ánh trăng trên cao soi tỏ bước đường của hai người.

Không khí xung quanh Vân Nghê và Trịnh Cảnh Hiên yên tĩnh thấy lạ.

Vân Nghê cũng không chú ý nhiều, bình thường cô đã ít nói, Trịnh Cảnh Hiên thì cũng không phải quen biết thâm sâu gì.

Không nói chuyện với nhau cũng là điều bình thường.


Một lúc sau bốn người bọn họ đã đến được cổng thành.

Cổng thành mở toang, người ra vào tấp nập không khác gì buổi sáng.

Bốn người Vân Nghê và Trịnh Cảnh Hiên thủng thẳng đi vào thành chơi tết Đoàn Viên.

“A tiểu thư, tiểu thư người nhìn nè, là mặt nạ quỷ.


Mẫn Nhi cầm lên một cái mặt nạ đeo vào dọa Vân Nghê.

Nhưng thay vì giật mình hay hốt hoảng cô lại cười thành tiếng, búng nhự trán của Mẫn Nhi cô chọc
“Em đó, nghịch quá.

Ta không bị dọa sợ đâu nếu có dọa em phải dọa Trịnh Cảnh Vũ ý.”
“Tiểu thư, người có thể giả bộ sợ một chút mà.

Còn Trịnh Cảnh Vũ công tử thì……người coi”
Vân Nghê nhìn theo hướng tay của Mẫn Nhi thì thấy Trịnh Cảnh Vũ đang cùng Trịnh Cảnh Hiên đeo mặt nạ dọa nạt lẫn nhau.

Mẫn Nhi nhìn thấy cô không ngói gì thì cười cười đưa cho cô một chiếc mặt nạ hình hồ ly rất đep.
“Tiểu thư, hôm nay là tết Đoàn Viên, người cứ thoải mái thả lỏng đi, không cần phải câu nệ như thường ngày đâu.

Người xem hôm nay mọi người vui biết bao, nô tỳ cũng rất vui, nhưng nếu tiểu thư cứ theo lễ nghi như vậy mọi người cũng sẽ mất vui đó.

Nên là tiểu thư thanh tú của nô tỳ ơi.”
Vân Nghê cầm lấy chiếc mặt nạ mà Mẫn Nhi đưa nhìn ba người họ đang vui vẻ cười đùa.

Cô cũng không biết phải nói sao dành đeo chiếc mặt nạ lên.


Mẫn Nhi vui vẻ kéo theo Vân Nghê chạy qua sạp khác chơi, Trịnh Cảnh Vũ cũng chạy theo để lại một mình Trịnh Cảnh Hiên đang đeo một chiếc mặt nạ hồ ly khác ở lại sau trả tiền.

Lặng lẽ thở dài một hơi y nhìn theo ba thân ảnh phía trước, định bước đi thì người bán hàng gọi lại.

Hắn ngập ngừng nhắc y là bọn họ chưa trả tiền bốn cái mặt nạ.

Trịnh Cảnh Hiên lấy từ trong người ra một nén bạc để lại trên quầy của hắn rồi chạy theo ba người Vân Nghê.

Thấy Trịnh Cảnh Hiên chạy đến, Mẫn Nhi vội dừng lại thả tay Vân Nghê ra.

Không đợi Vân Nghê và Trịnh Cảnh Vũ phản ứng lại, Mẫn Nhi đã nắm lấy tay Trịnh Cảnh Vũ chạy đi.

Vân Nghe đứng lại nhìn hai người bọn họ mà lòng thấy hoài nghi , rốt cuộc hai cái con người này trong hồ lô đang chứa thuốc gì vậy?
“A Tửu? Sao đột nhiên lại đứng lại vậy?”
Vân Nghê quay người lại nhìn đột nhiên ngẩn ra, hắn, Trịnh Cảnh Hiên vậy mà lại đeo cùng một loại mặt nạ với cô.

Không không, quan trọng không phải cái đấy.

Đến giờ cô mới chút ý, mới nhìn y nhiều hơn một chút.

Khuôn mặt anh tuấn với đường nét sắc xảo, sống mũi cao, nước da trắng, đôi môi hơi mím lại, dáng người dong dỏng cao bảo sao mỗi lần Trịnh Cảnh Hiên mặt gì cô cũng thấy đẹp kể cả mặc áo nâu vải thô như lúc mới tới An Lạc sơn trang cô cũng vẫn thấy đẹp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận