Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi

Chương 35: Chính đạo tối cao (14)


ạo tối cao (14)

Dịch: Kogi

Những người thích hóng chuyện trên giang hồ thường vụng trộm cười nhạo sư đệ của Các chủ Lưu Vân Các là một tên bại liệt vô dụng, nhờ có sự che chở của Tiêu Thừa Uyên nên mới được sống cuộc đời cơm no áo ấm, không thể nào rời xa sư huynh dù chỉ một phút, không biết là dùng thủ đoạn gì để lấy lòng Các chủ mà lại được cưng chiều như vậy.

An Minh Hối chưa từng tận tai nghe thấy những lời đồn đại nhảm nhí này, thế nhưng anh cũng đoán được đại khái, có điều anh chưa từng bận tâm người ngoài nghĩ gì về mình, cũng cảm thấy không cần thiết phải làm sáng tỏ sự việc.

Cho dù trong hai người, người không thể rời xa đối phương thực ra là sư huynh của anh.

Mặc dù An Minh Hối xin Lăng Thu đưa mình về, nhưng khi bị một cô nương nhẹ nhàng bế ngang người, anh vẫn xấu hổ vô cùng.

Lăng Thu không đưa anh đi quá xa mà chỉ tạm thời dừng chân ở một quán trọ gần võ lâm minh, bây giờ đưa về cũng khá là nhanh, có điều thân phận Lăng Thu hơi đặc biệt, không tiện xuất hiện trước mặt nhiều người, đây quả thực là một vấn đề gây đau đầu.

Cũng may bọn họ chưa rời khỏi quán trọ bao lâu thì nhìn thấy Quảng Huyên đang đi tìm người ở đằng xa. An Minh Hối và Lăng Thu liền trốn vào một con hẻm nhỏ, anh khẽ nói: “Cứ để ta ở đây, Quảng Huyên đưa ta về cũng được. Cô… đi trước đi, nhỡ bị phát hiện thì khó thoát thân lắm.”

“Đành vậy…” Lăng Thu cẩn thận đặt anh ngồi xuống, sau đó lấy một cái bình sứ tinh xảo từ trong bọc nhỏ ra nhét vào tay anh: “Cho ngươi đó, mỗi tháng uống một viên là được.”

Dặn dò xong, cô vẫn chần chừ không đi, nghĩ thế nào lại lấy ra một cái bình nhỏ hơn bình ban nãy một chút, đưa cả cho anh, mím môi nói: “Lúc… lúc trước ta lừa ngươi thôi, thực ra ta cũng không biết cách chữa chân của ngươi… Nên ta đền cho ngươi cái này, cha ta lấy được từ Miêu Cương đó, nghe nói là thuốc kéo dài tính mạng, ta cũng muốn cho ngươi nhiều hơn, nhưng mà trong Giáo chỉ có mỗi một viên này thôi.”

An Minh Hối kinh ngạc nhìn Lăng Thu, sau khi biết thứ thuốc này quý giá đến thế thì lập tức định từ chối, nhưng Lăng Thu nhét cho anh rồi liền xoay người nhảy vụt lên mái hiên, cầm một viên đá ném về phía Quảng Huyên cách đó không xa, sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa.

Quảng Huyên đang túm cổ áo một người qua đường hung hăng hỏi người đó tung tích của An Minh Hối thì bỗng cảm thấy có vật gì bay về phía mình, hắn nghiêng người né tránh theo phản xạ, đồng thời cảnh giác nhìn về hướng đó.

Mặc kệ anh chàng bị mình dọa cho suýt khóc, hắn rút kiếm phi thân về phía con hẻm nơi An Minh Hối đang chờ.

Vừa bước vào hẻm, hắn liền kinh ngạc thất thanh kêu lên: “An ca!”

“Quảng Huyên.” An Minh Hối mỉm cười nhìn Quảng Huyên, không kịp giải thích rõ ràng với hắn ngay lúc này, chỉ nói: “Ta không bị thương, nhưng phải nhờ ngươi đưa ta về rồi, có phải sư huynh đang…”

Quảng Huyên vội vàng tra kiếm vào vỏ, hắn cũng không kịp hỏi anh rốt cuộc kẻ bắt cóc là ai, nhanh chóng đi tới cõng anh lên lưng rồi vận khí khinh công quay lại võ lâm minh.

“Tên khốn kia biết huynh bị bắt cóc, bây giờ chắc là đang phát điên phát rồ rồi!” Vừa chạy, Quảng Huyên vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta thấy đám người đó vẫn trụ được nên ra đây tìm huynh trước.”

“Ta cảm thấy không ổn…” An Minh Hối cười khổ, không cần Quảng Huyên nói rõ, anh cũng biết hiện tại võ lâm minh hỗn loạn đến mức nào: “Mong là không ai bị thương.”

Quảng Huyên nói Tiêu Thừa Uyên đang phát điên, anh không nghĩ là hắn nói quá. Cũng may Lăng Thu chịu thả anh về, nếu còn chần chừ, e rằng sư huynh không chỉ lật tung võ lâm minh lên thôi đâu.

Trước đây đã từng xảy ra chuyện tương tự, nhưng lần đó tình hình vẫn tốt hơn bây giờ nhiều, nguồn cơn sự việc là An Minh Hối cho rằng hai người đã lớn, nếu tiếp tục ngủ chung phòng thì không hay lắm, vì vậy liền cùng Tiêu Các chủ tiền nhiệm khuyên Tiêu Thừa Uyên nên chia phòng.

Khi đó sư huynh của anh cực kì bất mãn, nhưng cuối cùng không địch lại bọn họ, đêm đó mới thỏa hiệp đi sang tiểu viện khác ngủ.

Ban đầu thì không sao, nhưng tối hôm đó, đang say sưa ngủ thì An Minh Hối bị tiếng ồn ào trong sân làm tỉnh giấc, anh ngái ngủ đứng dậy hỏi nha hoàn mới biết là chẳng hiểu sao sư huynh lại nổi điên, gặp ai cũng hỏi sư đệ của mình đâu, từ nãy đến giờ đã đả thương mấy tên gia nô rồi.

An Minh Hối liền khoác vội chiếc áo, rồi bảo hạ nhân đưa mình đi tìm Tiêu Thừa Uyên, vừa nhìn thấy anh, hắn đã lao đến ôm chầm lấy, không biết là do gặp ác mộng hay vì lý do gì khác, hắn cứ ôm chặt anh luôn miệng nói xin lỗi, “Sao ta có thể vứt bỏ đệ cơ chứ”, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào.

Từ đó về sau, không ai nhắc đến việc cho bọn họ ở riêng nữa, ngay cả Tiêu Các chủ cũng chỉ biết thở dài bất lực.

Khi bọn họ về tới võ lâm minh, sân tiểu viện nơi An Minh Hối ở đã có mấy người nằm la liệt, Tiêu Thừa Uyên đứng ở giữa, lúc này đang siết cổ một người, tay khác cầm kiếm, vẻ mặt tàn ác như ma quỷ, hai mắt đỏ ngầu giăng đầy tơ máu.

Hắn tra hỏi người bị mình siết cổ đến trợn trừng cả mắt: “Là ngươi dẫn sư đệ đi đúng không? Nói, đệ ấy đang ở đâu!”

Các chưởng môn của môn phái khác đang đổ mồ hôi hột đứng xung quanh, đề phòng nhìn người đã hoàn toàn phát điên là hắn, miệng thì kêu la khuyên bảo nhưng không một ai dám lại gần, chỉ sợ kích thích hắn điên cuồng hơn.

Bọn họ đông người hơn, nếu đánh nhau cũng không phải sợ một mình Tiêu Thừa Uyên, nhưng vấn đề là đối phương không chỉ có võ công cao cường mà còn biết dùng độc, bây giờ đã hoàn toàn mất hết lý trí, nếu hắn quyết tâm muốn chết chùm với bọn họ thì tổn thất thực sự quá nặng nề.

“Tiêu Các chủ, bọn ta cử người đi tìm An công tử rồi, ngài hãy tỉnh táo lại đi!”

Những lời như vậy bọn họ đã nói nhiều đến mức khô cả họng, nhưng Tiêu Thừa Uyên vẫn không lọt tai một câu nào.

“Sư huynh!” Vừa nhìn thấy cảnh này, An Minh Hối vội vàng gọi: “Đệ ở đây!”

Kể cũng lạ, chỉ vừa giây trước còn đang điên cuồng, người khác nói gì cũng nghe không lọt, vậy mà vừa nghe thấy giọng anh, hắn tựa như nhận được mệnh lệnh, lập tức thả người đang bị mình túm cổ ra, ném kiếm xuống đất, lao đến ôm chầm anh vào lòng.

Quảng Huyên đang cõng An Minh Hối bị đẩy cho suýt ngã, nổi giận định chửi um lên.

Vòng tay siết chặt của Tiêu Thừa Uyên khiến anh bị ghìm hơi đau, nhưng cánh tay của hắn cũng đang không ngừng run rẩy, lạc giọng ghé vào tai anh nói gì đó, mãi sau anh mới nghe rõ hắn đang nói gì.

Hắn nói: “Sư đệ, đừng sợ, có ta ở đây, đệ sẽ ổn thôi.”

Không biết ai mới là người đang sợ nữa.

“Ổn rồi, đệ không sao.” Anh vỗ lưng Tiêu Thừa Uyên an ủi, ra hiệu cho đối phương bình tĩnh lại: “Huynh ôm ta thế này khó chịu quá, đưa ta về phòng được không?”

Lúc nói chuyện, anh vẫn không quên nhìn những người nằm la liệt dưới đất, ít nhất cũng không thấy vết máu nào, chứng tỏ mình vẫn trở về kịp thời. Về phần những người khác, lúc này đều đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt phức tạp, vừa hoảng sợ, vừa nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy khó tin vì anh có thể dễ dàng khiến Tiêu Thừa Uyên bình tĩnh lại.

Dù đã bày tỏ sự áy náy với những người đang có mặt, nhưng An Minh Hối vẫn để Tiêu Thừa Uyên bế mình về phòng, anh tin rằng, cách tốt nhất để trấn an những người này đó là đưa sư huynh rời khỏi đây. Về việc xử lý hậu quả thì đành phải nhờ cả vào Quảng Huyên.

Hơn nữa xem ra sư huynh của anh đang rất cần sự yên tĩnh.

“Sư huynh, không sao rồi.” Anh ngồi trên giường, để mặc Tiêu Thừa Uyên tiếp tục ôm mình, đồng thời cũng ôm lại đối phương: “Đệ không bị thương, chỉ đi cùng người ta nói mấy câu thôi, người đó cũng không có ác ý, sau này ta sẽ kể chi tiết cho huynh.”

“Sư đệ…” Trông Tiêu Thừa Uyên đã bình tĩnh hơn ban nãy rất nhiều, nhưng tâm trạng vẫn chưa ổn định lắm, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Ta không nên rời khỏi đệ, suýt nữa đệ lại xảy ra chuyện rồi…”

“Đừng nói đùa, đệ đã xảy ra chuyện gì đâu?” Anh mỉm cười, quay mặt sang hôn nhẹ lên má Tiêu Thừa Uyên, giọng nói nhẹ nhàng trấn an: “Đệ còn đang chờ sư huynh chữa khỏi đôi chân này, rồi cùng nhau ngao du thiên hạ mà. Đệ còn phải điều dưỡng thân thể, để khi làm chuyện đó sư huynh sẽ được thỏa mãn nhiều lần hơn nữa. Đệ phải sống thật khỏe mạnh với sư huynh đến khi đầu bạc răng long. Bao nhiêu việc phải làm như vậy, làm sao đệ dễ dàng xảy ra chuyện được?”

Những gì anh vẽ ra quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến mức xa xỉ, khiến Tiêu Thừa Uyên không thể kìm lòng được.

“Đệ hiểu tính của huynh, khi chúng ta già, đệ đi trước một bước, nếu huynh cảm thấy sống một mình quá đơn độc, thực sự muốn đi theo đệ, thì đệ cũng không thể giận huynh được nữa rồi.”

“Vậy nên trước lúc đó, hai chúng ta đều phải sống thật tốt.” Sau khi vẽ một chiếc bánh lớn cho sư huynh, anh lại hôn đối phương một lần nữa.

Tiêu Thừa Uyên im lặng một lát rồi mới nói: “Chúng ta về Lưu Vân Các thôi, từ nay về sau không bận tâm đến những chuyện này nữa.”

Chỉ khi ở trong Các, được đích thân chăm sóc sư đệ thì hắn mới yên tâm, hắn không tin tưởng giao phó sư đệ cho bất cứ ai khác.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật kí công tác của sư huynh

Lơ là một cái đã làm sư đệ rơi vào nguy hiểm.

Mắc phải sai lầm này thực sự đáng chết.

Nếu người tốt như sư đệ có mệnh hệ gì, những kẻ thích ra vẻ đạo mạo trên đời cũng đừng hòng sống tiếp.

Các bạn tưởng tôi sẽ cho An bảo chết ngắc ngay chương này ư, thật là ngây thơ [doge]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận