Đánh giá theo hướng ông ta đang đi, ônh ta dường như có ý định đi cùng Kishiar cho đến khi anh ta đến khu của mình.
“Cảm ơn. Tôi rất vui vì nó đã kết thúc nhanh chóng.”
“Nhờ có cậu, chúng ta Nam quân sau hai năm mới có thể lần đầu tiên rời đi nơi này.”
“Tôi chắc rằng ông phải vui mừng khi lấy lại được tự do của mình sau một vài tháng.”
Nghe câu trả lời bình thường của Kishiar, một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên khuôn mặt của Tướng quân Gino. Ông ấy luôn tỏ ra nghiêm túc đến mức thật ngạc nhiên khi thấy rằng ngay cả ông ấy cũng cảm thấy mệt mỏi với nơi này.
“Nhưng, thật kỳ lạ là viên đá có nguy cơ phát nổ nếu con người chạm vào, nhưng lại ổn khi được đặt vào một vật thể. Làm sao cậu đoán được điều đó?”
“Tôi nghĩ không hẳn là do sự đụng chạm của con người khiến nó phát nổ.”
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của Kishiar hướng về chiếc hộp do Yuder cầm.
“Đó vẫn chỉ là một giả thuyết, nhưng tôi nghĩ tác nhân có khả năng là Người thức tỉnh, giống như tôi hoặc các thành viên Kỵ binh mà tôi mang theo. Nó phản ứng khi tiếp xúc trực tiếp và sử dụng các khả năng.”
“Tôi hiểu rồi. Vì vậy, đó là lý do tại sao cậu quyết định di chuyển nó bằng xẻng và hộp, thứ không liên quan đến Người thức tỉnh.”
Trong khi vuốt cằm, đắm chìm trong suy nghĩ, Tướng Gino hỏi Kishiar một câu hỏi khác sau một lúc tạm dừng.
“Vậy thì, có thể những người trong chúng ta, những người không có được sức mạnh từ Viên đá Đỏ, như tôi, có thể không khiến nó phát nổ nếu chúng ta chạm vào nó. Cậu nghĩ sao?”
“Có thể. Nhưng nó có quan trọng gì? Người bình thường có thể chạm vào nó nhưng không thể tiếp cận nó, và Người thức tỉnh có thể tiếp cận nhưng không thể chạm trực tiếp vào nó. Lựa chọn tốt nhất là xúc nó vào hộp. May mắn thay, nó đã hoạt động.”
“Khá lạ.”
Tướng quân Gino hơi nhíu mày. Ông ta nhìn chiếc hộp chứa Viên đá đỏ như thể nó là một quả bom ma thuật sẵn sàng phát nổ chỉ với một cú chạm nhẹ.
“Tướng quân. Chúng ta sẽ khởi hành vào sáng sớm. Như đã bàn bạc trước đó, việc rút quân của Nam quân đóng tại đây sẽ bắt đầu sau khi ngài nhận được tín hiệu rằng chúng ta đã đến thủ đô.”
“Hiểu.”
“Cố gắng bỏ qua phần chào hỏi vào ngày mai. Nó có thể thu hút sự chú ý không cần thiết.”
Khi nghe Kishiar nói rằng anh ta thậm chí sẽ bỏ qua lời chào, Tướng quân Gino thở dài.
“Cậu nói một khi chia tay không thể gặp lại, nhưng cậu lại muốn rời đi không thèm từ biệt lão tướng quân sao?”
“Ha ha. Hai ngày qua không phải cùng ông chơi mấy chục trò chơi chiến lược sao?
“Xem xét chúng ta đã không gặp nhau trong nhiều năm, thật đúng khi cậu làm ít nhất nhiều như vậy.”
Mặc dù có vẻ không lớn hơn nhiều, nhưng ánh mắt của Tướng quân Gino dành cho Kishiar trìu mến như một người ông nhìn cháu trai của mình.
Yuder chợt nhớ ra rằng Tướng quân Gino nổi tiếng ngay thẳng và kín tiếng chưa bao giờ có con, ông đã cống hiến cả cuộc đời mình cho con đường kiếm thuật.
“Chúng ta đã đến nơi, vì vậy chúng ta hãy đi vào khu của chúng ta.”
Không lâu sau, khu nhà của Kishiar, nằm ở ngoại ô làng, xuất hiện. Không giống như những ngôi nhà tương đối tồi tàn khác, đó là một biệt thự đẹp đẽ, được xây bằng gạch đàng hoàng.
Yuder hơi ngạc nhiên khi tìm thấy một chỗ ở như vậy ở nơi này, nhưng cậu đoán đó có thể là một biệt thự mùa hè do ai đó xây dựng trong quá khứ.
“Hãy luôn giữ gìn sức khỏe của mình, thưa bệ hạ.”
“Tôi luôn khỏe mạnh. Chẳng phải ông sắp nghỉ hưu sao, thưa Tướng quân? Hãy tuần tra khu vực biên giới vừa phải và đến Peletta sau khi ông nghỉ hưu.”
” Cậu lúc nào cũng nói ngọt ngào như vậy.”
Tướng quân Gino cúi đầu cười, chào tạm biệt rồi quay người rời đi. Yuder cũng cúi đầu về phía ông ta, nhưng đúng như dự đoán, không có phản ứng nào đối với một người lính đơn thuần như cậu. Yuder lặng lẽ quan sát bóng dáng của Tướng quân đang lùi dần về phía xa.
Lần này, cậu không có cơ hội nói chuyện riêng với Đại tướng. Nhưng cậu không thất vọng. Đủ biết Kishiar đang cân nhắc mời vị Tướng về hưu về phe mình.
Mối quan hệ của họ dường như sâu sắc hơn những gì cậu mong đợi, vì vậy miễn là Kishiar còn sống, chắc chắn sẽ có một cơ hội gặp gỡ khác trong tương lai.
“Đừng cảm thấy bị bỏ rơi. Tướng quân già hơn vẻ ngoài của ông ấy. Ông ấy vẫn chưa hiểu hết giá trị của những Người thức tỉnh.”
Nghĩ rằng Yuder có thể khó chịu về sự thờ ơ của Tướng quân, Kishiar lặng lẽ bắt đầu cuộc trò chuyện. Yuder không hiểu ngay ý của anh ta, chớp mắt bối rối, rồi gật đầu nhận ra.
“Tôi không khó chịu. Thay vào đó, nếu ông ấy tỏ ra quá quan tâm, điều đó sẽ trở thành gánh nặng.”
Ông ấy chân thành. Một người như Tướng quân Gino, người đã sống trên cao trong một thời gian dài, có thể dành bao nhiêu sự chú ý cho một kẻ non nớt mới gia nhập đội kỵ binh như mình?
Trong mắt cậu, các thành viên của Kỵ binh không khác gì những người lính bình thường của Quân đội miền Nam.
Họ có thể thú vị vì khả năng độc đáo của họ, nhưng đó là về nó. Không có lý do gì để đối xử bình đẳng với họ với một người như Kishiar, người mà cậu đã theo dõi từ những ngày còn là hoàng tử.
Yuder chưa bao giờ tự đánh lừa bản thân rằng địa vị của cậu được nâng lên chỉ vì cậu đã gia nhập Kỵ binh và nhận được một danh hiệu.
“Tôi thích rằng cậu rất nhất quán.”
Kishiar cười khúc khích và mở cửa. Cánh cửa gỗ hình vòm, cao bất thường đủ nặng để khó mở bằng cả hai tay, nhưng Kishiar dễ dàng mở nó bằng một tay.
“Bây giờ, chúng ta hãy đi vào.”
Kishiar, người đã mở cánh cửa ra vào hình vòm, cao bất thường bằng một tay, ra hiệu cho họ vào trong.
Đó là một hành vi hoàn toàn khác so với khi anh ta bước đi một cách tao nhã với Tướng quân Gino.
“…Tôi nên đặt chiếc hộp ở đâu?”
“Cứ đặt nó ở đâu đó gần đây. Dù sao thì cậu cũng sẽ phải quay lại và lấy nó vào ngày mai.”
Thông thường, các hiệp sĩ của Peletta sẽ lo liệu việc đó, nhưng họ thậm chí còn không thể tiếp cận chiếc hộp chứa Viên đá Đỏ. Sở dĩ ngày mai bọn họ quyết định đi theo kỵ binh cách xa trên đường trở về, cũng là vì chuyện này.
Yuder đặt chiếc hộp xuống dưới bóng một cây cột, nơi không dễ nhận thấy bên trong lối vào. Khi cậy rời khỏi chiếc hộp, da cậu cảm thấy bớt châm chích hơn hẳn.
“Rồi, tôi về trước.”
“Cậu đã vất vả cõng nó đến đây rồi, tôi thật nhẫn tâm nếu để cậu đi. Ít nhất hãy uống một tách trà trước khi cậu rời đi.”
“Không, tôi sẽ……”
“Đừng nói với tôi là cậu định từ chối một cách nhẫn tâm yêu cầu của một thủ lĩnh đã trải qua hai đêm mà không có phụ tá? Dù vậy, điều đó sẽ đi quá xa. Tôi tin rằng Yuder Aile, người rất quan tâm đ ến đồng đội của mình. Người thức tỉnh, sẽ không làm chuyện như vậy.”
“Từ khi nào cậu biết điều đó?”
Trước khi Yuder có thể bác bỏ ý kiến đó, Kishiar đã ra tay trước. Anh đã đốt lửa trong cái bếp bằng đá ma thuật trong phòng khách của dinh thự. Một nắm đá ma thuật được ném vào kêu răng rắc khi chúng cháy, nhanh chóng chiếu sáng căn phòng và lấp đầy nó bằng hơi ấm.
Khi căn phòng sáng lên, Yuder có thể nhìn thấy nội thất kiểu biệt thự mùa hè của ngôi nhà.
Khi ngọn lửa được dập tắt, cậu nghĩ rằng nơi này quá cũ kỹ và tồi tàn để có thể ở lại một mình, nhưng thực tế không phải vậy.
Mặc dù không sang trọng nhưng bên trong rất ấm cúng và biểu tượng của gia đình quý tộc là chủ sở hữu ban đầu được khắc ở nhiều nơi. Biểu tượng là một con chim xanh đuôi dài bên cạnh một chiếc khiên.
“Cậu sẽ không có nhiều cơ hội uống trà tôi tự tay chuẩn bị, cậu còn muốn đi sao?”
Dù chỉ ở đây hai đêm, Kishiar đi lại tự do như thể anh ta là chủ nhân ban đầu.
Yuder quan sát khi anh ta đổ đầy nước vào ấm trà rỗng, đặt nó lên bếp và múc những lá trà trên kệ đặt lên đó. Động tác của anh uyển chuyển như nước chảy.
“…”
Cuối cùng, Yuder thở dài và ngồi vào chiếc ghế mà Kishiar chỉ trước bếp lò. Không lâu sau, hơi nước bốc lên từ ấm trà, và một mùi hương thơm ngào ngạt xông vào mũi cậu. Kishiar rót nước nóng vào hai tách trà mà cậu đã mua từ đâu đó và đặt chúng lên bàn.
“Cậu không có vẻ ngạc nhiên. Thông thường, mọi người ngạc nhiên khi tôi làm điều này.”
Thật đáng tiếc khi cậu không thể trả lời rằng cậu đã uống loại trà này nhiều lần trong quá khứ.
Nuốt một mảnh ký ức cũ, Yuder lắc đầu.
“Tôi ngạc nhiên, theo cách riêng của tôi.”
“Trông cậu không giống.”
“Đó chỉ là khuôn mặt của tôi.”
Một khuôn mặt không chút biểu cảm. Đôi mắt vô cảm, lạnh lùng. Khuôn mặt xanh xao, hốc hác như xác chết. Đây là những nhận xét chung mà Yuder đã nghe về khuôn mặt của cậu từ lâu.
“Không có ai tự nhiên như vậy cả. Ai cũng có thể học cách để có một biểu cảm rạng rỡ hơn. Tập trước gương thì sao? Tôi có thể giúp nếu cậu muốn.”
“…Điều đó sẽ không cần thiết.”
“Không cần từ chối.”
Tại sao cậu lại có cuộc trò chuyện lố bịch này với Kishiar? Mặc dù quyết tâm không bị lay chuyển, Yuder thấy mình giật mình khi nhận ra rằng mình đang đáp lại những lời nhận xét ngớ ngẩn của mình một cách nghiêm túc.
“Tôi không đủ khả năng để mất cảnh giác.”
“Trà thế nào?”
Trước đây, Yuder đã rời đi mà không uống trà mà phụ tá của Kishiar, Nathan, đã pha tại doanh trại Kỵ binh. Lần này, cậu không thể. Khi cậu nâng tách trà với cảm giác như đang nâng một hòn đá nặng và môi cậu ươn ướt, Kishiar hỏi như thể anh đã chờ đợi.
“Tôi xuất thân từ nông dân, vì vậy tôi không thực sự biết hương vị của những thứ tốt đẹp như vậy.”
“Vậy ý cậu là cậu không muốn nói chuyện. Tuy nhiên, hãy uống hết trà đi.”
Kishiar bị kích động, và Yuder nhất thời không nói nên lời.
“…Ý của tôi không phải như vậy.”
“Tôi chỉ đùa thôi.”
Biết rồi mà lại bị lời nói của người khác đánh động không phải là một cảm giác dễ chịu. Cảm thấy hơi nhức đầu, Yuder quyết định uống hết tách trà của mình càng nhanh càng tốt.
“Yuder. Lúc cậu mang cái hộp thế nào rồi?”
Nhưng trước khi cậu ấy có thể nhấp một ngụm, Kishiar lại bắt đầu nói. Từ cái nhìn của anh ấy, Yuder có linh cảm rằng đây sẽ là điểm chính.
“Ý anh là gì khi “nó như thế nào”?”
“Khi cậu lần đầu tiên nhìn thấy viên đá ngày hôm qua và khi cậumang nó vào hộp hôm nay. Cậu không cảm thấy bất kỳ sự khác biệt nào trong năng lượng phát ra từ viên đá khi ở gần nó sao?”