Tung Hoành Tứ Hải

Chương 23: 23: Tìm Người Khác Mà Thích Đi



Mấy năm nay, Lance ẩn nấp ở khu Tây rất tốt, anh ta hiếm khi gặp riêng Hình Quảng Đình, Hình Quảng Đình cũng không chạm vào anh ta nữa.

mùi pheromone còn sót lại sẽ không dễ bị loại bỏ và sẽ khiến mọi người nghi ngờ.
  Nhưng đêm nay có chút không bình thường, thái độ lạnh lùng của Lance khiến ký ức của Hình Quảng Đình về anh ta bị bóp méo.

Hiện thực tiến dần mờ nhạt, Hình Quảng Đình không ngừng nghĩ về chàng trai mà mình đã từng có.
Anh ta được Hình Quảng Đình huấn luyện, người kiềm chế được anh ta và người thân duy nhất của anh ta đều ở trong tay Hình Quảng Đình.
  Anh ta quá thông minh và tâm tư quá nhiều.

Không dễ dàng kiểm soát ngay từ đầu.
  Trần Hữu từng cố gắng hết sức để phản đối việc Hình Quảng Đình sử dụng anh ta, nhưng tất cả những người được bí mật cử cử đến khu Tây đều chết hoặc đào tẩu.

Chỉ có Lance là trước sau không có sơ hở, thay vào đó anh ta thăng cấp và trở thành cấp phó của Diêu Châu.
  Hình Quảng Đình cúi người xuống, đầu tiên là cắn vành tai anh ta, bắt chước câu nói trước đó, ” Về sau sẽ không còn là người khu Đông nữa, vậy lần này hầu hạ tốt vào.”
  Khi đánh hắn ta di chuyển đến sau gáy Lance, Hình Quảng Đình đột nhiên tìm thấy một mùi pheromone rất nhẹ nhàng.
  Một tầng kim loại mỏng bao quanh cổ Lance, mặc dù nó gần như đã tiêu tan nhưng vẫn có thể nhận ra rằng nó là một Alpha mạnh mẽ để lại.
  Hình Quảng Đình trong lòng giận dữ, kéo Lance đối diện với mình, sau đó tát một cái thật mạnh.
  Lance mất cảnh giác bị đánh sang một bên, Hình Quang Đình lại kéo anh ta đứng dậy.
  ”Là ai? Ai chạm vào?” Hình Quảng Đình nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Pheromone của Diêu Châu là mùi gỗ không phải kim loại.
  Tầm nhìn của Lance hoảng hốt một chút, bóng dáng một người đàn ông cao lớn hiện lên trước mắt anh.
  Người đó luôn trầm mặc và rất thu liễm, đêm qua đến nhà Lance và muốn uống rượu với Lance.

Lance không mở cửa, hắn ta liền không hề gõ cửa, ngồi ở bậc thang bên ngoài tòa nhà cho đến nửa đêm.
  Cuối cùng, Lance cũng mủi lòng cho hắn ta vào nhà, sau khi bước vào tiền sảnh, hắn tắt đèn tron phòng, ôm Lance trong bóng tối, cẩn thận hôn lên má anh một cái, gọi anh ta là “A Tư”.
  ”A Tư, A Tư.” Từ khi cha mẹ mất, không ai gọi Lance như vậy nữa.
  Mùi pheromone mà Hình Quảng Đình ngửi thấy chắc hẳn đã còn sót lại từ lúc đó.
  Lance nhắm mắt lại, chữ “Cao Trạch” đè ở đầu lưỡi, nghiêng đầu không nói gì.
  Hình Quảng Đình không chạm vào bất kỳ ai mà Alpha khác đã ngủ cùng, nhưng ngọn lửa tà ác trong lòng hắn ta bùng lớn lên, hắn không thể buông tha Lance.
  Hắn ta một tay ôm sau đầu Lance, tay kia kéo thắt lưng của anh, đè Lance xuống.
  Không phải chuyện như thế này chưa từng xảy ra, nhưng có lẽ do làm việc cho Diêu Châu một thời gian dài, sống lưng cũng trở lên cứng hơn, ánh mắt cũng dần biến đổi.


Việc quỳ gối và bị đè ép này khiến mọi anh ta cảm thấy nhục nhã.
  Lance cảm giác được môi mình bị ép phải chà xát, không khí tràn vào khoang mũi khiến anh ta cảm thấy buồn nôn.
  Anh ta nhắm mắt lại và để tâm trí mình trống rỗng.
  Nếu không thấy nó, bạn sẽ không cảm thấy không thể chịu đựng được.
  -
  Một giờ sau, Lance lái xe về nhà.
  Anh ta sống trong một căn hộ gần bờ biển ở khu Tây, tầng dưới là dãy cửa hàng bán đồ ăn khuya, mùi thuốc lá, rượu và đủ thứ khác.

Tiếng ồn kéo dài đến hai hoặc ba giờ sáng mỗi đêm.
  Trong số các phó thủ của Diêu Châu, khu phố nơi anh ta ở là nơi hỗn loạn nhất.
  Một chiếc xe Jeep đã được cải tiến đậu trên đường.

Lance lái xe rất nhanh nhưng lại không bỏ lỡ chiếc xe quen thuộc.
  Anh ta đậu chiếc xe thể thao của mình ở một bãi đậu xe đặc biệt và leo lên cầu thang với chìa khóa.

Khi đến gần nhà mình, có một người bóng rổ đang ngồi trên bậc thềm trước nhà và hút thuốc.

Đó là Cao Trạch.
  Lance vẻ mặt vô cảm bước lên bậc thang, Cao Trạch ngậm điếu thuốc trong miệng đứng dậy.
  Khi làn khói tan đi, Cao Trạch nheo mắt lại, vươn tay nắm lấy cánh tay Lance.
  ”Em đã đi đâu vậy?” hắn ta hỏi bằng giọng trầm.
  Mấy giờ qua, Cao Trạch đã gửi tin nhắn và gọi điện cho Lance nhưng lại không nhận được câu trả lời nào.
  Lance không nói, cổ họng vô cùng đau đớn, một khi mở miệng người đối diện sẽ nghe thấy điều gì đó bất thường.
  Anh ta vùng vẫy muốn thoát ra, Cao Trạch sợ anh đau nên buông ra.
  Lance bước lên bậc cuối cùng và lấy chìa khóa mở cửa.

Khi ổ khóa xoay, Cao Trạch từ phía sau giơ tay lên, vượt qua vai Lance, đẩy cửa ra, đi theo vào nhà.
  Trong lòng Lance hỗn loạn, lẽ ra Cao Trạch không được phép vào phòng, lại không kịp chặn cửa lại.

Ném chìa khóa trên mặt tủ giày, bước vào bếp uống nước, Cao Trạch đi tới bật đèn điện cho anh, khoảnh khắc chiếc cốc được lấy ra khỏi môi, khóe miệng bị trầy xước của Lance đã không còn được che đậy nữa.


Cao Trạch có thể được nhìn thấy..
  Cao Trạch ánh mắt cứng đờ, lông mày nhăn lại, lại hỏi: “Vừa rồi đi đâu?”
  Uống nước xong, cổ họng hơi ươn ướt, Lance thấp giọng hỏi: “chỉ là đồng nghiệp, sao lại quan tâm đ ến chuyện này?”
  Nói xong, anh ta chỉ về phía cửa nói: “Có chuyện thì nói, không có gì thì tôi đi ngủ đây.”
  Cao Trạch đứng ở cửa bếp, không khí xung quanh hạ xuống.

Lance một tay cầm chiếc cốc, chiếc cốc được đặt trên bàn.
  Có một sự im lặng giữa hai người họ.
  ”Lance.” Cao Trạch là người phá vỡ im lặng trước, “Chúng ta nói chuyện được không?”
  Lance nghe xong, không mang theo cảm xúc gì mà cười một cái: “Cậu đối với bạn tình đều kiên nhẫn như vậy sao?” Dừng lại một chút, khóe môi có chút đau đớn nói: “Trở về đi, tôi không trả lời điện thoại của cậu, ý tứ như vậy còn chưa đủ rõ ràng? Làm đồng nghiệp bình thường cũng tốt, Cao Trạch, cậu tìm người khác thích đi, tôi không xứng đáng.”
  Nói xong, Lance đi về phía cửa bếp, Cao Trạch không cho anh ta đi qua, giơ tay cầm điếu thuốc lên giữ chặt khung cửa, chắn mất nửa lối đi còn lại.
  Lance không muốn cùng hắn ta đánh nhau, đêm nay đã quá mỏi mệt, Lance cố ý không để ý đến âm thanh yếu ớt ở trong lòng, anh ta muốn Cao Trạch ở lại.
  ”Tôi đi tìm Hình Quảng Đình.” Cao Trạch đi thẳng vào chủ đề, không vòng vo, thậm chí không dùng giọng điệu chất vấn.
  Lance im lặng.
  Im lặng cũng là một câu trả lời.
  ”Tôi vừa nghe Diêu Châu nói, đêm nay hắn xin Hình Quảng Đình thả người.” Cao Trạch dừng lại một chút, sau đó bổ sung: “Thả anh đi.”
  Lance không nhìn hắn ta, mặt không thay đổi nói: “Cho nên, cậu cảm thấy cậu đã cứu tôi?”
  Cao Trạch nghiêng người nhìn, khóe miệng vết thương như vậy rõ ràng, trên người còn có pheromone do Alpha khác lưu lại.

Cao Trạch nghiến răng nghiến lợi, không chịu nhắc đến chuyện này, thay vào đó nói: “A Tư, tôi sẽ không hỏi chuyện quá khứ của anh, sau này nếu anh gặp phải chuyện gì, có thể đến gặp tôi trước để tìm cách quyết định được không?”
  Trong lời nói của Cao Trạch có hai ý, một là dành cho tình cảm, hai là vì Diêu Châu.
Lance đứng ở nơi đó, không nói cũng không cử động, một lúc sau, đưa tay đoạt đi điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay của Cao Trạch.
  Cao Trạch cau mày nhìn, thuốc thuốc đã gần hết.

Lance hút đầu hút một hơi cuối cùng, sau đó dùng ngón tay dập tàn thuốc..
  Tia lửa cùng tro nằm trong lòng tay anh ta, Lance lại không đau thấy đau, nói: “Chỉ vậy thôi, Cao Trạch, chúng ta không thể nào.”
  -
  Nhiều ngày sau, Cao Trạch tới nhà kho trong gara tìm Diêu Châu nhưng không thấy Lance một lần.
  Diêu Châu không hỏi hắn ta cùng Lance cuối cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng chuyện tối hôm đó đích thân đi đòi người từ Hình Quang Đình giống như chưa từng xảy ra.

Như thường lệ, Diêu Châu nhìn vào màn hình giám sát lớn, nghe Phác Hằng báo cáo một số chuyện nhỏ.

  Cao Trạch đứng ở phía sau, đối mặt với bàn làm việc nơi Lance thường ngồi, trên mặt lộ ra vẻ khó coi hiếm thấy.
  Ngày giờ được hiển thị ở phía trên màn hình theo dõi, chỉ còn một ngày nữa là đến cuộc hẹn một tuần mà Lance đã hứa.
  Cao Trạch ra ngoài một liều thuốc, tốn hơn mười phút.

Trở lại trong phòng, Diêu Châu vừa trả lời điện thoại xong, đặt điện thoại lên trạm giám sát, nói với Cao Trạch: “Lance đã xử lý xong đám lính đánh thuê, đang trên đường tới đây.”
  Nói đến khả năng làm việc của mình, Lance không có lựa chọn nào khác.
  Cao Trạch chọn một ghế ngồi xuống nói: “Vậy tôi đợi anh ấy.”
  Diệu Chu nói: “Được rồi, tôi vừa thông báo với Jasmine, cô ấy cũng sẽ xuất hiện.”
  Khoảng nửa tiếng sau, Lance mặc một chiếc áo sơ mi cài cúc kín bước vào.
  Quần áo của anh ta thẳng tắp, nhưng trông hơi gầy.
  Sau anh là hai Alpha mạnh mạnh, pheromone mạnh mẽ lao vào phòng, họ là thủ lĩnh và phó của nhóm lính đánh thuê.
  Đêm đó tại bữa tiệc ở khu Đông, Diêu Châu đã gặp bọn họ, bọn họ cũng không phải xa lạ gì với nhau.
  Diêu Châu ngồi tựa lưng vào ghế, hất cằm chào hỏi.
  Thủ lĩnh lính đánh thuê bước đến ghế sofa và ngồi xuống, trong khi phó thủ lĩnh đứng sang một bên.

Diêu Châu giơ tay gật đầu với những người có mặt, thản nhiên giới thiệu với họ.
  Trong nhà kho tràn ngập khí tức của Alpha mạnh mẽ, nhóm lính đánh thuê này đã quen với việc phô trương pheromone của mình ở khắp mọi nơi, và lúc đến gặp Diêu Châu cũng như vậy.

Jasmine cảm thấy pheromone nồng nặc, không dám lại gần, nàng đứng ở bên cửa sổ nghe Diêu Châu cùng nhóm trưởng trò chuyện.
  Diêu Châu bình thường không xuất hiện nhiều, nhưng ba cấp phó của hắn đều là người dễ nhận biết, thường xuyên ra ngoài lo liệu mọi công việc cho hắn.

Nhóm lính đánh thuê này đã nghe thấy tên của Cao Trạch và Jasmine, họ khá lịch sự khi bước vào.

Ít nhất họ không kiêu ngạo như đêm họ bắt cóc Lâm Ân.
  Khi Diêu Châu chỉ vào Cao Trạch, trưởng nhóm đã đứng dậy và bắt tay Cao Trạch, nói rằng khẩu GZ-X5 mà anh ta mang theo là do Cao Trạch thiết kế, công thái học của súng lục này rất tốt và có thể thao tác ổn định bằng một tay, chỉ là nó không được phép mang tới đây thôi.
  Sau khi hỏi xong, hai bên vào chủ đề chính.

Trưởng nhóm là một người lí lẽ, bên ngoài là một kẻ ngu ngốc, thậm chí đến gặp Diêu Châu, anh ta còn cảm ơn lòng tốt của hắn ở khu Đông đêm đó.
  Bọn họ vốn là chuẩn bị nhận mấy viên đạn, nhưng lại nhân danh Lâm Ân, Diêu Châu nâng cao hình phạt, nhẹ nhàng hạ xuống.

Với cái @n tình này, những vấn đề sau sẽ được bàn bạc suôn sẻ hơn rất nhiều.
  Lance lấy ra một bản hợp đồng đưa cho Diêu Châu xem xét, một trang điều kiện viết rất ngắn gọn, súc tích, phía dưới để lại chữ ký và con dấu của trưởng nhóm, hiển nhiên Lance đã thương lượng xong mọi việc với đối phương trước khi đến, việc dẫn người đến đây cũng chỉ là quy trình và đợi hắn gật đầu ký tên.
  Khi Diêu Châu yêu cầu Lance giải quyết vấn đề trong vòng một tuần, hắn chính là muốn làm anh ta xấu hổ.
  Với tư cách là ông chủ, Diêu Châu không thể nhắm mắt làm ngơ trước mối liên lạc bí mật của Lance với khu Đông.

Cho dù hắn cố ý thu phục hay nhìn mặt Cao Trạch, cho nên việc nên làm vẫn phải làm.
  Nhưng Lance đã hoàn thành công việc, thậm chí còn sớm hơn một ngày so với kế hoạch.


Khi Diêu Châu đưa chiếc bút lên, để ý thấy chiếc áo ống tay của anh ta sử dụng một chiếc cúc ẩn nhưng dễ dàng tháo rời.
  Diêu Châu nhìn lướt qua hợp đồng, cầm chiếc bút nước, ký tên mình bên dưới.

Sau khi ký hợp đồng, hắn nói: “Năm thứ hai, hoa hồng sẽ tăng 5%, đến năm thứ ba, hoa hồng sẽ tăng 8%.” – Mức giá này cao hơn nhiều so với mức giá mà Hình Quảng Đình đưa ra.
  Đoàn trưởng và phó đoàn nghe vậy, trên mặt đều bày tỏ sự vui mừng.

Lance tại phòng sao chép hợp đồng, đưa cho họ lưu giữ.
  Lúc này Diêu Châu mới đứng dậy, vốn là tư thế ngồi rất lười, nói ngắn gọn, nhưng vừa dậy thì, một cỗ áp bức lập tức áp sát mọi người.

Gần như ngay lập tức, lượng pheromone tràn ngập căn phòng đột nhiên lắng xuống.
  Diêu Châu không phóng thích pheromone, nhưng Alpha cấp S có thể tạo ra bao nhiêu áp lực trong không gian kín, chỉ cần đứng dậy là hắn đã làm được.
  Thủ lĩnh lính đánh thuê sắc mặt nghiêm nghị, bước tới bắt tay Diệu Châu.

Diêu Chu đưa tay ra đáp lại, cái bắt tay ngắn gọn và mạnh mẽ này có ý nghĩa hợp tác, có nghĩa là khu Tây hiện đã có một sức mạnh vũ trang khác.

Sau đó trợ lý Phác Hằng tiến lên dẫn dắt nhóm trưởng và nhóm phó ra ngoài.
  Khu vực phía Tây nắm giữ một khu vực rộng lớn các nhà kho và tài sản gần đó, có thể tạm thời chứa nhóm lính đánh thuê này.
  Cửa đóng lại, tiếng nói chuyện của quân đoàn trưởng và Phác Hằng trong sân tăng dần nhỏ đi, trong phòng lại trở về yên tĩnh.

Lance cất bản hợp đồng đã ký ban đầu vào két sắt, Diêu Châu ngồi tựa lưng vào ghế nói: “Cảm ơn Lance đã vất vả rồi.”
  Mọi thứ bình thường.

Cao Trạch dựa vào bàn làm việc của Lance, Jasmine ngồi ở bậu cửa sổ trả lời Cảnh Xuyên, Lance khóa két sắt, đi đến trước mặt Diêu Châu, nói với nhịp điệu thường ngày: “Ở đây tôi còn một thứ, có chuyện, ông chủ, hãy xem.”
  Anh ta vẫn gọi Diêu Châu là “ông chủ”, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, mở liên kết địa chỉ.
  Đó là hình ảnh được chụp từ camera bên trong một chiếc ô sang trọng kéo dài, Diêu Châu chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra người đang lưu trữ ở góc bên phải bức ảnh chính là Lâm Ân.
  Lâm Ân đề cập với hắn rằng bữa tiệc này là bữa tiệc sinh nhật của Bạch Trăn, và một nhóm bạn sẽ về nhà sau khi chơi đến tận đêm khuya.

Sáng nay Diêu Châu nhìn xe Bạch gia đón Lâm Ân.
  Sắc mặt Lance vẫn bình thường nói: “Không biết người định giá cho thiếu gia nhà họ Lâm là bao nhiêu.

Cộng tất cả những người trên chiếc xe này lại, thậm chí ngoại trừ Lâm Ân, giá chợ đen chắc chắn sẽ cao hơn 50 triệu.”
Một kẻ điên thực sự không giết người khi đang gầm thét.
  Con dao sắc bén nhất thường đến từ nơi yên tĩnh.
  Khoảnh khắc Diêu Châu siết chặt điện thoại, Lance nhanh chóng rút súng bỏ túi bí mật giấu trong tay áo ra.
  Súng chĩa vào Diêu Châu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận