Túc Liệu - Hiệp Cốt

Chương 11


Văn phòng tổng giám đốc rộng rãi sáng sủa, màu sắc lại lạnh nhạt như không hề có chút sức sống nào. Trừ một bình tinh dầu nhỏ ở góc bàn làm việc đang khuếch tán hương thơm nhàn nhạt, như một đóa hoa hồng nở rộ giữa không gian hoang dã rộng lớn, đem tới chút ý thơ.

Ký xong tờ văn bản cuối cùng, Ngô Sâm click mở điện thoại lần thứ tư. Nghiền ngẫm nhìn khung thoại trong chốc lát mới đứng dậy cầm lấy áo khoác treo trên giá.

“Phu nhân, tổng giám đốc Ngô đang làm việc, phu nhân không thể tự ý vào……”

Ngô Sâm xoay người, vừa chỉnh lại cà vạt, vừa không biểu cảm mà nhìn về phía hai người vừa tông cửa mà vào kia.

Vẻ mặt thư ký vô cùng xấu hổ, đang định đến khuyên can nhưng bị Trương Dao hất tay đi.

“Làm sao, tôi bước vào công ty nhà tôi, vào văn phòng của người chồng hợp pháp của tôi còn phải báo với cậu hả?”

Thư ký không phải chưa từng trải nghiệm sự điêu ngoa của vị phu nhân Ngô này, bèn đưa ánh mắt dò hỏi về phía cấp trên. Ngô Sâm cho anh ta một ánh mắt, anh ta liền lễ phép gật đầu, đóng cửa rời đi.

Giây lát, trong văn phòng đã im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Trương Dao nâng cái cằm nhọn lên, đạp đôi giày đỏ máu bước đến trước mặt Ngô Sâm, liếc thấy Ngô Sâm đã mặc áo khoác, cười khẩy nói: “Xem ra tổng giám đốc cũng không bận rộn lắm nhỉ, giờ này mới qua buổi chiều thôi đã chuẩn bị tan ca rồi hả?”

Ngô Sâm không nhanh không chậm trở về phía sau bàn làm việc, ngồi xuống ghế giám đốc, kéo ngăn kéo ra lấy một điếu thuốc rồi châm lửa, “Cô thì sao, còn rảnh tới bắt gian tôi ư, bà vợ hợp pháp của tôi.”

Không biết bị từ nào đâm trúng, cả người Trương Dao run lên rồi nheo mắt lại, lấy một xấp hình rực rỡ màu sắc từ trong túi xách ra, hung hăng quăng xuống bàn làm việc.

“Tôi biết ngay mà, tự nhiên muốn ly hôn, ra là có người khác bên ngoài rồi.”

“Giấu kỹ như vậy, tôi còn tưởng là ngôi sao hạng ba nào cơ. Nếu không nhờ hình do tai mắt của tôi trong công ty gửi cho tôi cũng không biết, mẹ nó, ra là một thằng nhóc con cơ đấy.”

“Đem về nhà nhiều lần như vậy, chắc cũng làm trong cái phòng trong kia rồi chứ gì? Anh mê nó cái gì hả, ** chán cũng không có bầu không cần chịu trách nhiệm hả?”

“Ngô Sâm, anh kiếm nhân tình cũng không nên hạ thấp giá trị con người như vậy chứ, chỉ là thằng phục vụ rửa chân thôi, còn tưởng tầm mắt anh cao thế nào, nhìn trúng con trà xanh nào cơ. Anh không thấy mất mặt thì tôi nói ra cũng thấy tởm chứ!”

Chát ——!

Ngô Sâm cho Trương Dao một bạt tai cực kỳ kêu.

Khuôn mặt dần sưng nóng đỏ bừng lên, Trương Dao run rẩy cố đứng vững trong lúc tai còn lùng bùng. Đang thở hổn hển, tức hộc máu định đánh trả đã bị một bàn tay Ngô Sâm khống chế.

Bên tai ầm ĩ tiếng la tiếng thét chói tai, sức lực bàn tay Ngô Sâm như muốn bẻ nát cổ tay cô ta, bàn tay kẹp thuốc lá cầm một tấm hình lên. Trên bàn bày bừa những tấm hình chụp lén hàng ngày khác, hoặc thân mật hoặc đùa giỡn. Tàn thuốc từ đầu ngón tay rơi xuống như những ngôi sao nhỏ, khi sắp chạm đến chúng lại tan rã như hoa tuyết.

“Tấm này chụp đẹp nhất đấy,” Ngô Sâm cười thích thú, “Trông như góc hàm của em ấy không bị quá gầy.”

Đột nhiên bị làm ngơ, Trương Dao thất tha thất thểu, cắn răng trừng mắt nhìn hắn.

Ngô Sâm ngồi trở lại ghế, gõ tàn thuốc vào gạt tàn bằng gỗ hắc đàn, trong mắt khôi phục sự lạnh lùng, “Trước khi tôi gọi bảo vệ, qua văn phòng thư ký bên cạnh ký thỏa thuận ly hôn đi.”

Nghe vậy, hai mắt Trương Dao trở nên đỏ tươi, như điên dại mà cười ha hả, “Ngô Sâm… Anh tàn nhẫn lắm, anh có tin ngay bây giờ tôi đem đống hình chụp này sao ra một phần không… Anh chờ đó, tin đầu đề ngày mai chính là tai tiếng nhà họ Ngô các người…”

Ngô Sâm chỉ cho cô ta một góc hàm kiên định dứt khoát, tầm mắt dừng ở sợi khuếch tán hương tinh dầu hoa hồng, chậm rãi thở ra một hơi khói thuốc.

“Được thôi, đăng kết quả xét nghiệm huyết thống của An An lên cùng, treo giải một triệu cho cha ruột của nó tới nhận.”

Chỉ một câu, Trương Dao mất toàn bộ vẻ náo loạn ồn ào ban nãy, mặt như nước lặng, đồng tử co rút lại.

Suốt thời gian một điếu thuốc cháy hết, không gian yên lặng đến nhói tai.

Ngô Sâm bóp tắt điếu thuốc, cho tới khi không còn một chút ánh lửa nào. Hắn cầm những tấm ảnh đặt vào két sắt dưới bàn khóa lại. Trước khi bỏ đi, hắn dừng lại bên cạnh Trương Dao vẫn đang đờ người một lát, nói: “Lúc công bố với quần chúng nhớ thêm một câu.”

“Không phải nhân tình. Là người yêu.”

Bãi đỗ xe, Ngô Sâm một mình ngồi trong xe mở điện thoại lên.

“Alo, Giang Nhan.”

“Hai cô lần trước cậu bảo chụp hình Hà Thanh ấy, báo cho mấy cô đấy, dọn đồ xuống phòng nhân sự từ chức ngay bây giờ.”

Giang Nhan ở đầu dây bên kia lập tức lu loa đòi hóng chuyện, Ngô Sâm đơn giản rõ ràng tóm tắt:

“Dặn nhân sự không cần đưa tiền lương tháng này. Nếu có ý kiến, bảo họ tìm cố chủ của mình ấy.”

Trong phòng thay quần áo, Hà Thanh tranh thủ lúc rảnh rỗi lau mồ hôi, vừa lấy điện thoại trong tủ ra, ngoài cửa đã có người gọi.

“Số 3, có khách chọn.”

Hà Thanh cao giọng đáp lời, nghĩ đến tin nhắn cả ngày chưa được xem, do dự một chút, vẫn cất điện thoại vào túi, đem nó ra ngoài cùng mình.

Gần đây nhiệt độ thấp dần, trung tâm đắt khách cực kỳ. Bận rộn suốt một ngày, khoảnh khắc nhìn thấy người khách của mình là Ngô Sâm, Hà Thanh còn nghĩ rằng mình đang hoa mắt.

Cậu bước tới, ổn định nhịp tim, quy củ chào hỏi: “Tổng giám đốc Ngô ạ.”

Ngô Sâm gật đầu, lễ phép đáp lại mà hơi hơi mỉm cười.

Hai người một trước một sau đi về phía căn phòng cuối hành lang.

Sau một lúc lâu, Hà Thanh chậm lại nửa bước, vừa lúc chạm phải vai của Ngô Sâm đang bước nhanh đến. Trái tim cậu run rẩy, lén cầm lấy ngón tay Ngô Sâm dưới tay áo.

Rầm, cửa vừa đóng, Ngô Sâm kéo Hà Thanh vào lòng, hai người thân mật ôm ấp lấy nhau.

Ôm thật lâu, lâu đến mức đủ để hòa tan toàn bộ băng tuyết giữa trời đông giá rét. Trong lòng Ngô Sâm đang không tiếng động vui vẻ như chim hót hoa nở, chóp mũi vùi vào mái tóc đen của Hà Thanh, hít sâu mùi cam thảo trên người cậu, cảm thấy bản thân như vào nhầm một giấc mộng vào mùa xuân.

“Có mệt không?”

Hà Thanh cọ cổ hắn lắc đầu, ngẩng đầu, trong mắt ánh nước trong suốt, “Bây giờ không mệt.”

Ngô Sâm không nói, cúi đầu hôn hôn bờ môi hơi lạnh của cậu, xót xa vuốt ve mái đầu thấm mồ ướt mồ hôi của cậu, như đang dỗ dành trấn an một con thú nhỏ hiền lành.

Hà Thanh nắm chặt một bàn tay khác của hắn, dán vào Ngô Sâm, mệt mỏi bay sạch ngây ngốc mà cười, “Sao hôm nay anh tới sớm vậy.”

Ngón tay Ngô Sâm trượt xuống cằm cậu, nhẹ nhàng nhấc lên, ánh mắt nguy hiểm mà hỏi tội: “Em nói thử xem, em quên gì rồi hả?”

Hà Thanh hiểu ra nhưng cũng không chịu nhận sai, chơi xấu mà ngửa đầu, nhõng nhẽo đòi được hôn, tính lừa gạt cho qua chuyện.

Chịu đựng hai giây, Ngô Sâm nắm cằm cậu khẽ hôn một cái, giọng điệu công chính vô tư mà ra lệnh:

“Ăn trước rồi hôn.”

Bàn trà nhỏ bày đầy món ăn Quảng Đông Ngô Sâm gọi ở quán gần đây.

Sáng nay Hà Thanh đã nhịn qua giờ ăn, lúc này đang cầm bánh bao kim sa chậm rãi nhai. Cố dùng đủ mọi cách để đảm bảo, mình chỉ là quá bận nên quên, không phải cố ý phạm luật bỏ cơm. Trong lúc đó còn được Ngô Sâm đút vài muỗng cháo cá đã được thổi nguội.

Ăn được một ít, Hà Thanh bò lên người Ngô Sâm, đôi tay câu lấy cổ hắn, cẩn thận hỏi: “Bây giờ được hôn chưa ạ?”

Nụ hôn ướt át trằn trọc thật lâu, trước khi Hà Thanh hòa tan trong ngực Ngô Sâm mới cố dùng một tia lý trí cuối cùng mở mắt ra, hơi tách khỏi đôi môi mỏng của Ngô Sâm bị cậu mút mát đến ướt át.

“…… Anh hút thuốc à?”

Ngô Sâm xoa bóp gáy cậu, thấp thấp “Ừm” một tiếng, “Em không thích?”

Hà Thanh nghiêng đầu lại mút hôn hắn, nếm nếm rồi nói “Thích”. Hôn xong, nghĩ nghĩ, lại vẫn không nhịn được nhẹ nhàng thở hổn hển hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì không vui ạ?”

Sắc mặt Ngô Sâm hơi đổi, trong nháy mắt hắn thực sự muốn nói thẳng ra. “Ừ, gặp phải một chuyện cực kỳ đáng ghê tởm”, hoặc là “Không sao, đã giải quyết rồi”.

Hắn cười một tiếng, nắm chặt tay Hà Thanh, “Ừm, anh vừa có một cuộc họp vừa dài vừa vất vả.”

Làm bộ nhìn không thấy sự mệt mỏi ở đáy mắt hắn, Hà Thanh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dán sát lại đôi môi của Ngô Sâm. Cọ xát một hồi, cậu dùng kỹ thuật hôn vụng về của mình nút đầu lưỡi của Ngô Sâm vào miệng, nhẹ nhàng liếm láp như đang chữa thương.

Cậu luôn cảm thấy môi lưỡi của Ngô Sâm mang vị ngọt, hút thuốc rồi cũng như cà phê tinh khiết thêm đường. Hai đôi môi quấn lấy nhau không sao tách rời, kéo ra từng sợi tơ dâm mĩ, đầu lưỡi tham lam truy đuổi lẫn nhau. Nếu cảm giác đau đớn có thể liên thông, Hà Thanh cảm thấy bọn họ như hai con bị mắc vào lưới, vùng vẫy đến khi toàn thân đầy vết thương, cậu vẫn nguyện cùng Ngô Sâm mắc cạn mãi mãi trên đảo hoang.

Sóng tình ôn hòa, cảm xúc lại cuồn cuộn. Rất nhanh dương v*t họ đã chào hỏi nhau qua lớp quần áo, bàn tay to lớn của Ngô Sâm luồn vào trong áo Hà Thanh, thô bạo vuốt ve âu yếm sống lưng gầy mỏng và vòng eo nhỏ nhắn.

Hà Thanh bị kích thích đến run rẩy, nhẫn nại chịu đựng hôn lung tung lên bên hàm rồi đến cằm Ngô Sâm, rốt cuộc cũng không chịu nổi, ý loạn tình mê mà nói:

“Làm không ạ……”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận