Tùng Hoa

Chương 13-1


Các tộc trưởng đến dự lễ cưới của Lãnh chúa được mời đến dự tiệc khi có thông báo đoàn sứ thần do quận chúa Y La dẫn đầu đưa theo công chúa Hoa Nam đã gần đến biên giới và sẽ sớm về đến Thành Lãnh chúa. Các tộc trưởng ở tận phía nam Ngạn Tây nên đã đi vào Thành Lãnh chúa sớm hơn vài ngày. Họ đã được mời dùng nhiều bữa tiệc do Lãnh chúa tổ chức nên hôm nay lại đến đầy đủ khi bữa tiệc vừa mới bắt đầu. Tuỳ tùng và hộ vệ đi theo họ cũng được bố trí ăn uống bên ngoài khu cắm trại gần quảng trường Thiên Địa. Họ cố che đậy sự không thoải mái khi ở cùng một nơi với Lãnh chúa. Lãnh chúa Y Tung thì vui vẻ ra mặt khi sắp cưới được vợ, buổi tiệc nào cũng uống say bí tỉ.

– Ta rất rất vui khi được các vị tộc trưởng nể mặt mà đến dự lễ cưới của ta. Quận chúa đã đến gần biên giới hai nước. Ta thực sự rất vui khi mục đích của ta sắp hoàn thành. Nào! Các vị cùng uống với ta nào!

Y Tung đứng lên sau bàn tiệc ở phía chính diện, cao tay nâng cốc rượu mời mọc các tộc trưởng ngồi trong sảnh lớn. Mọi người ra chiều vui vẻ nâng ly chúc tụng Lãnh chúa.

Đang giữa cuộc vui thì có một tên hộ vệ chạy vào xin báo tin quan trọng. Y Tung nhíu mày nhìn tên hộ vệ ra vẻ như bị phá cuộc vui nhưng vẫn cho phép hắn nói.

– Thưa Lãnh chúa! Hoa Nam bội ước, đã cho người bám sát theo đoàn sứ thần. Khi họ đến gần biên giới liền hạ lệnh tấn công, mục đích là cướp lại công chúa và giết sạch người của ta.

Cả sảnh tiệc thảng thốt bởi tin vừa nhận được.

– Còn quận chúa thế nào?

Y Tung trừng mắt nhìn tên hộ vệ. Tên hộ vệ run rẩy.

– Dạ… dạ… quận chúa không may đã bị đánh rơi xuống vực, công chúa Hoa Nam mất tích, binh lính của chúng ta chỉ còn sót lại một vài người chạy thoát về thành Nam Mạn Tây để báo tin.

Y Tung tức giận.

– Hoa Nam vì không muốn gả công chúa cho ta mà dám ám sát cả quận chúa. Bọn chúng đã coi thường Lãnh chúa ta đến mức không nhịn được.

– Thưa Lãnh chúa! Chuyện này có điều không đúng cho lắm. Vua Hoa Nam không phải người không biết suy nghĩ mà hành động gây tổn hại cho liên minh hai nước như vậy. Xin Lãnh chúa điều tra lại xem có phải có người cố ý chống phá hay không?

Một tộc trưởng bước ra đề nghị. Những người khác gật gù đồng tình. Y Tung trừng mắt nhìn kẻ vừa lên tiếng:

– Chống phá? Không phải Hoa Nam làm thì tại sao cả quận chúa Ngạn Tây còn không thoát chết mà công chúa Hoa Nam thì chỉ bị mất tích? Các người là không dám trở mặt với Hoa Nam đúng không? Bấy lâu nay các ngươi phục tùng Ngạn Tây là do xem trọng ta hay chỉ vì xem trọng Hoa Nam? Nay quận chúa bị hại trên lãnh thổ Hoa Nam mà các người còn thờ ơ như vậy, uổng công em gái ta luôn bảo vệ các ngươi. Ta nói một lần, các ngươi có chịu đưa quân cùng ta trả thù cho quận chúa hay không?

Y Tung đã rời khỏi bàn tiệc, bước ra sảnh. Các tộc trưởng cũng đều đã đứng dậy. Họ biết không thể từ chối Y Tung vì lúc này họ như cá nằm trong lưới, bốn bề đều là quân lính của triều đình. Không ít người trong số hộ có ý nghĩ táo bạo rằng tất cả đều do Y Tung bày ra nhằm trở mặt với Hoa Nam và thâu tóm các vùng tự trị, nhưng bây giờ có ngộ ra cũng đã quá muộn. Các tộc trưởng đành ậm ừ nhận lời với Y Tung. Y Tung nhìn qua khắp lượt các tộc trưởng, nhếch mép cười nhạt như đã biết họ sẽ phải quyết định thế nào. Y Tung lạnh lùng nói và hất hàm ra hiệu:

– Nhưng ta lại không tin các ngươi được!

Từ các phía binh lính triều đình ùa vào giết sạch tuỳ tùng và hộ vệ của các tộc trưởng ở bên ngoài. Các tuỳ tùng đang dự tiệc rút kiếm chống trả trong yếu thế, cố bỏ chạy hướng nào cũng bị binh lính của Lãnh chúa vây lấy. Một tốp binh lính khác theo lệnh Y Seng ùa vào trong sảnh kết hợp với quan viên Ngạn Tây tấn công các tộc trưởng. Lệnh đưa xuống là chặt đầu hết tất cả không tha cho bất cứ kẻ nào. Các tộc trưởng cố gắng chống chọi với số đông nhưng vô ích. Họ la hét, chửi bới Lãnh chúa. Những cái đầu rơi xuống, máu bắn lên vách lều. Không mất quá nhiều thời gian, cuộc thanh trừng đã hoàn thành nhanh chóng theo lệnh của Lãnh chúa. Cả khu lều trại chuẩn bị cho lễ cưới sắp tới của Lãnh chúa đã biến thành một cuộc hành quyết tập thể và chỉ trong một đêm gần như tất cả thủ lĩnh của các tộc phía nam đều bị giết chết. Mùi máu tanh nồng đặc quyện vào những cơn gió của đại ngàn.

Y Tung ngồi sau bàn tiệc cười như điên dại khi nhìn cảnh tượng trước mắt. Bước đầu tiên và cũng là bước quan trọng nhất mà hắn dày công sắp đặt đã hoàn tất, ngày đưa quân chiếm đánh Hoa Nam đã không còn xa nữa sau khi quân đội được điều đi các vùng tự trị thâu tóm tất cả binh lính những nơi đó. Thống nhất Ngạn Tây chưa bao giờ đơn giản như thế.

Lãnh chúa đứng dậy bước đi ra khỏi lều. Trên lối đi có vài cái đầu phủ đầy máu đã không biết là của ai. Y Tung tiện chân đá văng đi chỗ khác để trống lối đi cho mình. Y Tung quay sang ra lệnh cho Y Seng:

– Tất cả các tộc phía nam ai không quy phục thì chặt đầu hết tất cả không chừa một ai! Ngươi rõ rồi chứ?

Y Seng cúi đầu nhận lệnh.

*

Hoàng tử Xơng Ngỵ ngồi bên bàn văn thư ở Đông biệt điện chờ tin báo của Hắc Liên Đội về việc bảo vệ công chúa đi Ngạn Tây. Dù quận chúa Y La đã đảm bảo mọi việc và cũng là người đáng tin nhưng trong lòng Xơng Ngỵ vẫn không thể an tâm về Lãnh chúa vì những gì người từng biết về hắn. Xơng Ngỵ nhìn sang phía đối diện trên một tủ gỗ có để một chiếc hộp gói trong mảnh lụa có thêu hoa văn đặc trưng của Ngạn Tây. Từ lúc người về Cấm Thành đã không để tâm đến thứ đó vì cho rằng là quà sứ thần Ngạn Tây gửi lúc họ về nước như những lần trước. Xơng Ngỵ đâu có tâm trạng để quan tâm họ tặng mình thứ gì nên đã lệnh cho tuỳ tùng đưa đến đây.

Xơng Ngỵ đi đến bên tủ gỗ, giở tấm lụa ra thì thấy là một hộp gỗ nhưng đáng chú ý là mảnh giấy đính trên nấp hộp có dòng chữ “Gửi lại đồ để quên ở quảng trường Thiên Địa”. Xơng Ngỵ nhíu mày ngẫm nghĩ về lần đi sứ gần đây, đó cũng là lần đầu người quen biết Mộc Ang và Kha Lang. Chuyện ở quảng trường Thiên Địa đúng là do Xơng Ngỵ sắp xếp nhưng tuyệt nhiên không hề đến đó nhưng tại sao lại có thứ để quên lại đó? Nếu thật sự là của người thì tại sao sau chừng ấy thời gian Y Tung chưa hề có phản ứng? Với tính cách của hắn nếu nắm trong tay chứng cứ gì thì đã mau chóng tìm cách trả đũa Xơng Ngỵ. Trong lòng Xơng Ngỵ có chút hoang mang liền mở chiếc hộp gỗ ra xem vật được để bên trong. Bên trong hộp gỗ là một thanh đoản đao xuất xứ từ Ngạn Tây mà Xơng Ngỵ được tặng mấy năm về trước khi có sứ thần sang thăm Hoa Nam.

– Đã lâu ta không hề dùng đến thứ này thì tại sao nó lại xuất hiện ở quảng trường Thiên Địa được chứ?

Trong một khoảnh khắc, Xơng Ngỵ như hiểu ra nhiều chuyện, chợt nhớ đến đoàn người của quận chúa Y La và công chúa Xơng Nhiêu. Xơng Ngỵ như điếng người liền đi vội ra cửa, chủ đích là tìm Liu Thạc vì người đã hiểu ra dụng ý của Lãnh chúa ít nhất là về việc cưới công chúa.

“Hắn đang muốn trả đũa ta!”

Xơng Ngỵ tay cầm theo thanh đoản đao, vừa ra đến cửa thì hai cánh cửa mở ra do người bên ngoài tiến vào. Liu Thạc xuất hiện ngoài bậc cửa, gương mặt thất thần, đôi mắt đỏ hoe như người vừa mới khóc, khi gặp Xơng Ngỵ liền quỳ xuống, cúi đầu. Hoàng tử Xơng Ngỵ nhìn thấy điệu bộ của Liu Thạc đã đoán biết có chuyện xảy ra với đoàn sứ thần Ngạn Tây và công chúa. Người đứng như tượng, tay siết lấy thanh đoản đao, cố gắng giữ bình tĩnh.

– Nói!

Xơng Ngỵ nhìn xuống Liu Thạc ra lệnh.

– Họ bị tấn công ở gần biên giới khu vực nhiều rừng núi. Quận chúa rơi xuống vực còn công chúa thì mất tích.

Liu Thạc chủ ý báo cáo thật nhanh tình hình. Xơng Ngỵ lại hỏi với giọng trầm tĩnh của mình.

– Còn Hắc Liên Đội?

– Hắc Liên Đội tiếp ứng nhưng đối phương đã chuẩn bị lực lượng rất đông gồm hai vòng mai phục nên chỉ vài người thoát được. Khi đến xe của công chúa thì người đã bị đưa đi mất. Thần đã bố trí thêm người đi tìm kiếm khu vực đó, hy vọng nay mai sẽ tìm được tung tích của công chúa.

Liu Thạc cố trấn an hoàng tử. Vẻ mặt không động chút cảm xúc của Xơng Ngỵ lúc này chỉ khiến Liu Thạc thêm lo lắng.

– Ngạn Tây! Ngươi cho người tìm kiếm cả khu vực gần biên giới phía Ngạn Tây. Bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được công chúa, ta sẽ ở đây chờ tin tốt của ngươi.

Xơng Ngỵ nói xong thì khép cửa lại và đến ngồi bên bàn văn thư. Liu Thạc vẫn quỳ ở ngoài cửa.

– Thần xin nhận lệnh! Chỉ xin hoàng tử giữ gìn sức khoẻ, khi có tin thần sẽ đến báo ngay cho ngài.

– Cho đến khi tìm được công chúa, ta cấm tất cả không được vào đây. Ta chỉ muốn người bước vào đây phải báo rằng đã tìm được công chúa về. Ngươi đi nhanh!

Tiếng của Xơng Ngỵ vọng ra khiến người bên ngoài lo sợ.

– Thần xin tuân lệnh!

Liu Thạc biết không thể nói gì thêm nếu hoàng tử đã chọn tự nhốt mình bên trong, hơn nữa, việc tìm kiếm công chúa là quan trọng nhất lúc này, chỉ cần tìm được công chúa về thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Liu Thạc đứng dậy gấp rút rời đi làm nhiệm vụ được giao.

*

Xơng Nhiêu lờ đờ mở mắt, cố gắng nhìn quanh như để tìm một tia hy vọng cho bản thân, mọi thứ xung quanh nhòe nhạt chưa thể định hình được. Nàng chỉ biết mình đang nằm trên nền đất lạnh, cả cơ thể như đã rệu rã, chân tay cũng không cử động được, chỉ có lồng ngực còn phập phồng không đều theo những nhịp thở yếu đuối. Toàn thân đau ê ẩm như thể đã vụn vỡ ra từng mảnh, không còn chút liên kết nào với nhau nữa. Nàng cảm thấy lạnh khi có làn gió nào lướt qua cơ thể của mình. Xơng Nhiêu không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi kể từ khi bọn người của Lãnh Chúa Y Tung đến tiếp đoàn hộ vệ đưa nàng sang Ngạn Tây làm vợ Lãnh Chúa theo giao ước của hai bên nhằm kết chặt liên minh hai nước. Nhưng họ lại chỉ mang đến sự chết chóc khi giết chết toàn bộ đoàn hộ vệ của nàng và đưa nàng đến nơi này. Mỗi khi mở mắt ra là lại vào lúc trời đêm khi xung quanh tối mịt, chỉ có đống lửa nhỏ gần đó bập bùng mang một chút hơi ấm không bù được cho sự lạnh giá của không gian bao trùm xung quanh. Bọn người của Lãnh Chúa lúc xuất hiện khá đông nhưng giờ đây có vẻ chỉ còn lại vài người. Xơng Nhiêu chỉ loáng thoáng nhìn thấy sự di chuyển của họ cách nàng một quãng, một cô công chúa nhỏ yếu đuối như nàng thì đâu cần quá nhiều người canh giữ chứ!

“Lãnh Chúa đã bội ước, liên minh hai nước chắc chắn đã gãy đổ nhưng hành hạ ta lúc này có lợi ích gì cho hắn? Sao hắn không lệnh cho đám thuộc hạ giết chết ta như tất cả hộ vệ của ta chứ? Trong tình cảnh này ta có khác gì đã chết đâu! Rồi chuyện gì sẽ xảy đến với Hoa Nam, anh trai ta có đối phó được không? Lãnh Chúa đang muốn làm gì khi thẳng thừng phá bỏ liên kết giữa hai nước?”

Xơng Nhiêu không còn sức để khóc nữa, bao nhiêu nước mắt có lẽ đã cạn cách đây một vài ngày khi đám người đó chạm vào người nàng. Nàng chỉ tiếc là mặt đất ngay dưới lưng không nứt toạc ra để nuốt chửng nàng hay cơ thể nàng có thể tan ra như cát bụi để biến mất. Nàng nằm đó trong góc tối, thiết tha được chết, những lần đau đớn khiến nàng kiệt sức thiếp đi nàng chỉ mong rằng có thể không cần phải mở mắt ra thêm lần nào nữa.

Có ai đó đến gần, đưa tay tóm lấy cổ chân Xơ g Nhiêu rồi dùng sức kéo. Thân thể kẻ đàn ông nhuốm mùi mồ hôi, hơi thở ngập ngụa mùi rượu thịt đổ rạp lên người nàng, cảm giác như cả cơ thể nàng đang bị nghiền nát. Mỗi chuyển động của hắn đều khiến nàng kinh tởm, nàng cảm thấy buồn nôn kinh khủng nhưng đã mấy ngày nay nàng có được cho ăn miếng nào đâu, cả nước uống cũng không, có lẽ chỉ cần thời điểm thích hợp đến thì bọn chúng sẽ kết liễu nàng một cách nhanh chóng. Nàng mong mỏi thời khắc ấy đến thật nhanh. Nàng đã mòn mỏi trong đợi chờ để được chết.

Gã đàn ông hùng hục một lúc thì rời khỏi người Xơng Nhiêu, xốc lại bộ y phục bụi bặm trên người rồi đi lại bên đống lửa, ngồi xuống cùng những người bên cạnh. Hắn đưa tay đón lấy bình rượu rồi uống ừng ực cho thỏa cơn khát. Một người khác lại rời nhóm và đi đến chỗ cô công chúa nhỏ của Hoa Nam đúng ra lúc này phải là vợ của Lãnh chúa Ngạn Tây, được sống trong cung Lãnh chúa, được hầu hạ, được tôn trọng.

Có tiếng vó ngựa vọng lại trong rừng đêm. Xơng Nhiêu không biết lại là ai xuất hiện ở chốn này, một chút hy vọng nhen nhóm trong lòng nàng khi nàng nghĩ biết đâu đó là người của Xơng Ngỵ cuối cùng cũng đã tìm ra nàng. Xơng Nhiêu vừa lo lắng vừa hy vọng khi tiếng chân ngựa mỗi lúc một gần hơn, sau đó là một nỗi thất vọng lớn khi đó chỉ là tiếng vó ngựa của một con ngựa mà thôi. Một người xuất hiện lúc này thì chẳng thể cứu được nàng.

“Hoặc người đó là…”

– Lãnh chúa hạ lệnh rút về thành! Việc ở đây đã xong, các người xử lý thật nhanh rồi rời đi. Lãnh chúa đang duyệt binh, sắp có chiến sự diễn ra, không còn thời gian để các ngươi vui vẻ nữa đâu.

Người ngồi trên ngựa được phái đến truyền lệnh của Lãnh chúa Y Tung. Hắn không xuống ngựa mà vẫn ngồi yên nói chuyện với nhóm người đã đứng dậy, tay cầm khí giới chờ kẻ xuất hiện giữa đêm khuya và sẽ tấn công nếu đó không phải người cùng phe. Gã đàn ông đang ra sức thoả mãn ham muốn bằng thân thể của Xơng Nhiêu nghe thấy lệnh từ Lãnh chúa thì nhanh chóng kết thúc việc đang làm. Hắn đứng dậy đi đến tập hợp cùng những người trong nhóm. Một lúc sau, người trên ngựa ghìm cương quay về lối cũ rồi phi ngựa thẳng vào rừng, nhanh chóng lẩn mất.

Một người tiến về phía Xơng Nhiêu đang nằm. Tiếng bước chân nghiến lên sỏi đá có vẻ uể oải khi được giao nhiệm vụ xử lý cô gái nằm gần đó, không còn một mảnh y phục nào trên người, cơ thể bầm dập không còn sống được bao lâu. Khi còn vài bước là đến chỗ Xơng Nhiêu, hắn đưa tay rút lưỡi đao ngắn giắt bên hông. Hắn ngồi khuỵu gối xuống bên cạnh cô công chúa nhỏ đang nhắm nghiền mắt, thân người đang run lên không biết vì sợ hay vì lạnh.

‘Phập!’

Lưỡi đao sáng loáng hạ xuống ngay giữa ngực Xơng Nhiêu, một tiếng rên khẽ lọt qua kẽ răng nghiến chặt vì đau đớn. Để chắc chắn nạn nhân không thể sống sót, gã đàn ông dùng sức ấn mạnh lưỡi đao cấm sâu hơn vào ngực cô gái, kéo xuống tạo thành một vết rạch dài và thật sâu. Lưỡi đao cắt đứt dọc dải xương sườn nơi lồng ngực, máu chảy ra từ kẽ hở lớn của vết thương dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa gần đó một màu đen ngòm.

Xơng Nhiêu nhắm nghiền mắt khi loáng thoáng nghe lệnh của Lãnh chúa truyền đến. Khoảnh khắc mà nàng mong đợi cuối cùng cũng đã đến, nhưng cảm giác sợ hãi bỗng ùa đến khiến nàng run lên, chẳng dám mở mắt nhìn cách thức mà họ sẽ dùng để kết liễu nàng. Nàng cảm thấy tuyệt vọng, xung quanh nàng không có một ai quen mặt. Nàng cố mường tượng ra những gương mặt thân quen để khoảnh khắc cuối của cuộc sống bớt đi sự cô quạnh đến tột cùng như thế này. Khi lưỡi đao sắc lạnh hạ xuống, cơn đau thấu xương bắt đầu lan tỏa từ lồng ngực, trong chốc lát dòng máu tanh chảy ngược lên cuống họng rồi tuôn ra khỏi miệng. Tiếng rên xiết yếu ớt trước đó tắt ngấm, cơ thể buông xuôi, chấp nhận kết thúc. Lại một cơn gió lạnh lùa qua khoảng rừng tối, văng vẳng trong tiếng gió như có âm thanh vọng lại của tiếng kèn lá du dương. Xơng Nhiêu không cảm thấy đau nữa, trong tâm tưởng hiện ra khung cảnh bờ hồ lộng gió, dáng một chàng trai trẻ ngồi vắt vẻo trên lan can thuỷ các, đôi mắt ưu tư, những ngón tay giữ lấy chiếc lá nhỏ trên môi, thổi những giai điệu thiết tha…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận