Quốc chủ Yên quốc chợt phát hiện, khi nhắc về vị cô nương ở Khôn thành đó ánh mắt người con trai thứ tư của ông chợt thay đổi bất thường.
Nó dịu dàng hơn, ấm áp hơn, ẩn giấu một nét cười vui vẻ khó diễn tả, đôi mắt đó lúc bé ông không thấy, lớn lên ông không thấy, bây giờ mới có cơ hội thấy.
Ánh mắt cho đối phương cảm giác ấm áp bình yên, lại càng có cản giác buồn man mác như vừa đánh mất một thứ gì đó.
“Ra là vậy, vậy vị cô nương đó có cùng con đến kinh thành không? “
“Phụ hoàng, nếu nhi thần nói người cứu nhi thần là một ca kỹ tại Vạn Hoa lâu, người còn hỏi han nhiều về nàng ấy như vậy không?”
“……”
“Nàng ấy là tiểu ma ma của Vạn Hoa lâu, vũ đoàn mà lần này nhi thần mời tới cũng là do nàng ấy dẫn dắt.
Nàng ấy…….hiện gặp một chút chuyện, chưa đến kinh thành, cận vệ của nhi thần đã đi đón nàng ấy, tin chắc rằng không lâu nữa sẽ đến kinh thành.
“
“…Thôi đi đường cũng mệt rồi, ở lại trong cung nghỉ ngơi chút đi, thái hậu cũng đã lâu rồi mới hồi cung, con ngồi nói chuyện với người một lúc, đến tối chúng ta sẽ cùng nhau dùng thiện.
“
Trịnh Cảnh Hiên cúi đầu, hoàng thượng di giá đi trước, hoàng hậu nãy giờ ngồi im lặng cũng đứng dậy xin phép thái hậu cáo lui.
Khi đi ngang qua Trịnh Cảnh Hiên, bà ấy ném lại cho y một ánh nhìn khinh miệt.
“Hiên Nhi….thì ra là con…”
“Hoàng nãi nãi”
“Lớn rồi…..lớn thật rồi biết dụ dỗ nữ nhi ngoan của ai gia rồi”
Thái hậu từ trên phượng vị đi xuống nhẹ nghéo tai Trịnh Cảnh Hiên.
Lần đầu thấy cí người làm vậy với mình Trịnh Cảnh Hiên có chút không quen, mặt thộn hết cả ra.
Hắn vội vàng lắp bắp.
“Hoàng nãi nãi….người nói gì vậy? Tôn nhi không hiểu….”
Khẽ dúi đầu Trịnh Cảnh Hiên, Tô Tử Lan cất giọng trách mắng nhưng lại phảng phất ý cười
“Con đó, con nghĩ giấu được ai gia sao? Ai gia sống bao nhiêu năm nay du ngọa khắp nơi, đâu phải chỉ là đi chơi cho khuây khỏa? Ai gia đã đi khắp nơi, gặp được rất nhiều chuyện đó.
Tôn nhi ngoan, ai gia nói cháu nghe, có thể cháu chưa rõ hoặc chưa phát hiện ra.
Nhưng ai gia thấy, hoa đào của cháu sắp nở rồi.
“
Phú chốc hai bên tai của Trịnh Cảnh Hiên đỏ bừng lên, hắn hiểu, hắn hiểu chứ ý của hoàng thái hậu đây là hắn đã nảy sinh tình ý với Vân Nghê rồi.
“Hoàng nãi nãi, tôn nhi không có…..”
“Để ai gia nói hết đã.
Ta đã bảo có thể con nhận ra cũng có thể là chưa nhưng từ phía ai gia thấy con đã nặng lòng với con bé Vân Nghê từ lâu rồi.
Còn về Nghê Nhi, nó tốt với tất cả mọi người, nhưng con bé là người nhớ dai, nhớ đừng gây chuyện với nó.
Nghê Nhi có thể con thấy nó lạnh lùng khó gần, nhưng thực chất lại là một tiểu cô nương hoạt ngôn, ngoan ngoãn nhưng cũng rất cứng đầu.
Nhân duyên khó cầu, tôn nhi phải biết nắm bắt cơ hội, nếu nên duyên sẽ là một nhân duyên tốt.
Nếu duyên không thành thì ít nhất con cũng sẽ không phải cảm thấy tiếc nuối”
“…..dạ hoàng nãi nãi, tôn nhi hiểu rồi.
“
Cứ như vậy hai người bọn họ ngồi nói chuyện đến tận buổi tối.
Không muốn dùng bữa cùng hoàng thượng và hoàng hậu, Trịnh Cảnh Hiên đã viện cớ ra về trước.
Thái hậu Tô Tử Lan cũng chuẩn y cho lui.
Vốn có xe ngựa đưa ra khỏi cung về tận Tiêu Dao vương phủ, nhưng Trịnh Cảnh Hiên lại nhất quyết không chịu, hắn muốn tự về.
Chậm bước trên con đường đêm đông đúc, đèn hai bên đường được thắp sáng, người qua lại vẫn tấp nập, sắp đến lập đông rồi, mọi người trên con phố đều mặc những bộ đồ mỏng và khoác thêm áo khoác bên ngoài.
Không biết bây giờ A Tửu như nào rồi? Có an toàn không? Có bị thương nặng không? Có được ăn no không? Có mặc ấm không? Sắp lập đông tức sắp đến tiệc mừng thọ rồi, nàng ấy…..có đến kịp không? Hay là……
Gạt ý nghĩ ấy ra khỏi đầu, Trịnh Cảnh Hiên dừng lại trước một cửa hàng y phục dành cho nữ nhân.
Cũng không biết nàng ấy thích y phục như nào nữa? Ghé vào cửa tiệm, Trịnh Cảnh Hiên xem nhưng mẫu y phục mới nhất đẹp nhất của nơi đó, vẫn chưa có bộ nào hợp ý y cả.
Bộ thì rộng quá, bộ thì nhỏ quá, bộ quá đơn giản, bộ thì quá cầu kỳ, màu sắc có bộ quá rực rỡ, có bộ thì lại đơn giản đến mức tưởng chừng như không thể có bộ nào đơn giản hơn được nữa.
Xem hết một lượt, lại đến lượt tiếp theo Trịnh Cảnh Hiên vẫn lắc đầu tất cả đều không có bộ nào vừa ý vừa mắt cả, đến cả ông chủ tiệm cũng phải cảm thấy bất lực, lão không có gan nói vị Trịnh công tử này là kén chọn, càng không có gan “mời” vị này ra khỏi cửa hàng như bao người khác, sơ hở một chút là mất mạng như chơi.
Khẽ lau mồ hôi đang đổ nơi thái dương, ông chủ tiệm dè dặt cất giọng hỏi
“Công tử…công tử? Chẳng hay công tử muốn chọn y phục như nào? Vị tiểu thư đó cao bao nhiêu? Còn cả cân nặng nữa…..!Nếu công tử không chê tiệm tiểu nhân, có thể đưa vị tiểu thư đó đến đo đạc thử rồi sẽ may theo ý công tử sau? “
“nàng ấy….cao ngang vai ta, cân nặng thì…..!Có thể bế được.
Còn y phục….ta sẽ họa mẫu sau đó sẽ sai người mang tới đưa ông chủ.
“
“……..!Dạ, dạ “
Trịnh Cảnh Hiên lại đi ra ngoài, hắn suy nghĩ về những lời nói lúc chiều của Tô Tử Lan, chẳng lẽ thật sự là hắn đã nặng lòng với vị tiểu thư nơi thôn dã đó thật sao?…..!Thôi thì là phúc không phải họa, là họa tránh không được.
Rải bước quay về phủ sắp xếp nốt những thứ còn giang giở, Trịnh Cảnh Hiên muốn mau mau làm xong còn đi tìm A Tửu của hắn nữa..