Yến Hạ không ngờ Tô Khuynh sẽ nói ra những lời này.
Như nàng vừa nói, trong lòng nàng chắc chẳng còn ai dịu dàng như Tô Khuynh.
Ấy thế mà Tô Khuynh nói, trước kia có rất nhiều người sợ hắn.”Sao bọn họ lại sợ huynh?” Yến Hạ một bụng khó hiểu, hỏi.Tô Khuynh nhìn tiểu nha đầu tâm tư đang bị hấp dẫn bởi chuyện người khác.
Hắn nhịn cười nói: “Bởi vì xảy ra chút chuyện không hay.”Yến Hạ vẫn rất không hiểu.
Tô Khuynh không định che giấu, hắn giải thích: “Trước kia ta không có nơi để đi, trong lúc khổ sở nhất, một vị tiền bối đã thu nhận ta, chăm sóc ta, giấu tất cả mọi người để ta được sống tiếp.””Sau đó thì sao?” Yến Hạ nóng ruột muốn biết đầu đuôi câu chuyện thế là hỏi tiếp.Giọng Tô Khuynh vẫn dịu dàng không đổi, y như quá khứ chẳng mấy vui vẻ đó không phải của bản thân hắn mà đơn giản chỉ là một câu chuyện.
Hắn nói: “Về sau vị tiền bối đó qua đời, trước khi ra đi người giao phó lại cho ta những thứ quan trọng nhất.
Những thứ đó rất quan trọng, rất nhiều kẻ muốn tranh đoạt nó, phá hoại nó, ta phải dốc hết sức mới bảo vệ được nó.
Cho nên vào lúc ấy, ta đã đưa ra một lựa chọn.”Dù hắn chỉ đơn giản kể lại mấy câu nhưng Yến Hạ tin rằng những chuyện đó không nhẹ nhàng như những gì Tô Khuynh nói, khó khăn hắn trải qua còn nhiều hơn nàng tưởng tượng.Nghĩ tới những chuyện bản thân vừa trải qua, mất đi chỗ dựa là chuyện gian nan tới nhường nào.
Yến Hạ đồng cảm, dù biết đối với Tô Khuynh tất cả đã trôi qua nhưng nàng vẫn lo âu hỏi: “Lựa chọn gì?”Tô Khuynh cười nói: “Giấu phần yếu mềm đi, quên hết tất cả những chuyện đã qua, biến bản thân thành một người hoàn toàn khác.”Nỗi lo âu trong mắt Yến Hạ vẫn chưa giảm đi, nàng thấp giọng hỏi: “Huynh không sợ sao?””Nếu ta sợ hãi thì không thể bảo vệ được thứ gì cả.” Tô Khuynh lắc đầu nói, “Nên ta không thể nghĩ đến những chuyện khác.”Yến Hạ hiểu ra, nhưng bất giác cảm thấy buồn bã: “Vì vậy huynh chỉ có thể khiến bọn họ sợ huynh.”Tô Khuynh mỉm cười gật đầu.Yến Hạ nhìn nét mặt hắn, nàng không nhìn ra được nét sợ hãi nào trên mặt hắn trước đoạn quá khứ ấy nhưng càng như thế, càng khó nói.
Rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể không chút để tâm đến quá khứ.”Rất vất vả đúng không?” Yến Hạ nhỏ giọng hỏi.Tô Khuynh bật cười: “Sao lại nói vậy?”Yến Hạ do dự giây lát, nói: “Tính cách huynh dịu dàng như thế, phải giả vờ làm một người khiến ai cũng sợ hãi nhất định là một chuyện rất gian nan.” Thật ra Yến Hạ cũng không tưởng tượng được bộ dạng hung thần ác sát của Tô Khuynh sẽ như thế nào, càng không tin Tô Khuynh có thể dọa sợ ai, trong mắt nàng hắn vĩnh viễn dịu dàng như gió xuân, làm gì mà đáng sợ đâu.”Những ngày tháng đó đều qua cả rồi.” Tô Khuynh không nói thêm nữa, hắn nhìn chén trà trên bàn, như có suy tư nói: “Thật ra khi đó, ta cho rằng, nếu không có vị tiền bối đó ta chắc chắn không thể sống nổi.
Nhưng ai ngờ, lúc người không còn nữa, lúc người giao tất cả trọng trách cho ta, ta lại có thể sống tiếp, còn có thể gánh vác tất cả mà sống tiếp.”Qua thần thái của hắn, Yến Hạ nhìn thấy một thứ gì đó làm nàng rung động.Tô Khuynh cười, nói tiếp: “Có những lúc, chúng ta sẽ sợ hãi trước một số chuyện chưa xảy ra, nhưng khi nó thật sự xảy đến, ta mới nhận ra… thật ra mọi thứ đều sẽ qua đi thôi, dù có gian khổ tới mức nào, rồi sẽ có một con đường mở ra cho chúng ta.”Nơi sâu thẳm trong đáy lòng Yến Hạ khẽ run lên.Đến bây giờ nàng mới hiểu, quanh quanh quẩn quẩn một vòng, Tô Khuynh nói nhiều như vậy, không tiếc vạch ra vết sẹo ngày xưa cho nàng xem chỉ vì muốn an ủi nàng.Hắn nói với nàng, tất cả rồi sẽ qua đi, điều hiện tại nàng phải làm là chọn lựa.Thấy phản ứng của Yến Hạ, ánh mắt Tô Khuynh sáng tỏ, bình tĩnh nhìn nàng nói: “Cho nên, cô đã quyết định hay chưa?”Lần này, Yến Hạ không hề do dự, gật đầu.Tô Khuynh lại mỉm cười, hắn đứng lên thu dọn mấy ngọn đèn trước mặt, lần này đến lượt Yến Hạ mỉm cười.
Nàng không dám nhìn thẳng mắt hắn, chỉ cúi đầu nhìn những bông hoa dưới đất, lần thứ ba nói: “Tô Khuynh công tử thật sự là người rất dịu dàng.”Sau khi cha mẹ nuôi mất tích, nàng không biết phải làm sao cả, may mắn thay nàng gặp được Tô Khuynh, cuối cùng cũng tìm thấy chút hy vọng trên người hắn. ·Nhưng Yến Hạ cũng không thể ở lại đây quá lâu vì nàng sẽ mang tới phiền phức cho Tô Khuynh, cũng bởi nàng còn chuyện quan trọng hơn phải làm.Tối qua tâm sự với Tô Khuynh xong, Yến Hạ đã quyết định nàng phải đi Dĩnh thành tìm nơi mà cha nhỏ nói, hỏi rõ tất cả mọi chuyện, sau đó nàng còn phải đi làm vài chuyện khác.Nàng muốn tìm cha mẹ nuôi.Trước khi đi, nhị nương và cha nhỏ nói có lẽ họ còn có thể trở lại.
Mặc kệ có bao nhiêu khả năng, Yến Hạ cũng sẽ không từ bỏ, nàng nhất định phải tìm được họ, tìm lại tất cả.Nên sáng sớm ngày hôm sau, nhân lúc Tô Khuynh chưa ra khỏi phòng, Yến Hạ một mình rời đi.Bước ra ngoài căn viện của Tô Khuynh, Yến Hạ quay người, cẩn thận khép cửa lại, nhớ tới lời an ủi Tô Khuynh nói với mình tối qua, lòng nàng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nàng hơi luyến tiếc ngoái đầu nhìn căn viện lần cuối, ra đi lần này không biết con đường phía trước sẽ ra sao, không biết có giữ được mạng, không biết còn có cơ hội quay về hay không.
Sau này muốn gặp lại Tô Khuynh chắc là chuyện rất khó khăn rồi.Nếu như bầu trời sao đêm qua có thể dừng mãi ở giây phút đó thì hay biết mấy.
Yến Hạ đột nhiên có ý nghĩ như thế.Nhưng ý nghĩ cũng chỉ là ý nghĩ thôi, nàng nhanh chóng quay người, rời khỏi nơi này.Ra khỏi căn viện của Tô Khuynh, đi dọc theo con đường không thể quen thuộc hơn, Yến Hạ về đến nơi từng được xem là nhà của mình.
Quang ảnh trước mắt đập nát tia hy vọng cuối cùng trong lòng nàng.
Mặt đất cháy đen, vách tường hỗn loạn, căn viện đầy vẻ tịch mịch cô liêu.
Khắp nơi vẫn còn dấu vết từ trận đánh ngày hôm qua, nhưng người trong viện không biết đã đi về phương nào.Yến Hạ vén váy đi vào trong, cúi đầu tìm kiếm trong đống đá vụn.
Phần lớn đồ đạc trong nhà đều bị chôn vùi dưới đống phế tích, Yến Hạ tìm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một cây trâm ngọc còn nguyên vẹn.Trâm ngọc này là của nhị nương, bà ấy cất giữ nó y như bảo bối, dù hoàn cảnh trong nhà có khó khăn cỡ nào cũng quyết không chịu bán cây trâm này đi.
Lúc trước Yến Hạ rất tò mò, không biết nhị nương lấy đâu ra thứ này, bà ấy cũng không nói, tới bây giờ Yến Hạ cũng không biết được câu chuyện đằng sau cây trâm ấy.Yến Hạ nhặt cây trâm lên, cẩn thận lau chùi sạch sẽ rồi cất vào trong bọc hành lý của mình.Lần này rời khỏi Nam Hà trấn, nàng muốn mang theo gì đó trước khi đi, sau này nếu có nhớ lại mang nó ra nhìn ngắm cũng xem như có thứ để nhớ nhung.Sau khi cất kỹ cây trâm, Yến Hạ nhìn đống tàn tích trong viện một cái rồi cất bước ra khỏi viện, đi về hướng mà lâu nay nàng chưa từng đi –– hướng ra khỏi trấn. ·Vào giờ phút ấy, Yến Hạ không hề biết, trong khoảnh khắc nàng quay người đi về hướng mặt trời mọc, con đường nhỏ bên ngoài Nam Hà trấn xuất hiện một bóng người.Người nọ thân hình cường tráng, đưa lưng về phía mặt trời, gối đầu lên tảng đá ngửa cổ uống rượu.
Dưới chân hắn đặt mấy vò rượu đã uống cạn, mảng áo trước ngực ướt đẫm rượu.
Hắn thỉnh thoảng híp mắt nhìn con đường vào Nam Hà trấn như đang đợi người từ trong đó đi ra.- Hết chương 19: -.