Tương Vọng Đào Hoa

Chương 31


Mộng Khuê một thân đơn bạc trong bộ dáng cung nữ đứng cầm chổi dài, khom lưng quét lá rơi bên hiên Lâm Yên Các. Thái hậu cùng cung nữ Liễu Thúy từ xa đi đến. Bà nhìn Mộng Khuê thật lâu, vẻ mặt cũng không lộ biểu tình gì. Cung nữ Liễu Thúy là người thân tín của thái hậu, đã hơn ba mươi tuổi lên tiếng nói:

– Thái hậu, nàng ta chính là Đinh Mộng Khuê.

Thái hậu nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi, âm thầm đánh giá Mộng Khuê:

– Quả nhiên là một tuyệt sắc giai nhân.

Liễu Thúy nghe thái hậu lại khen, nàng nịnh nọt nói:

– Bẩm thái hậu, nàng ấy cũng có chút tư sắc nhưng làm sao có thể xứng với danh hiệu tuyệt sắc giai nhân? Nếu so với thái hậu, nàng ta chỉ là lá nền cho hoa. Hơn nữa cũng chỉ là một loại lá mau tàn nhạt sắc.

Thái hậu phì cười, lắc đầu:

– Không cần nói nịnh bổn cung! Bổn cung bây giờ đã là một lão bà, như thế nào ngươi lại lấy ta đọ với một nữ nhân đương thời xuân sắc?

Liễu Thúy cười nói:

– Thái hậu, người không biết đấy thôi, danh tiếng của thái hậu là đệ nhất mỹ nhân đã lừng lẫy từ hai mươi năm trước. Từ lúc nô tì nhập cung đến giờ cũng gặp qua biết bao mỹ nữ tiến cung, nhưng cũng chưa có ai có thể sánh với vẻ đẹp của thái hậu. Hiện giờ, thái hậu vẫn là nữ nhân đẹp nhất hậu cung này.

Thái hậu lắc đầu, đôi mi cong của bà khẽ cụp xuống, không đành lòng buông ra một tiếng thở dài nuối tiếc:

– Bổn cung cũng đã đến lúc tuổi già rồi.

Bà tiến cung hơn hai mươi mấy năm, làm thái hậu hai mươi năm. Cuộc đời của bà trải qua bao nhiêu sóng gió. Đã từ rất lâu, bà cũng không nhớ mình còn có một thời thanh xuân. Từ lúc tiến cung, nhận được sự sủng ái của tiên hoàng, liền sau đó là phải cuốn vào những tranh đấu hậu cung kẻ còn người mất. Diễm phúc được tiên hoàng ân sủng không bâu lâu, ngài đã rời xa nhân thế mãi mãi. Bà thay con nhỏ nhiếp chính, lại phải tranh đấu với các thế lực quyền thần trong triều. Để bảo vệ mình và tiểu hoàng nhi, bà phải gan góc, lòng dạ phải sắt đá. Nhưng đến cùng bà vẫn là một nữ nhân. Sau khi giao lại quyền lớn cho Vĩnh Thuận đế, bà trở lại hậu cung, vẫn là một thái hậu uy nghiêm tột bực nhưng đến tột cùng bà vẫn là một nữ nhân cô độc đáng thương. Trải qua bao nhiêu năm đến giờ nhìn lại bà cũng chẳng rõ bản thân đã bao giờ thật sự vui sướng?

Liễu Thúy không biết thái hậu đang suy tư điều gì, nàng nhìn Đinh Mộng Khuê, chợt nhiên lại nói:

– Không hiểu Đinh Mộng Khuê ấy nghĩ gì? Vốn đã có cơ hội đổi phận, chỉ cần được hoàng thượng lâm hạnh nàng ta có thể trở lại làm một cung phi cao thượng. Cớ gì lại không biết lấy lòng, còn đắc tội với hoàng thượng. Bây giờ thì khổ rồi, làm cung nữ quét dọn ở Lâm Yên các so với phải giặt đồ ở cung Thúy Hoa cũng không khác biệt gì nhau. Chỉ là ở Lâm Yên các này mãi mãi là cung nữ quét dọn, không có chủ nhân đỡ đầu cũng không có ai nhìn đến nàng, càng là không có cơ hội rời khỏi.

Thái hậu nhìn Liễu Thúy, rồi lại nhìn sang Đinh Mộng Khuê. Bà nghĩ nghĩ rồi quay lưng đi, chỉ để lại một câu:

– Một lúc nữa sai tên ngu xuẫn kia đưa đến đây ít hoa quả ban thưởng cho các cung nữ ở Lâm Yên các đi. Nhưng chỉ cho hắn ở đây một canh giờ. Nhớ, đừng để hắn làm rộn chuyện!

Liễu Thúy kinh ngạc nhìn bóng lưng thái hậu, miệng há hốc ra không cách nào ngậm lại được. Thái hậu đang nói gì kia? Tên ngu xuẫn kia, ý là nói Mạnh Kì Phong đó sao? Thái hậu cho một tên có gian tình với nữ nhân suýt nữa thành con dâu của bà gặp nhau ư? Tình huống này là gì, Liễu Thúy thật sự không tưởng tượng ra nổi.

Anh Ngọc bị thái hậu phạt quì, sau đó cũng mất ngủ suốt một đêm. Nghĩ lại thời gian gần đây tâm tình của bản thân thật mất khống chế. Thái hậu trách mắng rất đúng, Anh Ngọc không quên chuyện cái chết của phụ thân Mạnh Hiếu Khang vẫn chưa được làm sáng tỏ, không quên phải điều tra kẻ địch vẫn không ngừng truy sát nàng rốt cuộc là ai, mục đích còn muốn là gì? Nhưng mỗi khi nghĩ đến Đinh Mộng Khuê, tâm tư nàng liền bị loạn động không thể nào bình tĩnh được. Nếu nàng cứ như thế này mãi, không chỉ kẻ thù giấu mặt kia sẽ nhận ra Mộng Khuê chính là tử huyệt của nàng. Thậm chí, Anh Ngọc có thể lại liên lụy nàng ấy. Nghĩ thông, Anh Ngọc liền muốn đến cầu kiến thái hậu để nhận lỗi với bà. Nhưng vừa lúc đó, nô tì Hải Quyên liền mang đến một mâm bánh quả to trao cho nàng rồi cao giọng bảo:

– Ngươi mang mâm quả này đi theo ta!

Hải Quyên cũng là cung nữ rất được thái hậu xem trọng nhờ tính tình lanh lợi lại cẩn thận. Đối với các cung nữ, thái giám khác nàng tuy có uy nhưng cũng rất gần gũi thân thiện. Duy mỗi với Anh Ngọc, dù biết nàng rất được thái hậu sủng tín, nàng ta vẫn luôn tỏ ra ghét bỏ vô cùng. Tuy bên ngoài nàng ta không hay nói gì nhưng thái độ và ánh mắt của nàng ta chất chứa sự ganh ghét và xem thường Anh Ngọc. Anh Ngọc cũng không để tâm lắm. Vì nàng ta dù sao cũng là nhất đẳng cung nữ hơn cấp nhiều so với tiểu thái giám mới nhập cung như mình. Anh Ngọc không dám trái ý, hai tay bưng mâm quả lẽo đẽo theo sau Hải Quyên.

Hải Quyên đi một vòng lớn từ cung Trường Lạc, vòng qua ngự hoa viên, lại đảo đến tận cửa Tây của hoàng thành sau đó mới trở lại Lâm Yên Các. Nếu chỉ đi lòng vòng cũng không sao nhưng là mâm quả trên tay Anh Ngọc rất to và nặng. Anh Ngọc vốn không định hỏi nàng ta muốn đi đâu nhưng vác một hồi tay chân sắp muốn rụng ra, mồ hôi nhễ nhại. Anh Ngọc vừa lếch đi vừa thở hổn hễn hỏi Hải Quyên:

– Hải Quyên cô nương à, phải mang mâm quả này đi đến đâu vậy? Còn đi bao lâu nữa? Hay là cho ta ngồi nghỉ một chút được không?

Anh Ngọc không bước nổi nữa liền bỏ mâm quả xuống đất, khom lưng vịn đầu gối thở hồng hộc. Hải Quyên quay lại, trừng mắt mắng:

– Tên lười nhác này! Chỉ mang có một mâm quả đi mấy bước thôi, ngươi mang cũng không nổi?

Anh Ngọc lắc đầu, vừa thở gấp vừa nói:

– Nặng thật mà! Hải Quyên cô nương, cho ta nghỉ một lúc, một lúc thôi!

Nàng thật chịu hết nổi liền xuống giọng năn nỉ. Hải Quyên thấy vẻ mặt trắng bệch còn lấm tấm mồ hôi kia, nàng ta xem thường khẽ hừ một tiếng, trong lòng thầm đắc ý: “Ngươi muốn nghỉ thì cứ đứng đó nghỉ. Lát nữa, không thể gặp người trong lòng ngươi, đừng có trách ai.”

Hải Quyên ra vẻ tốt bụng, bước lại dưới bóng cây cổ thụ gần đó tránh nắng, đợi cho Anh Ngọc nghỉ ngơi. Anh Ngọc nhìn hai bàn tay mình rồi lại nhìn sang mâm quả kia, chợt hiếu kì, suy nghĩ: “Chỉ là một mâm quả, có cam, quả vải và ít bánh ngọt, tại sao lại nặng như vậy được nhỉ?” Anh Ngọc đợi Hải Quyên lơ đễnh nhìn sang hướng khác, liền giở mâm quả ra liếc vào. Bên trong đúng là quả và bánh nhưng lớp bên dưới lại còn chất thêm mấy hòn đá to. Anh Ngọc cau mày, thở dài ra. Xem ra mình là đang bị Hải Quyên đùa bỡn hành xác. Nàng nhìn lên trời, đang đúng trưa nắng gắt như thế còn phải đội cái mâm nặng nề này, hao tổn thể lực biết mấy. Hải Quyên này cũng thật rãnh rỗi, nghĩ ra cách nhỏ nhen hèn hạ vậy để hành hạ mình. Anh Ngọc nghĩ nghĩ, sau đó bước đến gác tay lên vai Hải Quyên gọi:

– Hải Quyên cô nương…

Hải Quyên đột nhiên giật bắn người, đẩy nàng ra, trừng mắt quát:

– Ngươi…to gan! Ở trong cung mà ngươi cũng dám sỗ sàng, vô lễ với ta?

Anh Ngọc vẻ mặt vô tội vạ, nhìn hai tay mình, mắt chớp chớp, nửa cười nửa mếu thầm oán: “Chết cha! Tự nhiên lại quên mất mình đang cải nam trang. Động vào cô ta…thật là xui xẻo!”

Anh Ngọc cúi đầu, gãi gãi sau gáy cười khổ nói:

– Hải Quyên cô nương, ta…ta cũng không còn là nam nhân. Nàng cũng bắt tội ta vô lễ sao?

Hải Quyên tức giận, chỉ tay vào mặt nàng mắng:

– Ngươi quả nhiên là một tên vô lại, hèn hạ, bẩn thỉu! Đáng đời cho ngươi phải thành thái giám. Ngươi…ngay cả đã tịnh thân mà còn háo sắc, đê tiện đến như vậy! Khốn kiếp!

Hải Quyên mắng xong, tiện thể đạp một cái thật mạnh lên chân Anh Ngọc, nghiến răng nói thêm:

– Còn nữa, sau này cấm ngươi gọi ta là cô nương! Ta là thượng cấp của ngươi, cũng hơn tuổi ngươi. Ngươi đừng nghĩ được thái hậu xem trọng thì vênh vang trước mặt ta. Thái hậu cũng chỉ xem trọng tài bóp chân của ngươi. Còn bản thân ngươi, không đáng một xu.

Nàng ta nói xong liền bỏ đi trước. Anh Ngọc ôm lấy chân giãy giụa. Thiệt tình…gặp phải bà chằn lửa! Ài! Nhưng mà ai biểu nàng là thuộc cấp của người ta! Nàng mím môi nín đau, sau đó sợ Hải Quyên đi xa quá không theo kịp, đành phải nhịn đau, vác mâm quả lếch theo nàng ấy.

Hải Quyên bước vào Lâm Yên các. Các cung nữ ở Lâm Yên các nhìn thấy nàng liền bước ra chào đón. Hải Quyên ra vẻ đại nhân đi vào bên trong, quan sát một lượt rồi cao giọng nói:

– Thái hậu khen ngợi các ngươi ở đây chăm chỉ, hiểu chuyện nên lệnh cho ta mang hoa quả đến ban thưởng cho các ngươi. Lâm Yên các các ngươi có mấy ngươi, mau ra đây hết lĩnh thưởng này!

Anh Ngọc khệ nệ đội mâm quả đi vào. Hai cung nữ ở Lâm Yên các liền đến đỡ giúp nàng.

Hai người vất vã lắm mới hạ được mâm quả kia lên bàn. Nhìn vào mâm quả, ánh mắt các nàng biến đổi, sau đó giật lùi về sau nhìn về Hải Quyên và Anh Ngọc, ánh mắt đầy lo lắng. Hải Quyên ra vẻ đại cung nữ, ngồi chễm chệ trên ghế uống trà, đợi cung nữ chủ sự ở Lâm Yên các dẫn thêm hai người nữa đến. Nàng thoáng nhìn qua cung nữ xinh đẹp đi phía sau cung nữ chủ sự, sau đó đảo mắt liếc sang cái tên thái giám đang đứng cạnh nàng. Không ngoài dự đoán, Anh Ngọc ngẩn ra như tượng, không chớp mắt nhìn về phía vị cung nữ kia. Cung nữ kia vừa vào đến, nhìn lên cũng vừa lúc chạm phải ánh mắt Anh Ngọc. Hai người mừng mừng tủi tủi nhìn nhau. Chỉ bằng một ánh mắt chan chứa bao nhiêu ẩn tình.

Hải Quyên vẻ mặt khoái trá đứng dậy, bước đến trước mặt cung nữ quản sự của Lâm Yên các nhưng sau đó lại vòng ra phía sau, cẩn thận đánh giá cung nữ xinh đẹp kia, hỏi:

– Ngươi tên là gì?

Cung nữ xinh đẹp kia khẽ đáp:

– Dạ bẩm, nô tì là Đinh Mộng Khuê!

Hải Quyên nhếch môi như cười, lại liếc sang Anh Ngọc nói:

– Nghe nói ngươi đáng ra là Đinh Mỹ Nhân tứ phẩm. Là bị người ta báo hại khiến bản thân lâm vào cảnh này. Đinh Mộng Khuê, tỉ đây thật đáng tiếc cho ngươi!

Mặt Anh Ngọc trầm xuống. Hải Quyên lại đắc ý, còn muốn giương khóe miệng tiếp tục xúc xiểm mỉa mai thì Mộng Khuê chợt nói:

– Đa tạ cung nữ đại tỉ đã thương tiếc! Nhưng Mộng Khuê cảm thấy như bây giờ cũng không tệ. Hơn nữa, với những chuyện đã qua cũng chưa từng oán hận hay hối tiếc. Mọi chuyện đều có định phận. Mộng Khuê vui lòng đón nhận.

Hải Quyên nhướng mi cười gượng:

– Nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng không nói thêm làm gì.

Quay sang Anh Ngọc, Hải Quyên nói:

– Thái hậu đối với ngươi quả thật rất ưu ái. Các ngươi có nửa canh giờ để trò chuyện. Họ Mạnh kia, ta nhắc ngươi nhớ! Ngươi đã là một thái giám, đã không còn là một nam nhân được rồi, hành động lời nói của ngươi cũng đừng khiến người khác ghét bỏ.

Nàng nói xong liền đi ra ngoài, cũng phất tay lệnh cho các cung nữ khác của Lâm Yên các cùng đi theo.

Còn lại Anh Ngọc và Mộng Khuê. Anh Ngọc ngượng ngùng nhìn nàng ấy, lời muốn nói nhưng lại không thể thốt ra. Mộng Khuê nhìn nàng, cười nhẹ sau đó mở miệng thì lại cùng lúc với Anh Ngọc:

– Huynh dạo này có tốt không?

– Nàng ở đây có tốt không?

Cả hai ngượng ngùng đều cúi mặt. Một lúc sau, Anh Ngọc mới ngẩng lên, khẽ nói:

– Ta ở chỗ thái hậu, người rất tốt với ta. Còn nàng, nghe nói…nàng được hoàng thượng triệu kiến…Hoàng thượng không thích nàng sao…sao…sao vẫn phải ở lại đây?

Mộng Khuê cúi mặt, gật nhẹ nhưng sau đó nhìn lên nói:

– Mộng Khuê cam nguyện ở lại đây làm một cung nữ bình thường.

Anh Ngọc nhìn Mộng Khuê, trống ngực liên hồi đập:

– Tại sao?

Anh Ngọc không tin Mộng Khuê của nàng xinh đẹp là thế, dịu dàng thanh khiết như tiên thiên thoát tục đến thế lại không được lòng hoàng thượng.

Vẻ mặt Mộng Khuê thật điềm tĩnh, nở ra một nụ cười thanh thoát, cất giọng thật nhỏ chỉ đủ Anh Ngọc nghe:

– Vì muội đã nghĩ thông, không nhất thiết phải gả cho hoàng thượng.

Ánh mắt Mộng Khuê trộm nhìn lên Anh Ngọc, thấy nàng sắc mặt biến đổi, gương mặt vốn trắng lại chuyển sang ửng hồng. Mộng Khuê cười nhẹ, cúi đầu vân vê vải áo trên tay. Anh Ngọc rưng rưng nhìn nàng ấy, không diễn đạt nổi cảm xúc là như thế nào?

Anh Ngọc run run cất giọng:

– Mộng Khuê, ta…ta xin lỗi! Ta không phải là nam nhân…

Mộng Khuê đột nhiên dùng tay che miệng nàng, cười nhẹ:

– Kì Phong, thiếp không muốn chàng nói mình như vậy.

Ánh mắt nàng trầm xuống, giọng nhỏ nhẹ nói:

– Chúng ta vào cửa hoàng cung này định sẵn đời này sẽ không thể rời khỏi. Tuy rằng phải chịu kiếp hạ nhân hèn hạ nhưng thiếp không hối hận. Bởi vì có thể được nhìn thấy chàng, ở cùng chàng trong một hoàng cung…Vẫn là rất tốt.

Anh Ngọc xúc động, liền tiến lên nắm lấy tay Mộng Khuê. “Nàng ấy nói như vậy…nàng ấy muốn bên cạnh ta. Nàng ấy là tiếp nhận ta sao?”

Ánh mắt Anh Ngọc rưng rưng sâu sắc cảm động nói khẽ:

– Mộng Khuê, nàng đừng lo. Ta nhất định sẽ có cách đưa nàng rời khỏi đây.

Định mệnh đã sắp đặt cho ta vào đây lại gặp được nhau như thế thật tốt. Ta nhất định sẽ bảo hộ cho nàng. Dù cho lịch sử diễn biến thế nào, ta không quan tâm. Ta chỉ muốn là nàng tốt, nguyện dùng sinh mạng của mình, đến tận hơi thở cuối cùng cũng sẽ bảo hộ cho nàng bình an.

Khoảnh khắc gặp gỡ cảm động như thế chợt nhiên bị những tiếng la hét thất thanh làm kinh động. Anh Ngọc theo bản năng, liền kéo tay Mộng Khuê đến gần bên mình. Vừa lúc đó, một tên hắc y nhân bịt mặt tay cầm binh khí xông vào. Anh Ngọc vội kéo Mộng Khuê bỏ chạy. Hắc y nhân đuổi theo vung kiếm muốn đoạt mệnh hai người. Anh Ngọc thật nhanh lôi được Mộng Khuê ra đến bên ngoài cửa Lâm Yên các thì mới kinh hãi phát hiện bốn cung nữ khác của Lâm Yên các, bao gồm cả cung nữ quản sự cũng đã bị gϊếŧ chết rồi. Mộng Khuê hoảng sợ, vẻ mặt tái nhợt đứng sát sau lưng Anh Ngọc, tâm tình hoang mang tột cùng. Anh Ngọc một tay nắm tay nàng kéo chạy đi, ánh mắt thận trọng quan sát.

Vừa chạy, Anh Ngọc vừa nghĩ kẻ sát thủ có thể động thủ gϊếŧ người ngay trong hoàng cung, khả năng có thể là người của hoàng cung này. Kẻ kia chỉ có một lại dám ra tay như vậy, rõ ràng đã biết rất rõ hành tung của nàng và hẳn là đã có chuẩn bị nhất định phải gϊếŧ nàng. Anh Ngọc suy nghĩ, lại nhìn sang Mộng Khuê. Sát thủ kia muốn gϊếŧ là nàng, nàng lại không đủ khả năng bảo vệ nàng ấy, chỉ còn cách tách ra chặn sát thủ lại để Mộng Khuê tự mình bỏ chạy. Nghĩ là làm, Anh Ngọc kéo Mộng Khuê rẽ vào một lối đi rồi bảo:

– Nàng chạy thẳng hướng kia! Bên đó sẽ có cấm vệ quân đi tuần tra. Ta quay lại dẫn dụ sát thủ.

Mộng Khuê liền giữ chặt tay Anh Ngọc, lắc đầu, mắt rơm rớm nói:

– Kì Phong, không được. Chàng không được mạo hiểm!

Anh Ngọc nhìn sâu vào mắt Mộng Khuê, ánh mắt thật ấm áp, kéo bàn tay nàng ấy lên môi hôn nhẹ một cái, nói:

– Ngay từ lần đầu tiên gặp nàng ta đã thầm nguyện linh hồn này, vận mệnh này đều muốn trao cho nàng. Mộng Khuê, là ta không tốt liên lụy đến nàng. Hứa với ta, bảo trọng!

Anh Ngọc nói xong liền quay đầu muốn trở lại chặn bước tên sát thủ. Không ngờ vừa xoay đi một bước ở phía sau liền bị một vòng tay ôm chặt lấy. Mộng Khuê chắc nịch nỉ non bên tai nàng:

– Kì Phong! Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết. Tình ý của chàng, Mộng Khuê không thể đáp tạ, nhưng nếu có kiếp sau, vẫn nguyện được cùng chàng cộng sinh!

Anh Ngọc quay sang nhìn nàng. Giây phút này, Anh Ngọc cảm thấy hạnh phúc. Thật sự là ngập tràn hạnh phúc. Tất cả mọi chuyện trên đời đều không còn quan trọng nữa. Kể cả sát thủ kia, nàng cũng quên mất. Nhưng nàng quên hắn, không có nghĩa là hắn sẽ buông tha. Một lưỡi kiếm xoạt đến từ phía sau Mộng Khuê. Anh Ngọc kinh hãi, ôm nàng lăn xuống tránh đi. Sát thủ hụt tay, lại tiếp tục truy đuổi. Thời khắc này, Anh Ngọc thấy thật cảm kích tại sao trong hoàng cung lại trồng nhiều bụi cây to làm sinh cảnh. Vừa tạo mảng xanh đẹp mắt vừa làm không khí trong lành, hơn nữa lúc này lại là nơi…cứu mạng của chính mình và Mộng Khuê.

Anh Ngọc đẩy Mộng Khuê vào một bụi cây, sau đó lăn vào một bụi cây khác. Sát thủ đuổi đến liền truy theo chỗ của Anh Ngọc. Anh Ngọc lùi sát vào bụi cây, vừa lúc đó, lại bị một lực đẩy từ trong bụi cây hất ra. Nàng kinh hoảng nhìn lại thì phát hiện Hải Quyên vậy nhưng đang nấp trong bụi cây kia. Vừa rồi nàng lấn vào, lại ngay vào chỗ của nàng ta cho nên bị nàng ta hất ra. Anh Ngọc còn chưa kịp tìm chỗ nấp khác thì sát thủ đuổi tới.

Anh Ngọc chợt nảy ra một ý định liền chui vào nắm tay Hải Quyên kéo ra, lôi nàng bỏ chạy. Hải Quyên vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Nhưng phát hiện sát thủ đang đuổi đến. Lúc này muốn trốn cũng không kịp nên đành nhắm mắt chạy theo Anh Ngọc. Anh Ngọc cố ý dẫn dụ sát thủ đi xa khỏi nơi Mộng Khuê đang nấp. Còn việc nàng kéo theo Hải Quyên đó là muốn lợi dụng Hải Quyên để thu hút sự chú ý của sát thủ, để sát thủ buông tha cho Mộng Khuê. Tâm tư kia, Hải Quyên có lẽ còn chưa đoán ra. Chỉ là trong lúc quá nguy cấp, Anh Ngọc nắm tay nàng lôi đi. Bàn tay kia nắm thật chặt tay nàng…

Hải Quyên hơn hai mươi hai tuổi, vào cung từ năm mười ba. Trong đời nàng chưa từng chạm tay với nam nhân. Kẻ này chính là người đầu tiên. Tuy rằng y đã là thái giám nhưng bàn tay này, hơi ấm này…Trái tim Hải Quyên chợt đập mạnh. Nàng chợt liếc sang người cạnh bên. Thấy y khuôn mặt nhẳn nhụi đang lấm tấm mồ hôi, ánh mắt thận trọng nhìn quanh hai bên lo lắng quan sát. Tự nhiên trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc rất lạ. “Kẻ này là đang bảo hộ cho ta. Hắn là nam nhân đầu tiên vì ta…”

Anh Ngọc nhìn trái nhìn phải, kẻ đuổi theo không thấy theo sau nữa. Nàng buông tay Hải Quyên ra, vừa thở vừa nói:

– Hải Quyên tỉ, không biết cấm vệ quân ở đâu. Chúng ta bị truy sát nãy giờ lại không nhìn thấy một ai để cầu cứu…

Hải Quyên đang thất thần nhìn nàng, nhất thời không nghe nàng nói. Đến lúc Hải Quyên nhận thấy sắc mặt Anh Ngọc biến đổi nghiêm trọng. Nàng ta giật mình, còn chưa kịp nói gì đã thấy Anh Ngọc ôm nàng vào lòng, xoay một vòng. Hải Quyên vẫn đang rung động trong cảm xúc mơ hồ chưa kịp hồi hồn. Đến khi thấy Anh Ngọc đổ ập vào người nàng. Nàng liền giật thót. Phía sau Anh Ngọc, tên sát thủ vừa chém ngang một kiếm vào lưng nàng. Hải Quyên hoảng hốt vội kéo Anh Ngọc ngã xuống. Sát thủ lại lấn tới vung kiếm muốn gϊếŧ cả nàng. Vừa lúc đó, một bóng người từ xa phóng đến một cước đá bay tên sát thủ đi. Nam nhân khôi ngô tuấn tú trong bộ trường bào đỏ thẳm uy nghiêm tay cầm quạt giấy, hướng mắt trừng dọa nhìn sang tên sát thủ đang nằm thổ huyết trên đất. Lập tức, một đoàn thị vệ cấm quân chạy đến. Sát thủ liền tung mình bỏ chạy.

Hải Quyên đỡ Anh Ngọc lên, bàn tay chạm phải vết thương trên lưng nàng liền thấy đẫm máu. Nàng ta hốt hoảng vội lay Anh Ngọc gọi:

– Mạnh Kì Phong, ngươi làm sao rồi?

Anh Ngọc nở một nụ cười khổ sở, khẽ nói:

– Xin lỗi!

“Thật xin lỗi vì đã liên lụy nàng, suýt tí nữa thì nàng đã theo ta thành ma dưới lưỡi kiếm của sát thủ kia rồi.”

Hải Quyên nhìn sắc mặt nhợt nhạt kia, nàng ta bị Anh Ngọc dọa sợ mất rồi.

– Kì Phong, ngươi đợi ta gọi người đến cứu ngươi!

Anh Ngọc muốn mở miệng nói thêm nhưng không nói được. Vết thương kia thật là đau đớn. Anh Ngọc nghĩ mình sẽ chết nên muốn xin lỗi Hải Quyên vì đã lợi dụng nàng, lừa nàng lôi kéo đến đây dùng nàng để đánh lạc hướng sát thủ bảo vệ cho Mộng Khuê. Tuy nhiên nàng ta không biết, lại còn cảm kích nàng đã liều mạng bảo hộ nàng ta.

Hải Quyên lần đầu tiên gặp cảnh đáng sợ này. Nàng vừa nắm chặt tay Anh Ngọc, vừa quay sang cấm vệ quân cầu cứu. Nàng không biết tại sao, không hiểu vì sao nhưng nhìn thấy Anh Ngọc thoi thóp trước mặt nàng, nàng lại rất sợ hãi rất đau xót. Vốn vừa trước đây nàng còn cảm thấy khinh bỉ, chán ghét kẻ này. Nhưng chỉ sau khoảnh khắc y cầm tay nàng kéo đi, sau đó ôm nàng vào lòng che chở cho nàng trước nhát kiếm chí mạng kia nàng liền thay đổi, chẳng những không nỡ để y chết, càng là không muốn y vì bảo hộ nàng mà chết. Nàng quì sụp bên thân người đã hôn mê, nước mắt giàn giụa vừa lay vừa gọi bi thương tột độ cầu xin y đừng chết.

Ngay sau đó, nam nhân áo bào đỏ thẳm ấy bước lại, xốc lấy Anh Ngọc ôm lên tay bảo:

– Để ta!

Hải Quyên kinh ngạc, ngẩn người nhìn lên, miệng run run khẽ gọi:

– Lạng…Lạng Giang vương!

Vị nam nhân gọi Lạng Giang Vương ấy ôm Anh Ngọc đi được mấy bước liền bị tiếng gọi ở phía sau gọi giật lại:

– Lạng Giang Vương, xin dừng bước! Thái giám ấy là người của bổn cung. Bổn cung tự mình mang đi cứu chữa là được! Không cần nhọc lòng đại vương ngài!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận