Một cảm giác lạ làm tôi phân tâm. Thứ gì đó dễ chịu, một sự thay đổi trong không khí khi Người Tìm Kiếm đứng cạnh tôi. Một mùi hương, tôi nhận ra. Thứ gì đó khác biệt với căn phòng vô trùng không mùi vị này. Nước hoa, đầu óc mới của tôi mách bảo như thế. Hương hoa cỏ, mùi cồn…
“Cô có nghe tôi nói gì không?” Người Tìm Kiếm hỏi, cắt ngang chuỗi phân tích của tôi.
“Cô đã tỉnh táo chưa?”
“Cứ từ từ,” Người Hàn Gắn đề xuất với giọng nhẹ nhàng hơn lúc trước.
Tôi không mở mắt. Tôi không muốn bị làm cho xao lãng. Tâm trí của tôi cung cấp những từ ngữ mà tôi cần, và âm điệu giọng nói sẽ truyền tải những điều mà tôi không thể nói hết chỉ với vài từ ngắn ngủi.
“Tôi được đặt vào một vật chủ bị thương cốt để lấy thông tin mà cô cần phải không, Người Tìm Kiếm?”
Có một tiếng thở dốc – ngạc nhiên xen lẫn phẫn uất – rồi có gì đó ấm áp chạm vào da tôi, phủ lên bàn tay tôi.
“Tất nhiên là không rồi, Wanderer,” người đàn chắc lời. “Kể cả một Người Tìm Kiếm của có những giới hạn phải dừng lại mà.”
Người Tìm Kiếm thở dốc lần nữa. Rít lên, ký ức của tôi chỉnh lại.
“Vậy thì tại sao chức năng của đầu óc tôi lại không hòan thiện?”
Một khỏang lặng.
“Bản chụp cắt lớp hòan hảo mà,” Người Tìm Kiếm nói. Lời nói của cô ta không để làm tôi yên lòng mà như là để tranh cãi vậy. Cô ta cố ý gây sự với tôi ư? “Cơ thể này hòan tòan lành lặn.”
“So với quyết tâm tự sát thì mức độ hiểm nghèo gần như thành công rồi còn gì.” Giọng tôi cứng đơ, vẫn còn giận dữ. Tôi không quen với cảm xúc giận dữ. Thật khó kìm nén nó lại.
“Mọi thứ đều hòan hảo — ” Người Hàn Gắn ngắt lời cô ta. “Có gì bị khiếm khuyết sao?” anh ta hỏi. “Rõ ràng là cô nói chuyện được mà.”
“Ký ức. Tôi đang cố tìm những gì mà Người Tìm Kiếm muốn.”
Dù không có âm thanh nào, nhưng có sự thay đổi. Bầu không khí như dịu lại bởi lời nói của tôi. Tôi tự hỏi bằng cách nào mà mình nhận biết được điều này. Tôi có một cảm giác kì lạ là bằng cách nào đó, tôi tiếp nhận được nhiều thứ hơn cả những gì năm giác quan đem lại – gần như là một cảm nhận từ một giác quan nữa ở mấp mé, không hòan tòan hiện hữu. Là trực giác chăng? Từ này hầu như đúng. Càm giác như thể mọi sinh vật đều có hơn năm giác quan vậy.
Người Tìm Kiếm hắng giọng nhưng tiếng trả lời là của Người Hàn Gắn.
“À,” anh ta nói. “Đừng tự làm mình lo lắng chỉ vì vài mảng ký ức … biết phản kháng như thế. Ừm, chẳng ai mong chờ điều đó cả, chính xác là vậy, nhưng cũng không cần phải ngạc nhiên hay lưu tâm đến làm gì.”
“Tôi không hiểu ý anh.”
“Cơ thể vật chủ này là một phần tử trong nhóm lòai người còn kháng cự.” Có một chút kích động ẩn sau lời nói của Người Tìm Kiếm. “Những con người – nếu nhận thức được chúng ta là ai trước khi bị cấy ghép – thì sẽ khó bị khuất phục hơn. Và cơ thể này cũng như thế, vẫn còn kháng cự.”
Một khỏang lặng dài, mọi người đang chờ tôi đáp lời.
Kháng cự ư? Vật chủ đang khóa thông tin lại sao? Cơn giận dữ bỗng chốc nóng bừng bừng trở lại làm tôi ngạc nhiên.
“Tôi bám ghép vào vật chủ chính xác mà phải không?” tôi hỏi, giọng nghẹn lại qua kẽ răng.
“Phải,” Người Hàn Gắn nói. “Tổng cộng tám trăm hai mươi bảy điểm ngọn gắn kết rất vững vào những vị trí tốt nhất.”
Tôi đã phải sử dụng nhiều năng lực cho hệ thần kinh này hơn bất kì vật chủ nào trước đây, tôi chỉ còn một trăm tám mươi mốt tua bám thừa mà thôi. Có lẽ do số lượng tua liên kết quá nhiều nên những xúc cảm mới sâu sắc đến vậy.
Ánh sáng. Chói lòa và đau đớn. Tôi nhắm mắt lại. Ánh sáng cuối cùng mà tôi nhìn thấy đã bị lọc qua hàng trăm mét nước biển. Nhưng đôi mắt này nhìn thấy được những thứ chói lóa hơn rất nhiều. Tôi chỉ hé mắt một ít dưới hàng mi.
“Cô có muốn tôi tắt bớt đèn không?”
“Không đâu, người Hàn Gắn. Mắt tôi sẽ quen thôi.” “Rất tốt,” anh ta nói, và tôi hiểu ý anh ta đang tán thành với cách tôi dùng từ mang tính sở hữu một cách tự nhiên.
Cà hai yên lạng đợi tôi chầm chậm mở mắt ra nhiều hơn.
Tâm trí tôi nhận ra đây là một căn phòng cỡ trung trong trung tâm y tế. Một bệnh viện. Trần nhà lát gạch màu trắng xem lẫn những vệt đốm tối màu. Những bóng đèn hình chữ nhật cùng kích cỡ với ô gạch được đặt cách đều nhau. Những bức tường màu xanh lá nhạt – một màu sắc giúp trầm tĩnh lại, nhưng cũng là lọai màu của đau yếu và bệnh họan. Lựa chọn tệ quá, ý kiến của tôi nhanh chóng định hình.
Những người đang nhìn tôi trông thú vị hơn căn phòng. Từ bác sĩ vang lên trong đầu tôi ngay khi mắt tôi lướt qua Người Hàn Gắn. Anh ta mặc bộ đồ rộng thùng thình màu lục và lam để lộ hai cánh tay trần. Cánh tay rậm lông. Anh ta có tóc, một màu sắc lạ mà trí nhớ của tôi gọi là màu đỏ.
Đỏ! Đây là từ thứ ba để từ khi tôi nhìn thấy màu sắc hay bất cứ thứ gì liên quan đến màu sắc. Ngay cả cái màu hoe hoe vàng này cũng khiến tôi dâng trào nỗi lưu luyến về quá khứ.
Gương mặt của anh khá đặc trưng nét lòai người, tri thức trong trí nhớ tôi dùng từ tử tế.
Hơi thở thiếu kiên nhẫn của Người Tìm Kiếm chợt khiến tôi chú ý.
Cô ta rất nhỏ con. Nếu cô ta vẫn còn đứng đó, chắc tôi cũng phải mất mộc lúc lâu sau mới để ý thấy cô ta bên cạnh Người Hàn Gắn. Cô ta không hề chớp mắt, một cái bóng u ám trong căn phòng sáng sủa này. Cô ta mặc y phục đen từ cằm tới cổ tay – một bộ đồ nền nã với áo cổ lọ bên trong. Tóc cô ta cũng màu đen, dài tới cằm và được vén gọn ra sau tai. Da cô nhẹ trong biểu hiện của lòai người nhỏ đến lức rất khỏ để đọc được. Tuy vậy, trí nhớ của tôi có thể gọi tên cách nhìn trên gương mặt của người phụ nữ. Cặp lông mày đen dốc xuống bên trân đôi mắt hơi lồi nhẹ ra, tạo nên một cử chỉ quen thuộc. không hẳn là giận dữ. Một xúc cảm dữ dội. Bực bội.
“Chuyện này có thường xảy ra không?” tôi hỏi, hướng mắt về phía Người Hàn Gắn.
“Không thường,” Người Hàn Gắn thừa nhận. “Chúng ta có quá ít những vật chủ trưởng thành còn chưa bị cấy ghép. Những người chưa trưởng thành thì hòan tòan dễ bị chúng ta kiểm soát. Nhưng vì cô tỏ ra thích bắt đầu như là một người trưởng thành nên….”
“Vâng.”
“Hầu hết những yêu cầu đều trái ngược. Cuộc sống loài người ngắn ngủi hơn rất nhiều so với những gì cô đã trải qua.”
“Tôi giỏi chấp nhận thực tế mà, Người Hàn Gắn. Trước đây anh có phải đối mặt với… sự kháng cự kiểu này không?”
“Chỉ có một lần, chính tôi đã chứng kiến.” “Nói cho tôi nghe về trường hợp đó đi.” Tôi ngập ngừng, “Làm ơn nói cho tôi biết,” tôi nói thêm, cảm thấy mình hơi thiếu lịch sự khi đưa ra lời đòi hỏi như vậy.
Người Hàn Gắn buông tiếng thở dài.
Người Tìm Kiếm không buồn quan tâm, cô ta chỉ đợi những gì cô ta muốn.
“Chuyện này xảy ra cách đây bốn năm,” Người Hàn Gắn bắt đầu. “Linh hồn liên quan đến câu chuyện đã muốn được đưa vào một vật chủ nam đã trưởng thành. Người đầu tiên được dùng là một con người sống trong một ổ kháng cự suốt từ những năm đầu của cuộc xâm lăng. Con người này…biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ta bị bắt.”
“Giống như vật chủ của tôi vậy.”
“Um, phải đấy.” Anh ta hắng giọng. “Còn đối với linh hồn này thì đây mới chỉ là kiếp sống thứ hai. Anh ấy đến từ Blind World.”
“Blind World?” tôi hỏi, ngẩng đầu lên theo phản xạ.
“Ồ, xin lỗi, cô không biết những biệt danh của riêng chúng tôi. Hành tinh này cô đã từng sống qua rồi, phải không nhỉ?”Anh ta lấy ra từ trong túi một thiết bị, một cái máy tính và lướt mắt qua rất nhanh. “Đúng rồi, hành tình thứ bảy của cô ấy. Ở khu tám mươi mốt.”
“Blind World ư?” tôi lặp lại, giọng tôi giờ đây thể hiện sự không tán thành.
“Vâng, à, một số người từng sống trên đấy ưa dùng tên Singing World hơn.”
Tôi chầm chậm gật đầu. Tôi thấy cái tên đó được hơn đấy.
“Và một số khác chưa từng đến đó thì gọi nó là Planet of the Bats,” Người Tìm Kiếm lầm bầm.
Tôi hướng mắt về phía cô ta, cảm thấy chúng đang nheo lại khi đầu óc tôi cố gắng moi cho ra có hình ảnh thích đáng nào của lòai gặm nhấm xấu xí biết bay mà tô ta vừa đề cập đến không.
“Tôi cho rằng cô là một trong số người người chưa từng sống ở đó, Người Tìm Kiếm à,” Người Hàn Gắn nhẹ nhàng nói. “Ban đầu chúng tôi gọi linh hồn này là Racing Song – Bài Ca Thần Tốc – được dịch tạm từ tên của anh ấy trên … Singing World. Nhưng không lâu sau anh ấy chọn cái tên của vật chủ, Kevin. Mặc dù được đề cử một chỗ trong ngành biểu diễn âm nhạc, có cơ hội được đào tạo nhưng anh ấy bảo rằng cảm thấy dễ chịu hơn khi tiếp tục công việc liên quan tới máy móc cơ khí của vật chủ.
Những biểu hiện này gây nên chút phiền muộn cho Người Khuyên Giải được phân công có trách nhiệm với anh ấy, nhưng họ đều ở trong giới hạn cho phép.
Sau đó Kevin bắt đầu phàn nàn anh ấy bị mất trí nhớ trong vài khỏang thời gian. Họ đưa anh ấy lại cho tôi và chúng tôi làm kiểm tra tổng quát để đảm bảo rằng không có vết nứt nào trên não bộ của vật chủ. Trong suốt của kiểm tra, vài Người hàn Gắn ghi nhận những điểm khác biệt về lối hành xử và tính cách của anh ấy. Khi chúng tôi khỏi anh ấy về chuyện này, anh ấy xác nhận rằng chẳng có ký ức chính xác nào về lời nói và hành động cả. Chúng tôi tiếp tục quan sát anh ấy cùng với Người Khuyên Giải, và cuối cùng phát hiện ra vật chủ nắm quyền kiểm soát cơ thể của Kevin theo định kỳ.”
“Nắm quyền kiểm soát?” Mắt tôi căng ra. “Mà linh hồn không nhận thức được điều đó sao? Vật chủ đã lấy lại cơ thể sao?”
“Đáng buồn thay, đúng là như vậy. Kevin không đủ mạnh để dằn lại vật chủ.”
Không đủ mạnh.
Họ nghĩ là tôi cũng yếu như vậy sao? Tôi có yếu không khi mà tôi không thể bắt trí óc mình trả lời những câu hỏi của chính mình? Có khi nào tôi còn yếu hơn thế, vì những suy nghĩ của cô ấy đã hiện hữu trong đầu tôi ngay nơi mà lẽ ra chỉ có những ký ức? Tôi luôn nghĩ về mình như là một sinh vật mạnh mẽ. Ý nghĩ về sự yếu đuối này làm tôi chùn chân. Khiến tôi cảm thấy xấu hổ.
Người Hàn Gắn tiếp tục nói.
“Có vài chuyện đã xảy ra và dẫn đến quyết định —“
“Chuyện gì vậy?”
Người hàn Gắn nhìn xuống mà không trả lời.
“Chuyện gì vậy?” tôi hỏi lại lần nữa.
“Tôi tin là mình có quyền được biết.”
Người Hàn Gắn thở dài.
“Cô có quyền. Kevin… thân thể của anh ấy đã tấn công một Người Hàn Gắn khi anh ấy… không còn là chính mình.”
Anh ta nhăn mặt.
“Anh ấy đánh Người Hàn Gắn bất tỉnh bằng một cú đấm và rồi tìm được một con dao mổ trên người cô ấy. Khi chúng tôi phát hiện ra thì anh ấy đã bất tỉnh không còn biết gì nữa. Vật chủ đã cố cắt linh hồn ra khỏi thân xác của mình.”
Phải một lúc lâu tôi mới có thể cất tiếng. Ngay cả khi có thể, giọng tôi chỉ như hơi thở.
“Chuyện gì xảy ra với họ?”
“May mắn là vật chủ không thể giữ mình tỉnh táo đủ lâu để có thể gây ra tổn thương thật sự. Kevin được chuyển đi, lần này là vào một vật chủ chưa trưởng thành. Còn vật chủ phiền phức ấy thì lâm vào tình trạng tồi tệ, và chúng tôi quyết định là không có nhiều lý do để giữ anh ta lại.
Kevin giờ đã được bảy tuổi và hòan tòan bình thường… trừ thực tế là anh ấy vẫn giữ cái tên Kevin. Những người giám hộ anh ấy đang làm việc rất tốt, anh ấy chìm đắm trong âm nhạc và mọi chuyện cứ tốt đẹp như thế thôi….” Câu cuối cùng được nói thêm vào như là một tin tốt – tốt ở chỗ bằng một cách nào đó có thể thoát ra khỏi tất cả mọi chuyện.
“Tại sao?” Tôi hắng giọng để tiếng nói có âm lượng hơn. “Tại sao những rắc rối này không được công bố?”
“Trên thực tế,” Người Tìm Kiếm xen ngang vào, “đã có thông báo rất rõ ràng trên mọi phương tiện thông tin rằng liên kết với những vật chủ trưởng thành sẽ có nhiều thách thức hơn hẳn liên kiết với một đứa trẻ. Một vật chủ chưa trưởng thành thường được dành nhiều cảm tình hơn.”
“Từ thách thức không hòan tòan bao quát hết chuyện của Kevin đâu,” tôi thì thầm.
“À vâng, cô thích bỏ qua lời khuyên nhủ hơn.” Cô ta đưa tay ra với một cử chỉ hòa giải khi thấy người tôi căng lên khiến lớp vải thô trên cái giường hẹp khẽ kêu sột sọat.
“Không phải là tôi đổ lỗi cho cô. Thời thơ ấu đúng là đặc biệt tẻ nhạt. Và cô rõ ràng không phải là một linh hồn tầm thường. Tôi hòan tòan tin tưởng vào khả năng làm chủ mọi việc của cô. Đây chỉ là một vật chủ nữa mà thôi. Tôi chắc là cô sẽ sớm hòa nhập hẳn và kiểm soát tốt trong một thời gian ngắn.”
Từ những điều tôi quan sát được ở Người Tìm Kiếm, tôi ngạc nhiên là cô ta có đủ kiên nhẫn để chấp nhận thêm bất cứ sự trì hõan nào nữa, kể cả khi đó là khỏang thời gian cần thiết để tôi kịp thích nghi. Tôi cảm nhận được sự thất vọng của cô ta vì tôi không có đủ thông tin, và điều này khiến trong tôi dâng lên một sự bực bội kì lạ.
“Vậy sao cô không nghĩ đến chuyện tự cấy mình vào trong cơ thể vật chủ này để lấy những câu trả lời mà cô muốn?” tôi hỏi.
Cô ta cứng người. “Tôi không phải là skipper.”
Chân mày tôi tự động cau lại.
“Một biệt danh khác,” Người Hàn Gắn giải thích. “Để chỉ những người không sống trọn một quãng đời trong vật chủ của họ.”
Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Chúng tôi có tên dành riêng cho khái niệm này ở những thế giới khác. Không có thế giới nào mà không có những đặc trưng riêng cả. Tôi thôi không làm khó Người Tìm Kiếm nữa và cung cấp cho cô ta những gì tôi biết.
“Tên cô ấy là Melanie Stryder, sinh ra ở Albuquerque, New Mexico. Cô ấy đang sống ở Los Angeles khi cô ấy bắt đầu biết tin ề cuộc xâm lăng, và cô ấy ẩn mình nơi thiên nhiên hoang dã một vài năm trước khi phát hiện ra… Hmmm. Xin lỗi, tôi sẽ thử lại phần đó sau. Cơ thể này hai mươi tuổi. Cô ấy lái xe đến Chicago từ…” Tôi lắc đầu. “Có nhiều trạm nhưng đều trống không. Chiếc xe là do cô ấy đánh cắp được. Cô ấy đang tìm một người chị em họ tên là Sharon, người mà cô ấy hy vọng vẫn là một con người hòan tòan. Cô ấy không tìm thấy cũng như không liên lạc được với ai trước khi cô ấy bị phát hiện. Nhưng…” Tôi vật lộn, đấu tranh lại một khỏang trắng nữa. “Tôi nghĩ là… tôi không thể chắc chắn được… tôi nghĩ là cô ấy đã để lại lời nhắn… ở đâu đó.”
“Vậy là cô ta mong đợi ai đó sẽ đi tìm mình?” Người Tìm Kiếm nóng lòng hỏi.
“Vâng. Cô ấy sẽ bị mất tích. Nếu như cô ấy không đến chỗ hẹn để gặp…” tôi nghiến răng, dùng hết sức để đánh ngã bức tường tối đen ấy. Tôi không biết được nó dày đến nhường nào. Tôi đập liên hồi vào nó, mồ hôi tóat ra trước trán. Người Tìm Kiếm và Người Hàn Gắn rất trật tự, tạo điều kiện cho tôi tập trung hết sức.
Tôi cố nghĩ về điều gì khác – những tiếng ồn ào lạ lẫm của động cơ xe hơi gây nên, luồng adrenaline tuôn chảy bởi kích động mỗi lần ánh đèn pha của những chiếc xe khác lướt qua gần trên đường. Tôi đã vào được phần ký ức này, không có gì ngăn cản tôi nữa. Tôi để mình chảy theo dòng ký ức, bỏ qua đọan đường dài cuốc bộ xuyên qua thành phố trong giá lạnh dưới sự che chở của bóng đêm, rồi đến chỗ tòa nhà nơi mà bọn họ đã phát hiện ra tôi.
Không phải tôi, mà là cô ấy. Tôi rùng mình.
“Đừng cố gắng quá —“ Người Hàn Gắn nói.
Người Tìm Kiếm khẽ suỵt bảo anh ta im lặng.
Tôi để tâm trí mình dừng lại ở nỗi sợ bị phát hiện, lòng căm thù những Kẻ Tìm Kiếm bốc cháy ngùn ngụt áp đảo tất cả những thứ khác. Lòng căm thù như một con quỷ; nó là nỗi đau. Tôi không thể chịu nổi cảm giác này. Nhưng tôi vẫn để dòng ký ức trôi tiếp, hy vọng như vậy sẽ giúp làm giảm sự kháng cự, làm lớp phòng thủ suy yếu.
Tôi quan sát cẩn thận khi cô ấy cố tìm cách trốn và rồi cô hiểu ra mình không thể trốn được nữa. Một tin nhắn, được vạch nguệch ngọac lên mảng vôi gạch đổ nát bằng một cây bút chì gãy. Được vội vã nhét dưới một cánh cửa. không chỉ là một cánh cửa bình thường như bao cánh cửa khác.
“Cánh cửa thứ năm dọc theo hành lang thứ năm trên tầng năm. Tin nhắn của cô ấy nằm ở đó.”
Người Tìm Kiếm có một chiếc điện thọai nhỏ trong tay, cô ta thì thầm rất nhanh vào đấy.
“Tòa nhà đó được xem là một chỗ trú ẩn an tòan,” tôi tiếp tục. “Họ biết nó đã bị bỏ hoang. Cô ấy không biết làm sao mình lại bị phát hiện. Người của cô có tìm thấy Sharon không?”
Một cơn ớn lạnh kinh khiếp làm tay tôi nổi da gà.
Câu hỏi vừa rồi không phải của tôi.
Câu hỏi vừa rồi không phải là của tôi, nhưng nó bật ra tự nhiên qua môi tôi như thể câu hỏi ấy thật sự đã là những gì tôi muốn biết. Người Tìm Kiếm không nhận ra có gì đó không đúng.
“Người chị em họ ấy à? Không, họ không tìm thấy con người nào cả,” cô ta trả lời, và cở thể tôi giãn ra khi nghe lời đáp. “Vật chủ này bị phát hiện khi đang đi vào tòa nhà. Vì ai cũng biết tòa nhà bị bỏ hoang nên một cư dân nhìn thấy cô ấy đã lo lắng. Anh ta gọi cho chúng tôi, và chúng tôi theo dõi tòa nhà để xem liệu chúng tôi có thể bắt được nhiều hơn một người không, và rồi khi không có vẻ gì là như thế, chúng tôi tiến vào trong. Cô có thể tìm ra chỗ hẹn không?”
Tôi thử.
Có quá nhiều ký ức, tất cả đều đầy màu sắc và sống động. Tôi thấy cả trăm nơi tôi chưa từng đến, chúng có những cái tên mà tôi chưa bao giờ được nghe qua. Một căn nhà ở Los Angeles đầy những cây lá lược cao cao. Một đồng cỏ trong một khu rừng, với một cái lều và một đống lửa ở ngọai ô Winslow, Arizona. Một bãi biển vắng vẻ với những bờ đá gồ ghề ở Mexico. Một hang động, lối vào được bảo vệ bởi màn mưa ở nơi nào đó thuộc Oregon. Lều, nhà gỗ, chỗ ẩn nấp thô sơ. Càng theo thời gian, những cái tên càng ít rõ ràng hơn. Cô ấy đã không biết mình ở đâu, hoặc là cô ấy đã không cần biết.
Tên của tôi giờ đây là Wanderer, vậy mà những ký ức của cô ấy lại rất hòa hợp với những ký ức của tôi. Ngoại trừ việc đi phiêu du khắp nơi là ý định mà tôi lựa chọn. những mảng ký ức này luôn nhuốm màu lo sợ bị săn đuổi. Không phải phiêu du, mà là chạy trốn.
Tôi cố để không cảm thấy thương xót. Thay vào đó, tôi nỗ lực tập trung vào những ký ức. Tôi không cần nhìn xem cô ấy đã ở đâu, chỉ cần biết cô ấy đang đi đâu. Tôi sắp xếp những hình ảnh liên quan đến từ Chicago, nhưng có vẻ như chúng chỉ là những hình ảnh ngẫu nhiên. Tôi mở rộng vùng họat động. Có gì bên ngòai Chicago? Lạnh lẽo, tôi nghĩ thế.
Rất lạnh, và tôi có chút lo lắng về điều đó.
Ở đâu?
Tôi đẩy mình, và bức tường mở ra.
Tôi thở hắt ra.
“Bên ngoài thành phố – ở vùng hoang dã… một công viên của bang, tách biệt khỏi khu dân cư. Không phải là nơi mà cô ấy từng đên, nhưng cô ấy biết làm cách nào để tới được đó.”
“Còn bao lâu nữa?” Người Tìm Kiếm hỏi.
“Không lâu nữa đâu.” Câu trả lời tự động bật ra.
“Tôi ở đây được bao lâu rồi?”
“Cúng tôi để cho vật chủ lành vết thương trong chín ngày, chỉ để hòan tòan chắc chắn là cô ta được lành lặn,” Người Hàn Gắn nói với tôi.
“Quá trình cấy ghép diễn ra vào hôm nay, ngày thứ mười.”
Mười ngày.
Cơ thể tôi chóang cả người vì nhẹ nhõm.
“Qúa trễ rồi,” tôi nói. “Kể cả chỗ hẹn… hay lời nhắn cũng thế.” Tôi có thể cảm nhận được phản ứng của vật chủ đối với chuyện này – cảm giác thật quá mạnh mẽ. Vật chủ gần như là… tự mãn. Tôi để cho những lời mà cô ấy nghĩ được nói ra, như vậy tôi sẽ có thể biết thêm thông tin. “Anh ấy sẽ không đến đó đâu.”
“Anh ấy?”
Người Tìm Kiếm chộp lấy đại từ mà tôi sử dụng.
“Là ai vậy?”
Cô ấy đóng mạnh bức tường lại với nhiều lực hơn bao giờ hết. Nhưng cô ấy đã chậm tay trong tích tắc.
Một lần nữa, khuôn mặt này lấp đầy tâm trí tôi. Khuôn mặt với làn da rám nắng và đôi mắt lấp lánh những tia sáng. Khuôn mặt khơi dậy trong tôi một niềm vui sâu sắc lạ kì khi tôi nhìn ngắm nó rõ ràng trong tâm trí.
Dù bức tường đã đóng sập lại kèm theo nỗi oán giận ghê gớm, nhưng vẫn không đủ nhanh để ngăn cản tôi.
“Jared,” tôi trả lời.
Và ngay khi cái tên vừa thốt ra khỏi miệng tôi, ý nghĩ không phải của tôi tuôn ra theo sau đó. “Jared an tòan rồi.”