Charlie im lặng lâu tới nỗi tôi tự hỏi rằng liệu bố có nghe thấy được sự căng thẳng ẩn dưới vẻ mặt của tôi không. Nhưng rồi sau đó bố lẩm bẩm. “Cần phải biết, ừ”. Và tôi nhận ra chính do sự cảnh giác của năng lực siêu nhiên đã khiến bố chậm trả lời.
“Được rồi, con gái”. Charlie nói”. Con có thể đem con bé tới vào sáng nay được không? Bác Sue sẽ đem bữa trưa cho bố. Bà ấy chỉ là kinh hãi bởi tài nấu ăn của bố lúc con ở đó và xuất hiện ấy”.
Charlie cười và rồi lại thở dài vì những ngày xưa cũ.
“Sáng nay thật hoàn hảo”. Càng sớm càng tốt. Tôi đã trì hoãn chuyện này quá lâu rồi”. Thế Jake cũng đến với các con à?”.
Mặc dù Charlie không biết bất cứ điều gì về sự ghi dấu của người sói, và chẳng ai có thể chắc chắn mối liên hệ giữa Jacob và Renesmee cả.
“Có thể”. Chẳng có cách nào để Jacob lại có thể tình nguyện bỏ lỡ một buổi chiều với Renesmee mà không có những kẻ hút máu.
“Có thể bố cũng sẽ mời cả bác Billy”. Charlie trầm ngâm. “Nhưng… Hừm. Có thể một dịp khác vậy”.
Tôi chỉ chú ý một nửa tới Charlie – đủ để nhận ra sự miễn cưỡng kỳ lạ trong giọng nói của bố khi nói về bác Billy, nhưng không đủ để lo lắng về chuyện điều đó nghĩa là gì. Charlie và Billy là người lớn; nếu họ có bất cứ thứ gì khúc mắc, họ có thể tự xem xét chúng. Tôi thì lại có quá nhiều thứ quan trọng để lo nghĩ.
“Gặp lại bố sau ít hôm nữa nhé”. Tôi nói với bố, và gác máy.
Chuyến đi này có vẻ như còn hơn cả bảo vệ bố tôi khỏi hai mươi bảy ma cà rồng có lẻ thích hợp – là những người đã thể rằng sẽ không giết thêm bất cứ ai trong bàn kính 300 dặm, nhưng vẫn cứ… Chắc chắn, không con người nào lại nên có mặt gần nhóm này cả. Đây là lý do mà tôi đã nói với Edward: tôi sẽ đưa Renesmee tới chỗ Charlie để bố không phải cứ nhất quyết đến đây nữa. Đó là một lý do tốt để rời khỏi căn nhà, nhưng không rốt cục cũng không phải là lý do thực sự của tôi.
“Sao chúng ta lại không lấy chiếc Ferrari của chị nhỉ?”. Jacob phàn nàn khi cậu gặp tôi trong ga ra. Mà tôi thì đã an vị trong chiếc Volvo của Edward với Renesmee.
Edward lúc nào cũng quanh co về việc tiết lộ chiếc xe sau của tôi; và như anh nghi ngờ, tôi đã không đủ sức để có thể biểu lộ thêm bất cứ sự nhẫn nại đúng đắn nào nữa. Chắc chắn rồi, nó sẽ đẹp và nhanh, nhưng tôi thích chạy hơn.
“Quá lộ liễu”. Tôi trả lời. “Chúng ta có thể đi bộ, nhưng như thế sẽ khiến Charlie bị ra rìa đấy”. Jacob càu nhàu nhưng cũng ngồi vào ghế trước. Renesmee trèo ra từ vòng tay của tôi để đến với cậu ấy.
“Em thế nào?”. Tôi hỏi cậu khi lái ra khỏi gara.
“Chị nghĩ em thế nào?”. Jacob hỏi cay đắng. “Em phát ốm lên với tất cả bọn hút máu hôi thối này”. Cậu ấy thấy rõ cảm xúc của tôi và nói ngay trước khi tôi có thể trả lời. “Ừ, em biết, em biết. Họ là những người tốt, họ ở đây để giúp, họ đang cứu tất cả chúng ta v.. V và v.. V. Nói bấy cứ thứ gì chị muốn đi, em vẫn còn nghĩ Dracula – một và Dracula – hai đều khá đáng sợ đấy”.
Tôi đành phải mỉm cười. Những người La Mã cũng không phải là khách mời ưa thích của tôi. “Ở đây chị không phản đối em”.
Renesmee lắc đầu nhưng chẳng nói gì cả; không giống như số còn lại trong chúng tôi, con bé lại thấy những người La Mã thú vị một cách kỳ lạ. Nó nỗ lực để có thể nói thật to với họ kể từ khi họ không cho con bé chạm vào họ nữa. Câu hỏi của con bé về làn da bất bình thường của họ và dù tôi vẫn luôn sợ họ sẽ phật lòng, tôi cũng vui lòng khi con bé hỏi điều ấy. Tôi cũng khá tò mò.
Hình như họ chẳng bị bất ngờ bởi niềm ham thích của con bé. Hay chăng cũng chỉ là một chút phiền lòng.
“Chúng ta đã ngồi đây rất lâu rồi đấy, cô bé”. Vladimir đã trả lời, cùng lúc Stefan gật đầu nhưng không tiếp tục câu của Vladimir như anh vẫn thường làm”. Hãy thưởng ngoạn sự thần thánh của chúng tôi. Đó là một dấu hiệu quyền lực để tất cả mọi thứ đều tiến đến với bọn tôi. Những con mồi, những kẻ khéo ăn nói, những kẻ vẫn luôn tìm kiếm sự đối xử hậu hĩnh từ phía chúng tôi. Và chúng tôi lại ngồi trên ngai vàng và nghĩ rằng chúng tôi là đức chúa. Chúng tôi đã không chú ý trong một thời gian dài rằng chúng tôi đã thay đổi – đã gần như mất hết sức sống. Tôi cho rằng nhà Voluri đã ưu đãi cho bọn tôi khi họ đốt lâu đài. Stefan và tôi, ít nhất, cũng không còn bất hoạt nữa. Bây giờ con mắt của nhà Voluri đã bị mờ đi với những cặn bã bẩn thỉu, nhưng của chúng tôi thì vẫn rất sáng. Tôi mường tượng rằng điều đó đã đem đến ưu thế khi chúng tôi đục chúng từ hốc mắt của bọn họ “.
Tôi giữ Renesmee tránh xa khỏi họ kể từ chuyện đó.
“Mất bao lâu để chúng ta có thể ngồi nói chuyện kề cà với Charlie nhỉ?”. Jacob hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Cậu ấy hoàn toàn thoải mái khi chúng tôi kéo nhau ra khỏi nhà và những thứ mới của nó. Điều khiến tôi hạnh phúc là đối với cậu, tôi không thực sự bị xem như một ma cà rồng. Tôi vẫn chỉ là Bella.
“Chờ một chút thôi, thật tình đấy”.
Giọng nói của tôi khiến cậu chú ý.
“Có một cái gì đó ẩn dưới việc thăm bố chị phải không?”.
“Jake, em biết là em tốt đến thế nào khi điều khiển được suy nghĩ của em lúc ở quanh Edward không?”. Cậu ấy nhướn một lông mày đen rậm lên. “Ừ?”.
Tôi chỉ gật đầu, chuyển hướng sang nhìn Renesmee. Con bé đang ngó ra ngoài của sổ, và tôi không thể nói rõ là con bé thích thú với cuộc nói chuyện của chúng tôi như thế nào, nhưng tôi quyết định không mạo hiểm xa thêm nữa.
Jacob chờ tôi bổ sung thêm một điều gì khác, và sau đó cậu trề môi trong lúc ngồi nghĩ rằng tôi đã nói ít thế nào.
Khi chúng tôi lái xe trong im lặng, tôi đẩy sự chú ý đầy phiền muộn của mình qua làn mưa lạnh; nó không đủ lạnh lắm để có tuyết. Đôi mắt của tôi không giống như của ma cà rồng như lúc chúng mới có – chắc chắn là gần giống hơn với màu đỏ cam đục rồi dần đến đỏ thẫm. Chúng cũng chuyển sang màu hổ phách ngay khi tôi thoát ra khỏi mối bận tâm ấy. Tôi hy vọng rằng sự thay đổi này sẽ không làm buồn lòng Charlie quá nhiều.
Jacob vẫn tiếp tục nhai đi nhai lại cuộc hội thoại cụt lủn của hai đứa lúc đến nhà Charlie. Chúng tôi không nói lúc đi bộ xuyên qua làn mưa với tốc độ nhanh của một con người. Bố tôi đang đợi; bố đã mở của sẵn trước khi tôi kịp gõ.
“Í, mấy đứa! Giống như đã nhiều năm rồi ấy nhỉ! Nhìn cháu này, Nessie! Đến với ông nào! Ông thề là cháu đã lớn thêm nửa foot nữa đấy. Và cháu nhìn gầy quá đấy, Ness”. Bố nhìn chằm chằm vào tôi. “Ở đó họ có cho cháu ăn không đấy?”.
“Chỉ là sự tăng trưởng đột biến thôi mà”. Tôi lầm bầm. “Chào, bác Sue”. Tôi gọi với qua vai bố. Hương vị của gà, cà chua, tời và pho mát toả ra đầy trong phòng bếp, nó có thể là rất tuyệt với bất cứ người nào khác. Còn thể chỉ có thể ngửi thấy mùi thông sạch sẽ và mùi bụi bặm kết tầng.
Renesmee cười lộ lúm đồng tiền. Con bé không bao giờ nói trước mặt Charlie. “Ừ, Đến đây và ra khỏi cái lạnh đi, cháu. Thế con rể của bố đâu nhỉ?”.
“Đang vui với bạn”. Jacob nói với sau đó khịt mũi”. Bác thật may là không tham gia, Charlie. Đấy là tất cả những gì cháu muốn nói”.
Tôi đấm nhẹ vào thận Jacob lúc Charlie cúi xuống.
“ời”. Jacob lầm bầm khe khẽ. Ừ, thì đấy, tôi nghĩ là tôi chỉ đấm nhẹ thôi mà.
“Thật tình, Charlie, con có một số chuyện lặt vặt cần làm”.
Jacob bắn một tia nhìn sang tôi nhưng chẳng nói gì.
“Cho chuyến mua sắm Giáng sinh của con hả, Bella? Con chỉ có vài ngày thôi đấy, con biết mà”.
“Vâng, mua sắm cho Giáng sinh ạ”. Tôi nói một cách không ăn khớp. Điều này giải thích cho mùi bụi kết tầng. Charlie chắc chắn đã treo những đồ trang trí cũ lên.
“Đừng lo, Nessie”. Bố thì thầm vào tai con bé”. Ông sẽ chăm sóc cháu khi mẹ cháu thả ra”. Tôi tròn mắt với bố, nhưng sự thật thì rốt cục tôi cũng đã không nghĩ tới những ngày nghỉ.
“Bữa trưa ở trên bàn”. Bác Sue gọi vọng ra từ bếp. “Đi nào, mấy đứa”.
“Gặp bố sau nhé”. Tôi nói, và trao đổi một cái nhìn nhanh với Jacob. Cho dẫu cậu ấy không thể nhịn được trừ việc nghĩ về chuyện đó lúc ở gần Edward, chí ít thì cũng chẳng có mấy thứ để chia sẻ với cậu. Cậu ấy chẳng có ý tưởng gì về việc tôi đang theo đuổi.
Dĩ nhiên, tôi nghĩ về bản thân mình lúc ngồi vào xe, tôi không giống như thể cũng có nhiều ý tưởng lắm ấy.
Những con đường trơn trượt và tối om, nhưng việc lái xe không làm tôi bận tâm nữa. Tâm trí tôi cứ chạy theo công việc, và tôi hiếm khi để ý tới con đường. Vấn đề là giữ yên tốc độ của tôi khỏi sự chú ý lúc tôi có người theo cạnh. Tôi muốn mình hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, và làm cho bí mật được sắp xếp gọn gẽ để tôi có thể quay trở lại với nhiệm vụ sống còn của việc học. Học để bảo vệ một số người, học để giết một số khác.
Tôi đang dần dần và dần dần quen với chiếc khiên của tôi. Kate cảm thấy chẳng cần phải mời mọc tôi thêm chút nào nữa- không khó để tìm ra nguyên nhân để cảm thấy tức giận, nhưng bây giờ tôi biết mấu chốt chính – và là vì tôi hầu như chỉ làm việc với Zafrina. Cô ấy dễ chịu với sự căng thẳng của tôi, và tôi có thể che chắn được một khu vực khoảng mười foot trong vòng một phút, cho dù điều đó làm tôi kiệt sức. Sáng nay, cô ấy đang thử cố để tìm ra việc liệu tôi có thể gỡ chiếc khiên đó khỏi suy nghĩ của tôi luôn không. Tôi không thấy rõ việc sử dụng điều ấy là gì, nhưng Zafrina nghĩ rằng điều đó sẽ giúp tôi mạnh hơn. Rốt cục thì bạn chỉ có thể chịu tải trọng nặng hơn khi mọi cơ bắp đều đã nặng hơn thôi.
Tôi không làm tốt chuyện đó lắm. Tôi chỉ là đã quên mất lướt nhìn qua dòng sông của rừng nhiệt đới mà cô ấy cố gắng cho tôi thấy.
Nhưng có nhiều cách khác để chuẩn bị cho những gì sắp đến, và chỉ với hai tuần còn lại, tôi lo lắng rằng tôi có thể sẽ lãng quên thứ quan trọng nhất. Ngày hôm nay tôi phải cố gắng cải thiện sơ suất ấy.
Tôi đã nhớ được những bản đồ một cách chính xác, và không gặp vấn đề gì khi tìm đường tới một địa chỉ không tồn tại trên mạng, cái của J.Jenks. Bước tiếp theo là Jason Jenks ở một địa chỉ khác, và một cái nữa mà Alice không đưa cho tôi.
Có thể nói rằng việc không có một hàng xóm tốt bụng có thể là một sự nương nhẹ. Điều khó tả của những chiếc xe nhà Cullens vẫn còn gây những cảm giác mãnh liệt trên quãng đường này. Chiếc xe Chevy cũ của tôi đã từng trông rất khoẻ mạnh ở nơi đây. Trong những năm tháng còn là con người, tôi đã bao khoá toàn bộ cửa và lái đi xa với tốc độ nhanh nhất mà tôi dám. Và với điều ấy, tôi cảm thấy có chút ham thú. Tôi cố tưởng tượng Alice đang ở nơi đây bằng bất cứ lý do gì, nhưng rồi cũng thất bại.
Những toà nhà – tất cả đều ba tầng, tất cả đều hẹp, đều nghiêng nhẹ như đang bị ẩy xuống bởi làn mưa như trút nước – hầu hết là những ngôi nhà cũ chia xẻ thành nhiều căn hộ. Thật khó để nói rõ màu của những lớp sơn bị tróc ra trước kia là màu gì. Mời thứ dường như đều bị phai và đổ những bóng xám. Một ít toà nhà đang hoạt động ở tầng một: một quầy bar bẩn thỉu với những cửa sổ sơn đen, một cửa hiệu cung cấp đồ cho chiêm tinh với những dãy nê-ông và những lá bài bói rực rỡ phủ đầy trên cánh cửa ra vào, một cửa hàng màu mè, trực hàng ngày với băng dính gắn cánh cửa gãy lại với nhau. Chẳng có chút đèn ở trong bất cứ phòng nào, mặc dù phía ngoài nó đủ nguy hiểm để bất cứ người nào cũng phải cần ánh sáng. Tôi có thể nghe rõ giọng nói lầm bầm khe khẽ xuyên qua khoảng cách; nó giống như TV. Có một số người trong đó, hai đang quay nhìn xuyên qua màn mưa ở phía đối diện và một đang ngồi trên một hàng hiên nhỏ của một văn phòng luật hạ giá được bít kín bằng ván, đọc một tờ báo ướt ẩm và huýt sáo. âm thanh ngày nghe còn vui vẻ hơn cái điệu ngồi ấy.
Tôi đã quá kinh ngạc bởi người huýt sáo vô tư lự ấy, tôi đã không nhận ra ngay từ lúc đầu rằng toà nhà bị dỡ bỏ ở ngay bên phải nơi mà địa chỉ tôi đang tìm kiếm phải có. Chẳng có lấy một số hiệu gì ở nơi đổ nát ấy, nhưng cửa hàng màu mè bên cạnh nó lại lộ ra hai số.
Tôi cố gắng kiếm chế và sững người trong một giây. Tôi đang đi vào cái nơi mù mịt này bằng cách này hay cách khác, nhưng làm cách nào để thực hiện điều đó mà không làm cho người huýt sáo chú ý tôi? Tôi có thể đỗ xe ở bên đường và đi vòng ra phía sau… Sẽ có nhiều nhân chứng hơn ở phía đó. Có thể nào là nóc nhà được không? Nó có đủ tối cho việc đó không?”.
“Này cô”. Người huýt sáo gọi tôi.
Tôi kéo cửa cho khách xuống như thể tôi không thể nghe thấy anh ta nói cái gì.
Người đàn ông đặt tờ báo qua một bên, và quần áo của anh ta khiến tôi ngạc nhiên, bây giờ tôi có thể thấy chúng.
Dưới cái vẻ bụi bặm và rách nát lâu ngày, anh ta dường như có chút ăn mặc khá chỉn chu. Chẳng mất công để tìm thấy cái vẻ ấy, nhưng sự lấp lánh trên chiếc áo sơ mi đỏ sẫm trông giống như lụa tơ tằm. Mái tóc quăn đen lộn xộn và hoang dại, nhưng làn da tối của anh ta thật trơn mượt và hoàn hảo, hàm răng trắng bóng và đều tăm tắp. Một sự đối lập.
“Có lẽ cô không nên đỗ xe ở chỗ đó, thưa cô”. Anh ta nói. “Nó có thể sẽ không còn ở đó khi cô quay lại”.
“Cảm ơn báo cho tôi biết”. Tôi đáp.
Tôi tắt máy và ra ngoài. Có lẽ người bạn huýt sáo của tôi có thể cho tôi câu trả lời mà tôi cần nhanh hơn việc đột nhập và vào đó. Tôi mở chiếc ô lớn màu xám của mình – không phải là vì tôi quan tâm, thật lòng đấy, chuyện bảo vệ chiếc váy len dài vải casơmia đang mặc. Đó là việc mà một con người vẫn thường làm.
Người đàn ông nghiêng nhìn tôi qua làn mưa, và mắt anh ta mở lớn. Anh ta nuốt nước bọt, và tôi nghe thấy rõ nhịp tim anh ta tăng dần khi tôi đi tới. “Tôi tìm một ai đó”. Tôi bắt đầu.
“Tôi là ai đó đây”. Anh ta đề nghị với một nụ cười. “Tôi có thể giúp gì cho cô, cô gái xinh đẹp?”.
“Có phải anh là J.Jenks?”. Tôi hỏi.
“Ồ”. Anh ta nói, và cảm xúc chuyển từ đề phòng sang có vẻ hiểu sự việc. Anh ta bình tĩnh trở lại và nheo mắt thăm dò tôi. “Tại sao cô lại tìm J?”
“Đó là việc của tôi”. Bên cạnh đó, tôi không cho thêm gợi ý nào. “Anh là J à?”.
“Không”.
Chúng tôi đối mặt nhau mất một lúc khi đôi mắt sắc sảo của anh ta cứ đảo lên đảo xuống lớp vải đẹp đẽ xám như ngọc trai của tôi. Cái nhìn của anh ta cuối cùng cũng ở khuôn mặt tôi. “Cô không giống như khách hàng thông thường”.
“Tôi có lẽ không phải bình thường”. Tôi chấp nhận. “Nhưng tôi cần gặp ông ta sớm nhất có thể”.
“Tôi không chắc cần phải làm gì”. Anh ta gật đầu.
“Tại sao anh không nói tên anh?”. Anh ta cười toe. “Max”.
“Rất vui khi được gặp anh, Max. Bây giờ, tại sao anh không nói cho tôi biết anh thường làm gì đối với những người bình thường “.
Nụ cười toe của anh ta đông cứng lại. “Vâng, những khách hàng thông thường của J không trông giống như cô. Sự lịch thiệp của cô xem ra không hợp với một văn phòng của thị trấn. Cô nên đi thẳng đến văn phòng sang trọng của ông ấy ở toà nhà chọc trời”.
Tôi lặp lại những địa chỉ khác mà tôi có, soạn sẵn một bảng câu hỏi.
“Vâng, đó là chỗ ấy đấy”. Anh ta nói, lại bắt đầu hoài nghị. “Làm sao mà cô lại không đến chỗ ấy?”.
“Đây là địa chỉ mà tôi được cho – bởi một nguồn rất đáng tin cậy”.
“Nếu cô muốn tốt cho mình, cô đã không ở đây”.
Tôi trề môi. Tôi chưa bao giờ thực sự giỏi bịp bợm cả, nhưng Alice đã không để tôi có nhiều sự thay thế”. Có lẽ tôi không muốn tốt cũng nên”.
Khuôn mặt của Max trở nên đầy vẻ hối lỗi. “Nhìn này, thưa cô..”.
“Bella”.
“Vâng, cô Bella. Nhìn này, tôi cần công việc này. J trả tôi tương đối tối chỉ để hầu như chầu chực ở đây cả ngày. Tôi muốn giúp cô, tôi làm nhưng tất nhiên tôi chỉ đang giả thuyết thôi, được chứ? Hoặc không chính thức hoặc bất cứ công việc nào cho cô – nhưng nếu tôi khiến cho bất cứ ai gặp tôi vướng vào rắc rối, tôi sẽ mất việc. Cô có thấy vấn đề của tôi không?”.
Tôi nghĩ mất một phút, nhai đi nhai lại cái lưỡi của mình. “Trước kia anh chưa từng nhìn thấy ai đó giống tôi hả? Ừ, là kiểu như tôi ấy. Chị gái tôi thấp hơn tôi một tí, và cô ấy có mái tóc đen nhọn”.
“J biết chị gái cô?”.
“Tôi nghĩ vậy”.
Max cân nhắc một lúc. Tôi mỉm cười với anh ta, và hơi thở của anh ta bỗng trở nên gấp hơn. “Nói cho cô biết việc tôi sẽ làm. Tôi sẽ gọi điện cho J và miêu tả cô cho ông ta biết. Hãy để ông ta quyết định”.
J.Jenks biết cái gì nhỉ? Liệu việc miêu tả về tôi có ý nghĩa gì với ông ta không? Đây đúng là một ý nghĩ rắc rối.
“Họ của tôi là Cullens”. Tôi nói với Max, tự hỏi xem đó là phải là quá nhiều thông tin không. Tôi đang bắt đầu làm phiền Alice rồi. Liệu tôi có thực sự tương đối mù tịt không nhỉ? Cô ấy có thể đã cho tôi thêm một hoặc hai từ rồi…
“Cô Cullens, nghe máy này”.
Tôi theo dõi anh ta quay số, và dễ dàng biết được. Ừ, tôi có thể tự gọi cho J.Jenks nếu cuộc gọi này không thực hiên được.
“Chào J, tôi là Max. Tôi chưa bao giờ có ý định gọi ông vào số này ngoại trừ một trường hợp khẩn cấp”.
Có phải là một trường hợp khẩn cấp không? Tôi nghe một cách không rõ ràng từ đầu bên kia. “Vâng, không hẳn thế. Đây là cô gái muốn gặp ông..”
“Tôi không thấy có cái gì khẩn cấp trong trường hợp này cả. Tại sao cậu không theo những chỉ dẫn thông thường?
“Tôi không theo những chỉ dẫn thông thường vì cô gái này không giống như những người bình thường khác”
Cô ta có phải là một dấu hiệu?
“Không”
Cậu không thể chắc chắn về điều đó. Liệu cô ta có trông giống như một trong những người của Kubarev?
“Không – hãy để tôi nói, được không? Cô ấy nói ông biết chị gái cô ấy hoặc ai đó đại loại thế”.
Không hẳn. Cô ta trông như thế nào?
“Cô ấy trông..”. Đôi mắt anh ta nhìn tôi từ đầu tới chân đầy vẻ đánh giá cao. “Vâng, cô ấy trông như một siêu mẫu, đó là cô ấy giống thế đấy”. Tôi mỉm cười và anh ta nháy mắt với tôi, sau đó tiếp tục”. Thân hình tuyệt đẹp,làn da trắng ngà, mái tóc dày nâu sẫm, trông có vẻ cần một giấc ngủ vào buổi tồithật đầy đủ – và bất cứ thứ gì như thế?”
“Không, không phải thế. Tôi không vui khi cậu để cho phép sự yếu lòng của mình với một phụ nữ đẹp cắt ngang”
“Vâng, tôi là một gã khọ với những người đẹp, có vấn đề gì với chuyện đó sao? Tôi xin lỗi đã làm phiền ông, thưa ông. Hãy quên nó đi”.
“Tên”. Tôi thì thầm.
“Ồ, đúng rồi. Chờ chút”. Max nói. “Cô ấy nói tên là Bella Cullens. Điều đó có ích gì không?”.
Thật là một nhịp dài im lặng chết người, và sau đó giọng nói ở cuối đầu kia bất chợt thét lên, sử dụng rất nhiều từ ngữ mà bạn không thể nghe được ở ngoài một dàn xe tải đang dừng. Toàn bộ cảm xúc của Max thay đổi, mọi đùa cợt biến mất và đôi môi anh ta tái nhợt.
“Bởi vì ông đã không hỏi”. Max hét lên, đầy kích động. Có một khoảng im lặng dài để J lấy lại bình tĩnh. Đẹp và tái nhợt? J hỏi, đã bình tĩnh hơn một chút.
“Tôi đã nói, phải không nhỉ?”.
Đẹp và tái nhợt? Người đàn ông này biết những gì về ma cà rồng? Liệu chính ông ta có phải là một trong số chúng tôi? Tôi không chuẩn bị cho sự đối đầu này. Tôi rít qua kẽ răng, Alice đã đưa tôi vào cái gì thế này.
Max đợi một đến một phút bất chấp một loạt tràng xỉ vả và chỉ bảo khác tuôn ra và lướt qua tôi với đôi mắt gần như hãi hùng. “Nhưng ông chỉ gặp những khách ở thị trấn vào thứ năm – được rồi, được rồi! Kệ nó”. Anh ta kéo điện thoại xuống.
“Ông ấy muốn gặp tôi à?”. Tôi hỏi đầy hy vọng.
Max càu nhàu. “Cô nên nói truớc với tôi rằng cô là khách hàng ưu tiên”.
“Tôi không biết là tôi được như thế”.
“Tôi đã nghĩ cô có thể là cảnh sát”. Anh ta gật đầu. “Tôi cho là, cô không giống cảnh sát lắm. Nhưng cô trông giống kiểu người đẹp đến kỳ quái”.
Tôi nhún vai.
“Buôn thuốc lắc?”. Anh ta đoán.
“Ai, tôi á?”. Tôi hỏi.
“Ừ. Hoặc bạn trai của cô hoặc bất cứ thứ gì”.
“Không, xin lỗi. Tôi thực sự không phải kẻ hâm mộ thuốc lắc, và chồng tôi cũng không phải. Chỉ là không và tất cả là thế”.
Max rủa trong hơi thở. “Đã kết hôn. Chưa tan vỡ”.
Tôi mỉm cười.
“Mafia?”.
“Không”.
“Buôn lậu kim cương?”.
“Thôi nào! Có phải đó là những loại người mà anh hay phải giáp mặt với không, Max? Có thể anh cần một công việc mới đấy”. Tôi phải chấp nhận, tôi muốn tự thư giãn một chút. Tôi đã không tiếp xúc với con người ngoài Charlie và Sue. Xem anh ta trở nên lúng túng quả thực mang tính giải trí. Tôi cũng hài lòng rằng không dễ dàng gì để giết anh ta.
“Cô liên quan tới một thứ gì đó lớn. Và tồi tệ”. Anh ta trầm ngâm suy nghĩ. “Nó không thực sự giống như vậy”.
“Đó là lý do mà họ đều nói. Những ai khác cần căn cước? Hoặc có thể chi đủ để trả cho giá của J, tôi có thể nói như vây. Đằng nào đi nữa, cũng không phải là việc của tôi”. Anh ra nói, và lẩm bẩm từ đã kết hôn một lần nữa.
Anh ta đưa cho tôi một địa chỉ hoàn toàn mới với những chỉ dẫn căn bản, và sau đó nhìn tôi đi dần xa với đôi mắt đầy nghi ngờ và tiếc nuối.
Vào lúc đó, tôi đã sẵn sàng cho hầu hết bất cứ điều gì – kiểu như tù công nghệ cao của những tội phạm của James Bond cũng có thể được coi là phù hợp đấy. Vì vậy tôi nghĩ Max chắc chắn đã đưa địa chỉ sai như một bài kiểm tra. Hoặc có thể cái tù ấy ngầm, ở ngay dưới một trung tâm thương mại quen thuộc ẩn mình cạnh một ngọn đồi đầy cây trong một gia đình tốt bụng.
Tôi tự đưa mình vào một khó khăn để ngờ và tìm kiếm một dấu hiệu khá mơ hồ mà có thể đọc ra là JASON SCOTT, LUẬT SƯ UỶ QUYỀN.
Văn phòng bên trong có màu be với những điểm nhấn màu xanh của cần tây, vô thưởng vô phạt và không có gì nổi bật. Không có một hình ảnh của ma cà rồng ở nơi đây, và điều đó khiến tôi thoải mái. Chẳng có điều gì ngoài những con người không thân thiện. Một thùng cá được đặt dựa vào tường, và một viên lễ tân xinh đẹp dịu dàng có mái tóc vàng hoe ngồi đằng sau chiếc bàn.
“Chào”. Cô chào tôi”. Tôi có thể giúp gì được cô?”.
“Tôi đến đây để gặp ông Scott”.
“Cô có hẹn trước chứ?”.
“Không chính xác thế”.
Cô ta cười hơi có chút tự mãn. “có thể phải chờ hơi lâu đấy. Tại sao cô không ngồi khi tôi…-”
April! Giọng nói yêu cầu của một người đàn ông la lớn từ điện thoại trên bàn cô ta. “Tôi đang mong để gặp cô Cullens ngay lập tức”.
Tôi mỉm cười và chỉ vào mình.
“Đưa cô ấy vào ngay lập tức. Cô có hiểu gì không?”.
Tôi không quan tâm cái gì đang xen vào cả. Tôi có thể nghe thấy một cái gì khác bên cạnh sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của ông ta. Căng thẳng. Lo lắng..
“Cô ấy vừa mới đến đây”. April nói nhanh nhất có thể.
“Cái gì? Đưa cô ấy vào! Cô đang chờ cái gì thế?”
“Ngay đây thôi, ông Scott”. Cô đứng dậy, run run tay khi dẫn dường xuống một hành lang ngắn, mời tôi cà phê hoặc trà hay bất cứ thứ gì mà tôi muốn.
“Đây, thưa cô”. Cô ấy nói khi dẫn tôi đi qua cánh cửa đưa tới văn phòng quyền lực, hoàn toàn với những chiếc bàn gỗ nặng nề và bức tường trống trơn.
“Đóng cửa sau lưng cô lại”. Một giọng nói cao đầy bực tức yêu cầu.
Tôi thăm dò người đàn ông phía sau chiếc bàn trong lúc April thực hiện một cuộc rút lui vội vã. Ông ta lùn và hói, có lẽ cũng khoảng 55 tuổi, với cái bụng phệ. Ông ta đeo một chiếc cả vạt đỏ bằng lụa với một chiếc áo sơ mi sọc xanh trắng, chiếc áo hải quân cộc tay vắt phía sau chiếc ghê. Ông ta cũng run rẩy, tái nhợt và chuyển thành màu muốn bệnh, mồ hôi đổ hạt trên trán. Tôi suy tưởng đến một cái lỗ hổng bị rách rộng ở dưới lốp xe dự phòng.
J lấy lại bình tĩnh và dựng thẳng người một cách không vững vàng trên ghế. Ông ta đưa tay ra trên bàn. “Cô Cullens. Thật là một niềm vui”.
Tôi nhìn và bắt tay ông ta thật nhanh. Ông ta quỵ xuống nhẹ nhàng bởi làn da lạnh của tôi nhưng hình như không ngạc nhiên bởi nó.
“Ông Jenks. Hay ông muốn gọi là Scott?”.
Ông ta lại nhăn mặt”. Bất cứ thứ gì cô muốn, tất nhiên rồi”.
“Về chuyện đó, ông gọi tôi là Bella còn tôi gọi ông là J?”.
“Như những người bạn cũ”. Ông ta đồng ý, chùi một cái khăn lụa qua trán. Ông ra hiệu cho tôi ngồi và bắt đầu. “Tôitự hỏi, có phải cuối cùng tôi cũng được gặp người vợ đáng yêu của ông Jasper?”.
Tôi cân nhắc mất một giây. Vậy là người đàn ông này biết Jasper, chứ không phải Alice. Biết anh ấy, và dường như sợ cả anh luôn. “Em dâu, trên thực tế là vậy”.
Ông ta trề môi, như thể là ông ta đang có níu lấy những ý nghĩ một cách liều lĩnh như tôi đang làm. “Tôi tin là ông Jasper đang rất khỏe?”. Ông ta hỏi một cách cẩn trọng.
“Tôi dám chắc là anh ấy đang cực kỳ khoẻ. Hiện giờ anh ấy đang đi nghỉ mát”.
Điều này có nghĩa dọn sạch hết sự bối rối của J. Ông ta gật đầu với tôi và căng những ngón tay”. Chỉ thế thôi. Đáng lẽ cô nên đến văn phòng chính. Trợ lý của tôi ở đó sẽ đưa cô đến thẳng với tôi – không cần thiết phải đi qua những kênh ít thân thiện”.
Tôi chỉ gật đầu. Tôi không chắc tại sao Alice lại đưa tôi địa chỉ của khu nhà ổ chuột”. À, vâng, giờ thì cô ở đây. Tôi có thể làm gì cho cô nào?”.
“Giấy tờ “. Tôi nói, cố gắng điều chỉnh giọng sao cho giống như tôi biết tôi đang nói gì.
“Chắc chắn rồi”. J đồng ý ngay lập tức. “Có phải chúng ta đang nói về giấy khai sinh, giấy báo tử, bằng lái xe, hộ chiếu, thẻ bảo hiểm xã hội.. Không?”.
Tôi hít sâu và mỉm cười. Tôi đã nợ Max một khoảng thời gian lớn.
Và sau đó mặt tôi tái đi. Alice đã gửi tôi đến đây vì một lý do, và tôi chắc là nó dùng để bảo vệ Renesmee. Món quà cuối cùng của cô ấy dành cho tôi. Thứ mà cô ấy biết là tôi cần.
Lý do duy nhất mà Renesmee cần giấy tờ giả mạo là vì con bé đang chạy trốn. Và lý do duy nhất mà Renesmee phải một mình chạy trốn làvì cả hai chúng tôi không còn trên đời này nữa.
Nếu Edward và tôi chạy trốn cùng con bé, nó chắc chắn sẽ không cần những giấy tờ này. Tôi chắc rằng IDs là thứ mà Edward biết cách để có hoặc làm cho anh, tôi chắc rằng anh biết cách để tẩu thoát mà không có chúng. Chúng tôi có thể chạy với con bé hàng nghìn dặm. Chúng tôi có thể bơi với nó qua cả một đại dương.
Chúng tôi ở quanh để cứu nó.
Và tất cả bí mật là giữ nó nằm ngoài đầu Edward. Bởi vì khả năng lớn là mọi thứ mà anh biết thì Aro cũng biết. Nếu chúng tôi thất bại, Aro chắc chắn sẽ lấy thông tin mà ông ta đẽo gọt được trước khi huỷ diệt Edward.
Đó là lý do tôi nghi ngờ. Chúng tôi không thể thắng. Nhưng chúng tôi có thể có thể bắn một phát ngon lành vào Demetri trước khi chúng tôi thua, cho Renesmee cơ hội để trốn chạy.
Trái tim còn đó của tôi giống như đã vọt lên cổ- một sức nặng chén ép. Tất cả hy vọng của tôi mờ đi như sương mù trong ánh nắng. Đôi mắt tôi đau nhức.
Ai là người mà tôi có thể tin? Charlie? Nhưng bố là một con người không thể tự vệ. Và bằng cách nào tôi có thể đưa Renesmee cho bố? Bố sẽ không đi bất cứ đâu gần cuộc chiến đó. Và điều đó loại trừ một con người. Thực sự đến giờ vẫn không có ai khác cả.
Tôi nghĩ đến chuyện đó nhanh đến nỗi J không chú ý sự dừng lại của tôi.
“Hai giấy khai sinh, hai hộ chiếu, một bằng lái xe”. Tôi nói bằng giọng thấp và căng thẳng. Nếu ông ta có chú ý sự thay đổi ở cảm xúc của tôi, thì ông ta cũng giả vờ không biết.
“Tên?”.
“Jacob… Wofle. Và Vanesa… Wofle”. Nessie giống như một cái biệt danh khá ổn cho Vanessa. Jacob sẽ có một cú đá khỏi những gì thuộc nhà Wofle.
Cây bút của ông ta xoẹt nhanh qua tập giấy hợp pháp. “Tên lót?”.
“Chỉ là bỏ vào cái gì đó chung chung thôi”.
“Tuỳ cô. Tuổi?”.
“27 tuổi cho người đàn ông, và năm cho đứa con gái.: Jacob sẽ hy vọng chuyện này lắm. Cậu ấy là một con thú mà.
Và theo tốc độ như Renesmee lớn lên, tôi nên tính tuổi lớn hơn. Cậu ấy có thể là cha đỡ đầu của con bé…
“Tôi sẽ cần ảnh nếu cô muốn những giấy tờ hoàn thành”. J nói, cắt ngang suy nghĩ của tôi.
“Ông Jasper thường thích tự hoàn thành chúng”.
Ừ, điều đó giải thích vì sao J không biết Alice trông thế nào. “Tiếp tục đi”. Tôi nói.
Thật may mắn. Tôi có một vài bức ảnh gia đình vùi trong túi, và bức hoàn hảo nhất – Jacob bế Renesmee ở những bậc thang đầu tiên chỗ cổng vòm – chỉ mới có một tháng tuổi. Alice chỉ mới đưa nó cho tôi vài ngày trước. Ồ. Rốt cục thì có thể không có nhiều may mắn liên quan đến nó đâu. Alice biết tôi có bức ảnh này. Có thể cô ấy thậm chí đã từng nhấp nhoáng một vài ý nghĩ rằng tôi sẽ cần đến bức ảnh khi đưa đưa nó cho tôi.
“Xem này”.
J thăm dò bức ảnh một lúc. “Con gái cô rất giống cô”. Tôi căng thẳng.
“Nó giống cha nó hơn”.
“Đó không phải là người đàn ông này”. Ồng ta chạm vào mặt Jacob.
Mắt tôi nheo lại, và những giọt mồ hôi mới lại rớt tong tỏng từ cái đầu bóng lưỡng của J. “Không. Đó là một người bạn rất thân thiết của gia đình”.
“Thứ lỗi cho tôi”. Ông ta lẩm bẩm, và cái bút lại bắt đầu xoàn xoạt”. Cô cần những tài giấy tờ này sớm đến mức nào?”.
“Tôi có thể có chúng trong một tuần không?”.
“Đó là yêu cầu gấp đấy. Nó đắt gấp đôi – nhưng thứ lỗi cho tôi. Tôi quên là tôi đang nói chuyện với ai rồi”. Một cách rõ ràng, ông ta biết Jasper.
“Chỉ cần đưa tôi con số của ông là được”.
Ông ta trông có vẻ lưỡng lự lúc nói to nó lên, mặc dù tôi chắc rằng, đối mặt với Jasper, ông ta chắc chắn phải biết giá cả không thành vấn đề. Không kể đến cái tài khoản cứ phình to ra ở khắp thế giới với hàng loạt tên nhà Cullens trên đó thì có thể nói, có đủ lượng tiền dự trữ để làm cho một đất nước nhỏ ngập chìm trong một thập kỉ; điều đó khiến tôi nhớ tới cái cách mà luôn có hàng trăm chiếc móc câu được treo ở phía sau bất cứ chiếc ngăn kéo nào ở nhà Charlie. Tôi nghi ngờ bất cứ người nào có thể chú ý đến khoản tiền nho nhỏ mà tôi đã lấy ra để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
J viết giá xuống phía cuối của tấm giấy hợp pháp đó.
Tôi gật đầu bình tĩnh. Tôi có nhiều hơn cả chừng đó trong người. Tôi mở túi lần nữa và đếm cho đủ số lượng – tôi có tất cả các tờ – kẹp vào những tờ tiền năm nghìn đô – vì vậy nó không tốn bao thời gian cả.
“Đây”.
“À, Bella. Hiện giờ cô thực sự không cần phải đưa cho tôitất cả ngaybây đâu. Thông thường cô nên giữ lại một nửa để đảm bảo sự giao dịch”.
Tôi mỉm cười mệt mỏi với người đàn ông đầy lo lắng”. Nhưng tôi tin ông, J. Bên cạnh đó, tôi sẽ thưởng ông một ít nữa – cũng bằng chừng ấy đồng thời với lúc tôi có những giấy tờ này”.
“Điều đó không cần thiết, tôi nói thật”.
“Đừng lo lắng về điều đó”. Nó không giống như kiểu tôi sẽ chấp nhận chuyện đó cùng tôi”. Nên tôi sẽ gặp ông ở đây vào tuần tới cùng thời điểm này nhé?”.
Ông ta gửi tôi một cái nhìn đau đớn. “Thật tình, tôi muốn giải quyết chuyện này ở nơi không liên quan đến những thương vụ đa dạng của tôi”.
“Đương nhiên. Tôi chắc là tôi không thể làm chúng theo cái cách mà ông muốn”.
“Tôi đã quen với việc không có bất cứ một sự trông mong gì từ nhà Cullens rồi”. Ông ta nhăn nhó và lần nữa lại chỉnh lại khuôn mặt. “Chúng ta có thể gặp nhau vào lúc 8h một tuần kể từ hôm nay tại The Pacifio? Đó là Union Lake, đồ ăn rất tinh tế”.
“Hoàn hảo”. Không phải tôi muốn tham gia bữa tối cùng ông. Ông ta thực lòng cũng sẽ không thích chuyện đó nếu tôi làm vậy. Tôi đứng dậy và bắt tay lần nữa. Lần này ông ta không còn nao núng. Nhưng xem chừng lại có thêm những lo lắng mới trong đầu. “Tôi chắc chắn sẽ hoàn thiện giấy tờ của cô đúng hạn”.
Có thể mọi chuyện đã tốt hơn nếu có Edward ở đây, nếu thế tôi có thể biết lo lắng thực sự của J là gì. Tôi thở dài. Giữ bí mật khỏi Edward đã đủ tồi tệ rồi; giữ nó cách xa anh hầu như còn tệ hơn nhiều nữa.
“Và tôi sẽ gặp ông trong một tuần nữa”.