Đồ vật bên ngoài có, trong nhà đều có, có rất nhiều chỗ có thể chơi.
Buổi chiều tối, Tô Úc Nhiên mới từ trong phòng đi ra, ăn cơm ở dưới lầu.
Phó Hàn Châu cả ngày hôm nay đều không để ý đến cô.
Buổi trưa ngay cả ăn cơm anh ta cũng không có mặt.
Lúc này thấy anh ta ngồi trong phòng ăn, Tô Úc Nhiên đi tới, đứng sau lưng anh ta, “Biết trở về ăn cơm rồi?”
Tần Dực cũng ở bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ to gan của Tô Úc Nhiên, cô hoàn toàn không xem mình ra gì, trước mặt anh ta liền thể hiện ân ái với Phó Hàn Châu, xem mình như không khí vậy!
Phó Hàn Châu không để ý đến Tô Úc Nhiên, Tô Úc Nhiên nói: “Ông xã, hôn một cái…”
Phó Hàn Châu lạnh lùng nói với Tô Úc Nhiên: “Đừng làm loạn.”
Tiểu Bảo ngồi bên cạnh, “Mẹ, hôn hôn!”
Tô Úc Nhiên hôn Tiểu Bảo, trong lòng ấm áp.
So với Phó Hàn Châu, con trai quả thực là một cậu bé ấm áp.
Từ khi có con, cô phát hiện ra con cái thật sự rất tốt…
Bởi vì, cậu bé sẽ không giống như Phó Hàn Châu, lúc không vui liền cho sắc mặt.
Bất kể mình lúc nào, làm cái gì, trong lòng con trai, đều vĩnh viễn là người giỏi nhất.
Cậu bé sẽ không khiến mình xấu hổ, cũng sẽ không không cho mình mặt mũi.
Cảm giác chính là bởi vì có thêm Tiểu Bảo, Tô Úc Nhiên cảm thấy, mình mới có thêm nội tâm mạnh mẽ, không còn tự ti nữa.
Bởi vì cô có thể cảm nhận sâu sắc, mình được yêu thương.
Mà không giống như trước kia, chỉ có bà nội yêu thương mình, khi Phó Hàn Châu cũng nói thích, nhưng lại đối xử không tốt với mình, cô sẽ rất đau lòng.
Hôn xong Tiểu Bảo, Tô Úc Nhiên ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Cô hỏi Tiểu Bảo hôm nay chơi gì với Tần Dực, hai mẹ con trò chuyện rôm rả.
Tiểu Bảo bây giờ có giáo viên dạy kèm, thêm vào mỗi ngày cũng đang lớn, năng lực biểu đạt càng ngày càng tốt.
Trò chuyện với cậu bé rất thú vị, đôi khi nghe cậu bé đột nhiên thốt ra một thành ngữ, cô có thể vui mừng cả buổi.
…
Tần Dực nói: “Tiểu Bảo thật sự rất thông minh! Tuy cậu bé còn nhỏ như vậy, nhưng cái gì cũng hiểu.”
Tô Úc Nhiên nói: “Đúng vậy, con trai tôi rất thông minh! Dù sao cũng di truyền gen của Phó gia.”
Câu này hoàn toàn chính là nịnh nọt Phó Hàn Châu.
Nhưng Phó Hàn Châu nghe cô nói vậy, cũng không nói chuyện với cô.
Tô Úc Nhiên liếc anh ta một cái, vừa vặn chạm phải ánh mắt anh, cô mỉm cười.
Tần Dực thấy cô thật sự đáng thương, nhịn không được nói giúp Tô Úc Nhiên vài câu, “Anh, chị dâu đều dỗ dành anh như vậy rồi, anh cứ nể mặt chị ấy một chút đi!”
Phó Hàn Châu liếc Tần Dực một cái, “Liên quan gì đến cậu?”
Tần Dực chỉ đành ngậm miệng.
Ăn cơm xong, Tiểu Bảo vẫn còn muốn chơi với Tần Dực, Tô Úc Nhiên liền về phòng, chuẩn bị tiếp tục xem phim.
Hiện tại cô cảm thấy sâu sắc, mình có một phòng riêng, là chuyện rất hạnh phúc.
Vừa mới nằm xuống, điện thoại lại vang lên, Tô Úc Nhiên nghe máy, “Alo.”
“Nhiên Nhiên, Cảnh An xảy ra chuyện rồi!”
Tối qua vì dỗ dành Phó Hàn Châu, Tô Úc Nhiên đã xóa WeChat của Tống Cảnh An, tạm thời cũng chưa thêm lại.
Không ngờ lại là Quách Tương gọi điện thoại cho mình.
Tô Úc Nhiên nói: “Chị Tương, Cảnh An làm sao vậy?”
“Em tới đây một chuyến đi! Chị nói trực tiếp với em.”
Giọng nói của Quách Tương rất ngưng trọng, nghe không giống như đang nói đùa, Tô Úc Nhiên hỏi cô địa chỉ, đáp một tiếng, thay quần áo.
Dưới lầu, Tần Dực và Phó Hàn Châu, còn có Tiểu Bảo đều ở phòng khách.
Phó Hàn Châu ngồi trên ghế sô pha, nhìn con trai mình chơi rất vui vẻ với Tần Dực, cũng không tham gia.
Dì Tề nhìn thấy Tô Úc Nhiên, “Phu nhân, cô muốn ra ngoài?”
“Ừm.” Tô Úc Nhiên liếc nhìn Phó Hàn Châu, nói: “Bên Tống Cảnh An có chút chuyện, tôi ra ngoài một lát.”
Phó Hàn Châu nhìn cô, muốn nói gì đó, Tô Úc Nhiên đã đi ra khỏi cửa.
Ra đến ngoài cửa, Tô Úc Nhiên lái xe của mình, trực tiếp đi ra ngoài.
Cũng không chờ Phó Hàn Châu đồng ý.
Tối qua Tống Cảnh An uống say, Phó Hàn Châu không cho mình đi, cô có thể hiểu được.
Nhưng hiện tại Quách Tương gọi điện thoại cho mình, nếu cô không đi, vậy thật không phải là người.
Rất nhanh, Tô Úc Nhiên đã đến quán bar Lạc Nhật, quán bar Lạc Nhật hôm nay không mở cửa.