TTS: Đồng sàn thôi chứ chưa có cộng chẩm :)))
Sau khi trở về, Ô Âm tìm Kỳ Mộc Cách, phân phó cho nàng lẳng lặng điều tra một chút là người nào đang lan truyền ra bên ngoài nàng cùng vũ cơ pha trộn.
Ngồi an tĩnh trên ghế trong thư phòng, Ô Ân suy nghĩ.
Chẳng lẽ là Ha Nhĩ Đôn? Không phải, nghe thuộc hạ báo cáo lại, trên đường Ha Nhĩ Đôn vẫn không có chú ý tới Tích Âm, chính mình với hắn cùng để ý đến một gã vũ cơ, hẳn là không tới mức như vậy đi?
Nghĩ mãi cũng không thể nào rõ, Ô Ân quyết định phân phó cho Kỳ Mộc Cách đi tra kĩ việc này.
Nhìn đống công vụ chất như núi ở trên bàn, Ô Ân ôm đầu, mỗi ngày đều lo chạy đến chỗ Tích Âm, không ngờ công việc lại chất nhiều như vậy, nàng bắt đầu hiểu được vì sao hôn quân không lên triều…
Không thể kéo dài, cầm lấy một bản báo cáo mà xem xét.
Nghĩ sớm một chút đem các công vụ này xử lý xong, Ô Ân cầm một quyển rồi lại một quyển, bất tri bất giác bên ngoài trời đã tối sầm.
Bầu trời đen thùi truyền đến từng trận sấm chớp. Trời sắp đổ mưa sao? Ô Ân nhìn hướng ngoài cửa sổ.
Năm nay, Tống cảnh mưa nhiều dẫn đến lũ lụt, mà nội cảnh Tây Hạ lại ít mưa, có khi lại không mưa. Năm nay lại không thu hoạch được bao nhiêu lương thảo.
Từng trận nổ vang đi qua, lại tiếp theo một tiếng nổ vang khác, tức khắc, tiếng mưa thưa thớt liền biến thành một trận bùm bùm loạn hưởng, cuối cùng là mưa to tầm tả. Gió như rào thét, nghe giống như đang hù dọa người.
Nghe tiếng mưa rơi, trái lại càng dễ tập trung chú ý, Ô Ân ngồi xuống, tiếp tục vùi đầu múa bút thành văn.
“Đốc đốc.” Truyền đến tiếng rõ cửa nhẹ nhàng.
“Tiến đến.”
Là thị nữ bên người Liễu Tích Âm.
“Có chuyện gì sao.” Ô Ân buông bút.
“Nhị Hoàng tử, Liễu cô nương tựa hồ có chút sợ hãi.”
“Sợ hãi! Này đang yên lành lại sợ hãi cái gì…?” Ô Ân vỗ ót, nàng như thế nào lại đem cái sự tình này quên đi mất! Liễu tích Âm từ nhỏ đã sợ sấm.
Ô Ân liền cầm lấy cây dù, hướng phòng Liễu Tích Âm mà chạy đến.
Bên trong phòng ngủ, Liễu Tích Âm mặc trung y màu trắng, cuộn tròn trên giường, toàn bộ viền mắt cùng mũi đều đã đỏ hoe, nhìn qua như hoa lê đái vũ e thẹn làm động lòng người.
Ô Ân đem áo khoác ngoài đầy ẩm ướt nước mưa đưa cho thị nữ, cho tất cả người trong phòng lui ra ngoài. Đi tới bên giường ngồi xuống, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng của Liễu Tích Âm.
“Không phải sợ, sau này nếu có sấm ta sẽ đến đây cùng ngươi.”
“Vậy ngươi nghỉ ngơi như thế nào?” Liễu Tích Âm cũng không đành lòng để Ô Ân ngồi như vậy.
“Không có việc gì, chờ ngươi ngủ, ta sẽ trở về.”
Thay Liễu Tích Âm hảo đắp mền, dịch dịch góc chăn, Ô Ân đem những ngọn nến bên trong phòng tắt bớt, chỉ để lại duy nhất một ngọn nến trước bàn, cầm một quyển sách, đối với Liễu Tích Âm mà nói:
“Mau ngủ đi, ta liền ở nơi này.”
Liễu Tích Âm gật gật đầu, an tâm nhắm mắt lại.
Có thể cảm thụ ánh sáng của ngọn nến tỏa ra cùng hơi thở của Ô Ân, bên ngoài gió lớn mưa rào, nàng cũng không cảm thụ được một chút hàn ý.
Ô Ân bày ra bộ dáng tay cầm sách nhưng mắt nàng vẫn luôn nhìn Liễu Tích Âm điềm tĩnh ngủ, thẳng đến khi thấy nàng hô hấp dần dần lâu dài liền đứng lên, dự định thổi tắt ngọn nến cuối cùng rồi đi ra ngoài.
“Không được!” Liễu Tích Âm đột nhiên ngồi dậy, trên mặt đổ đầy mồ hôi.
Ô Ân bị nàng làm hoảng sợ, bận rộn trở lại bên giường, đỡ lấy Liễu Tích Âm, nói:
“Làm sao vậy! Gặp ác mộng sao?” Cầm lấy tấm khăn tay thay Liễu Tích Âm xoa xoa mồ hôi trên trán.
Liễu Tích Âm nắm lấy tay áo của Ô Ân, hoãn lại hơi thở gấp gáp.
“Không phải, khi còn ở Tống nữa đêm luôn bị làm giật mình tỉnh giấc, sau lại liền dễ dàng gặp ác mộng. Gần đây đã khá lên, thỉnh thoảng mới tỉnh giấc một lần.”
“Là luôn bị làm giật mình tỉnh giấc?” Ô Ân nhận ra vấn đề then chốt trong đó.
“Lúc ta ở cùng các cô nương này, không biết vì sao các nàng hay bắt nạt ta, có lúc các nàng đem cơm canh của ta lật úp, có lúc lại nữa đêm cố ý làm ta tỉnh giấc.”
Ô Ân nghe xong, trong mắt chợt lóe lên một trận lệ mang.
Hóa ra Liễu Tích Âm đến Tây Hạ bộ dạng gầy gò như vậy là bởi vì các nàng, nàng còn tưởng rằng là do lũ lụt mới dẫn đến như vậy.
Thấy sắc mặt Ô Ân âm u, Liễu Tích Âm cầm tay nàng, trấn an nói:
“Không có việc gì, ngươi mỗi ngày đều cho ta ăn nhiều món ăn ngon như vậy, ác mộng cũng rất ít xảy ra, không cần vì việc này mà nổi giận.”
Không nghĩ sẽ ở trước mặt Liễu Tích Âm mà bày ra bộ mặt này, Ô Ân khôi phục lại mỉm cười: “Ân, trước không đề cập đến các nàng nữa.”
Giông tố còn chưa ngừng, Ô Ân cự tuyệt lời đề nghị của Liễu Tích Âm để nàng quay về phòng nghỉ ngơi, tiếp tục bồi ở trước giường.
Ngọn nến trên bàn dần dần cháy hết, Ô Ân dựa vào một bên giường ngủ bị lạnh làm tỉnh giấc, cảm giác chính mình ở bên giường, chống đỡ không nổi sự quyến rũ của chăn mền ấm áp, Ô Ân mơ mơ màng màng đem áo ngoài tiện tay ném sang một bên, bò vào chăn.
Thật ấm áp…Rồi rơi vào giấc ngủ say.
Buổi sáng ngày thứ hai.
Liễu Tích Âm cảm giác chính mình đang nằm trong một cái ôm ấm áp, đợi ý thức dần dần tỉnh táo lại, cảm giác phía sau có người ôm mình, cả người đều cứng ngắc. Vội vàng bò dậy, xoay người lại, nhìn thấy người phía sau là Ô Ân rồi thở dài một hơi.
Bên người có động tĩnh cũng đem Ô Ân từ trong mộng đẹp kéo trở về, xé mở đôi mắt nhập nhòe buồn ngủ, xoa xoa.
Di? Giống như không phải giường chính mình!
Giật mình ngồi dậy, nhìn thấy Liễu Tích Âm chỉ mặc trung y đang đỏ mặt ngồi ở đầu giường.
Ta vì cái gì mà lại ở trên gường Liễu Tích Âm? Ô Ân vẻ mặt ngốc nghếch.
Ngồi nhớ lại cả nửa ngày, đại não hỗn độn cuối cùng cũng nghĩ ra, tối hôm qua nàng canh bên giường cho Liễu Tích Âm đi vào giấc ngủ, sau lại thực sự quá mệt mỏi nhìn thấy trước mặt có giường liền bò đến ngủ.
Cái này Ô Ân cũng có chút ngượng ngùng, này còn chưa cưới nhân gia, liền đồng sàn cộng chẩm, tuy rằng cái gì cũng không có làm.
Ô Ân ấp úng xin lỗi: “Thực sự xin lỗi a, tối hôm qua…mơ hồ liền ngủ.”
Liễu Tích Âm đỏ mặt, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Không sao.”
Nhặt lên áo khoác ngoài ở trên đất, Ô Ân dự định trở về rửa mặt, miễn cho nàng tại phòng của Liễu Tích Âm không tiện rửa mặt chải đầu.
Mở cửa gọi thị nữ từ lâu đã đứng ở bên ngoài tiến đến, kết quả thấy thị nữ cầm nguyên bộ túi khăn trải giường hình chữ nhật. Ô Ân hỏi một câu:
“Này bên trong Tạc Thiên cung mới đổi qua, như thế nào lại mỗi ngày lại đổi?”
Thị nữ hành lễ trả lời: “Ngoại trừ ngày thứ hai của chuyện phòng the, tất cả đều giống nhau là mười ngày mới thay giặt một lần.”
Bị hai chữ kia thích kích, Ô Ân bình thường da mặt dày cỡ nào cũng cảm thấy mặt mình đỏ lên, loại sự tình này cũng không thể nào giải thích được cho người dưới được. Không dám nhìn đến sắc mặt của Liễu Tích Âm, Ô Ân dứt khoát chạy trối chết.
Liễu Tích Âm còn ngồi ở trên giường, chỉ cảm thấy toàn thân máu huyết đều hướng lên trên mặt, xấu hổ đến đầu óc choáng váng.
________________________
Ha Nhĩ Đôn bị Tây Hạ Vương phái đi mua lương thảo cho chiến sự, Ô Ân nghe thuộc hạ báo lại, khóe miệng cười nhạt.
“Ngươi làm rất tốt, trở về đi.”
“Vâng.”
Liễu Tích Âm đang trong phòng thêu tấm khăn. Ô Ân nói muốn nàng tự tay làm khăn tay, nhàn đến không có việc gì làm, nàng liền thường thường thêu một ít.
Ô Ân đi vào, nói:
“Liễu Nhi, qua hơn một tháng nữa chính là đến ngày Tiết khương của Tây Hạ chúng ta mỗi năm một lần, các vũ cơ này nhảy múa thật sự kém, ngày hôm nay mời ngươi đi chỉ đạo một chút cho các nàng đi.”
Bởi vì chuyện nàng bị khi dễ, Ô Ân vẫn luôn đối với nhóm vũ cơ này không có gì ấn tượng, ngày hôm nay để nàng đi chỉ đạo các nàng khiêu vũ. Liễu Tích Âm có chút không rõ ý nghĩ của Ô Ân.
Nhận thấy nàng đang nghi hoặc, Ô Ân cười cười, nắm tay Liễu Tích Âm đi ra ngoài.
“Đến đây đi, đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Đi tới chỗ nhóm vũ cơ hay luyện tập, Ô Ân cho người hầu bao quanh phòng khiêu vũ, lôi kéo Liễu Tích Âm ngồi trên ghế chủ tọa.
Phía dưới, nhóm vũ cơ hai mặt nhìn nhau, không biết phát sinh chuyện gì, thấy sự xuất hiện của cơ linh đặc biệt Liễu Tích Âm liền ý thức được chuyện gì, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Ô Ân dựa vào lưng ghế, trên cao nhìn xuống, đối với các nàng nói:
“Lập tức liền muốn đến ngày Tiết khương năm nay, đến lúc đó từng thủ lĩnh của các bộ tộc đều đến Hưng Khánh Phủ, vũ cơ các ngươi nhảy múa như vậy không nghĩ là sẽ làm mất mặt hoàng thất ta.”
Thấy có vũ cơ lộ vẻ mặt bất bình, Ô Ân càng xem thường, nhìn đến Liễu Tích Âm, chỉ có thể đối với những người ở phía dưới mà nói:
“Hiện nay hoàng huynh không có ở đây, sẽ do ta đến đốc thúc các ngươi.”
Dứt lời, Ô Ân vỗ vỗ tay, đàn sáo, cổ nhạc vang lên.
Nhóm vũ cơ cũng chỉ hảo hảo như bình thường luyện tập, bắt đầu khởi vũ.
Mặc dù nhảy không thể nói là hoàn mỹ, nhưng cũng đáng để khen thưởng, bất quá…
Liễu Tích Âm nhìn thấy Ô Ân trên mặt treo ý cười nhạt, liền biết ý đồ của nàng, không khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp, Ô Ân đây là đang vì nàng mà trút giận.
Không kìm lòng nổi cầm tay Ô Ân, Ô Ân sửng sốt, thu hồi ý cười nhạt trên mặt, mỉm cười nói:
“Ngươi nói một chút, các nàng nơi nào nhảy không tốt, chỉnh lại các nàng cho các nàng tốt một chút.”
Để nhóm vũ cơ múa xong, Ô Ân nhượng một bên người hầu thuật lại lời bình của Liễu Tích Âm, như là động tác hữu khí vô lực, có lẽ động tác bình thản mềm nhũn không hề có tình cảm các loại.
Lại để vũ cơ nhảy tiếp.
Nhảy cả một buổi sáng, có thể nói tiến bộ thật lớn, bất quá có Liễu Tích Âm, Ô Ân không sợ không nhìn ra lỗi sai.
Đến giờ ăn cơm trưa, Ô Ân mang Liễu Tích Âm ra ngoài cùng ăn, trước khi đi để lại một câu nói, nhảy không đạt như tiêu chuẩn nàng muốn, không cho phép ăn cơm.
Buổi chiều, Ô Ân cùng Liễu Tích Âm trở về nhìn thời điểm, mệt mỏi một ngày đêm không có hạt cơm trong bụng, nhóm vũ cơ từ lâu suy yếu, nhảy càng ngày càng kém.
Đến đây nhóm vũ nữ liền biết xảy ra chuyện gì, biết vậy chẳng chọc đến cái nữ tử thoạt nhìn gầy yếu dễ ức hiếp kia, tất cả đều sôi nổi dùng ánh mắt đáng thương hướng Liễu Tích Âm cầu xin tha thứ.
Liễu Tích Âm cũng chịu không được nhiều ánh mắt như vậy nhìn mình, cũng có chút mềm lòng, tức giận cũng tiêu tan, không bằng bỏ qua cho các nàng, liền nhìn Ô Ân, ý tứ dò hỏi.
Ô Ân biết Liễu Tích Âm mềm lòng, bất quá, ức hiếp nữ nhân của nàng, sao có thể dễ dàng buông tha cho các nàng như vậy. Cũng không có hứng thú nhìn các nàng nhảy múa nữa, liền đứng dậy bỏ đi, chỉ là phân phó cho quản sự, không có mệnh lệnh của nàng, không cho phép nhóm vũ cơ ăn cơm.
Vẻ mặt quản sự khó xử, mệnh lệnh này rõ ràng chính là cố ý chỉnh người a, nhưng là không có Đại Hoàng tử ở đây, vương cung này ngoại trừ Tây Hạ vương thì chính là Ô Ân lớn nhất, mà Tây Hạ vương nơi nào lại để ý đến sự sống chết của nhóm vũ cơ này, bất đắc dĩ chỉ là tòng mệnh.
Ô Ân lôi kéo Liễu Tích Âm nói:
“Liễu Nhi, ngươi đừng mềm lòng, để các nàng chịu tội vài ngày, người nào nhượng các nàng trước đây khi dễ ngươi.” Trên mặt lộ vẻ tươi cười cưng chiều.
Nghe vậy, mặt Liễu Tích Âm liền nóng lên, những lời vì nhóm vũ cơ này mà biện hộ cũng đều quên hết.
“Đúng rồi, đêm nay ngươi đi ngủ sớm một chút, nửa đêm giờ dần ta đến tìm ngươi, mang ngươi đi chơi trò hay!” Ô Ân vẻ mặt cười xấu xa.
Liễu Tích Âm lại có chút chờ mong.
Canh năm, bên ngoài vẫn là đen kịt một mảnh. Liễu Tích Âm quần áo chỉnh tề chờ Ô Ân đến.
Ô Ân xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, cảm thấy mình vì chỉnh người mà hi sinh quá lớn. Nhắc tới trên tay một chuỗi dây, nói:
“Xem ta mang đến cái gì?”
Liễu Tích Âm quan sát cẩn thận một hồi, lục lại ký ức tan nát rơi rớt, suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra.
“Là dây pháo!” Liễu Tích Âm kinh ngạc che miệng lại.
“Hì hì, đi theo ta.” Ô Ân cười rộ lên.
Nơi ở của vũ cơ cách rất xa tẩm cung của Tây Hạ vương, không cần lo lắng bên kia kinh động, lại sớm thông tri cho người hầu cùng thủ vệ trực đêm, đợi lát nữa nghe thấy động tĩnh không cần hồi sự là tốt rồi.
Tất cả mọi người cho rằng Nhị Hoàng tử đêm nay có trò hay, đang định hóng hớt góc tường.
“Bùm bùm! Bùm bùm!” Liên tiếp những âm thanh khá lớn vang lên tại phòng ngủ của nhóm vũ cơ. Trong nhất thời, phòng ngủ trở nên như gà bay chó sủa. Trong góc phòng, Ô Ân cùng Liễu Tích Âm đều đã cười chảy nước mắt đi ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Ô Ân lại bắt đầu đem buổi muội dẫn theo hướng tà đạo.