Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá

Chương 30: 30: Người Chúng Ta Tìm Chính Là Đệ Tử Nguyệt Thanh Tông



Nhìn thấy Diệp Kiều nói quá chân thành, gà tây nghe xong, nghĩ nghĩ gì đó rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý tên KFC.
Nó phải làm một con gà khí phách!
À không, nó không phải là gà!
Đội ngũ ba người, giữa chừng tăng thêm một con yêu thú.

KFC bé xíu, nhảy lên vai Diệp Kiều.

Lông tơ đỏ rực, mềm mại.

Nó rụt đầu làm tổ trên vai Diệp Kiều, trông rất ngoan ngoãn.
“Tiểu sư muội, muội biết quặng tinh thạch lửa ở đâu thật à?” Trên đường đi, Mộc Trọng Hi vừa trêu đùa với KFC, vừa hỏi Diệp Kiều.
Diệp Kiều gật đầu.

Nàng nhìn động tác chậm chạp của hai người rồi quả quyết lôi Đoạn Hoành Đao lên huyền kiếm: “Tốc độ hai người thế này, lúc đến nơi chỉ còn mỗi cái nịt.

Đi nhanh!”
Nàng vừa thúc giục vừa sử dụng Đạp Thanh Phong tăng tốc chạy về phía mỏ quặng.
Đại bí cảnh mở cổng sớm hơn mấy tháng, xác suất nữ chính tìm được Thú Tầm Bảo sớm hơn cốt truyện rất lớn.

Nhỡ như quặng bị người ta đào sạch trước, lúc đó nàng chỉ có nước khóc tiếng mán.
Thời tiết trong đại bí cảnh rất bất ổn, giây trước còn nắng chang chang, giây sau đã đổ mưa xối xả.

Mưa ở đây còn không phải mưa bình thường, nó có tính ăn mòn tựa axit.

Nếu bị dính mưa, da thịt sẽ nóng rát và đau âm ỉ.
Đoạn Hoành Đao nghĩ ngợi gì đó: “Tôi có pháp khí phòng ngự, nhưng mà cần tiêu hao một ít linh lực, mọi người có muốn dùng không?”
Linh khí tiêu hao linh lực à…
Diệp Kiều tính toán lộ trình, sau đó quyết đoán từ chối.
Chẳng may lúc cạn sạch linh lực lại gặp phải kẻ thù thì sao?
Mộc Trọng Hi cũng từ chối.

Trước kia, hắn có thể trăm phần trăm khẳng định mình đi ra ngoài rèn luyện sẽ không gặp phải kẻ thù.

Nhưng từ khi cùng lăn lộn giang hồ với tiểu sư muội, không có khi nào muội ấy không kéo thêm chỉ số thù hận.

Đại tông môn có năm cái, nàng ấy đắc tội hai cái.

Tuyệt!
“Thế làm sao bây giờ?” Đoạn Hoành Đao sờ cánh tay bị bỏng rát vì dính mưa.

Sau đó hắn thấy Diệp Kiều chậm rãi đưa tay vào túi không gian, lấy ra hai cái nồi to.
Khoan…
Nồi to?
“Đây là cái gì?” Đoạn Hoành Đao ngớ người.
“Thì là nồi.” Diệp Kiều lời ít ý nhiều: “Đội lên! Bình thường luyện đan hay dùng nên cầm theo.”
Đoạn Hoành Đao sốc: “Dùng nồi để luyện đan?”

Diệp Kiều: “Không có tiền, thông cảm chút đi.”
Đoạn Hoành Đao: “À, ờ.”
Hắn nhịn không được tự hỏi, Minh Huyền phát triển theo hướng biến thái, giờ đến Tiết Dư cũng đi theo con đường không tầm thường, bắt đầu luyện đan bằng nồi? Trường Minh Tông mấy người có ổn không vậy? Tinh thần vẫn bình thường chứ hả?
Diệp Kiều không nói ai dùng nồi để luyện đan, mà ở Trường Minh Tông người ta chỉ biết một đan tu là Tiết Dư.

Đoạn Hoành Đao lại tiếp tục hiểu nhầm sâu sắc.
Đoạn Hoành Đao đội nồi che mưa.

Hắn phát hiện cái này dùng cũng ổn áp phết, ít nhất không cần tiêu hao khí linh.

Tuy rằng đội vào nhìn cả ba có vẻ tâm thần bất ổn nhưng không sao, ở đây chẳng có người khác.
Hơn nữa, Diệp Kiều có rất nhiều đồ vật độc lạ, khó đỡ.

Điều này khiến hắn thành khẩn cầu xin: “Hi vọng đại hội tông môn, lỡ như chúng ta gặp nhau, hi vọng cô nương tay với Thành Phong Tông.”
Diệp Kiều vẫn nhìn thẳng về phía trước, giọng nói vô tội: “Tôi chỉ là một Trúc Cơ nho nhỏ, có thể uy hiếp gì được đến các anh lớn Kim Đan chứ?”
Đoạn Hoành Đao lẩm bẩm: “Khó nói lắm.”
Trường Minh Tông vẫn luôn không được mọi người xem trọng.

Hai vị trí thứ nhất và thứ hai không phải của Vấn Kiếm Tông thì là Thành Phong Tông.

Ngay cả Nguyệt Thanh Tông và Bích Thủy Tông cũng có khả năng trở thành đối thủ của họ.

Chỉ có Trường Minh Tông là không ai nghĩ rằng sẽ thoát khỏi vị trí chót bảng.
Thật ra thì hắn không quá để tâm đến cái tông môn luôn bền vững ở vị trí chót bảng này.

Nhưng mà tiểu sư muội vừa nhập môn của bọn họ…!chiêu trò quá nhiều.
Quả thực là khiến người ta khó đỡ!
Sau khi cơn mưa axit tạnh dần, phía trước xuất hiện một con mãng xà.

Đoạn Hoành Đao tự cắn lưỡi, sau đó phát hiện đây chỉ là ảo giác.
Trong bí cảnh hay xuất hiện các loại ảo giác thế này.

Nếu tâm trí tu sĩ không vững, rất dễ lạc mất bản ngã.
Diệp Kiều cũng nhận ra, ngoại trừ mình, hai người khác đều bị mê choáng, đứng yên bất động.
Nàng lục lọi trong túi không gian hồi lâu, sau đó lấy ra một lọ bình sứ.
Mùi hương thanh mát từ miệng bình tỏa ra, khiến người ta thanh tỉnh tinh thần.

Đoạn Hoành Đao dụi mắt, tỉnh lại từ ảo giác: “Đan Thanh Tâm.”
Nàng gật đầu, chia thuốc cho hai người.
Đoạn Hoành Đao chớp mắt: “Sao cô có nhiều đan dược thế?”
Diệp Kiều nói ngắn gọn: “Tam sư huynh cho.”
Tiết Dư luyện đan xong thì đưa cho nàng một đống.

Hiện tại đan gì nàng cũng thiếu, chỉ không thiếu đan Thanh Tâm.
Loại đan này có thể giúp người ta tránh khỏi việc lâm vào ảo cảnh.


Quả là thần dược người người cần chuẩn bị trước khi đi ra ngoài rèn luyện.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của Diệp Kiều, ba người nhanh chóng tìm được quặng tinh thạch lửa được nhắc đến trong cốt truyện.
So với lượng tinh thạch lửa trong hộp của Đoạn Hoành Đao, tinh thạch nơi này nhiều đến mức sáng chói nóng rực.

Chúng không ngừng hấp thu lượng nhiệt cuồn cuộn xung quanh.

Tinh thạch được khảm đỏ rực trên vách, số lượng lên tới cả trăm.

KFC đang đậu trên vai nàng ngửi được mùi, lập tức hăng hái vẫy cánh nhào về phía tinh thạch.
Con báo đốm canh giữ quặng đang ngủ say chợt mở mắt.

Nó nhận ra có người đang lại gần.

Theo bản năng, nó nhe răng chuẩn bị vồ ra dạy cho mấy vị khách không mời kia một bài học.

Đột nhiên, nó phát hiện một con chim non toàn thân phủ lông tơ đỏ đang dùng cánh ôm tinh thạch, mỏ gặp từng miếng một.
Báo đốm gầm gừ muốn vồ tới nuốt chửng con mồi.
Đột nhiên KFC nghiêng đầu, liếc nó một cái.
Chỉ với một cái liếc mắt, báo đốm đã không chịu nổi uy áp mà nằm phủ phục lên mặt đất.

Cơ thể to lớn run rẩy.

Nó không dám hó hé gì, mặc kệ mấy tên nhân loại đào rỗng mỏ quặng.
Ba người nào đó hoàn toàn không hay biết gì, đang vui vẻ đào tinh thạch lửa.
Đã có mấy lần kinh nghiệm, lần này Mộc Trọng Hi không ngại ngùng mà lập tức nhào đến đào tinh thạch.

Cả ba nhanh chóng đào sạch tinh thạch, không hề có ý định chừa lại cho người đến sau.
Sau vài ngày chơi chung với Diệp Kiều, Mộc Trọng Hi đã đúc kết được kinh nghiệm.

Thiện lương không mài ra cơm, làm người phải không biết xấu hổ thì mới sống thoải mái.
Cuối cùng, KFC nuốt một phần ba lượng tinh thạch cho mỏ quặng.

Số còn lại mọi người chia đều.
Theo lý thuyết, ở gần những nơi có mỏ quặng thế này phải có yêu thú trấn giữ.

Nhưng không biết tại sao, từ lúc vào đây đến giờ chẳng thấy xuất hiện con nào.

Cả quá trình thuận lợi suôn sẻ đến mức không tưởng tưởng được.
Diệp Kiều vừa nhìn linh thú của mình bằng ánh mắt phức tạp, vừa đút tinh thạch cho nó ăn.
“Hình như nó ăn hơi nhiều?”
Mộc Trọng Hi chẳng để tâm lắm: “Ăn được ngủ được là tiên.”
Diệp Kiều ngẫm lại.
Cũng đúng.
Nhưng mà…!nhìn nó ăn vui vẻ thế này, nàng thấy đau trong tim nhiều chút.


Con hàng này ai mà nuôi cho nổi?
Nàng vừa đi vừa đút linh thạch cho KFC.

Vừa ra khỏi mỏ quặng không lâu, cả ba đã bị một nhóm người theo sau.
Trong bí cảnh có rất nhiều tán tu bị nhốt lại, việc có tu sĩ xuất hiện ở đây cũng không có gì ngạc nhiên.

Khi nhận thấy bọn họ chỉ có cảnh giới Trúc Cơ, Diệp Kiều mặc kệ bọn họ.
Nào ngờ đám người theo dõi bọn họ lại chủ động nhảy ra, hơn nữa còn mạnh miệng chất vấn.
“Là bọn mi lấy tinh thạch của ta?” Thái độ của hắn chắc nịch.

Hiển nhiên là đã theo dõi bọn họ suốt cả quá trình.
Phía sau hắn còn có vài người nữa.

Dựa vào tu vi có thể chắc chắn đây đều là tán tu.
“Tinh thạch của mi? Có khắc tên mi à?” Diệp Kiều cười cong mắt, dáng vẻ thong dong.
“Bọn ta là người phát hiện chỗ đó đầu tiên.” Hắn giận dữ: “Bọn mi thật là khinh người quá đáng!”
Bởi vì con báo đốm kia tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Kim Đan nên hắn không dám đánh bừa, vội trở về gọi thêm người.

Nào ngờ, khi quay lại, mỏ quặng còn mỗi cái nịt.
Nhìn thấy thái độ không đếm xỉa của Diệp Kiều, lòng hắn càng nổi lửa.

Hắn vung tay đánh tới định dạy cho nàng một bài học.
Diệp Kiều thuận thế cúi người tránh né, sau đó bắt lấy tay hắn, trở tay quật hắn ngã xuống đất.

Nàng cười nhếch mép: “Gì cơ? Mi nói gì? Ta nghe không rõ.”
Đùa à? Cảnh giới ngang nhau, nếu nàng còn đánh thua thì không phải sẽ hổ thẹn với lớp huấn luyện vô tình của trưởng lão Đoạn Dự sao?
Đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Diệp Kiều, người đàn ông bị nàng quật ngã sửng sốt hồi lâu.
Đến khi cơn đau trên người truyền đến, hắn mới ý thức được mình bị một phù tu yếu ớt đánh ngã lăn ra đất.
Nà ní? Không phải phù tu dở cận chiến nhất sao?
Diệp Kiều không cho hắn cơ hội thở dốc, nàng đạp hắn văng trở về.

Nàng nhếch miệng, kiêu ngạo lên tiếng: “Ta chính là đệ tử chân truyền của Nguyệt Thanh Tông, nếu bọn mi không phục thì cứ tìm đại sư huynh bọn ta nói chuyện phải trái.”
Đệ tử chân truyền?
Chẳng lẽ…
“Nàng ta là đệ tử mới nhập môn của Nguyệt Thanh Tông -Vân Thước?”
Diệp Kiều suýt nữa là cười thành tiếng.
Không còn cách nào khác.

Nàng vốn muốn gắp lửa bỏ tay Tống Hàn Thanh nhưng mà trùng hợp là trong các đệ tử chân truyền của Nguyệt Thanh Tông có một vị tiểu sư muội.

Thế nên nàng đành thuận nước đẩy thuyền.
Tên đàn ông kia cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng.

Hắn căm phẫn trong lòng, lên án mạnh mẽ: “Ta biết ngay mà, Nguyệt Thanh Tông là đám không biết xấu hổ.”
“To gan!” Diệp Kiều làm bộ nhíu mày, dáng vẻ như bị chọc giận: “Mi dám sỉ nhục tông môn của bọn ta?”
Nói rồi nàng ném hai lá bùa trận pháp ra.
Bùa Giam Cầm không có lực sát thương gì, cao lắm là giam cầm bọn họ được vài phút.
Nhưng sau khi nhìn thấy động tác ném bùa của nàng, các tán tu phía dưới lập tức nhốn nháo.
“Hay lắm, quả nhiên là đệ tử của Nguyệt Thanh Tông!”
“Ngoại trừ bọn họ, còn có ai đê tiện thế này?! Ta nhận ra, đây rõ ràng là bùa của Nguyệt Thanh Tông.”
Bùa của Nguyệt Thanh Tông có độ nhận biết rất cao.

Bùa trận pháp về cơ bản đều xuất phát từ thủ pháp của Nguyệt Thanh Tông.


Sau khi trận pháp hình thành sẽ có hoa văn đặc biệt được thiếp vàng.

Tán tu nào có kiến thức về bùa chú vừa nhìn sẽ nhận ra ngay.
Điều này hoàn toàn chứng thực thân phận đệ tử chân truyền Nguyệt Thanh Tông của nàng ta.
Dưới danh nghĩa Vân Thước, Diệp Kiều không sợ gì cả, ung dung bỏ đi.
Suốt cả quá trình Đoạn Hoành Đao chỉ biết vừa đi theo Diệp Kiều vừa khen trâu bò.
Gặp chuyện không sợ, giá họa kẻ thù.
Suốt cả hành trình, Diệp Kiều xem như đã khai sáng cho Đoạn Hoành Đao.

“Nghe đồn trong bí cảnh có người phát hiện quặng tinh thạch lửa.”
“Đâu?” Loại thiên linh địa bảo này chỉ có thể ngộ, không thể cầu.

Ở khu đấu giá, một viên cũng có giá trên trời.

Nháy mắt, tu sĩ trong bí cảnh sôi sục tinh thần.
“Hình như là người của Nguyệt Thanh Tông lấy được.”
Nhất thời, đám tu sĩ đang hừng hừng khí thế bị tạt một gáo nước lạnh.
Đại tông môn?
Bọn họ tranh đoạt tài nguyên cùng đại tông môn không phải là tìm chết sao?
Có người kích động nói: “Đừng sợ, cho dù là Nguyệt Thanh Tông thì đã sao? Đừng quên bọn họ chỉ là đám phù tu.

Chúng ta nhiều người như vậy còn sợ một đám phù tu? Cứ đi cướp, cướp được thì chúng ta chia đều.”
Tức khắc, tất cả mọi người đều bị thuyết phục.
Đại tông môn thì làm sao? Ra khỏi bí cảnh, đâu ai nhận ra ai.
Ở diễn biến phía bên kia.
Tống Hàn Thanh vừa thoát khỏi đám đệ tử của Huyền Vân Tông, nhịn không được mà thóa mạ: “Đám chó điên khó chơi.”
“Đúng vậy.” Đệ tử phía sau liên tục gật đầu tán thành: “Nếu không phải đại sư huynh có nhiều mưu mô, chúng ta không thể thoát nhanh như vậy được.”
“Con nhóc Diệp Kiều kia bị sao ấy! Chúng ta có đắc tội gì nó đâu!”
Nói đến Diệp Kiều, Tống Hàn Thanh từng nghe phong phanh cô gái này trước kia từng là đệ tử nội môn của Nguyệt Thanh Tông.

Sau đó, không biết bị cái gì kích thích, cả đêm rời núi bỏ tông môn.
Người ở Nguyệt Thanh Tông không có thái độ đồng nhất đối với việc nàng ta rời đi.

Tống Hàn Thanh vẫn luôn cho rằng Diệp Kiều rời Nguyệt Thanh Tông là vì Trường Minh Tông đã đưa nàng ta cành ô liu, hứa hẹn sẽ cho nàng ta thân phận đệ tử chân truyền.
Thế nên nàng ta mới vong ân phụ nghĩa, phủ nhận ơn dưỡng dục của sư phụ, lựa chọn phản bội tông môn.
Nếu không phải khả năng này thì Tống Hàn Thanh không nghĩ ra khả năng nào khác.

Nếu không phải có sự lựa chọn tốt hơn, tại sao đang êm đẹp Diệp Kiều lại lựa chọn rời tông môn xuống núi?
Tống Hàn Thanh lạnh lùng nói: “Một kẻ ăn cháo đá bát mà thôi.

Sau này nếu gặp lại, ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta.”
Vừa dứt lời, một đám tán tu từ đâu nhảy ra chặn đầu rồi vây kín bọn họ.
“Bọn mi là người của Nguyệt Thanh Tông?”
Kịch bản quen thuộc khiến Tống Hàn Thanh còn chưa kịp nghĩ ngợi sâu xa.

Hắn nâng cằm, giọng điệu không kiên nhẫn: “Đúng thì sao?”
Tốt xấu gì thì Huyền Vân Tông cũng có chút danh tiếng ở giới tu chân.

Còn đám tán tu này? Lấy gan ở đâu mà dám khiêu khích bọn họ?
“Vậy thì đúng rồi.” Mắt đám tán tu sáng rực lên tựa như đàn sói đói nhìn thấy con mồi: “Người chúng ta đang tìm chính là đệ tử của Nguyệt Thanh Tông!”
Tống Hàn Thanh: “?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận