“Nếu bọn họ tra vết thương, một đao kia lại không chỉ cần khí lực lớn để chém thì ta phải nói thế nào?” Trần Hạo vội vàng hỏi, cậu ta lo cao thủ sẽ nhìn ra được.
“Không sao, trước đó ta nhìn rồi, thi thể đã bị thu lại, chuẩn bị đốt cháy, đợi đốt xong lại nói, không có chứng cứ thì ngươi sợ cái gì?”
“Nhưng mà…”
“Thế ngươi có muốn không? Dù sao ta cũng không muốn đi Chiến Tranh học phủ, không cần chiến tích này.”
Tô Vũ nói vậy khiến Trần Hạo cực kỳ xoắn xuýt.
“Được rồi, ta đây đi nói! Yên tâm, chắc chắn ta sẽ không khai ngươi ra, nếu muốn điều tra thì cũng phải tra ta, ta mạnh chút thì làm sao?”
Trần Hạo cắn răng quyết định, bởi vì cậu ta thật sự rất muốn đi Chiến Tranh học phủ.
Đây là cơ hội tốt nhất!
Tô Vũ không để ý đến Trần Hạo nữa, khả năng học phủ kiểm chứng không lớn, đương nhiên sẽ nghi ngờ, nhưng thi thể đã bị đốt rồi, sẽ không ai mạo hiểm lĩnh chiến tích, Trần Hạo đứng ra nhận, sau đó học phủ sẽ quan tâm tới cậu ta nhiều hơn một chút.
Một Thiên Quân cảnh, cũng không phải Vạn Thạch, một Khai Nguyên may mắn chém chết đối phương không phải là không thể.
“10 khối kim tệ, 3 giọt tinh huyết, 5 viên Luyện Thể đan, một bản bí cảnh, một bản võ kỹ…”
Tô Vũ nghĩ đến thu hoạch hôm nay liền vui vẻ hẳn.
Bỏ ra một giọt tinh huyết Thiết Dực điểu mà có thể thu lại về gấp mười lần, rất tốt.
Cuối cùng cũng không cần lo lắng xài hết tiền tiết kiệm của cha mà không có cơm ăn.
Hắn phải nhanh chóng trở về kiểm tra xem mấy giọt tinh huyết này là tinh huyết gì, nói không chừng còn có thể mở ra trang thứ hai của sách họa.
…
Thời điểm Tô Vũ và Trần Hạo đang chia của.
Văn phòng Chấp giáo.
Bạch Phong có vẻ hơi nhàm chán, ngồi trên ghế nhìn mấy người tranh luận không ngớt, chờ bọn họ nói xong, anh ta mới tiếp lời: “Sư bá, học viên dự bị của Nam Nguyên học phủ còn cần đưa đi không?”
“Đưa đi đâu, sinh hoạt ở Đại Hạ phủ không cần kinh phí sao?” Liễu Văn Ngạn đáp trả một câu.
Bạch Phong cảm thấy rất bất đắc dĩ, trước đó rõ ràng là các ngươi nói muốn đưa đi, ta chỉ hỏi lại mà thôi.
“Sư bá đã có tài nguyên để tôi luyện thân thể chưa? Nam Nguyên có tinh huyết mạnh mẽ nào hoặc là Nguyên Khí đan cung cấp cho sư bá sử dụng không?”
Lời vừa dứt, lão phủ trưởng lập tức chột dạ, cười khan đáp: “Cái kia… Bạch nghiên cứu viên, ngươi xem… Văn Minh học phủ bên này…”
“Đừng hỏi bọn hắn!” Liễu Văn Ngạn bình tĩnh nói: “Chậm rãi tôi luyện là được, dù sao cũng mới thực thể hóa ý chí, không vội vã nhất thời.”
Bạch Phong vội vàng khuyên: “Sư bá không thể nói như thế. Không có tinh huyết mạnh mẽ phụ trợ tôi thể, thân thể ngài chưa chắc có thể đến mức độ thân thể tu giả Đằng Không cảnh bình thường, ảnh hưởng về sau rất lớn.”
“Tinh huyết càng mạnh, trợ giúp càng lớn, nếu có tinh huyết Thần Ma Đằng Không cảnh để tôi luyện rèn đúc căn cơ, với lực lượng ý chí mạnh mẽ của ngài, có hi vọng trong nháy mắt đến Đằng Không tam trọng.”
Đạo tu luyện ý chí, giai đoạn trước không đặt nặng thân thể.
Nhưng đến Đằng Không cảnh, nhất định phải coi trọng, đây là thân thể bắt đầu Trúc Cơ.
Giờ phút này sử dụng huyết dịch Thần Ma càng mạnh, căn cơ sẽ càng hùng hậu.
Liễu Văn Ngạn coi như không nghe thấy, huyết dịch Thần Ma?
Huyết dịch Thần Ma Đằng Không cảnh!
Tìm đâu ra?
Giết một tên Thần Ma tộc trên chiến trường Chư Thiên rất khó, huống chi phần lớn Thần Ma trên chiến trường Chư Thiên đều có cảnh giới trên Đằng Không, quá cường đại cũng không thích hợp, nhỏ yếu quá cũng không được, tốt nhất là Đằng Không cảnh.
Liễu Văn Ngạn vốn không nghĩ tới việc dùng huyết dịch Thần Ma để ổn định Trúc Cơ, cho dù tại Văn Minh học phủ, một năm cũng không có mấy người có thể sử dụng huyết dịch Thần Ma.
Quá hiếm!
Bạch Phong thấy Liễu Văn Ngạn không để ý tới mình, suy nghĩ một chút liền bảo: “Hình như lão sư có mấy giọt máu huyết Phi Thiên Hổ Đằng Không cảnh, Phi Thiên Hổ cũng rất mạnh, thân thể cường hãn, hay sư bá nói với lão sư một tiếng.”
“Cút!”
Liễu Văn Ngạn vừa mắng xong, lão phủ trưởng bên kia liền kích động hỏi: “Phi Thiên Hổ? Tinh huyết của Phi Thiên Hổ đứng thứ 32 trong Vạn tộc?”
“Ừm.”
“Lão Liễu!” Phủ trưởng kích động nói: “Đừng tự ái! Dựa vào chính ngươi hay Nam Nguyên chúng ta, lấy đâu ra tinh huyết chủng tộc xếp hạng trên trăm trong bảng vạn tộc! Dù Phi Thiên Hổ không phải Thần Ma, nhưng khoảng cách cũng không lớn, thân thể Trúc Cơ trực tiếp thành tựu nhị trọng thậm chí tam trọng Đằng Không, ngươi cao tuổi rồi, chẳng lẽ còn muốn lãng phí nhiều năm ở giai đoạn trước Đằng Không hay sao?”
Không có tinh huyết Trúc Cơ mạnh mẽ để hun đúc thân thể Đằng Không nhất trọng, thì dù Liễu Văn Ngạn có ý chí lực mạnh mẽ, muốn tu luyện tới tam trọng tối thiểu cũng cần năm năm trở lên, có khi đến mười năm.
Hắn đã hơn bảy mươi, còn bao nhiêu thời gian để lãng phí?
Thập trưởng hạ binh Long Võ vệ đứng một bên muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút vẫn nghiêm túc lên tiếng: “Liễu chấp giáo, tinh huyết Phi Thiên Hổ quả thật rất mạnh, ta thấy ngài nên cầu Văn Minh học phủ mấy giọt Trúc Cơ thì tốt hơn, giờ phút này Vạn Tộc giáo tiến vào Đại Hạ phủ, Nam Nguyên thực lực có hạn… Còn cần Liễu chấp giáo chiếu ứng nhiều hơn.”
Tinh huyết Phi Thiên Hổ Trúc Cơ, vận khí kém thì Đằng Không nhị trọng, vận khí tốt có thể đến tam trọng, mà căn cơ hùng hậu, có lẽ đột phá trung kỳ chỉ cần mấy năm.
Mấy năm sau, Nam Nguyên nhiều thêm một vị cường giả Đằng Không trung kỳ thì sẽ không đến mức kém cỏi như hiện tại, phòng thủ cũng khó khăn.
Liễu Văn Ngạn không để ý bọn hắn, ông nhìn về phía Bạch Phong, cau mày hỏi: “Các ngươi không cần hao tâm tổn trí chuyện này, Bạch Phong, lần này Văn Minh học phủ chuẩn bị tuyển bao nhiêu người tại Nam Nguyên?”
“Khoảng 10 người.” Bạch Phong cười cười ra vẻ thấu hiểu, “Sư bá chuẩn bị nhét thêm mấy người ư?”
Liễu Văn Ngạn không tiếp lời, lại hỏi: “Tổng cộng bao nhiêu?”
“Có vẻ là 2000 người, nhưng có 500 danh ngạch cho phủ khác, còn lại mới là Đại Hạ phủ. Đại Hạ phủ tổng cộng tuyển nhận khoảng 1500 người, dựa theo tỉ lệ, hằng năm phủ thành có khoảng 1000 người, còn lại mới là 28 thành.”
Trong 28 thành, Nam Nguyên nhỏ nhất, yếu nhất, cho nên danh ngạch tuyển nhận cũng là ít nhất.
10 người, đây là nhân số Văn Minh học phủ tuyển nhận tại Nam Nguyên hằng năm.
“Năm nay phải thêm!” Liễu Văn Ngạn mở miệng nói: “Ít nhất thêm hai người!”
“Sư bá, cái này ta không làm chủ được…”
“Trợ lý nghiên cứu viên tối thiểu có hai danh ngạch, nếu ngươi mượn gió bẻ măng giết một Đằng Không tứ trọng, vậy thì dùng danh ngạch đổi đi.”
“Sư bá, sao ngài lại không nói đạo lý như thế? Người là do ta giết, ta không đến, các ngươi cũng không giết được…”
“Đúng, ta không nói lý đấy!” Liễu Văn Ngạn không thèm nói lí lẽ, “Lần này Nam Nguyên tổn thất hơn mười học viên, hiện tại tâm tình các học viên sa sút, đây là trách nhiệm của Nam Nguyên, cũng là trách nhiệm của Đại Hạ phủ, Đại Hạ phủ không kịp thời cứu viện, phải chịu trách nhiệm!”
“Thêm mấy danh ngạch giúp các học viên sớm bình phục tâm tình, chẳng lẽ không đúng sao?”
Bạch Phong há to miệng, có chút bất đắc dĩ.
Mặc dù anh ta quả thật cũng không định dùng hai danh ngạch của mình, nhưng nếu vận dụng thì đó cũng là nhân tình không nhỏ.
Bạch Phong thở dài một phen, “Được thôi, sư bá, Nam Nguyên tăng thêm hai danh ngạch, nhưng điều kiện tiên quyết là đạt yêu cầu cơ bản, không thì không được, dù vào rồi cũng sẽ bị loại ra.”
Cuối cùng Liễu Văn Ngạn cũng lộ ra nụ cười, “Đó là đương nhiên! Hai danh ngạch cơ bản, một cái cho Tô Vũ, một cái cho Lưu Nguyệt!”
“…”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía ông ta, đúng là cáo già!
Hai người đó rất ổn, ngươi để danh ngạch cho hai người bọn họ, đó không phải là mười phần chắc chín ư?
Sau khi hai người bọn họ được tuyển chọn, không chiếm danh ngạch của Nam Nguyên, như vậy năm nay Nam Nguyên sẽ có thêm hai người lên Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Rõ ràng Bạch Phong cũng biết việc này, những người còn lại nghe vậy cũng dở khóc dở cười, “Theo ý ngài cũng được, cứ như vậy hai người này có thành tích khi ở học phủ cũng được tính là công lao của ta.”
Như vậy cũng rất tốt, miễn cho chọn người có thành tích kém, sau đó bọn họ bị đá ra khỏi học phủ, vậy thì anh ta sẽ rất mất mặt.