Vạn Giới Pháp Thần

Chương 20: Chạy trốn


“Đó là cáo Nick Wilde, tên đó là tay sai của mụ phù thủy…” Một giọng nói la lên.

Mọi người bắt đầu hoang mang, bọn họ hoảng sợ chạy trốn về mọi phía.

“Mọi người nình tĩnh, hãy chạy về phía tây, chúng ta sẽ có cơ hội thoát lớn hơn.” Gấu nâu Pooh lớn tiếng.

Lúc này, Ambrose cũng sững sờ chôn chân một chỗ, cậu không nghĩ rằng mình số đen tới thế, mụ phù thủy lại xuất hiện ở đây. Ambrose bối rối không biết làm gì.

Fayola cũng vậy, cô bé bắt đầu thấy hơi sợ, tâm lý đám đông lây lan khiến cô bé run run.

Ông lửng tới nói vói Gấu nâu Pooh:

“Chúng ta phải bảo vệ hai đứa trẻ, chúng là hi vọng.”

Mấy người gật đầu, họ nghiêm túc bình tĩnh lại, lúc này tiếng sói hú vang lên, rất gần rồi:

“Hút hu huhuhhuhuhu….”

Gấu nây ánh mắt kiên quyết: “Mụ ta rất gần rồi, chúng ta không kịp chạy nữa rồi. Ta sẽ giấu hai đứa trẻ trong hốc cây. Lấp mất cây củi lên, hơn nữa một người sẽ che trước chỗ đó; để đánh lạc hướng mụ ta, chúng ta phải ở lại.”

Con lửng bổ sung:

“Windoren, bạn hãy mang theo quần áo của hai đứa bé chạy về phía nam, tới con sông thì vứt chúng đi, giờ ta sẽ dùng mùi cỏ thơm Laminr che giấu mùi hai đứa. Nếu thế sau khi mụ lần theo mùi, chúng sẽ có cơ hội chạy trốn.”

Mấy người đồng ý, bọn họ nhanh lôi Ambrose và Fayola vào một hốc cây.

Fayola sợ hãi ôm chặt lấy Ambrose, cậu cũng sợ nổi da gà, cậu cố giữ im lặng.

Cậu nghe thấy âm thanh nhốn nháo đã nhỏ dần, thỉnh thoảng Ambrose nghe tiếng hét lên sợ hãi rồi im bặt. Mấy tiếng sói hú càng lớn.

Những tiếng bước chân “Bộp”, “Bộp” khắp nơi, tiếng gầm “Gaofooo..” của loài gấu, tiếng kêu “Ẳng ẳng…”.

===============

Bên ngoài, Gấu nâu Pooh đang một mình đánh lại bốn con sói, bên cạnh ông một con lửng, một con lợn rừng cũng tấn công một con sói, mấy con sóc thì nhảy lung tung đánh lạc sự chú ý…

Một con sói cắn vào lưng ông, Gấu nâu Pooh đau đớn gầm lên một tiếng, ống giơ cao tay gấu to khỏe của mình tát một cái thật mạnh trúng đầu con sói đối diện, khiến nó lộn ba trăm sáu mươi độ trên không, đập vào cây xoài đối diện.

Ôm giơ bàn tay gấu ra sau lưng cố bắt lấy con sói, một con sói khác lợi dụng ông lúc mất thăng bằng nó ngáng chân ông một cái. Gấu nâu Pooh ngã xuống, thân hình hơn ba trăm cân ông đè bẹp con sói sau lưng.

Không để ý đồng đội mình, con sói kia nhảy rên bụng, nó giơ hàm răng sắc nhọn ngoặm lấy cổ ông. Mấy con khác cũng lao vào cắn xé chân tay ông, chúng cắn đứt hết gân tay chân Pooh.

Trận chiến của Gấu nâu Pooh kết thúc, sau đó mấy con còn lại cũng bị đàn sói thu thập. Vì thân thể Gấu nâu Pooh quá nặng, đàn sói xếp mấy con khác xung quanh ông, không khí im lặng sau cuộc chiến.

“Lộc…. Cộc…. Lộc… Cộc”

Tiếng vó ngựa tiến lại gần, một chiếc xe ngựa đang tiến đến. Chiếc xe này bị kéo bởi sáu con tuần lộc, trên nó một người phụ nữ kênh kiệu ngồi, ánh mắt bà ta lườm lườm. Đây là mụ phụ thủy trắng, nữ hoàng tự xưng của Narnia.

Chiếc xe dừng lại bên đống lửa trại, bà ta không thèm xuống xe, bà nhìn Gấu nâu Pooh đám người nói:

“Lũ chúng bay thật to gan, dám ở đây chúc mừng mùa xuân, ta nói cho bọn ngươi biết, mùa xuân sẽ không bao giờ đến.”

Gấu nâu Pooh nén đau, gầm lên:

“Mụ sẽ không cười được lâu đâu, tuyết đang tan dần, lũ trẻ đã xuất hiện ở Narnia, mùa xuân đang tới, kết cục của mụ sắp tới rồi… Ha ha..”

“Lại còn dám già mồm.” Mụ phù thủy trắng tức giận nói.

Bà ta giơ cao cây quyền trượng, chĩa thẳng nó vào Gấu nâu Pooh đám người, một tia sáng trắng bệch từ mũi nó phát ra. Tia sáng này chỉ tới ai, người đó bị hóa thành băng đá ngay lập tức.

Khi cả dám bị hóa đá hết, mụ ta thu quyền trượng lại, mụ nói rõ ràng:

“Cho dù mùa xuân tới thì bọn bay cũng không thấy được.” Rồi mụ nhìn xung quanh, không còn một bóng người, mấy đứa trẻ đâu, mụ tự hỏi.

“Maugrim, có tìm thấy lũ trẻ.” Mụ phù thủy nói.

“Thưa nữ hoàng, chúng tôi đánh hơi thấy mùi của chúng ở phía nam.” Một con sói to lớn nói, rõ ràng nó là con đầu đàn trong bầy.

“Thế ngươi còn đứng đó làm gì, mau dẫn đường cho ta.” Mụ phù thủy lại hét nên.

“Vâng, vâng, thưa nữ hoàng…” Maugrim sợ hãi kêu nên, rồi nó chạy trước dẫn đường, chiếc xe cùng mụ phù thủy theo sau.

Ambrose và Fayola trong hốc cây nín thở nghe tất cả, chờ tới lúc chiếc xe đi xa, Ambrose mới dám thở bình thường. Cậu nghe thấy tiếng thút thít của Fayola, cậu không đành lòng xoa vai cô bé an ủi:

“Bọn họ sẽ không sao đâu, chúng ta ra xem tình hình của họ.”

Fayola nghe vậy cố ngừng khóc, hai người đẩy lớp củi chui ra ngoài. Không khí trong lành khiến Ambrose tỉnh táo lại, cậu nhìn thấy ngay trước mặt là một đám tượng thú, trên mặt chúng còn nguyên vẻ kinh hãi.

Fayola lại khóc, cô bé nhìn thấy đấy là mấy người Gấu nâu Pooh, bọn họ vì bảo vệ hai người mà bị mụ phù thủy giết chết.

Ambrose đi tới mấy cái tượng, cậu cẩn thận chạm tay vào chúng, cậu sợ chúng sẽ vỡ vụn. Ambrose cảm thấy chúng cứng như đá, lại toát ra cái nhiệt độ của băng, cậu thử gõ nhẹ hai cái thấy chúng khá đặc, kiểm tra xong cậu nói với Fayola:

“Bọn chỉ bị hóa đá thôi, tuy hơi khác thường một chút nhưng mình tin rằng thuốc giải nguyền rủa hóa đá từ cây Nhân sâm có tác dụng.”

Fayola cũng nghe tới loại thuốc này, cô bé cũng gật đầu, cô nói:

“Bây giờ chúng ta phải ‘bảo quản’ bọn họ, không để họ ở ngoài này được, ai biết dược trước khi chúng ta trở lại có chuyện gì xảy ra.”

“Đúng vậy.” Ambrose đồng ý.

Nói xong, cả hai đứa loay hoay, Ambrose lấy mấy mảnh vải lều đắp lên mình mấy bức tượng, cậu cũng thêm ngụy trang bằng mấy cái lá thông cùng một lớp tuyết. Ambrose mong rằng mình sẽ trở lại trước mùa xuân tới.

Làm xong tất cả, Ambrose nói:

“Chúng ta tốn khá nhiều thời gian ở đây rồi, từ đây về cái tủ mất mười phút đi đường, đi thôi.”

“Ừ, ta phải thoát khỏi mụ phù thủy.” Fayola đáp lại rồi hai người chạy nhanh theo trí nhớ về cái tủ.

===========================

Năm phút sau khi bọn trẻ đi, mụ phù thủy trở cùng lũ tai sai trở lại, vừa đi mụ ta nói:

“Lũ ngu ngốc, thế mà để bọn chúng lừa, chúng bay phải nhanh tìm bọn trẻ cho ta.”

Mụ phù thủy càng nghĩ càng thấy tức, khi giải quyết xong mấy tên phản loạn, mụ ta suốt ruột đuổi về phía nam, nhưng khi tới con sông mụ mất dấu, thế là mụ men theo con sông đi tiếp. Nhưng chỉ khoảng một cây số sau mụ thấy rõ ràng hai chiếc áo khoác cỡ trẻ em bị mắc trên phiến đá ven sông.

Mụ nhận ra mình bị lừa, một trò lừa rẻ tiền mà lấy số tuổi gần nghìn năm của mình phải nhìn ra ngay được. Lần này mụ thật sự quá tức giận, hơn cả những lần bị tên ‘ẩn sĩ’ đánh bại. Mụ ta vung cây quyền trượng ra, mấy con sói biến thành tượng băng.

“A, chúng nó đâu, lũ ăn hại bọn bay không biết là mình bị lừa saooooo…”

Mụ tiếp tục vung vẩy cây quyền trượng, xung quanh mấy cái cây triệt để bị đóng băng. Sau khi phát tiết mụ tỉnh táo lại, mụ ra lệnh:

“Chúng ta trở lại, chắc chắn còn lại manh mối.”

Thế là cả đoàn quay đầu hướng ngược lại, khi cái trại xuất hiện trước mặt, mụ ta nhận ra ngay những cái tượng không thấy, quan sát kĩ mụ thấy chúng bị ngụy trang vụng về thành một đống tuyết. Mụ la lên:

“Lũ trẻ chắc chắn không đi xa, Macgrim đánh hơi, lần này chúng bay tìm sai ta sẽ gọt mũi chúng mày, ném ra làm mồi cho lũ cá, NHANH.”

Macgrim nghe vậy sợ hết hồn, nó thử tưởng tượng cảnh nó không có mũi, mà lạnh sống lưng. Nó giơ cao cái mõm của mình, ngửi ngửi mùi trong không khí, nó đi gần tới hốc cây nói:

“Lũ trẻ chúng từng trốn ở trong này.”

Sau đó con sói tiếp tục ngửi khắp nơi trong không khí, rồi như bắt được mùi lạ, nó nhảy cỡn lên nói:

“Thưa nữ hoàng, lũ trẻ chạy về phía tây.”

“Ngươi có chắc chắn không?” Mụ phù thủy săm soi nói

“Thần xin đánh cược cả cái đầu mình.” Macgrim thề thốt, có giỏi thì mụ đi mà ngửi, nó nghĩ trong lòng

“Được rồi.” Mụ ta quát “ĐI THÔI.”

Mụ phù thủy và lũ tay sai chạy về phía tây đuổi theo Ambrose và Fayola.

================================================

Macgrim sau khi bị mất mũi: https://goo.gl/6oGkDr (Khuyến cáo hình kinh dị)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận