“Tiểu Chúc Chúc!”Nhìn thấy đồng bạn thất lạc đột nhiên xuất hiện, Chân Tiểu Tiểu vô cùng mừng rỡ, không chú ý tới ánh bạc lóe lên dưới chân, không hiểu sao lại trượt chân rơi từ vách núi đá xuống.Thua!Trong mắt Xư Lý Thần Quang tràn đầy thoả mãn.Xong đời!Chân Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy một luồng gió tanh hôi đập vào mặt, vô số chiếc răng sắc nhọn cứa qua cánh tay nàng.Ngay lúc tuyệt vọng, một cánh tay rắn chắc đột nhiên duỗi ra từ bên cạnh, ôm chặt lấy eo nàng!Bỏ lại Việt Hồng Quang, Tiểu Chúc Chúc nhảy một cái kinh người, chỉ nháy mắt đã kéo Chân Tiểu Tiểu lướt qua vách núi.Mọi người còn chưa kịp tiêu hoá tình hình thay đổi trong giây lát, thì thấy hai người nhẹ nhàng chạm mũi chân xuống mặt đất, đứng vững vàng giữa thảm cỏ xanh.Xuất hiện hai người đứng nhất!Gió vén lên làn tóc đen thiếu nữ, nhẹ nhàng vỗ về hai gò má ửng đỏ của nàng.
Nam tử cháy đen đứng sừng sững trong gió, thẳng tắp như tùng.Hai người đứng canh nhau, chỉ có năm chữ có thể hình dung.Đối lập lại hài hoà.Giống như yêu ma địa ngục và tiên nữ trần gian, xấu và đẹp, mạnh mẽ và dịu dàng, bóng tối và ánh sáng, vốn là một chỉnh thể không thể tách rời.Vù vù vù vù.
.
.
.
.
.Toàn bộ núi thí luyện run rẩy, phát ra tiếng chấn động không thể bỏ qua, ánh sáng ngũ sắc dâng lên từ đỉnh núi, vô số hạc trắng bay tới từ đầm nước, cánh chim trắng noãn dang rộng, vờn quanh không trung!Trên bầu trời, mười bóng người được tiên thuật tạo ra biến mất, sương trắng cuộn thành đoàn, tản ra rồi tụ lại, nhanh chóng phác họa hình dáng của Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc!Lúm đồng tiền trên mặt Chân Tiểu Tiểu tươi tắn, khuôn mặt cháy đen của Tiểu Chúc Chúc dữ tợn, đều đập vào ánh mắt thế nhân, đạp đám quần chúng ăn dưa từng khinh thường và chế giễu trước đó xuống đất, hung hăng dày xéo.“Nghịch thiên! Vậy mà có thể đứng nhất, còn là đồng thời đứng nhất!” Vẻ mặt mọi người nhanh chóng nứt toác.“Không thể nào, Hồng Quang con trai ta!”Phốc!Trên lầu gỗ cao cao tự dựng, miệng tộc trưởng Việt thị phun máu xa ba trượng, trong cuộc thí luyện thu đồ đệ của tiên nhân, Việt Hồng Quang luôn giữ ưu thế tuyệt đối để giành vị trí cao nhất, đây là thế cục nhất định sẽ thắng, sao có thể thua?“Một trăm lượng bạc của ta!”“Một trăm năm mươi lượng bạc của ta! Để cược biểu ca thắng, ta còn bán nhà!” Một đám đệ tử Việt thị khóc thét.Nhà cái ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, người cược cho Việt Hồng Quang quá nhiều, tỉ lệ đặt cược cực thấp, hơn nữa hôm nay bản thân còn được cho không một khoản tiền kha khá, vậy nên dù cuối cùng Việt Hồng Quang có thắng, hắn vẫn có thể thừa lại một ít.Nhưng đối với Lý công tử, tỷ lệ một ăn một vạn, thì cả nhà hắn đến thanh lâu bán mình trăm năm, cũng không đủ số lẻ nha a a a.
.
.Hôm nay, Lý công tử quả thực rất may mắn.Cược đồng thời đứng nhất! Cược đồng thời đứng nhất mà cũng có thể bị hắn cược trúng! Thực sự quá lợi hại, quá trâu bò!Mọi người vây xem dùng ánh mắt nứt toét đánh giá Lý công tử đang ngồi ngây ngốc trên mặt đất, như muốn dùng mắt ăn luôn hắn!Lúc trước còn tưởng rằng hắn là tên bao cỏ ăn chơi trác táng, bây giờ nghĩ lại mới thấy, rõ ràng con mắt người này vô cùng sắc bén, tính trước mọi việc, không ra tay thì thôi, vừa ra tay.
.
.Đó chính là cấp bậc đổ thánh nha!*đổ thánh: thánh đánh bạc.“Lý công tử, tiểu nữ Thúy Chi nhà ta, năm nay mười sáu.
.
.
” Không suy nghĩ nhiều, đổ thánh giàu có như thế, cho dù để nha đầu nhà mình làm phòng tiểu thiếp thứ một trăm cũng tốt!Ngay khi nam nam nữ nữ nhiệt tình vọt tới Lý công tử, hắn lại ở trước mắt bao người, phun máu năm trượng!Mẹ nó!Ta phun thì thôi, ngươi phun cái gì mà phun?Gia chủ Việt gia yếu ớt lấy khăn tay lau khoé miệng, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, chẳng lẽ đánh cược phải so thắng thua, đến hộc máu cũng muốn so sao?_NL_Kén lớn treo trên cây, tiến lên nhìn kỹ, rõ ràng là mỗ Mao bị dây thừng bó một vòng lại một vòng.”Đây là nhất huyết ngươi nói? Đây là nhất huyết ngươi nói? Còn đặc biệt cho ta có nhị huyết, tam huyết, tứ huyết, ngũ huyết.
.
.
Ta muốn làm nam xứng thứ nhất phong lưu phóng khoáng, mà phải làm cả bia đỡ đạn phải không?” Mỗ Quang gào lên, máu tràn ra khóe miệng không ngừng.“Nhất định là nam xứng thứ nhất.” Ánh mắt Mỗ Miêu chân thành, tiện tay lấy ra băng cá nhân, dán lên mặt Mỗ Quang..