Khi cậu ấy nhìn vẻ chết lặng của tôi mặt câu ấy mất dần vẻ nghiêm trọng.
“Okey,” cậu nói, cười toe toét. “ Tất cả là như vậy”
“Jake…” Có vật gì đó nghẹn trong họng tôi. Tôi cố gắng làm cổ họng mình thông suốt. “ chị không thể- ý chị là chị không… chị phải đi.”
Tôi quay đi, nhưng cậu ấy nắm lấy vai tôi kéo tôi lại.
“không, đợi đã. Em biết mà Bella. Nhưng, nghe này, trả lời em điều này được không? Chị có muốn em đi và không bao giờ gặp lại chị nữa? Thực lòng đấy.”
Thật khó để chú ý vào câu hỏi của cậu ấy, tôi phải mất một phút để trả lời. “không, chị không muốn điều đó,” Tôi thừa nhận.
Jacob lại cười toe toét. “ Thấy chưa”
“Nhưng chị không muốn em ở bên chị giống như lý do mà em muốn ở chị,” Tôi phản đối.
“Nói cho em biết chính xác tại sao chị muốn em ở bên chị.”
Tôi suy nghĩ thận trọng. “ Chị nhớ em khi em không ở bên cạnh chị. Khi em hạnh phúc,” Tôi cân nhắc cẩn thận, “ thì chị cũng hạnh phúc. Nhưng chị cũng nói điều tương tự như vậy với Charlie, Jacob, em là người thân của chị. Chị yêu em, but không phải lòng em.”
Cậu gật đầu, điềm tĩnh. “ Nhưng chị muốn em ở bên cạnh chị.”
“Đúng” tôi nói. Cậu ấy vẫn không nản lòng.
“Em sẽ quanh quẩn bên chị”
“Cậu muốn bị phạt hả,” Tôi càu nhàu.
“yep” Ngón tay cậu ấy mơn nhẹ gò má tôi. Tôi đầy tay cậu ta ra.
“Cậu có nghĩ là mình có thể cư xử tử tế hơn không?” Tôi hỏi, phát cáu lên.
“Không, em không làm đâu. Chị phải quyết định Bella. Chị có thể có em như em chình là em-kể cả việc cư xử tệ như vậy- hoặc không gì cả.”
Tôi nhìn chằm chằm vào Jacob, thất vọng. “ Thật hèn hạ, xấu xa”
“Chị cũng vậy mà”
Điều đó làm tôi giật mình, tôi vô tình lùi một bước. cậu ấy đúng. Nếu tôi không ích kỷ, xấu xa và tham lam nữa- tôi nên nói với cậu ấy là tôi không muốn làm bạn và ra bỏ đi. Thật sai khi cố giữ người bạn của tôi khi điều đó khiến cậu ấy đau đớn. Tôi không biết tôi đang làm cái quái gì ở đây, nhưng tôi bất chợt nhận ra rằng điều đó không tốt.
“Em nói đúng,” Tôi thì thầm.
Cậu cười “ Chị được tha thứ, chỉ cần chị cố đừng nổi điên lên với em là được, Vì em mới quyết định rằng mình sẽ không bỏ cuộc đâu.
“Jacob” tôi nhìn thẳng vào cặp mắt đen của cậu, cố gắng cho thấy rằng mình rất nghiêm túc. “ Chị yêu anh ấy, Jacob. Anh ấy là tất cả cuộc đời chị.”
“Chị cũng yêu em” cậu nhắc tôi. Cậu ấy giơ tay lên khi tôi bắt đầu phản đối. “ Không giống như nhau, em biết. Nhưng anh ta không còn là cả cuộc đời của chị nữa, không đâu. Không là tất cả. Có thể anh ta đã từng, nhưng anh ta đã bỏ đi. Và bây giờ anh ta sẽ phải giải quyết những hậu quả của sự lựa chọn đó- là em.”
Tôi lắc đầu. “ em không thể làm như thế.”
Đột nhiên, cậu ấy rất nghiêm túc. Cậu ấy giữ chặt mặt tôi để tôi không thể tránh né cái nhìn xoáy chặt của cậu ấy.
“Cho đến khi tim chị ngừng đập, Bella,” cậu nói. “ em sẽ ở đây, đấu tranh tới cùng. Đừng quên chị có ý kiến riêng của mình.”
“Chị không muốn lựa chọn,” tôi phản đối, và cố thoát ra nhưng không thành công. “ Và chị không thở nổi, Jacob. Thời gian gần hết rồi.”
Mắt cậu ta nheo lại. “ Có rất nhiều lý do để tranh đấu- bây giờ còn nhiều hơn, trong khi em có thể.” Cậu ta thì thầm.
Cậu ta vẫn giữ lấy mặt tôi, ngón tay cậu ta giữ chặt thậm chí còn làm tôi đau. Và tôi nhìn thấy sự quyết tâm trong đôi mắt cậu ấy.
“Kh…” Tôi phản đối nhưng đã quá muộn.
Môi cậu ta hôn tôi cuồng nhiệt ngăn tôi có thể phản đối. cậu ta hôn tôi một cách giận dữ, một tay cậu ta giữ chặt cổ tôi khiến tôi không thể thoát ra được. Tôi chống tay vào ngực cậu ta để đẩy ra bằng tất cả sức mạnh, nhưng dường như cậu ta không chú ý. Môi cậu ta rất mềm mại, mặc dù vẫn giận dữ, môi cậu ta ấm áp nhưng không hề dịu dàng.
Tôi túm vào mặt cậu ta cố đẩy ra, vẫn không thành công. Cậu ta dường như đã chú ý đến phản ứng của tôi. Cậu ta ép tôi phải hé môi và tôi cảm nhận được hơi thở nóng.
Phản xạ tự nhiên tôi buông thõng tay xuống hai bên. Tôi mở to mắt không phản kháng không cảm xúc…đợi cậu ta dừng lại.
Nó đã có tác dụng. Sự tức giận dường như tan biến, và cậu ta lùi lại nhìn tôi. Cậu ta ấn môi mình vào môi tôi lần nữa, lần thứ hai và…lần thứ ba. Tôi bất động như tượng và chờ.
Cuối cùng cậu ta cũng rời mặt tôi ra và đứng lùi lại.
“Cậu xong chưa?” tôi hỏi bằng một giọng vô cảm.
“rồi” cậu ta nói và cười, nhắm mắt lại.
Tôi giơ tay lên, đấm mạnh vào mặt cậu ta bằng tất cả sức lực.
Một tiếng “rắc” vang lên.
“oooo” Tôi thét lên, nhảy dựng lên bởi đau đớn cực độ trong khi tôi giữ chặt tay trước ngực. Tay tôi gẫy rồi, tôi có thể cảm nhận được điều đó.
Jacob nhìn tôi sửng sốt. “Chị không sao chứ?”
“Không, chết tiệt. cậu làm tay tôi gẫy rồi!”
“Bella, chị tự làm gẫy. Đừng nhẩy lên như vậy và để em kiểm tra xem.”
“Đừng đụng vào tôi! Tôi sẽ về nhà ngay bây giờ.”
“Em sẽ đi lấy xe,” cậu ta bình tĩnh nói.
“Không, cảm ơn,” tôi rít lên. “Tốt hơn là tôi đi bộ.” Tôi đi về phía đường lớn. Chỉ còn vài mét nữa là tớt đường ranh giới. Ngay khi tôi rời khỏi cậu ta, Alice có thể nhìn thấy tôi. Cô ấy sẽ bảo ai đó tới đón tôi.
“Để em đưa chị về,” Jacob khăng khăng. Không thể tin được, cậu ta dám vòng tay quàng vai tôi.
Tôi né cậu ta.
“Được thôi!” tôi gầm gừ. “ Đi. Tôi không thể chờ để xem Edward sẽ làm gì với cậu! Tôi hy vọng anh ấy sẽ bẻ cổ cậu, đồ chó hênh hoang, ngu đần, đáng ghê tởm!”
Jacob đảo mắt. cậu ta mở cửa xe giúp tôi vào. Trong khi ngồi vào ghế lái cậu ta còn huýt sáo.
“Nói vậy mà cậu không cảm thấy gì sao?” tôi hỏi, giận giữ, bực mình.
“Chị đùa à? Nếu chị không la hét như thế, em không đoán ra chị cố đấm em. Người em có thể không cứng như đá, nhưng em cũng không mềm mại đâu.”
“Tôi ghét cậu Jacob Black”
“Tốt đấy. Ghét là cảm xúc rất nồng nàn.”
“Tôi sẽ cho cậu biết thế nào là nồng nàn,” tôi rít lên. “ Đồ giết người, đó mới là nồng nàn.”
“Ôi, thôi nào,” cậu ta nói vui vẻ và có vẻ như cậu ta lại huýt sáo. “Cũng tốt hơn là hôn một tảng đá.
“Thậm chí không chút cảm xúc nào.” Tôi nói lạnh lẽo.
Cậu ta bĩu môi. “ Chị chỉ nói vậy thôi.”
“Không.”
Điều đó dường như khiến cậu ta lấn cấn trong giây lát, nhưng sau đó cậu ta vênh mặt lên. “Chị đang điên lên thôi. Em không có kinh nghiệm trong những việc như này, nhưng em nghĩ bản thân em cũng tuyệt đấy chứ.”
“hùm” Tôi lầm bầm.
“Chị sẽ nghĩ về nó tối nay. Khi anh ta nghĩ chị buồn ngủ, chị sẽ nghĩ về sự lựa chọn của mình.”
“Nếu tôi nghĩ về cậu, tôi sẽ gặp ác mộng.”
Cậu ta đi xe chậm như bò trên đường, quay lại để nhìn chằm chằm vào mặt tôi mắt mở to. “ Chỉ nghĩ một chút về các khả năng đó thôi, Bella” cậu ta nài nỉ với một giọng nói nhẹ nhàng, háo hức. “ Chị sẽ không phải biến đổi bất cứ điều gì vì em. Chị biết là Charlie sẽ rất hài lòng nếu chị chọn em. Em có thể bảo vệ chị như tên Ma cà rồng của chị- có thể còn tốt hơn. Và em sẽ mang lại hạnh phúc cho chị, Bella. Em có thể mang lại cho chị nhiều thứ mà anh ta không thể. Em thề rằng anh ta thậm chí không thể hôn chị như vậy- bởi vì anh ta có thể làm chị đau. Em sẽ không bao giờ khiến chị bị thương, không bao giờ, Bella.”
Tôi giữ cánh chặt cánh tay bị thương của mình.
Cậu ta nói. “ Đó không phải lỗi của em. Chị biết điều đó mà.”
“Jacob, Tôi không thể hạnh phúc nếu không có anh ấy.”
“Chị chưa bao giờ thử cả,” cậu phản đối. “Khi anh ta bỏ đi, chị chỉ sống để tìm cách giữ anh ta lại. Chị có thể hạnh phúc nếu chị tiến lên phía trước. Chị có thể hạnh phúc với em.”
“Tôi không muốn hạnh phúc với ai ngoài anh ấy,” Tôi khăng khăng.
“Chị không thể tin tưởng vào anh ta như đối với em. Anh ta đã từng bỏ chị đi một lần, anh ta có thể sẽ lại làm như thế một lần nữa.”
“Không, anh ấy sẽ không bao giờ,” tôi nói. Nỗi đau cũ như doi da quất vào người tôi đau rát. Điều đó khiến tôi muốn làm cậu ta đau đớn. “Cậu cũng đã từng rời bỏ tôi,” Tôi nhắc cậu ta bằng giọng lạnh lùng, khi nghĩ về khoảng thời gian cậu ta trốn tránh tôi, những lời cậu ta nói ở khu rừng cạnh nhà…
“Em chưa bao giờ,” cậu phản đối kịch liệt. “ Họ không cho em nói với chị- sẽ không an toàn cho chị nếu chúng ta ở gần nhau. Nhưng em chưa bao giờ bỏ chị đi, chưa bao giờ! Em luôn quanh quẩn xung quanh nhà chị hằng đêm- như bây giờ. Chỉ để chắc chắn rằng chị ổn.”
Tôi không nói là cậu ta khiến tôi rất khó chịu lúc này.
“Đưa tôi về nhà. Tay tôi đau.”
Cậu ta hiểu và lái xe với tốc độ bình thường và nhìn đường đi.
“Hãy nghĩ về điều đó, Bella”
“Không”. Tôi nói chắc chắn.
“Chị sẽ nghĩ mà, tôi nay. Và em cũng sẽ nghĩ về chị khi chị nghĩ về em.”
“Tôi đã nói rồi, đó là ác mộng.”
Cậu ta cươi toe toét với tôi. “ Chị hôn lại em”
Tôi há hốc mồn, không suy nghĩ được gì bởi không biết xử lý thế nào với cái tay gẫy và rất đau đớn.
“Chị ổn chứ?” cậu ta hỏi.
“Tôi không ổn.”
“Em nghĩ em có thể thấy được sự khác biệt.”
Rõ ràng là cậu không thể- đó không phải là hôn lại, đó là tôi cố gắng để cậu buông tha tôi, cậu là đồ ngu ngốc.”
Cậu ta cười lớn. “ Nhạy cảm quá. Chị chỉ che giấu cảm xúc thôi, em có thể hiểu được mà.”
Tôi hít sâu. Chẳng có tác dụng gì khi tiếp tục tranh cãi, cậu ta sẽ vặn lại tất cả những gì tôi nói.Tôi tập trung vào tay mình, cố gắng duỗi ngón tay ra, xem chỗ nào bị gãy. Một vết đẫm sắc lạnh ở khuỷu tay. Tôi rên rỉ.
“Em thực sự xin lỗi,” Jacob nói rất chân thành. “ Lần sau nếu muốn đánh em, hãy dùng gậy bóng chày hoặc xà beng, được chứ.”
“Đừng nghĩ là tôi bỏ qua chuyện này,” Tôi càu nhàu.
Tôi không nhận ra là chúng tôi ở đâu cho đến tận khi về đến đường vào nhà tôi.
“Cậu đưa tôi đi đâu vậy.” Tôi thắc mắc.
Cậu ta ngây ra nhìn tôi. “ chị bảo em đưa chị về nhà mà”
“Ugh, Tôi đoán là cậu sẽ không đưa tôi đến nhà Edward phải không?” Tôi thất vọng.
Nỗi đau làm mặt cậu ta co rúm lại, tôi có thể thấy điều đó tác động đến cậu ta hơn bất cứ điều gì mà tôi đã nói.
“Đây là nhà của chị, Bella,” cậu nói lý nhí.
“Đúng, nhưng không có bác sỹ sống ở đây?” Tôi nói, giữ chặt tay.
“Oh” cậu ta nghĩ ngợi một lúc. “ em sẽ đưa chị đến bệnh viện. Bác Charlie cũng có thể.”
“Tôi không muốn đến bệnh viện. Thật xấu hổ và không cần thiết.”
Cậu ta đỗ xe vào chỗ còn trống phía trước cửa nhà, cân nhắc với một vẻ mặt khó đoán. Chiếc xe của Charlie đậu ở đường đi.
“Về nhà đi, Jacob.” Tôi nói.
“Tôi xuống xe, đi về phía nhà. Tiếng động cơ tắt phía sau tôi, tôi ít nhạc nhiên hơn là bực mình khi thấy Jacob lại đi bên cạnh tôi.
“Chị định làm gì thế?” cậu ta hỏi.
“Tôi đi lấy đá chườm tay, và sau đó tôi gọi Edward đến đón đưa tôi đến chỗ Carlisle để bác ấy cố định tay cho tôi. Sau đó nếu thấy cậu còn ở đây tôi sẽ lấy xà beng.”
Cậu ta không trả lời. cậu ta mở cửa trước và giữ nó cho tôi.
Chúng tôi lặng lẽ đi vào phòng nơi Charlie đang ngồi ở ghế sofa.
“Hey, các con,” bố tôi nói. “ thật vui khi gặp cháu, Jake.”
“Hey, Charlie,” cậu ta trả lời. Tôi đi thẳng vào bếp.
“Chuyện gì với con bé vậy?” Charlie thắc mắc.
“Chị ấy nghĩ là chị ấy bị gãy tay,” Tôi nghe thấy Jacob trả lời. Tôi đi tới tủ lạnh, lấy ra một khay đá.
“Sao con bé lại bị như thế?” tôi nghĩ bố tôi nên giảm bớt sự thích thú đi và lo lắng cho tôi hơn.
Jacob cười. “ Chị ấy đánh cháu.”
Charlie cũng cười lớn, và tôi quắc mắc khi tôi đập khay đá vào thành chậu rửa. Những viên đá bắn tung tues trong chậu, tôi dùng cánh tay lành lặn lấy khăn quấn những viên đá lại.
“Tại sao nó đánh cháu?”
“Vì cháu hôn chị ấy,” Jacob trả lời không chút xấu hổ.
“Tốt cho cháu, Nhóc,” Charlie còn cổ vũ cậu ta.
Tôi cắn chặt răng lại và đi về phía chiếc điện thoại. Tôi bấm số điện thoại di động của Edward.
“Bella?” anh trả lời ngay sau tiếng chuông đầu tiên. Giọng anh diu dàng- anh đang vui. Tôi nghe thấy tiếng động cơ chiếc Volvo, anh ấy đang đi xe- thật tốt. “ em để quên điện thoại, anh xin lỗi, Jacob đưa em về nhà hả?”
“Vâng” tôi lầm bầm. “ Anh đến đây đón em được không?”
“Anh đang tới mà,” Anh trả lời ngay lập tức. “ Chuyện gì vậy em?”
“Em muốn Carlisle kiểm tra tay cho em. Em nghĩ nó gẫy rồi.”
Phòng khách yên lặng, tôi tò mò khi nghĩ đến cảnh Jacob phải bỏ chạy. Tôi cười độc ác, tượng tượng ra vẻ không thoải mái của cậu ta.
“Chuyện gì xảy ra?” Edward gặng hỏi, giọng anh vẫn bình tĩnh.
“Em đấm Jacob,” Tôi giải thích.
“Tốt” anh nói giọng chán chường “ Mặc dù anh rất tiếc là em bị thương.”
Tôi lại cười, anh biểu hiện dễ chịu hơn Charlie.
“Em ước là khiến cậu ta bị đau.” Tôi thất vọng. “ em chẳng làm cậu ta đau tí nào.”
“Anh có thể làm điều đó.” Anh đề nghị.
“Em hy vọng là anh nói thế mà.”
Có cái gì đó khựng lại. “ Nghe không giống em tí nào,” Anh thận trọng. “ cậu ta đã làm gì?”
“Cậu ta hôn em” Tôi gầm gừ.
Tất cả những gì tôi nghe thấy là tiếng động cơ tăng tốc ở đầu dây bên kia.
Trong phòng, Charlie lại nói. “ Có lẽ cháu nên đi, Jake,” bố đề nghị.
“Cháu nghĩ cháu xử lý được, nếu bác không phiền.”
“Đó là việc riêng của cháu,” Charlie lẩm bẩm.
“Con chó đó còn ở đó không?” Cuối cùng Edward cũng lên tiếng.
“Còn”
“Anh đến khúc cua rồi,” Anh nói giọng tối sầm, và ngắt máy.
Khi tôi dập máy, tôi mỉm cười khi nghe thấy tiếng xe của anh. Anh phanh xe gấp và giận dữ đóng cửa xe. Tôi đi lại phía cửa nhà.
“Tay con thế nào?” Charlie hỏi khi tôi đi ra. Charlie trông không thoải mái, Jacob ngồi bên cạnh lè lưỡi và có vẻ vẫn rất thoải mái.
Tôi nhấc đá lên để xem. “ Nó sưng tấy lên rồi.”
“Có lẽ con nên để mọi người xem.” Charlie đề nghị.
“Có thể,” tôi đồng ý. Tôi đi ra mở cửa, Edward đang chờ.
“Để anh xem” Anh thầm thì.
Anh dịu dàng kiểm tra tay tôi, rất cẩn thận để tôi không bị đau. Tay anh lạnh như đá, và nó kiến cho tôi dễ chịu hơn.
“Anh nghĩ em đúng về chỗ gẫy,” Anh nói. “Anh tự hào về em. Em phải cố gắng lắm khi làm điều đó.
“Em cố hết sức.” Tôi trả lời. “ Hình như chưa đủ.”
Anh dịu dàng hôn vào tay tôi. “ Anh sẽ chăm sóc tay em,” anh hứa. Và sau đó anh gọi “ Jacob” giọng nói anh vẫn bình thường.
“Nào, nào” Charlie cảnh cáo.
Tôi nghe hấy tiếng bố rời khỏi ghế. Jacob đi ra ngoài hiến, rất yên lặng, nhưng bố theo sát ngay. Jacob có vẻ cảnh giác, nhưng khá háo hức.
“Tôi không muốn có đánh nhau ở đây, các cậu hiểu chứ?” Charlie chỉ nhìn Edward khi nói. “ Tôi có thể đeo phù hiệu lên nếu cần có sự can thiệt chính thức.”
“Điều đó không cần thiết,” Edward nói rất nhã nhặn.
“Sao bố không bắt con?” Tôi đề nghị. “ Con đã đấm người”.
Charlie nhườn lông mày lên. “ Cháu có muốn kiện không Jake?”
“Không ạ” Jacob cười toe toét, vô tư lự. “ Cháu có thể nghĩ đến điều đó sau này.”
Edward nhăn mặt.
“bố, bố có gậy bóng chày trong phòng không? Con muốn mượn.”
Charlie nhìn tôi nghiêm khắc. “ Đủ rôi Bella.”
“Chúng ta đi gặp Carlisle để bố khám cho em trước khi em bị tống vào tù,” Edward nói. Anh vòng tay ôm tôi và đưa tôi đi về phía cửa.
“Vâng,” tôi nói, dựa vào người anh. Tôi không còn tức giận nữa từ khi Edward đến với tôi. Tôi cảm thấy dễ chịu thoải mái, cái tay không còn khiến tôi khó chịu nhiều nữa.
Chúng tôi đi ra ngoài, tôi nghe thấy tiếng bố thì thầm lo lắng phía sau.
“Chàu làm gì đó? Cháu điên à?”
“Cho cháu vài phút, bác Charlie,” Jacob trả lời. “ Bác đừng lo, cháu sẽ quay lại ngay.”
Tôi quay lại nhìn khi Jacob đi theo chúng tôi, Charlie đứng lại ở cửa rất ngạc nhiên và không thoải mái,
Edward lờ cậu ta đi, đưa tôi ra xe. Anh giúp tôi vào xe, đóng cửa lại, sau đó quay lại đứng đối diện với Jacob ở lối đi.
Tôi lo lắng nhìn qua cửa xe để mở. Charlie ở trong nhà, lén quan sát sau rèm cửa.
Jacob đứng lại, khoanh tay trước ngực, nhưng các cơ hàm nghiến chặt lại.
Edward nói với một giọng hòa bình và nhẹ nhàng nhưng những lời nói đầy đe dọa. “ Tôi sẽ không giết cậu bây giờ, vì điều đó có thể khiến Bella không vui.”
“Hùm” Tôi lầm bầm.
Edward quay nhanh lại nhìn tôi và mỉm cười. Khuôn mặt anh vẫn điềm tĩnh. “ Điều đó có thể làm phiền em vào buổi sáng,” anh nói, mơn nhẹ má tôi.
Sau đó anh quay lại nhìn Jacob. “ Nhưng nếu cậu đưa cố ấy về bị thương một lần nữa- tôi không quan tâm ai là người gây ra, tôi không quan tâm là tự cô ấy, hay sao băng rơi vào đầu cô ấy- nếu cậu đưa cô ấy về không ở trong tình trạng hoàn hảo như khi tôi rời đi, cậu sẽ phải bò bằng ba chân. Cậu hiểu chưa, đồ bần tiện?”
Jacob đảo mắt.
“Ai sẽ quay trở lại?” Tôi lẩm bẩm.
Edward tiếp tục như là anh không nghe thấy tôi. “ và nếu cậu còn hôn cô ấy lần nữa. Tôi sẽ đấm vỡ mặt cậu,” Anh khẳng định, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, mượt như nhung nhưng đầy chết chóc.
“Nếu cô ấy muốn như vậy?” Jacob kéo dài giọng, ngạo mạn.
“Ha” tôi khịt mũi sốt ruột.
“Nếu cô ấy muốn tôi sẽ không phản đối.” Edward nhún vai, không nao núng. “ cậu muốn chờ cô ấy nói điều đó hơn là tin vào những suy diễn của mình- nhưng cậu nên giữ thể diện một chút.”
Jacob cười nhăn nhở.
“Cậu nên ước thế,” Tôi gầm gừ.
“Ùa, cậu ta sẽ thế mà.” Edward lẩm bẩm.
“Vậy, nếu anh có thể lục soát ý nghĩ của tôi,” Jacob nói bằng giọng hết sức khó chịu, “ Tại sao anh không đi mà lo cho cái tay của chị ấy?”
“Còn một điều nữa.” Edward nói chậm rãi. “ Tôi sẽ đấu tranh vì cô ấy. cậu nên biết điều đó. Điều đó là hiển nhiên, và tôi sẽ tranh đấu gấp hai lần cậu.”
“Tốt” Jacob gầm gừ. “ Không thú vị gì khi đánh bại một người không phản kháng.”
“Cô ấy là của tôi.” Giơngj nói của Edward rất nhỏ và đột ngột lạnh lẽo, không còn vẻ điềm tĩnh như trước. “ Tôi không nghĩ là có một cuộc chiến công bằng.”
“Tôi cũng không thấy như vậy.”
“Chúc may mắn.”
Jacob nói. “ Đúng, ai tốt hơn sẽ thắng.”
“Đúng đó…chó con.”
Jacob tỏ ra khó chịu trong chốc lát, sau đó điều tĩnh lại ngay và lướt qua Edward mỉm cười với tôi. Tôi quắc mắt nhìn.
“Em hy vọng tay chị sẽ khá hơn. Em thực sự xin lỗi vì chị bị thương.”
Thật trẻ con, Tôi quay mặt đi.
Tôi không nhìn Jacob lần nào nữa khi Edward vòng qua và ngồi vào chỗ người lái, thế nên tôi không biết Jacob có đi vào nhà hay không hay vẫn đúng đó nhìn theo.
“Em thấy thế nào?” Edward hỏi khi chúng tôi lái xe đi.
“Em bực lắm.”
Anh cười thầm. “ Ý anh là tay em cơ.”
Tôi thở dài. “ em thấy tệ hơn.”
“Đúng vậy,” anh đồng ý, và tư lự.
Edward lái xe vòng ra sau nhà vào gara. Emmett và Rosalie ở đó, đôi chân hoàn hảo của ẩn sau lớp quần Jean nhưng không khó nhận ra, thò ra bên dưới đầu chiếc Jeep to đùng của Emmett. Emmett ngồi cạnh chị ấy, vươn tay để với lấy chị bên dưới cái xe. Mất vài giây tôi mới nhận ra Emmett đang làm công việc của một thợ phụ.
Emmett tò mò nhìn khi Edward cẩn thận giúp tôi ra khỏi xe. Đôi mắt anh hạ xuống cánh tay tôi. Tôi giữ nó trước ngực.
Emmett cười toe toét. “ Lại ngã hả Bella?”
Tôi giận dữ nhìn trừng trừng. “ Không, Emmett. Em vừa đấm vào mặt một người sói.”
Emmett nháy mắt, sau đó cười phá lên.
Khi Edward dẫn tôi đi qua họ, Rosalie nói bên dưới chiếc xe ô tô.
“Jasper thắng cuộc thôi.” Chị ấy nói một cách khó chịu.
Emmett ngừng cười ngay lập tức, anh nhìn tôi dò xét.
“Đánh cuộc gì cơ?” Tôi thắc mắc, đứng lại.
“Đi gặp Carlisle đã em,” Edward giục. Anh nhìn chằm chằm vào Emmett. Anh hơi lắc đầu.
“Đánh cuộc gì hả anh?” Tôi khăng khăng hỏi khi quay lại nhìn anh.
“Cảm ơn nhé Rosalie,” Anh lẩm bẩm khi anh vòng tay ôm chặt tôi và đưa tôi đi về phía nhà chính.
“Edward …,” Tôi thì thào.
“Trò trẻ con thôi,” Anh nhún vai. “ Emmett và Jasper thích đánh cược.”
“Anh Emmett sẽ nói với em.” Tôi cố quay lại, nhưng tay cứng như thép giữ chặt lấy tôi.
Anh nói. “ Họ cược bao nhiêu lần em…mắc lỗi trong năm đầu tiên.”
“oh” Tôi nhăn mặt, cố gắng giấu nỗi sợ hãi khi tôi bất ngờ nhận ra ý anh là gì. “ Họ đánh cược bao nhiêu người sẽ bị em giết.”
“Ừa” Anh thừa nhận một cách bất đắc dĩ. “ Rosalie nghĩ tính khí em sẽ kỳ quặc.”
Tôi cảm thấy khó thở hơn. “ Jasper đánh cược cao hơn.”
“Điều đó làm anh ấy cảm thấy dễ chịu hơn nếu em có một khoảng thời gian khó khăn để thích ứng. Anh ấy mệt mỏi với việc mình là người yếu nhất lắm rồi.”
“Dĩ nhiên sẽ thế mà. Em đoán em gây ra nhiều hơn vài vụ giết người nếu điều đó làm Jasper vui. Tại sao không?” Tôi lập bập, giọng tôi ở một tông đều đều. Trong đầu tôi, tôi đã tượng tượng ra tiêu đề trên báo, một danh sách những cái tên…
Anh siết chặt lấy tôi. “ em không cần lo về điều đó bây giờ. Thức tế, em chẳng bao giờ phải lo lắng về điều đó, nếu em không muốn.”
Tôi rên rỉ, và Edward nghĩ là do tay tôi lại đau, nên anh kéo tôi đi nhanh hơn về phía nhà chính.
Tay tôi bị gẫy, nhưng không phải là quá nguy hiểm, chỉ là một vết nứt nhỏ ở khuỷu tay. Tôi không cần bó bột, Carlisle nói tôi sẽ ổn nếu tôi hứa là giữ tay cố định. Bác hơi lo một chút khi tôi vẫn đau, nhưng tôi cam đoan là tôi không vấn đề gì cả..
Tôi còn nhiều vấn đề đáng để lo lắng hơn.
Tất cả những câu chuyện của Jasper về lũ ma cà rồng mới được tạo ra tràn về chiếm hết tâm chí tôi từ khi anh giải thích về quá khứ của mình. Bây giờ những câu chuyện đó trở lên đáng lưu tâm hơn với những gì tôi biết về vụ cá cược của Emmett và Jasper. Tôi băn khoăn số lượng người mà họ hú họa đánh cược. Cái giá phải trả khi bạn có mọi thứ?
Tôi luôn biết mình khác biệt. Tôi hy vọng mình có thể mạnh như Edward nói. Mạnh mẽ, nhanh nhẹn, và hơn hết là xinh đẹp. Để ai đó có đứng bên cạnh Edward cũng cảm nhận được cô ta thuộc về nơi đó khác.
Tôi cố không nghĩ tới quá nhiều điều mà tôi sẽ phải đối mặt. Hoang dại, khát máu. Có thể tôi không thể ngăn mình giết người. Những người lạ, con người không bị tôi làm hại. Những người giống như các nạn nhân ở Seattle, họ có gia đình, bạn bè và tương lai. Những người có cuộc sống. Và tôi trở thành một con quỷ sẽ tước đoạt những thứ đó của họ.
Nhưng, thực sự, tôi có thể khống chế được- vì tôi tin Edward, tin tưởng hoàn toàn anh sẽ giữ tôi khỏi phạm vào những điều sẽ khiến tối hối hận. Tôi biết anh sẽ đưa tôi đến nam cực và săn chim cánh cụt nếu tôi yêu cầu. Và tôi có thể làm bất kỳ điều gì khiến tôi trở thành người tốt, một ma cà rồng tốt. Những ý nghĩ đó sẽ khiến tôi khúc khích cười, nếu không vì những vấn đề lo lắng mới.
Bởi vì nếu như tôi trở thành như thế- giống như những con ma cà rồng mới sinh đã in vào tâm trí tôi- tôi có thể trở nên như thế không. Và nếu tôi muốn giết người, chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi muốn như vậy ngay bây giờ?
Edward luôn mong muốn tôi không bỏ lỡ bất cứ điều gì khi tôi còn là con người. Như thường lệ, điều đó có vể ngôc nghếch. Không có bất cứ trải nghiệm cuộc sống của một con người khiến tôi lo lắng sẽ mất đi. Miễn là tôi được ở bên Edward, còn điều gì khiến tôi bận tâm được?
Tôi nhìn sâu vào khuôn mặt anh khi anh quan sát Carlisle cố định tay tôi. Không điều gì trên thế giới khiến tôi muốn hơn anh. Là như vậy, có thể như vậy, sự thây đổi?
Có trải nghiệm nào của con người mà tôi không sẵn sàng từ bỏ?