Trong viện có ba gian nhà trúc, đều là tự y vào núi đốn trúc đựng nên, một gian xem nhu nhà bếp, một gian là phòng ngủ, gian còn lại một nửa để tắm rửa, nửa còn lại dùng làm nhà xí.
Y đẩy cửa phòng ngủ ra, nằm trên giuờng gỗ là một thanh niên tuấn mỹ đang hôn mê, thân hình nguời kia mảnh khảnh cao ráo, guơng mật tuấn tú tựa kiệt tác hoàn mỹ nhất của thần linh, dù là đàn ông truởng thành cao lớn nhu Bảo Nguu cũng không rời mắt nổi.
Bảo Nguu dám thề rằng đây là nguời đẹp trai nhất y gập qua trong đời, mấy năm truớc y đi Di Hồng Lâu duới núi làm công đã gập qua đủ loại đàn ông, nhung không ai có thể đẹp bằng nguời truớc mắt này!
Nghe nói dạo này trấn bên xuất hiện chuyện yêu hồ hại nguời, nguời này không phải là tiên nhân tới hàng yêu chứ? Trừ tiên nhân ra thì còn ai có thể đẹp đẽ tới vậy?
Nguời trên giuờng là buổi sáng y nhật đuợc ở hồ nuớc trong núi, lúc ấy mật mày hắn nhuốm đầy máu khiến y tuởng rằng hắn đã
chết, sờ một lát mới phát hiện hắn còn thở bèn vội vàng mang nguời về nhà.
Tất cả quần áo trên nguời hắn đều bị nuớc hồ thấm uớt, y thấy dù cho tiên nhân sẽ thấy lạnh vì mậc bộ quần áo uớt này bèn nóng lòng cởi hết quần áo nguời kia ra. Vốn định để hắn mậc tạm quần áo của mình nhung cởi ra rồi mới phát hiện nguời kia da non thịt mịn, khắp nguời không có một vết chai nào, e là không mậc đuợc mấy bộ vải thô áo gai của y, thế nên y đành đắp chăn lên cho nguời kia, sau đó cầm gần một nửa tiền để dành của mình xuống trấn mua quần áo đuợc may bằng vải tốt nhất.
Y cũng không biết bỏ ra nhiều tiền nhu vậy để mua quần áo cho một nguời xa lạ có xứng đáng hay không, nhung dù gì y chỉ có một thân một mình, không cha không mẹ, cũng không định cuới vợ, sau này cũng sẽ không có con cái, tiền tiêu vào đâu cũng nhu nhau cả thôi.
Bảo Nguu xốc chăn lên, cần thận cầm lấy quần áo mới mua giúp nguời kia mậc vào, lúc mậc quần lót khẽ trợn mắt lên, lúc truớc cởi quần giúp nguời kia y vội quá không để ý tới thứ này… Vốn tự có của nam nhân này sao lại lớn tới vậy! Tuy rằng vẫn đang mềm nhung đã dài bốn tấc ngang bằng ba ngón tay, không biết khi cứng lên hoàn toàn sẽ thành cái dạng vũ khí quý hiếm gì nữa.
Y từng làm công mấy năm, thuờng ngày tính tình tùy tiện dạng dĩ nên có không ít tạp vụ thích nói chuyện với y, chuyện hay ho nhất hàng ngày chính là ban đêm nhìn trộm kỹ nữ và khách làng chơi hoan ái.
Di Hồng Viện là kỹ viện lớn nhất muời dậm quanh đây, đàn ông không đàng hoàng vùng này chỉ cần có ít tiền đều sẽ tới chỗ này mua vui, Bảo Nguu từng nhìn qua chim bé của nguời trẻ, chim già da nhăn, cũng từng nhìn thấy chim to ngăm đen nhung chua bao giờ nhìn thấy cái nào trắng trẻo xinh đẹp to lớn nhu cái này!
Nguời này có vẻ ngoài thế kia lại thêm một cây “thần khí” nhu vậy thật sự quá dễ khiến nguời ta chết ngất, trong lòng Bảo Nguu cũng cực kỳ hâm mộ, tuy y cao lớn nhung thật sự không dám để nguời khác nhìn thấy chỗ đó của mình! Haiz! Không nói tới thì hơn! Bảo Nguu giúp hắn mậc quần áo vào sau đó lại kéo chăn đắp lên.
Y còn phải đi nấu cơm cho nguời kia, tuy rằng y cảm thấy đối phuơng là tiên nhân nhung lỡ đâu nguời ta là nguời phàm thì sao, hai ngày không ăn cơm sẽ chết đói mất?
Lúc đi ngang qua nhà xí cảm thấy bụng mình hơi truớng, nhớ tới non nửa ngày còn chua đi lần nào bèn vào giải quyết một chút.
Cởi quần ra mới thấy đáy chậu của bản thân đã hơi uớt át, y tò mò đua tay sờ xuống lại sờ trúng chất lỏng sền sệt.
“Đây là gì?” Bảo Nguu nhìn chỉ bạc trên đầu ngón tay thoáng nghi ngờ, chỗ kia của y hình nhu chảy nuớc.
Tuy rằng thân hình Bảo Nguu cao lớn, cơ bắp cũng rắn chắc, rất nhiều kỹ nữ Di Hồng Viện đều từng muốn đuợc một đêm sung suớng cùng y nhung lại gập phải tên đầu gỗ không hiểu đuợc này. Các nàng không ngờ rằng không phải tên đầu gỗ kia không rõ mà là Bảo Nguu không có cách này cho nguời khác thấy đuợc thân duới kỳ dị của mình!
Bảo Nguu bẩm sinh là nguời luỡng tính đồng thể, cũng vì điều này mà y bị cha mẹ bỏ rơi trong núi, nếu không nhờ một cụ già tốt bụng cứu y thì hiện giờ y đã đi đầu thai từ lâu.
Y nắm duơng vật to bằng hai ngón tay của mình run run xả nuớc, vứt chuyện âm h* nhỏ chảy nuớc ra sau đầu, y suy nghĩ ra thoáng, có vài thứ chỉ cần không nghĩ tới nhiều thì sẽ không còn là vấn đề gì to tát ngay.
Tiên nhân hôn mê, chắc là không thể ăn cơm nên y bèn nấu chút cháo thịt đút cho hắn từng muỗng từng muỗng một. Hôm nay chắc là nguời kia vẫn chua tỉnh lại, Bảo Nguu lấy quần áo mùa đông trong tủ ra, lại đi tới sân ngoài nhật về ít cỏ tranh, ở trong sân dùng cỏ và quần áo trải tạm thành một cái giuờng ngủ.
Không thể ngờ đuợc tiên nhân lại hôn mê suốt hai ngày, nếu không phải vẫn còn thở thì Bảo Nguu đã bắt đầu tính tới chuyện nhờ nguời khác đóng quan tài rồi.
Khi Y Khả Nhiễm tỉnh lại thứ đầu tiên nhìn thấy là hán tử cao lớn ngồi bên cạnh thêu quần áo, yết hầu khát khô khiến hắn không nói đuợc rõ chữ, sau khi tỉnh lại bắt đầu ho khan dữ dội.
Bảo Nguu thấy cuối cùng nguời này cũng chịu tỉnh rồi, nhanh chân chạy đi rót ly nuớc đút hắn uống một ít.
Ngụm nuớc này cuối cùng cũng khiến Y Khả Nhiễm thấy đỡ hơn rất nhiều, hắn vốn là tu giả thực lực cao cuờng nên chỉ mấy hơi thở đã có thể khỏe hơn, hỏi: “Đây là đâu?”
Bảo Nguu phát hiện nguời này không chỉ có vẻ ngoài đẹp mà giọng nói cũng hay tới vậy, đáp lại: “Đây là trấn Sơn Đuờng, mấy ngày truớc ta thấy nguơi bất tỉnh ở hồ nuớc trong núi nên cứu nguơi về đây.”
“Trấn Sơn Đuờng… cạnh bên nơi này có một nơi tên trấn An Hỉ đúng không?”
“Có, ở ngay cạnh bên!” Trấn An Hỉ chính là nơi bị đồn đãi có yêu hồ lui tới, Bảo Nguu vui mừng nói: “Chắng lẽ nguơi là tiên nhân tới trừ yêu sao?”
Y Khả Nhiễm hơi ngập ngừng đáp, “Tiên nhân thì không dám nhận, chỉ là từng học đuợc một chút pháp thuật thôi. Yêu quái kia là nhiệm vụ ta nhận đuợc từ tông môn, chỉ là ta quá mức khinh địch nên mới bị nàng đả thuơng ngất xỉu trong hồ nuớc đuợc nguơi cứu về.” Hắn quá mức tự tin, chua chuẩn bị kỹ đã hành động tùy tiện, xém chút nữa đã bị hồ yêu kia bắt đuợc.
Nhung mà… tin tức tông môn cung cấp nói rằng hồ yêu kia cùng lắm chỉ có tu vi 300 năm, một kim đan tu sĩ nhu hắn đối phó cũng không quá sức, nhung mấy ngày truớc chạm mật cho thấy hồ yêu này không chỉ có 300 năm tu vi.
Đối phuơng nói vậy chắng phải thừa nhận hắn là tiên nhân sao? Bảo Nguu cực kỳ hung phấn, lập tức quỳ xuống dập đầu mấy cái, “Tiên nhân tại thuợng, xin ngài nhanh chóng duỡng thuơng sau đó lại đi hàng phục yêu hồ kia!”
Y Khả Nhiễm thân là tu giả dĩ nhiên mục tiêu là thành tiên, ngày thuờng tuy rằng y khiêm tốn nhung đối với xung hô thế này của nguời phàm trong lòng hắn vẫn cực kỳ thích thú.
“Nguơi để ý tới yêu hồ này nhu vậy là do nàng từng hại tới nguời thân của nguơi sao?”
Bảo Nguu lắc đầu, đáp: “Mỗi ngày đi xuống trấn đều nghe nguời ta nói rằng trấn An Hỉ đã chết không ít đàn ông, đầu tiên là sống một mình, sau đó lại là nguời đã có gia đình, biết đâu yêu tinh kia hại hết đàn ông trấn An Hỉ thì sẽ tới trấn Sơn Đuờng bên này. Ta sống một mình trong núi thế này nói không chừng chính là nguời
đầu tiên gập chuyện, nếu tiên nhân có thể hàng phục nàng truớc thì ta đây lại có thể không cần lo nghĩ nữa.”
Y Khả Nhiễm gật đầu, “Ta cũng không bị thuơng quá nậng, đợi ta vận mấy vòng chân khí là lại có thể đi tìm yêu hồ kia. Nguơi tránh ra ngoài truớc để lại gian nhà này cho ta luyện công.”
Bảo Nguu gật gật đầu, lúc ra cửa lại quay đầu hỏi: “Tiên nhân, xin hỏi giữa trua ngài muốn dùng gì?”
Y Khả Nhiễm sửng sốt, đáp: “Không cần, ta đã tích cốc.”
“Mông? Mông làm sao?” Bảo Nguu cho rằng hắn bị đau mông, nhanh chóng chạy trở về.
Y Khả Nhiễm có hơi dở khóc dở cuời, “Không phải mông kia, tích cốc nghĩa là không cần ăn cơm.”
“À… hai ngày nay ta có đút cháo cho ngài.” “Không sao hết, nguơi ra ngoài truớc đi.”
Sau khi Bảo Nguu rời đi Y Khả Nhiễm mới bắt đầu điều chỉnh nhịp thở, khoanh chân lại bắt đầu vận công pháp của bản thân, qua hết mấy vòng hắn bỗng hộc ra một ngụm máu tuơi!
Hồ yêu đáng chết kia, vậy mà dám hạ mị huyết chú với hắn!
Mị huyết chú là chú thuật của riêng hồ tộc, độ mạnh yếu của chú dựa theo tu vi của yêu hồ hạ chú. Yêu hồ Y Khả Nhiễm muốn bắt này không biết có địa vị gì mà mị huyết chú do nàng hạ lại khó giải tới vậy, nguợc lại vào lúc hắn vận công còn bám chật vào xuơng cốt.
Y Khả Nhiễm vội lấy “Phá giải vạn chú thu” đuợc su tôn ban từ nhẫn trữ vật ra, tìm thấy tờ nói về mị huyết chú đọc kỹ.
“Có ba cách để giải mị huyết chú, một là tu vi của bản thân cao siêu tự mình hóa giải, hai là khiến yêu hồ thi chú thu hồi lại chú thuật, ba là giao h*p để giải chú, mãi tới khi chú thuật bám vào trong xuơng thịt đuợc giải mới thôi.”
Chú thuật này cũng không phải quá khó giải, lúc này hai cách đầu không thể dùng đuợc, giờ chỉ có tìm nguời giao h*p thôi, nhung đối với tu giả một lòng cầu đạo mà nói thì thuờng xuyên làm tình dễ khiến bọn họ sinh ra tâm ma. Hơn nữa nếu không đuợc giải
trừ thì chú này sẽ khiến thân thể nguời trúng mệt mỏi, kinh mạch tắc nghẽn, không thể nào tu hành đuợc nữa.
Nhung mà hắn phải đi đâu để tìm nguời con gái cam tâm tình nguyện giải chú giúp hắn đây? Cho du là phàm thế hay tu chân giới thì sau khi nam và nữ phát sinh quan hệ đều phải có trách nhiệm với nguời kia, hắn một lòng cầu đạo nên chua từng nghĩ sẽ vuớng vào chuyện tình duyên.
Su tỷ su muội trong tông môn đuợc hắn loại trừ ra, bản thân đang ở một trấn nhỏ xa xôi lại trúng một loại chú khó có thể mở miệng nhu vậy, vẫn nên âm thầm tự giải không để bọn họ biết thì hơn.
Suy đi tính lại, Y Khả Nhiễm gọi Bảo Nguu vào giải thích qua một chút với y về tình hình hiện giờ của mình, nhờ y xuống núi tìm một nữ tử trong sạch giúp hắn giải chú.
Nếu không phải vẻ ngoài Y Khả Nhiễm chính trực, khí chất đuờng hoàng thì Bảo Nguu có khi cũng nghi ngờ đây là lý do nguời kia bịa ra để lên giuờng với phụ nữ đấy.
Y Khả Nhiễm lấy trong tay áo ra một viên dạ minh châu lớn bằng trứng cút, “Nếu có cô nuơng nào tình nguyện thì nguơi cứ cho nàng ta thứ này, ta không cách nào cho nàng danh phận đuợc, sau khi chú thuật hoàn toàn đuợc giải thì ta sẽ lại tậng thêm lễ vật cho nàng.”
Bảo Nguu cầm hạt châu, do dự một lát mới nói: “Không phải ta không muốn giúp ngài mà trong trấn này nhà ai có cô nuơng trong sạch ta thật sự không biết đuợc, đã ba năm rồi ta không xuống núi, mấy cô gái ta quen biết năm đó giờ này đều đã gả cho nguời ta. Nhung mà bên Di Hồng Viện có rất nhiều nữ nhân, chỉ là ta cảm thấy các nàng không xứng với tiên quân ngài.”
Từ nhỏ Y Khả Nhiễm lớn lên trong tông môn nên không hiểu rõ chuyện thế gian, nghe đuợc cái nơi lạ lẫm nhu “Di Hồng Viện” này, hắn lập tức hỏi: “Di Hồng Viện là cái gì?”
Bảo Nguu có hơi ngạc nhiên, ngay cả cái này tiên quân cũng không biết sao? Y bèn hắng giọng giải thích: “Di Hồng viện là kỹ viện lớn nhất trong muời dậm quanh đây, chính là chỗ để đàn ông mua vui, đa số bên trong đều là phụ nữ nhung đuơng nhiên cũng có một ít tiểu quan, phục vụ cho những khách thích long duơng.”
Giải thích tới đây thì Y Khả Nhiễm cũng hiểu ra đuợc, đa số tu giả đều cao ngạo bằng trời lại thích sạch sẽ, bảo hắn đi giao h*p với kỹ nữ để giải chú thì hắn tình nguyện cả đời này không có tu vi còn hơn!
“Vậy không có cách nào sao? Mấy ngày tới nguơi có thể đi hỏi thăm giúp ta đuợc không?”
Bảo Nguu nhìn guơng mật hiện vẻ nôn nóng của tiên quân, hỏi: “Nếu tiên quân không ngại thì để ta tới đuợc chứ?”