Có lẽ bọn họ không hiểu được cái hay của bản nhạc nhưng vẫn có thể đánh giá liệu một bản nhạc có thể lay động lòng người hay không.
Bất kể đàn ông, phụ nữ, người già hay trẻ em, trong bản nhạc du dương này, họ dường như nhìn thấy một chiếc thuyền nhẹ trôi trên mặt hồ, tia nắng mặt trời chiếu xuống khiến mặt nước trở nên lung linh lấp lánh, lá thu rơi lả tả như điểm nhấn cho bức tranh thu này.
Đây là một bản nhạc tràn ngập tình yêu, cũng là bản nhạc mà Giang Chí Thành thích nhất.
Trong mắt Tiêu Diệc Tuyết đứng bên cạnh tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Càng hiểu về dương cầm càng có thể nghe ra được chất lượng của bản nhạc.
Trong suốt sự nghiệp học dương cầm của cô, cho dù thầy của cô, người đã từng đạt giải quán quân trong cuộc thi dương cầm cả nước cũng không đàn hay bằng Giang Chí Thành.
Không phải là kỹ năng kém cỏi mà là không có ai có thể có được cơ hội sống một cuộc đời mới như Giang Chí Thành.
Khi hẳn đàn ở trước bia mộ, cảm giác của hắn là tràn ngập nỗi nhớ nhung.
Bây giờ hẳn đàn ở trước mặt người vợ vẫn đang còn sống của mình, ngoại trừ nhớ nhung chính là tràn ngập hy vọng.
Từng giai điệu không hề được cố tình kéo dài mà lại khiến người ta cảm thấy du dương, không ngừng du dương, không
ngừng trầm lẳng.
Đây là tấm lòng của Giang Chí Thành, hắn muỗn được ở bên cạnh vợ mình mãi mãi.
Mà người ở trên bàn ăn đã ngây người.
Lăng Học Lâm và Đàm Tuấn Đạt hoàn toàn ngạc nhiên trước kỹ năng diễn tấu cao siêu của Giang Chí Thành, bọn họ không ngờ tới người đàn ông này lại hiểu biết về chơi đàn như vậy.
Mà Chung Tĩnh Di thì há hốc miệng, đầu óc trống rỗng.
Cô biết khúc nhạc này rất êm ai, cũng là khúc nhạc cô thường xuyên nghe nhưng bình thường nghe đều cảm thấy
buồn bã, nhưng vậy giờ nghe lại thấy hạnh phúc.
Đầu là một bản nhạc nhưng người diễn tấu khác nhau thì cũng sẽ đem tới cảm giác khác nhau.
Điều quan trọng nhất chính là tại sao người đó lại là Giang Chí Thành?
Sao hăn lại biết đánh đàn?
Từ khoảng cách 10m, Chung Tĩnh Di có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường nét trên mặt Giang Chí Thành.
Hắn thoải mái như thế, phóng khoáng như vậy, nụ cười trên mặt như có thể làm tan chảy trái tim mọi người.
Lúc này Chung Tĩnh Di có hơi ngây người…
Ngón tay linh hoạt giống như tỉnh linh nhảy múa trên phím đàn.
Nụ cười trên mặt Giang Chí Thành càng lúc càng sâu.
Niềm hy vọng về cuộc sống khiến lòng hắn tràn ngập tự tin, tương lai tốt đẹp cũng khiến hẳn cực kỳ tin tưởng.
Âm thanh trong vắt vang lên hồi lâu, bàn tay nâng lên của Giang Chí Thành vẫn chưa thả xuống.
Một khúc nhạc, khiến hắn cũng đắm chìm trong đó, nếu như có bậc thầy về dương cầm ở đây chắc chắn sẽ nhận ra, tâm cảnh của hẳn đã đột phá cùng với cầm nghệ rồi.
“Bộp bộp…
Một tiếng động vang lên, Chung Tĩnh Di quay đầu nhìn thấy một người đàn ông xa lạ ngồi cách mình hai bàn đang vỗ tay.
Ngay sau đó là tiếng vỗ tay thứ hai xuất phát từ một người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy màu xanh.
Sau đó là tiếng thứ ba, thứ tư…
Tiếng vỗ tay từ ít đến nhiều, từ chậm đến nhanh, từ nhẹ đến nặng.
Cuối cùng, toàn bộ nhà hàng biến thành một biển vỗ tay, tiếng võ tay này cứ như cơn sóng lớn khiến Chung Tĩnh Di cảm thấy choáng váng.
Có người nói: “Xin hãy đàn thêm một bài nữa!”
Người nói câu này không phải một người, bọn họ như muốn nơi đây thành buổi hòa nhạc dương cầm.
Giang Chí Thành đứng dậy, hơi khom lưng với đám đông đang vỗ tay, sau đó nói với Tiêu Diệc Tuyết đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình: “Cảm ơn”
Sau đó, hẳn rời khỏi cây dương cầm.
Hành động của hắn khiến nhiều người trong nhà hàng cảm thấy buồn bã mất mát, thậm chí cả Chung Tĩnh Di cũng cảm thấy như vậy.
Chỉ là cô không đủ dũng khí để làm giống như người khác, lớn tiếng bảo hắn đàn thêm một bài.
Cho dù người này là chồng của cô!