Liệt hỏa hừng hực vờn quanh bên người, mùi tanh hôi xông vào mũi, còn có tiếng kêu bén nhọn từ bốn phía truyền đến. Ô Ân vẫn luôn chạy, vẫn luôn chạy, nhưng lại chỉ quanh quẩn có một chỗ.
“Nhị công tử!” Một âm thanh bên tai vang lên.
Là Kỳ Mộc Cách gọi nàng.
Rốt cuộc từ trong ác mộng bị đánh thức, khắp đầu Ô Ân toàn là mồ hôi. Thở hổn hển mấy hơi thở, nhìn về hướng nữ hầu vệ của mình.
“Làm sao vậy!”
“Phía trước có một đội tuần sát của Tống triều, khoảng mười người, vừa mới ngăn chúng ta lại để kiểm tra.”
Kỳ Mộc Cách nắm chặt thân dao găm.
“Chúng ta nếu đã ngụy trang lẻn vào Tống triều, vẫn là tận lực không để cho sự cố xảy ra, phải cho thỏa đáng, ta đi ứng phó bọn họ.”
Ô Ân xuống xe ngựa, hướng về phía quan binh mà đi qua.
Ôm quyền hơi khom lưng hành lễ.
“Vị quân gia này, tiểu thương nhân nhiều năm không lui tới miền biên cảnh, không nghĩ tới đề quan rơi vào tay giặc, liền vẫn luôn bị nhốt tại Mạc Bắc”
Ô Ân nói đem sách Thông quan văn cùng thân phận chứng minh cộng thêm một bao bạc đưa cho quan quân dẫn đầu.
Ô Ân kiếp trước là người địa phương, lớn lên là người Hán, tiếng Hán là không thành vấn đề, thậm chí còn mang một chút âm khẩu địa phương.
Mà Ô Ân vẻ ngoài tương đối giống người Tây Hạ, có vẻ ngoài gầy yếu, da cũng muốn trắng nõn hơn nhiều.
Quay lại từ lúc xuyên qua đến nay, Ô Ân không có cách gì tiếp thu mình đen nhiều như vậy. Ngoại trừ thời điểm cấp bách, tuyệt không để cho mặt trời chói chang chiếu đến khi ra khỏi lều lớn, cho dù đi ra ngoài cũng muốn gọi người đi theo che ô.
Hơn nữa, bình thường mặc cẩm y ngọc che lại một năm cuối cùng cũng trắng lên không ít.
“Ngươi là thương nhân Giang Bắc?”
Quan quân thu bạc thuận tiện hỏi.
“Đúng vậy, tiểu nhân lần này vốn mang theo đồ sứ đặc biệt của Giang Bắc đi Ung Quan thành bên cạnh huyện Kim Dương giao dịch, dọc đường đi lại bị xóc nảy còn tổn hại không ít.”
Ô Ân lộ ra vẻ mặt đau lòng.
“Người nào từng nghĩ Ung Quan thành vùng này bị Thát tử giết thành ghê tởm, tiểu nhân không thể làm gì khác hơn là đường cũ trở về.”
Quan quân kia nghe nói tỏ ý cho thủ hạ đi kiểm tra xe ngựa. Đêm Ô Ân cùng một nhóm bốn chiếc xe ngựa kiểm tra qua một lượt.
“Đội trưởng, xác thực là đồ sứ thừa thải vùng Giang Bắc.”
Quan quân nghe xong không hề hoài nghi, đối với Ô Ân nói:
“Các ngươi có thể đi, tại đình chiến phía trước ngươi tốt nhất là không cần trở lại Mạc Bắc, đến lúc đó ném tính mạng đừng trách ta không nhắc nhở qua.”
“Phải, phải, cảm ơn quân gia nhắc nhở”. Ô Ân cười làm lành nói.
“Đi”
Quan quân mang thủ hạ tiếp tục đi tuần sát.
“Hô~~” Ô Ân thở phào một hơi, xoa xoa cái trán mồ hôi lạnh.
May là không có cạm bẩy gì xảy ra, vạn nhất bị xuyên qua thân phận này, không thể tránh né chính là một hồi huyết chiến, đến lúc đó có thể hay không trốn về Tây Hạ đều là cả vấn đề.
“Chúng ta khởi hành chạy đi đi, vùng này Tống quân gác quá nghiêm ngặt, ra tới phạm vi Mạc Bắc liền an toàn.”
Ô Ân phân phó
“Vâng.”
_________________
Đoàn người của Ô Ân chạy một ngày đường, dựa theo khoảng cách biểu hiện trên bản đồ, hẳn là khoảng ba bốn canh giờ là có thể đến Cư Bình Quan.
Lúc này, có tiếng thét chói tai của tiểu cô nương cùng lão phụ nhân cầu xin tha thứ truyền từ phương xa đến .
Ô Ân xốc màn xe lên, khoảng cách quá xa có chút nhìn không rõ ràng.
Lúc này phía trước có một thị vệ chạy lại hướng Ô Ân báo cáo.
“Công tử, tựa hồ là một người thổ phỉ ngăn cản chiếc xe ngựa kia. Chúng ta muốn đi đường vòng sao”. Thị vệ dò hỏi.
Theo lý thuyết, hiện tại là tốt nhất đừng gây nhiễu loạn, như vậy chuyện phiền toái tốt nhất không thể xảy ra.
Làm một đội người thường ăn mặc giống như thương đội, nếu là thời điểm bình thường thì bất quá tìm mấy cái người có võ công hộ tống lại là bình thường. Nhưng là thời điểm nhạy cảm như thế này , một người có võ công tại vùng biên cảnh là bất thường sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt, lúc này Ô Ân mang người đi, ngoại trừ nữ thân binh Kỳ Mộc Cách vốn dĩ thân hình nhỏ gầy, cái khác chọn đều là thân binh hơn gầy.
Tất cả đều là vì là đề cao cảnh giác nhất yểm trợ cho người đứng đầu.
Nếu là cứu người trong xe khả năng là người cùng đường, đến lúc đó đến cửa ải Cư Binh, khả năng bại lộ danh tính liền nhiều hơn một phần.
Nhưng là, thấy chết mà không cứu, Ô Ân lại băn khoăn.
“Các ngươi đi đường vòng trước đi, ta đi đem bọn người kia thu thập liền đi tìm các ngươi.”
Không nghĩ đem động tĩnh khiến cho quá lớn, làm mấy người bên trong thân thủ tốt, Ô Ân dự định chính mình một mình hành động.
Ô Ân tùy tiện tìm một mảnh vải đeo lên, đem che khuất mặt, lấy ra cung tên cùng kiếm được giấu ở đáy xe.
“Vâng!” Mấy thị vệ quay đầu xe, Kỳ Mộc Cách nói:
“Công tử chớ để làm lỡ quá nhiều thời gian, nội ứng của chúng ta ngày mốt sẽ ở Vân Châu thành trong quán trọ tiếp ứng chúng ta.”
Đợi Ô Ân tới gần phía trước, khoảng cách ước trăm mét rồi ngừng lại, vừa mới thấy không rõ cho rằng chỉ có năm sáu tên thổ phỉ, hiện tại một sổ, ròng rã mười tên thổ phỉ vây xung quanh xe ngựa.
Quay đầu nhìn đoàn xe của mình, đã biến mất trong tầm mắt, Ô Ân khóe mắt hơi co quắp.
Đậu má! Đi nhanh thật! Ô Ân oán thầm.
Thật đúng là không lo lắng cho chủ tử các ngươi à. Này mấy tên thổ phỉ nhìn qua vô luận số người vẫn khí thế hơn so với mấy tên lưu manh nhiều lắm, đều không có người chủ động xin bảo hộ ta một chút sao?!
“Không có thời gian suy nghĩ nhiều, càng sợ sẽ càng phát huy không tốt. Kiền!”
Dựa vào cây cối làm yểm trợ, Ô Ân lấy cung tên trên lưng xuống.
“Ít nhất cung tiễn là ta nắm giữ tốt nhất.”
Ô Ân không hề do dự, yến đuôi ngay thẳng, đáp lên hổ gân huyền, kéo mãn, mũi tên phóng bay như điện về phía tên thổ phỉ cách đó không xa.
Nhanh chóng đáp lên mũi tên tiếp theo, thẳng đến có năm tên thổ phỉ bị mũi tên bắn thủng bắp đùi, kêu rên đứng lên, đồng bọn bọn họ mới phản ứng được chỗ có mũi tên bắn lén, cầm lấy đao liền nhằm đến phía tên bay ra.
“Tiểu tử to gan lớn mật! Dám ám toán người của đại gia! Lão tử lột da của ngươi!”
Khẩn trương mím môi, Ô Ân thừa dịp thời gian bọn họ chạy tới lại phóng đảo ba cái.
Không có thời gian!
“Để đầu ngươi nở hoa!” Tên thổ phỉ gầy nhưng rắn chắc giận quát một tiếng, cổ tay run lên, sống đao trên chín đồng hoàn “leng keng lang “giòn vang, thẳng tắp hướng Ô Ân mà bổ tới.
Ô Ân lúc này ném cung tên qua một bên, rút kiếm ra khỏi bao ngăn cản đao của tên thổ phỉ kia chặt tới. Lực đạo rất lớn, thân kiếm vù vù, nhưng Ô Ân nắm thực ổn.
Cự ly bắn xa cùng chém giết gần là khái niệm hoàn toàn bất đồng. Người trước Ô Ân còn có thể miễn cưỡng tiếp thu, người sau máu tanh trình độ đối với nàng là thử thách lớn.
Đỡ đao đối phương một cái, sau đó thanh kiếm cầm trong tay nhanh chóng đâm ra, bản hẳn là trực tiếp đâm về phía đôi mắt đối phương cùng vị trí trọng yếu của cái cổ. Ô Ân chỉ theo bản năng chỉ đâm về phía chân đối phương, liền quay ra phía sau, nghe thấy sau lưng tiếng gió gào thét. Ô Ân trên chân một cái hư bước nghiêng người chợt lóe lên một tên đạo tặc khôi ngô ở phía sau chém ra một đao. Thuận tay hướng vào gân chân hắn một nhát kiếm không ra nhiều máu.
Nhìn trước mắt một gã thổ phỉ tay cầm kiếm, khẩn trương hơi phát run, khó có được cơ hội thượng phong, Ô Ân quay qua bọn thổ phỉ nói:
“Gặp phải lão tử, tính mạng các ngươi đảo___”
Trước mắt một luồng ánh sáng lóe lên, Ô Ân chỉ cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, tựa hồ có chút dịch thể nóng ướt phun lên mặt, lăng lăng cuối đầu nhìn, phía trên ngực trái, mũi đao đâm thủng lộ ra một bộ phận, cách tim bất bất quá một tấc.
Ô Ân ngốc
Lời của tác giả:
Vốn dĩ dự định ngày hôm nay cho biểu muội ra sân..
Biểu muội kỳ thực thét chói tai lên sân khấu, ân
Lời muốn nói đại gia cảm thấy đề tài này như thế nào, Diệp Chiêu thật sự có chút tra, trong nguyên tác so với truyền hình còn tra. Sau đó có muốn hay không ngược nàng?!