Va Vào Ánh Mắt Em

Chương 95: 95: Chúc Phúc Mỗi Người Đều Sẽ Có Hạnh Phúc Của Riêng Mình



2 năm sau, Ôn Như Diệu học xong về nước.

Vừa về đã thông báo kết hôn, chú rể là Lục Ngôn ai cũng bất ngờ kinh ngac, không ai biết họ yêu nhau từ bao giờ.
Hai người họ yêu xa, nhưng ngày nào cũng video call, nói chuyện với nhau rất nhiều.

Lục Ngôn dù bận vẫn giành thời gian cho cô gái của mình.

Anh muốn bù đắp vì đã từ chối cô nhiều lần, cô lại còn nhỏ, anh luôn sợ cô yêu một ông chú như anh sẽ thiệt thòi.
Lẽ ra là 3 năm học mới xong, nhưng để nhanh chóng kết thúc, Như Diệu đã chăm chỉ học hành, thậm chí không về nước mà ở lại ôn luyện.

Vì vậy mới 2 năm cô đã học vượt, lấy được bằng đại học.
Lục Ngôn rất quan tâm cô, có kinh nghiệm từng du học nên anh giúp đỡ cô rất nhiều.

Thậm chí không quản xa xôi mà tháng nào cũng một, hai lần bay qua thăm cô.

Tình cảm giữa hai người ngày càng khăng khít.
Khi hai người đang ngồi trong căn hộ nhỏ của Ôn Như Diệu ngắm nhìn tuyết rơi, cô bất ngờ cầm tay anh.

Lát nữa anh lại phải về rồi, cô không nỡ xa người mình yêu.
Dựa đầu vào vai anh, cô nói nhỏ:
– Mình cưới nhau đi!

Lục Ngôn nghe vậy thì nhìn cô trìu mến, anh biết cô luôn là người chủ động:
– Được, anh luôn đợi em sẵn sàng.
Cô biết tâm tư của anh.

Lần trước tới thăm cô, hai người quấn quýt không rời.

Anh lúc ấy suýt không kiềm chế được mà lao vào cô gái nhỏ, nhưng anh sợ cô còn nhỏ chưa sẵn sàng.

Anh quyết tâm giữ gìn cho cô.
Ôn Như Diệu nhìn anh, cô ngồi trong lòng anh rồi hôn anh một cái thật sâu.

Lục Ngôn lúc này bùng nổ, không nhịn được nữa:
– Anh muốn…
Ôn Như Diệu hiểu ý, thẹn thùng gật đầu.
Giây phút cô gái bấy lâu nay đã là người phụ nữ của mình, Lục Ngôn ôn nhu nói:
– Như Diệu, cả đời sau này, anh sẽ chỉ yêu mình em!
***
Lâm Thư biết Lục Ngôn sẽ thành em rể mình mà sượng trân.

Hồi trước vì Ngữ Nhi mà cô từng cà khịa anh suốt.


Ôn Kiệt thấy vợ nhăn nhó thì cười:
– Thư Thư, chuyện đã lâu rồi, em đừng nghĩ ngợi nữa.

Giờ em là chị dâu, thì cậu ấy còn phải kiêng nể em nữa là.

Em xem, tụi nhỏ lớn thế kia rồi, chuyện cũ mình bỏ qua.
Ngữ Nhi sinh Hạ Nhi Linh xong thì một thời gian sau Lâm Thư cũng sinh một cô con gái.

Hai ông bố còn hớn hở khi cùng có một cô công chúa của mình.

Hễ mua đồ chơi cho đứa nhỏ này thì cũng mua cho đứa còn lại vì tuổi san sát nhau.
Ngữ Nhi cũng buông bỏ quá khứ, cô thầm chúc phúc cho Lục Ngôn.
Ngày cưới Lục Ngôn và Ôn Như Diệu, Hạ Nhi Linh và Ôn Thư Mộc- con gái Ôn Kiệt còn hớn hở đi sau váy cô dâu, tay mỗi đứa là một giỏ cánh hoa.

Bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cánh hoa đỏ, tung lên bay trong gió.
Ngữ Nhi đang bầu đứa thứ hai vẫn cùng Hạ Phong Thần tới hôn lễ.

Ôn Kiệt vẫn như cũ, ôm eo Lâm Thư, trong không khí vui mừng của tiệc hỉ lại gạ gẫm:
– Làm đứa nữa không em, anh không thể thua Hạ Phong Thần được.

Em xem, Mộc Mộc cũng tới lúc cần có em để chơi cùng rồi, mỗi lần con đòi chơi anh lại phải bế nó sang nhà Tiểu Nhi thật là mệt chết.
Lâm Thư lườm anh một cái:
– Mới một đứa anh đã kêu mệt, hai đứa thì anh còn kêu ca nữa!
Ôn Kiệt cười gian, thì thầm vào tai vợ:
– Nhưng anh thích mệt cùng em trên giường nữa.
Lâm Thư mỉm cười vẫn không quên đánh cho người chồng cợt nhả của mình một cái.
Dưới bầu trời xanh nắng đẹp, ai ai cũng đã có hạnh phúc của riêng mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận