Tướng Quân Tại Thượng - Tây Hạ Nữ Vương Tử

Chương 9: C9: Không Bằng Lấy Thân Báo Đáp.


Về phần mình kích động như vậy, cũng không phải viết thư cho ngươi. Nhìn nha hoàn chạy ngang qua, Ô Ân yên lặng thổ tào.

Tìm phương hướng của nha hoàn kia đi, Ô Ân đi theo, phát hiện là linh đường.

Gió từng đợt đi qua cửa sổ, cờ trắng lung tung bay phất phơ trong gió, trên linh đường bày năm bài vị. Liễu Tích Âm một thân y phục tan màu trắng đang quỳ đốt giấy tiền vàng mã trước bồn đồng, nha hoàn đứng một bên, nhìn Liễu Tích Âm gắt gao nắm chặt thư tín trong tay, thật giống như giấy viết kia mỏng trương bị nàng kiên trì đè xuống một lực.

Ngoại trừ ngày đầu tiên Ô Ân đến tế bái, liền không quay lại nơi này của Liễu phủ nữa, nàng thật lo lắng oan hồn một nhà năm người của Liễu Tích Âm đi tìm nàng tính sổ.

Đại thúc, đại tẩu xin các người thương xót, đừng tìm tới ta gây phiền phức, tuy rằng ta là người Tây Hạ, nhưng mà chưa từng giết qua người tốt…

Ô Ân trong lòng cầu xin xong, liền lấy một chồng tiền giấy quăng vào chậu than.

Liễu Tích Âm còn si ngốc nhìn thư tín, Ô Ân giương mắt nhìn lại, trên thư cũng chỉ có mấy chữ: “Đừng khóc, thù ngươi, ta thay ngươi báo….”

Chữ này xấu thật…

Rốt cục cũng chú ý đến Ô Ân, Liễu Tích Âm ô thư tín trong tay, đứng lên nói: 

“A Thanh, ta nghĩ được rồi, ta không thể ở chỗ này mãi được.” Liễu Tích Âm trong ánh mắt lóe lên ánh sáng kiên định như chưa từng xuất hiện trước đây.

Chiến trường Mạc Bắc thảm liệt như địa ngục Tu La, các chiến sĩ đều đang đổ mệnh, nàng không có thời gian để khóc.

A Chiêu của nàng đang ở Mạc Bắc.

Trằn trọc bôn ba, cơm phong uống lộ, đói no không biết? 

Băng thiên tuyết địa, phong quán ngân giáp, áo lạnh thấu xương?


Xương chất như núi, máu chảy thành sông, bình an cũng biết?

Ô Ân trong lúc nhất thời, thế nhưng cũng không biết nói gì, một phong thư cũng có thể có đại ma lực như vậy, vẫn là Liễu Tích Âm mười hai tuổi, từ lâu tình cảm đã đậm sâu như vậy?

Nàng biết Diệp Chiêu sẽ chiến thắng trở về, mà tình cảm này của Liễu Tích Âm, tại trước mặt Triệu Ngọc Cẩn, cũng đều thất bại thảm hại.

“A Thanh, ngươi là như thế nào mà biết A Chiêu?”

Vừa định nói không biết, lại nhớ đến trong thành Vân Châu có hỏi Liễu Tích Âm có phải có một biểu ca là Diệp Chiêu hay không.

Không thể làm gì khác hơn là nói: “Có vài lần đi buôn quan Ung Quan thành, có cùng nàng đối mặt qua vài lần, có lần nàng nói muốn mua hiếm vật Trung nguyên cho biểu muội, thuận tiện liền trò chuyện vài câu.”

Nghe được Diệp Chiêu quan tâm chính mình, Liễu Tích Âm cúi đầu ngượng ngùng cười một thoáng.

Ô Ân nhìn thấy, liền nghĩ tại cái miệng rộng của mình, đây là chẳng phải tự cấp cho Liễu Tích Âm đào hầm sao…

“A Thanh, ngươi có thể giúp ta sao?”

Bởi biên quan mười tám châu đều nhanh chóng rơi vào tay giặc, toàn bộ phương Bắc lòng người hoảng sợ , thương nhân nhân cơ hội này nâng giá hàng hóa, hơn nữa có rất nhiều bách tính tranh mua, phương Bắc đã mua không được giá của lương thực cùng vải vóc.

Liễu Tích Âm cùng Ô Ân bàn bạc hồi lâu, mong muốn “kinh thương mấy năm mà đối với phương Bắc quen thuộc” Ô Ân có thể đi phía Nam mua ít lương thực vật tư sau đó trở về.

Ô Ân thực khó xử, lại qua vài ngày nàng liền muốn khởi hành đi Đại Châu cùng Kỳ vương hội mặt, tận lực bồi tiếp gặp mặt Kỳ vương, sau đó mang theo khế ước quay về Tây Hạ phục mệnh.

Nhìn Liễu Tích Âm vẻ mặt chờ mong nàng, nàng không mở miệng cự tuyệt được. Không thể làm gì khác hơn là nói: 

“Liêu quân hiện nay thế như chẻ tre, chịu ảnh hưởng địa phương, sợ rằng không ngừng ở phương Bắc, chờ ta đi xuống phía Nam xét một phen, mười ngày sau viết thư cho ngươi.” 


Nghe được Ô Ân không có cự tuyệt lời đề nghị của nàng, Liễu Tích Âm cao hứng kéo tay Ô Ân cười nói: 

“Cảm ơn ngươi, A Thanh, ngươi luôn luôn giúp ta, ta cũng không biết nên như thế nào đáp tạ ngươi”

Ô Ân lộ ra nụ cười xấu xa nói:

“Không bằng lấy thân báo đáp!”

Liễu Tích Âm như trước cười: 

“Được.”

Liễu Tích Âm chỉ cho là giữa nữ hài tử nói vui đùa. Vẫn chưa để ở trong lòng.

Đạt được câu trả lời, Ô Ân không biết chính mình như thế nào trái lại cảm thấy mất hứng. Đây là cho rằng đem ta đem ta là bạn thân khuê trung tiết à.

Nhìn Liễu Tích Âm so với nàng lùn hơn không ít, vẫn là vóc dáng loly, Ô Ân khó chịu vươn tay xoa đầu nàng.

“Việc này không nên chậm trễ, ngay buổi chiều ta liền xuất phát, chờ tin tức của ta.”

Nói xong Ô Ân xoay người bước đi.

A Thanh đây là làm sao vậy?

Bị nàng làm loạn tóc lên như vậy, Liễu Tích Âm si ngốc đứng tại chỗ vẻ mặt không hiểu.

_________________


Trải qua đường thủy bảy tám ngày trằn trọc, đến Đại Châu nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe mấy ngày sau, cùng đoàn người Kỳ Mộc Cách với Lý Dư Bắc hội hợp, không không có chậm trễ thời gian, Ô Ân trực tiếp đến Giang Bắc trước.

Giang Bắc Kỳ vương phủ.

Trước cửa vương phủ đặt đôi sư tử bằng đá, cửa chính có hai trọng, ngoài cửa có vệ binh gác. Vệ binh nhìn thấy Lý Dư Bắc ở sau, khom lưng hành lễ, đem cửa chính mở ra, người gác cổng mời nhóm người Ô Ân đi vào.

Phòng ốc Vương phủ còn xa hoa hơn nhiều so với Liễu phủ, bốn gốc của chính ốc có dựng cột sơn đỏ, bốn phía tường tất cả đều là gạch màu trắng bạch xây mà thành, nóc nhà đều là ngói lưu ly, trên mái hiên điêu khắc đầu thú, có bảng hiệu “Phúc trạch thiên”. Từ đông sườn trên trăm mét hành lang vòng qua chính ốc đi ra sau sân vườn, hai bên cổng vòm còn có trang sức tinh xảo, cửa sổ chạm rỗng, mặt trên treo tấm biển “Hải đường viện” đi qua cửa là có thể thấy hai viên hải đường.

Một gã mặc trang phục lụa y màu đen bên hông hệ khảm nạm đai lưng bảo ngọc, vóc người là một nam tử trung niên mập mạp đứng ở cửa ra vào đình viện, hai bên trái phải là một loạt người theo hầu, Ô Ân nghi người này chính là Kỳ vương.

Kỳ vương thấy Ô Ân dẫn đầu đi tới, ôm quyền hành lễ.

“Khách quý phương xa, đường xá cực khổ, không biết xưng hô như thế nào?”

“Tiểu vương là Tây Hạ Nhị Hoàng tử Ô Ân, Vương gia gọi ta Ô Ân là được”

Ô Ân đồng dạng cười đáp lễ.

Hai người khách sáo vài câu liền tiến vào sảnh chính ngồi xuống:

“Nghe hạ nhân gởi thư nói, Ô Ân Hoàng tử là người độc hành, nhưng là hạ nhân chiếu cố không chu toàn sao? Nếu như vậy, hồi đây cho Dư Bắc bồi tội với ngài.”

“Vương gia không cần khách khí, hắn không liên can gì”

Nói từ trong tay áo lấy ra một bức quyển trục đưa cho Kỳ vương.

Mở ra nhìn chính là bản đồ đường thủy từ phương Bắc tới Giang Bắc. Cảnh cùng thành trấn ven bờ được đánh dấu so với bản đồ bày bán trên đường tinh tế hơn nhiều.

“Ta để nhân mã cùng Lý Dư Bắc đi đường bộ, một đường ghi nhớ bố cục đường xá thị thành lâu cùng quân phòng. Mà ta cũng muốn đi đường thủy là để thuận tiện nhìn xem phong cảnh Đại Tống, nên Vương gia không cần để ý.”

Kỳ vương nhìn bản đồ mắt có chút ngưng trọng, làm ra nông nỗi như vậy, dã tâm của Tây Hạ rõ như ban ngày. Nhưng nhớ tới lựa chọn của chính mình, Kỳ vương tâm cảm thấy phức tạp.


Này Nhị Hoàng tử dám mang hơn mười người thân binh liền độc thân xâm nhập cảnh nội Đại Tống, cũng là gan dạ sáng suốt hơn người. Nhớ tới Kim thượng kia tính tình mềm yếu cùng kinh thành hoàng tộc bất tài, trong lòng không kiềm được nụ cười nhạt.

Mắt thấy mục đích đạt được, Ô Ân trực tiếp tỏ thái độ.

“Phụ vương từng nói, Vương gia ngài bằng lòng giúp ta cùng đại nghiệp Tây Hạ, điều kiện là hai mạng người, liền không chỗ nào cầu. Còn bằng lòng hàng năm cấp cho Đại Hạ vật phẩm tốt đẹp, đến lúc đó nếu là Đại Hạ ta có thể bắt được biên quan mười tám châu, liền chấp tay đem đất phong Giang Bắc nhường lại cho ngài. Tiểu vương lần này phụng mệnh đến đây, chính là muốn nghe một tin chính xác.”

Công sự này, làm tốt đại công một kiện, làm không tốt có thể bỏ mạng ở Tống cảnh, cho nên Ha Nhĩ Đôn không tới, nói là gian kế của Đại Tống. Y Nặc tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, liền chủ động chờ lệnh, nhưng mà đúng lúc Liêu quân tấn công lớn, Y Nặc không đi được, cũng chỉ để Ô Ân mạo hiểm.

Gặp phải Liễu Tích Âm, Ô Ân liền biến việc này thực ổn, nói trắng ra, lười cùng Kỳ vương thăm dò nhau. Nhìn Ô Ân trực tiếp nói ra như vậy, Kỳ vương cũng không hề nhiều lời vô ích.

“Không sai, bản vương đưa ra điều kiện chỉ có một, chính là mạng của Thái hậu cùng Hoàng đế đương triều.”

“Bản vương hàng năm có thể cấp cho Tây Hạ  vũ khí, lương thảo, vải vóc tơ lụa. Mà Giang Bắc cùng Mạc Bắc chỗ thượng trong kinh gian, nếu đem quý quốc tiến công Tống cảnh, đó là binh gia vùng Giang Bắc giao tranh, khả là quý quốc viễn chinh, lương thảo cung cấp vô buồn phiền ở nhà.”

Ô Ân cùng Kỳ vương bàn bạc ròng rã ba canh giờ, song phương đều đồng ý ký tên lên khế ước, vô cùng thỏa mãn.

“Vương gia yên tâm, đợi Đại Hạ hoàn thành thống nhất đại nghiệp, chắc chắn sẽ phong quan thêm tước cho ngài, phân vạn mẫu ruộng tốt, tương lai vẫn là chư hầu một phương.”

Ô Ân cùng Kỳ vương cho nhau vài câu khách sáo.

“Ngươi nhìn này, thật sự là thất lễ, Nhị Hoàng tử đường xa đến, bản vương chỉ nhớ chuyện công, trong Vương phủ cố ý bài món ngon rượu ngon, hi vọng Nhị Hoàng tử không lấy làm phiền lòng.” 

Kỳ vương dẫn Ô Ân đến đại sảnh chính điện của Vương phủ, hai người song song hai ghế chủ tọa ngồi xuống, thuộc hạ Ô Ân mang theo cũng được hạ nhân dẫn theo tại hai bên an vị.

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Chiêu lúc đầu bạo phát thành anh hùng, dậy thì sớm, thành hình mau, Ô Ân là hậu kỳ anh hùng, kéo dài tới hậu kỳ mới có thể mang tiết tấu. Cho nên, ổn định, chúng ta có thể thắng!___Vương giả vinh quang (bản Tướng quân tại thượng)



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận