Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 14: Da mặt dày


Tần Vũ Bạch vượt qua nửa giờ cực kỳ khó khăn.

Có thể nói hoàn toàn là hắn gieo gió gặt bão.

Yến Song quá ngây ngô, cũng quá mê người.

So sánh thân thể y bẩm sinh đã có sẵn ma lực, linh hồn y lại vừa trúc trắc vừa hoảng sợ.

Mơ màng hồ đồ mà rơi vào tình trạng này, tay Yến Song vô lực mà đặt trên vai Tần Vũ Bạch, làn da trắng trẻo trên mặt từ từ đỏ lựng, cắn chặt môi, nước mắt ấm áp rơi xuống từ khóe mắt y.

Đây không phải lần đầu Tần Vũ Bạch nhìn thấy Yến Song rơi nước mắt trên giường.

Mà một giọt nước mắt này không biết tại sao lại khác hẳn bình thường, nó không đại diện cho nỗi đau, mà là xấu hổ.

Khi Tần Vũ Bạch phản ứng lại, giọt nước mắt kia đã rơi trên ngón tay cái hắn.

Hắn vươn tay hứng lấy giọt nước mắt.

Nước mắt theo ngón cái chảy về lòng bàn tay, hợp lại làm một với máu tươi trong tay hắn.

Tần Vũ Bạch bỗng nhiên xúc động, ghì chặt Yến Song vào thật sâu trong lồ.ng ngực.

Một tiếng thét chói tai ngắn ngủi nổ tung bên tai hắn, trong đó ẩn chứa hương vị không rõ.

Tần Vũ Bạch từ da đầu đến ngón chân đều tê dại.

Lòng bàn tay nhấn mạnh vào hõm eo Yến Song, cả người Tần Vũ Bạch cứng đờ, kết thúc màn như tra tấn khổ hình với cả hai người này.

Trong nháy mắt Yến Song mất đi sức lực, y gục vào vai Tần Vũ Bạch, hơi thở kìm chế, chỉ là vẫn luôn phát run, run đến nỗi Tần Vũ Bạch cũng phải run theo.

Lý trí tuyên bố bỏ nhà ra đi, Tần Vũ Bạch bế thẳng Yến Song lên.

“Không……”

Yến Song yếu ớt kháng nghị.

Đây là từ thứ hai y nói với hắn ở trên giường.

Tuy rằng là phản kháng, nhưng cũng là âm rung nhẹ nhàng.

Có đôi khi nói không ở trên giường, lại càng kí.ch thích d.ục vọng phá hủy của người khác.

Lần nào Tần Vũ Bạch gặp Yến Song, hắn cũng đều quyết tâm trong lòng tuyệt đối không qua đêm với y.

Lần nào cũng thất bại.

Lúc tỉnh dậy đã lại là sáng sớm.

Lần này là Tần Vũ Bạch tỉnh lại trước.

Tối hôm qua giả đò nói tôn trọng lẫn nhau để dỗ Yến Song nhập cuộc. Vì thế Tần Vũ Bạch đã thật sự dựa theo lời Yến Song, không để lại dấu vết vượt ranh giới, cũng không bỏ mặc cảm nhận của y.

Yến Song cũng không cố diễn người câm, y sẽ run rẩy nhỏ giọng đưa ra yêu cầu “Chậm một chút” ở bên tai Tần Vũ Bạch, Tần Vũ Bạch cũng đáp ứng như ma xui quỷ khiến.

Không, không thể nói là ma xui quỷ khiến, hắn có mục đích.

Đứa nhỏ thiếu thốn tình yêu là dễ lừa tới tay nhất.

Vì kết quả cuối cùng, cần một chút hi sinh tất yếu.

Tần Vũ Bạch lãnh đạm nhìn chăm chú Yến Song còn đang mơ ngủ, ánh mắt dần dần dịu dàng, — lúc ngủ nhìn càng giống Tần Khanh hơn.

Yến Song bị báo thức 7 giờ đánh thức, trong phòng đã không còn bóng dáng Tần Vũ Bạch.

Cũng tốt, giảm bớt một tuồng kịch.

Yến Song kiểm tra tiến độ của Tần Vũ Bạch một chút, tuyến cốt truyện 6%, tuyến tình cảm 12%.

Hallelujah!

(Hallelujah: tạm dịch là lời khen ngợi Thiên Chúa~ lời cảm tạ Chúa trong văn hóa người Do Thái và Kito Giáo, là một biểu hiện của niềm vui, trong trường hợp này là một câu cảm thán)

Yến Song quả thực sắp khóc vì sung sướng, tự truyện sau khi y về hưu nhất định phải nhắc tới thành tựu vĩ đại mà hôm nay y đạt được.

Nhân viên hiểu rõ nhân tính, làm thế nào để khiến một người đàn ông keo kiệt vì y mà tăng 10% Tuyến tình cảm trong vòng ba ngày.

Chắc chắn sẽ bùng nổ doanh số.

Người đưa Yến Song về trường học biến thành một tài xế xa lạ, thoạt nhìn là một người đàn ông trung niên thành thật, tới nhìn cũng không dám nhìn Yến Song cái nào, “Cậu Yến, từ hôm nay tôi phụ trách đưa cậu về.”

Yến Song nói cảm ơn rồi ngồi vào hàng ghế phía sau, lấy điện thoại ra, kéo đến số Ngụy Dịch Trần, gửi cho hắn một tin nhắn.

– – “Sao hôm nay không phải anh đưa tôi về?”

Qua năm phút, Ngụy Dịch Trần không trả lời.

Yến Song tra xét tiến độ tuyến tình cảm của Ngụy Dịch Trần một chút, 1%.

Ồ hố, quả là một người đàn ông thận trọng, vừa mới sinh ra một chút mầm mống là lủi đi luôn, ngay cả mặt y cũng không chịu nhìn nữa?

Yến Song lục ra số điện thoại tư nhân của Ngụy Dịch Trần từ danh bạ.

Trước đó khi y dùng điện thoại của Ngụy Dịch Trần đã tự gọi cho chính mình, thuận tay lưu số.

“Dự án công trình bên phía Thượng Nam tiến triển quá chậm,” Tần Vũ Bạch đang tháo băng gạc trên tay, đêm qua hắn hoàn toàn không để tâm, vết thương bên trong càng nghiêm trọng hơn, vết máu trên băng gạc đều đã biến thành màu đen. Tần Vũ Bạch tùy tay ném miếng gạc, nói với Ngụy Dịch Trần, “Anh tự mình đi kiểm tra một chuyến, thu xếp từ trên xuống dưới một lượt, nhân viên nên thay thì thay, nên đổi thì đổi, không cần báo cáo với tôi, tôi cho phép anh tiền trảm hậu tấu.”

“Vâng, Tần tổng.”

Ngụy Dịch Trần hơi cúi người, khi quay lưng định đi lại bị Tần Vũ Bạch gọi lại.

Tần Vũ Bạch dùng cồn sát trùng chà lau lòng bàn tay, mày hơi nhíu, “Tìm một người để mắt tới cái đồ dỏm kia.”

Vẻ mặt Ngụy Dịch Trần không thay đổi, “Ý Tần tổng là để mắt tới mức độ nào?”

Tần Vũ Bạch nhướng mi, ánh mắt lạnh lẽo, “Theo dõi chặt hết sức có thể.”

“Tôi hiểu rồi.”

Miệng vết thương trong lòng bàn tay nóng bỏng đau rát, Tần Vũ Bạch ném miếng bông tẩm cồn bẩn sang một bên, “Bên phía Thượng Nam, tôi cho anh thời gian ba ngày, trong vòng 3 ngày nhất định phải giải quyết, triển lãm tranh của Tần Khanh sắp phải mở rồi, không thể xảy ra sự cố.”

“Vâng.”

“Nếu thật sự không kịp xử lý, vậy cứ tạm gác lại chuyện bên Thượng Nam, về giúp Tần Khanh sắp xếp triển lãm tranh cho tốt trước.”

“Hiểu……”

Nhạc thiếu nhi vui vẻ đột ngột vang lên trong văn phòng.

Tay Tần Vũ Bạch đang tự quấn băng gạc khựng lại một chút, kinh ngạc nhướng mày nhìn về phía Ngụy Dịch Trần.

Sắc mặt Ngụy Dịch Trần cũng thay đổi.

Làm một quản gia chuyên nghiệp, trước nay hắn ở trước mặt chủ đều là Thái Sơn có sập cũng không biến sắc, mà tình huống bất ngờ xảy ra bây giờ không giống bất cứ loại chuyện nào hắn từng gặp phải.

Gần như có thể coi là hoảng loạn mà lấy chiếc điện thoại đang phát nhạc thiếu nhi ra khỏi túi trong âu phục.

Là điện thoại cá nhân của hắn.

Tên người gọi: Tình nhân hẹn trước.

“Nhạc chuông ngây thơ nhỉ.”

Tần Vũ Bạch hơi thấy buồn cười đối với phẩm vị độc đáo của vị quản gia vừa nghiêm túc lại có năng lực này của mình, không mặn không nhạt mà đùa một câu.

Ngụy Dịch Trần lập tức cúp máy, “Xin lỗi, Tần tổng.”

Vừa dứt lời, điện thoại gọi tới.

Tần Vũ Bạch bật cười, phất phất tay, “Đi ra ngoài nghe điện thoại đi.”

Ngụy Dịch Trần lập tức rời khỏi văn phòng Tần Vũ Bạch, hắn không nghe điện thoại, mà là sau khi nhấn nút từ chối rồi tắt nguồn, khi đang muốn đẩy cửa trở về tiếp tục nghe Tần Vũ Bạch giao phó chuyện Thượng Nam, điện thoại công việc bên người lại rung lên.

Ngụy Dịch Trần nhíu mày, hắn đoán được là ai, do dự một lát, vẫn lấy điện thoại công việc ra.

Là một tin nhắn.

“Nếu anh lại không nghe, tôi gọi Tần Vũ Bạch để anh ta chuyển cho anh nhé?”

Trên đó là một tin nhắn “Sao hôm nay không phải anh đưa tôi về?”.

Ngụy Dịch Trần rũ mắt xuống, dùng điện thoại công việc gửi tin lại — “Đang họp.”

Tin nhắn trả lời lập tức gửi đến.

– – “Có thích nhạc chuông tôi cài cho anh không?”

– – “Còn việc gì không?”

Thái độ lảng tránh không trả lời trực tiếp khiến Yến Song cong cong môi, sao những người này cứ không hiểu rõ, thái độ lảng tránh như vậy thực ra chính là một loại tín hiệu quan tâm khác sao?

– – “Không có việc gì, nhớ anh thôi.”

Ngụy Dịch Trần nắm chặt di động, sức lực mạnh đến gần như đỏ bừng cả bàn tay.

Tiểu kỹ nam.

Vừa mới bước xuống giường sếp hắn, liền gấp không chờ nổi mà tới quyến rũ hắn.

Nhưng vì cái gì chứ?

Nếu là vì tiền, bất kể là Tần Vũ Bạch hay là Kỷ Dao, đều cũng đủ thỏa mãn y.

Chẳng lẽ là……

Màn hình di động lại sáng một chút.

– – “Anh lái xe vững hơn chú ấy, cho nên muốn anh ^_^.”

(Muốn và nhớ đều là 想~xiǎng)

Icon gương mặt tươi cười như là đang chế giễu suy nghĩ kích động nhất thời của Ngụy Dịch Trần.

Quả nhiên là một kỹ nam, lấy trêu đùa và quyến rũ đàn ông làm niềm vui, căn bản không có bất kỳ ý tứ đặc biệt nào.

Ngụy Dịch Trần sẽ không mắc mưu của Yến Song, bất kể như thế nào, Yến Song đối với hắn đã định là một mối nguy hiểm, nếu nguy hiểm, vậy không cần phải mạo hiểm, y muốn trào phúng thì mặc y trào phúng.

Cầm chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, vẻ mặt Ngụy Dịch Trần bình tĩnh đem hai cái di động đều…… cất kỹ bên người.

Tài xế đưa Yến Song tới khách sạn, Yến Song vào phòng thay đổi quần áo, kiểm tra thời khoá biểu, một lượt nhét tất cả sách giáo khoa cần dùng hôm nay vào cặp sách.

Có hai vật phẩm có giá trị trong cặp.

Một cái điện thoại mới.

Một tấm chứng minh thư.

Hai ngón tay Yến Song kẹp chứng minh thư của Kỷ Dao tung hứng chơi đùa.

Tập tài liệu hôm qua Tần Vũ Bạch ném ở khách sạn y cũng mang về đây.

Tấm hình chụp camera theo dõi trong đó còn phải tìm cơ hội thích hợp để đưa cho Kỷ Dao đó.

Y ném tấm chứng minh thư trong tay lên không trung, khi nó rơi xuống lại dùng hai ngón tay lưu loát đón được, Yến Song cong môi cười, chuyện phát sinh tiếp theo, cần phải cảm ơn sự giúp đỡ của Tần Vũ Bạch rồi.

Trong nhà ăn khách sạn, hai người phục vụ đang châu đầu ghé tai xì xào bàn tán về cậu sinh viên da mặt dày kia.

Trên cái khay chẳng qua chỉ lớn cỡ hai bàn tay lại chất đầy gần như tất cả các loại món ăn sáng có thể lấy.

Bởi vì phần lớn là đều là giới hạn chỉ có thể lấy một phần, Yến Song chỉ có thể tiếc nuối kết thúc càn quét bữa sáng.

Cái phòng tổng thống của Tần Vũ Bạch, Ngụy Dịch Trần không ở đó, y cũng không có quyền gọi bữa sáng.

Đáng giận, thiết lập keo kiệt vẫn chưa đổi.

Cũng may, mặc dù khách sạn mà Kỷ Dao thuê cho y không phải loại cao cấp, bữa sáng bán cũng không ngon lắm, nhưng số lượng nhiều bao no, Yến Song không kén chọn đồ ăn, dù sao cũng tốt hơn ở trạm quản lý.

Ăn sáng no nê xong, Yến Song đi đến bên cửa sổ hỏi: “Xin chào, xin hỏi chỗ các anh có túi giữ đồ tươi không?”

Trong lòng người phục vụ cạn lời, nghĩ thầm đúng ăn no bọc gói mang về, “Có,” anh ta nhìn thoáng qua cái khay ở chỗ Yến Song, “Hai cái đủ không?”

“Đủ rồi, cảm ơn.”

Yến Song cất hết bánh bao, bánh mì cuộn, bánh rán, bánh gạo nếp chiên này kia còn dư lại vào túi, sau đó đến quầy lễ tân cất vào tủ lạnh khách sạn, chờ buổi trưa lên lớp sáng xong lại lấy ăn.

Lễ tân vẫn là người quen cũ, một chàng trai trẻ tuổi, ánh mắt nhìn Yến Song rất quỷ dị, trong thái độ cung kính có chút sùng bái, trong sùng bái lại có chút kính sợ, cuối cùng vẫn không nhịn được xúc động hóng hớt, “Chiều hôm qua lại có một anh đẹp trai nữa tới tìm em, lợi hại ghê, một cuộc điện thoại gọi cả ông chủ bọn anh đến, anh ấy là ai thế, là anh trai em à?”

Lễ tân chỉ là có đam mê nho nhỏ hóng drama.

Đã sớm hỏi thăm rành mạch chuyện ngày hôm qua.

Anh đẹp trai tới khách sạn không có chuyện khác, chỉ tra hành tung người này.

Bọn họ thảo luận nửa ngày, cảm thấy có thể là anh của Yến Song.

Yến Song ra hiệu tay với anh ta, ý bảo anh ta khom lưng xuống nghe, lễ tân lập tức thò người ra cẩn thận nghe.

“Anh ấy không phải anh trai, anh ấy là bạn trai em, tới bắt gian đó.”

“……”

Lễ tân bị chấn động tới hóa đá.

“Lần sau anh ấy lại đến, anh giúp em chống đỡ chút, báo cho em một tin.”

Lễ tân chậm rãi xoay mặt qua, thần sắc phức tạp nói: “Người anh em, em yên tâm, đều là anh em cả,” anh ta dừng một chút, lại khuyên nhủ: “Hay cứ giải thích rõ ràng với bạn trai em đi, em với cậu đẹp trai kia cũng không phải như vậy……”

“Ai nói bọn em không phải như vậy.” Yến Song chậm rãi nói.

Lễ tân lại bị chấn động lần nữa, “Lần trước cậu ta vào trong đó có mười, mười phút cũng không đến……”

“Suỵt,” ngón trỏ Yến Song đặt trên đầu môi, “Đó là bí mật nhỏ của bọn em.”

Lễ tân: “……” Fu.ck, bí mật này cháy quá rồi!

Lễ tân không nhịn được chửi thề, “Cậu ta còn không nổi 10 phút, em ham cái gì ở cậu ta chứ.”

“Ham cái mã đẹp trai đó.”

Lễ tân hồi tưởng gương mặt kia của Kỷ Dao một chút.

Được rồi, đẹp trai thật.

Vì gương mặt này, có thể chấp nhận tốc độ như vậy.

Thế giới của gay quả nhiên anh không hiểu.

Yến Song bôi đen Kỷ Dao trước mặt lễ tân một hồi, đi ra ngoài liền gửi tin nhắn cho Kỷ Dao.

Trại nuôi ngựa ở ngoại ô, Tiêu Thanh Dương uống ngụm trà, chỉ chỉ điện thoại của Kỷ Dao trên bàn, “Nhanh mà chạy về đi, cứ rung mãi đây này.”

Kỷ Dao nhìn mưa bụi mông lung bên ngoài cửa sổ sát đất, thần sắc lạnh nhạt.

“Anh nói này Kỷ đại thiếu, chiều qua mày đến đây, không nói câu nào đã dắt cục cưng của tao ra ngoài lăn lộn, khiến em ấy mệt thành cái dạng gì rồi, anh nhìn màu lông cũng thay đổi luôn. Bây giờ lại nhăn mặt tự kỷ ở đây, lời khó nghe tao nói trước, chỗ anh đây là miếu nhỏ, chỉ có thể tạm thời thu nhận mày thôi, dượng mở lời một câu là tao quỳ bán đồng đội ngay, mau về đi…… Chuyện lớn lao gì đâu, dượng có thể có ý gì xấu với mày chứ……”

Tiêu Thanh Dương thấy Kỷ Dao vẫn là một vẻ đắm chìm trong thế giới của chính mình không để ý tới người khác, nhẹ nhàng lắc đầu, trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, đành phải cầm lấy điện thoại Kỷ Dao.

“Ô, ai đây?”

Tiêu Thanh Dương vừa cầm lấy điện thoại liền vui vẻ.

Kỷ Dao vẫn không để ý tới anh ta.

“Chào cậu, Kỷ Dao, thực xin lỗi chuyện ngày hôm qua……”

Tiêu Thanh Dương đọc từng câu từng chữ.

Ánh mắt lạnh băng lập tức bắn về phía Tiêu Thanh Dương, “Bỏ xuống.”

Lần này đến lượt Tiêu Thanh Dương không để ý tới hắn, cầm điện thoại Kỷ Dao đứng lên chuồn mất, vừa chạy vừa đọc to.

“…… chuyện không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Tiêu Thanh Dương –” Kỷ Dao đứng lên.

“Kỷ Dao, cậu đừng nóng giận……” Tiêu Thanh Dương vừa đọc vừa cười, “Cái đệch, đây là một em gái phải không?…… Còn nữa, chứng minh thư của cậu tớ đang cầm……đậu má,” Tiêu Thanh Dương không nhịn được nói tục lần hai, lui về phía sau tránh né Kỷ Dao đằng đằng sát khí, cợt nhả nói: “Được quá nha, sao chứng minh thư của mày lại ở trên tay người khác, làm chuyện xấu đúng không?” một bên nắm chặt thời gian tiếp tục đọc, “Hôm nay cậu có đi học không?”

Điện thoại đột nhiên bị Kỷ Dao rút ra.

“…… Tớ giữ chỗ giúp cậu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận