Tuyệt Địa Sủng Ái

Chương 15: Chương 15:


Dãy số này nghe quen quen, trong lúc nhất thời Lâm Dã không nghĩ ra đã nghe ở đâu, dùng máy tính Chu Thừa Nghiêu, trước kia đánh chức nghiệp anh cũng hay dùng máy tính đồng đội, cũng không có cảm giác được đặc biệt gì, “Vậy cậu chơi trước đi, giờ tôi xuống dưới.”
“Tôi chờ anh.” Âm thanh Chu Thừa Nghiêu truyền tới, có chút dịu dàng.
Lâm Dã liền giật mình, nhanh chóng cong khóe miệng, cầm bàn phím với áo khoác bước nhanh xuống lầu, cả tòa nhà đều trang bị máy sưởi, tầng một cũng không bị lạnh. Lâm Dã để áo khoác lên tay ghế rồi mở máy, đổi thành bàn phím của mình, lúc nhập mật khẩu tay dừng lại, đây không phải là sinh nhật của mình à?
Tại sao Chu Thừa Nghiêu lại dùng số này? Chẳng lẽ đây cũng là sinh nhật cậu ta? Không đúng, Lâm Dã từng nhìn thấy bằng lái xe của Chu Thừa Nghiêu, sinh nhật cậu ta là tháng hai năm 1989.
Tại sao Chu Thừa Nghiêu lại muốn dùng sinh nhật mình làm mật khẩu máy tính?

Lâm Dã mở game nhập tài khoản mật khẩu, lời mời lập đội của Chu Thừa Nghiêu lại tới, Lâm Dã đồng ý, mở mic đội thì nghe Thiên Minh nói, “Nghiêu ca, cậu cho người khác dùng máy tính của cậu?”
“Lăn.” Chu Thừa Nghiêu lời ít ý nhiều, nhanh chóng hạ giọng, “Có bàn phím dự phòng dưới bàn.”
“Tôi mang theo bàn phím.” Lâm Dã đổi sang tai nghe của mình, anh cũng nghe thấy lời Thiên Minh vừa nói, nói, “Máy tính của cậu không tiện dùng — “
“Tiện dùng, online.” Chu Thừa Nghiêu nói, “Đánh một trận đi ngủ đi.”
Một câu cuối cùng, là mệnh lệnh ôn nhu của Chu Thừa Nghiêu.
Tai Lâm Dã chợt đỏ, nhịp tim tăng nhanh nửa ngày mới ổn định, “A, cảm ơn.”
Vào trận, Lâm Dã coi số liệu phát hiện máy tính Chu Thừa Nghiêu cấu hình rất mạnh, chạy mượt không thể tưởng tượng nổi. Hai năm gần đây Lâm Dã đều chơi bằng máy tính tàn hở cái là đứng máy, đột nhiên dùng máy mượt như vậy làm anh có cảm giác thoải mái không sao kìm chế được.
“Định lúc nào phẫu thuật?”
Lúc định nhảy dù âm thanh Chu Thừa Nghiêu từ trong tai nghe truyền tới, Lâm Dã mím môi, chần chờ mấy giây.
Chu Thừa Nghiêu nói, “Không có ai ở gần tôi, tôi cũng không livestream.”
“Ngày mai kiểm tra lại, rồi chờ bác sĩ sắp xếp.” Lâm Dã nghĩ nghĩ, nói, “Cảm ơn.”

Chu Thừa Nghiêu không nói gì thêm, đem điểm nhảy đến khu quân sự ở xa, trận này đi đường thuyền tới khu quân sự thật sự rất ít người. Lâm Dã đáp xuống đất, Chu Thừa Nghiêu liền lái xe máy tới, giọng nói lạnh trầm nói, “Lên xe.”
Lâm Dã lên xe, xe gắn máy lao vùn vụt chạy về khu quân sự.
Lâm Dã nhìn chằm chằm máy tính hình mình ôm eo, động động bả vai nghiêng người qua dựa vào một bên ghế cho dễ chịu chút, cơn nghiện thuốc dâng lên. Anh sờ cằm, đây là chỗ Chu Thừa Nghiêu, hút thuốc ở đây không thích hợp.
Nghĩ cho tay Lâm Dã, Chu Thừa Nghiêu vẫn luôn đi vòng qua tiếng súng. Vòng bo thứ ba khép tới giữa Los Leones, chỗ của bọn họ muốn qua đó phải đánh xuyên qua sòng bạc.

“Anh đi theo sau tôi, đừng xông lên.”
“Ừm.” Lâm Dã lại ngồi thẳng, vuốt vuốt cổ tay.
“Tôi không tham gia thi đấu của streamer.” Chu Thừa Nghiêu nói.
Vừa đúng lúc Lâm Dã cũng không định tham gia.
“Bên Lý Dương trên cơ bản đã lạnh, anh đừng qua lại với bọn họ.” Chu Thừa Nghiêu dừng xe ven đường, hắn xuống xe bắn hai người trên xe UAZ đang chạy nhanh rơi xuống.
Lâm Dã theo sát phía sau bắn chết hai người đó, “Hai đoàn xe.”
Đang nói chuyện, Chu Thừa Nghiêu lại bắn rớt một chiếc xe máy, Lâm Dã nhanh chóng lại chỗ Chu Thừa Nghiêu đứng, che lưng Chu Thừa Nghiêu. Nơi xa có người bắn lén, một phát bắn nổ giáp ba của Chu Thừa Nghiêu, Lâm Dã quay lại kéo súng trường một phát liền bắn chết người tầng ba phía sau.
Anh li3m khóe miệng, “Ba đội, sau khu nhà còn một đội, tôi đỡ đằng sau.”
Chiếc xe thứ ba dừng ở sườn đồi ven đường, Chu Thừa Nghiêu lui về phía sau lóe lên một cái, rút bom ném. Lâm Dã quăng khói đến trước mặt Chu Thừa Nghiêu, thời gian khói tản ra bằng với thời gian bom nổ. Chu Thừa Nghiêu lách mình lao ra, một cây 16A4 để chế độ bắn đơn giết ba người sau sườn dốc.
Lâm Dã cười kẽ, “Khốc!”
Anh chịu đựng cổ tay đau, dựng súng nhắm chuẩn bấm máy, một phát đánh rớt đầu người thò đầu ra khỏi nóc phòng, lại là đánh bại. Tay Lâm Dã đột nhiên đau, anh lắc tay một cái, bắn vào khoảng không.
Chu Thừa Nghiêu giết năm người, còn lại ba người, bây giờ bọc tới. Lâm Dã đổi súng cưỡng ép chuyển hướng, bắn ngã một người, nhanh chóng ngã trên đường. Chu Thừa Nghiêu bắn một viên đạn qua, đối diện đổ một người, Chu Thừa Nghiêu chỉ còn một tia máu. Người cuối cùng bên kia xách súng muốn bắn Lâm Dã. Trong nháy mắt, Chu Thừa Nghiêu không có nón không có giáp tàn huyết xông lên đường cái đổi súng gi ết chết đối phương.

Lâm Dã nghe được tiếng la kích động ở đầu kia, hình như là Thiên Minh, “Tôi thao! Một màn trâu bò này!”
Chu Thừa Nghiêu ném khói qua cứu Lâm Dã, giọng nói vẫn tỉnh táo lạnh nhạt như cũ, “Không cần quản người khu nhà, ném khói rời đi.”
Một màn thao tác kinh tâm động phách vừa rồi, có thể nói là rất kinh diễm. Đây mới là Chu Thừa Nghiêu, bắn tỉa mạnh nhất. Lúc nãy tốc độ tay đạt tới bao nhiêu nhỉ? Trước đó Lâm Dã còn muốn nói kỹ thuật của Chu Thừa Nghiêu chính là thời kỳ đỉnh cao của mình, bây giờ xem ra, trước đó Chu Thừa Nghiêu chơi với mình còn nương tay, thời đỉnh cao của Lâm Dã cũng không kịp Chu Thừa Nghiêu.
Hai người cực kỳ ăn ý quăng khói lái xe rời đi, thẳng đến trong bo.
“Đau tay?” Tiến vào khu nhà, Chu Thừa Nghiêu đột nhiên hỏi.
Lâm Dã giật mình thất thần chút mới phản ứng được là hỏi mình, “Vẫn ổn.”
“Đánh xong trận này thì đi nghỉ.” Giọng điệu Chu Thừa Nghiêu trầm xuống, phần nhiều ra lệnh.
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Lúc này súng Lâm Dã cướp cò, Chu Thừa Nghiêu đã nhìn ra. Hắn rất hiểu rõ Lâm Dã, bình thường Lâm Dã thao tác sẽ không xuất hiện sai lầm như vậy.
Chu Thừa Nghiêu cầm bình giữ nhiệt trên bàn uống một ngụm, đi đến cửa sổ canh, “Đau dữ không?”
“À… Cũng không đau lắm, vẫn ổn.”
Chu Thừa Nghiêu tâm phiền ý loạn, ngón tay thon dài vượt qua con chuột gõ xuống bàn, không biết Lâm Dã sẽ đau thế nào, hắn cũng không ở bên. Lâm Dã anh ấy, cái gì cũng có thể nhịn.
“Nghiêu ca cậu sững sờ gì vậy?” Thiên Minh rống một tiếng, Chu Thừa Nghiêu ngẩng đầu thì thấy mình bị nổ đầu ngã xuống, người ở tầng ba đối diện.
Một quả bom ném tới, Chu Thừa Nghiêu nói, “Mặc kệ tôi, anh đi đi.”
Đang nói chuyện, Lâm Dã nhảy xuống từ cửa sổ sau, màn hình Chu Thừa Nghiêu liền tối xuống.
Thiên Minh xoẹt cười ra tiếng, lập tức ôm bụng cười ngã trên đất, “Nghiêu ca, không ai quan tâm cậu!”

Chu Thừa Nghiêu: “…”
Một phút sau, Thiên Minh từ dưới đất bò dậy, nhìn về phía màn hình Chu Thừa Nghiêu. Lâm Dã sờ tầng ba đối diện, Thiên Minh nhịn không được mở miệng, “K thần, đội đủ người, anh cẩn thận một chút.”
Lâm Dã không trả lời, Chu Thừa Nghiêu gõ bàn, cầm bình giữ nhiệt lên uống hớp nước.
Lâm Dã xông vào nhà, một chọi bốn, trước tiên anh ném bom choáng, xông vào bắn ngã hai người. Hai tay khó địch bốn tay, Lâm Dã sau một phút thì ngã chết.
“K thần đang làm gì?” Thiên Minh trợn mắt hốc mồm, “Đây là thao tác gì vậy? Tự sát sao?”
Màn hình đang tối xuống oanh một tiếng nổ tung, Lâm Dã ném một quả bom. Phòng quá nhỏ, mang đi hết bốn người.
“Thao! Hung ác!” Thiên Minh khép miệng lại, “Xuất sắc! Cái này mẹ nó cũng quá xuất sắc!”
Chu Thừa Nghiêu để bình nước lên bàn, lạnh nhạt nói, “Thao tác cơ bản.”
Giọng nói khàn khàn do khói thuốc của Lâm Dã truyền tới, “Báo thù cho cậu.”
Trước kia Lâm Dã còn là giọng thiếu niên, cực kì hay, có một đoạn thời gian Chu Thừa Nghiêu bị mất ngủ trầm trọng, phương án trị liệu chính là đem âm thanh Lâm Dã làm thành một bài, tối nghe ngủ.
Mang cảm giác con mẹ nó đặc biệt.
Bây giờ Lâm Dã hút thuốc lá, giọng nói có chút ách, mang hương vị khác.
“Muốn ngủ à?”
“Ừm, dọn đồ lên lầu.”
Chu Thừa Nghiêu nở nụ cười với một giọng trầm, đứng dậy mò áo khoác đồng phục đội, cầm điện thoại lên mở ra chân dài đi ra ngoài, “Tôi gọi điện thoại, mười phút sau trở về tiếp tục huấn luyện.”
Thiên Minh há to miệng, quay người một cước đá vào Hầu Tử trên ghế, “Lão Hầu, lão đại không phải thật sự yêu đương với Hawk đó chứ? Vậy mà nấu cháo điện thoại! Kinh dị!”
Hầu Tử tháo một bên tai nghe xuống, vẻ mặt mê mang, “Cái gì?”
“Trước kia lão đại nói gọi điện thoại vượt quá năm phút là ngu xuẩn.”
“Thì sao?”
“Bây giờ muốn đi gọi điện thoại mười phút.”

Hầu Tử suy tư một hồi, chân thành nói, “Cậu nói lão đại là ngu xuẩn?”
Thiên Minh: “…”
Hầu Tử nói, “Sao cậu lại có thể mắng sau lưng lão đại?”
Thiên Minh: “…”
“Gần đây súng của cậu nhẹ tới mẹ cũng không nhận ra, không luyện bắn súng ở chỗ này kêu cái bíp gì?”
Thiên Minh: “…”
Tự Kình tháo tai nghe, ngáp một cái mặc áo khoác vào, giống như vô tình hỏi, “Người vừa cùng lão đại tổ đội là Hawk?”
“Đúng vậy đó.” Thiên Minh nhún vai, ngồi lại vị trí của mình, nói, “Luyện súng, mẹ nó! Bố mày đè chết mày!”
“Đã ký KG rồi?”
Hầu Tử đeo tai nghe lên đầu, gật đầu, “Nghe A Kiệt nói ký, nhưng mà K thần — “
“Sẽ thế ai trong ba người chúng ta?” Tự Kình đánh gãy lời Hầu Tử, trực tiếp đặt câu hỏi, ngữ khí sắc bén.
Hầu Tử đột nhiên ngẩng đầu, tháo tai nghe xuống, vẻ mặt mê mang, “Hả?”
Hầu Tử đối với vấn đề này cũng không có nhận thức gì, đổi ai? Tại sao muốn đổi? Ký với Hawk có liên quan gì tới bọn họ chứ? Không có mà, vậy tiếp tục huấn luyện thi đấu livestream.
Tự Kình đeo tai nghe lại, ý vị thâm trường cười nhạo một tiếng, nói, “Thiên Minh, luyện bắn súng cho tốt đi, giới eSport rất tàn khốc, không chừng có ngày cậu bị đập tới trên bờ cát.”
Bên ngoài đang đổ mưa, rơi tí tách tí tách trên mặt đất, gột rửa cây cối đặc biệt sạch sẽ. Chu Thừa Nghiêu tựa vào lan can, cầm điện thoại hài lòng nghe được giọng nói êm tai của Lâm Dã.
Chu Thừa Nghiêu có loại cảm giác thỏa mãn như cắn thuốc, một tay hắn đút túi, đồng phục đen trắng của đôi phác họa ra eo thon chân dài của hắn, mũi chân chà xát mặt đất một chút. Hầu kết Chu Thừa Nghiêu nhấp nhô, lòng bàn tay lau qua đồng hồ trên cổ tay.
“Lên lầu chưa?”
“Trong tháng máy.” Lâm Dã kẹp bàn phím với con chuột, ấn tầng bốn, sau đó nhìn thấy tiêu ngữ ở trong góc thang máy: Trong túc xá không cho phép dùng máy tính.
Lâm Dã cuối đầu nhìn bàn phím trên tay, trong tai là tiếng nói thấp thuần của Chu Thừa Nghiêu, đặc biệt gợi cảm, nội dung càng gợi cảm, quả thực có chút tao, “Phẫu thuật của cậu sắp xếp vào lúc nào? Có thể đến Berlin xem thi đấu trước khi phẫu thuật không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận