Vật Thay Thế

Chương 29


Điện thoại rất ồn, ông cụ Văn bám riết không buông, ồn vô cùng.

Văn Liễm không nghe máy, anh nhìn Hạ Ngôn, những lời đã chuẩn bị trong lòng bị những cuộc gọi làm rối bời. Tay anh dùng sức, Hạ Ngôn không có chút biểu cảm nào, nhìn thấy cằm cô đang ửng đỏ lên, Văn Liễm lại buông lỏng tay ra, anh cầm điện thoại lên.

Tắt cuộc gọi đến đi.

Anh thấp giọng: “Hạ Ngôn, những năm chúng ta bên nhau không phải là vô nghĩa.”

Hạ Ngôn không đáp, mắt nhìn anh. Cô lúc nhìn lúc không, không thấy rõ được cảm xúc trong đôi mắt ấy, Văn Liễm kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô.

Anh đưa tay nắm lấy tay cô.

Hạ Ngôn tránh đi, hất tay anh ra.

Văn Liễm khựng lại, để tay lên tay vịn của chiếc ghế, nhìn cô nói: “Trước kia là anh không đúng, đã không nghiêm túc với tình cảm của chúng ta.”

Hạ Ngôn nhìn qua, cô lên tiếng, “Bây giờ nói những điều này thì có ý nghĩa gì?”

Văn Liễm nói: “Có, anh nhất định phải thừa nhận rằng ban đầu thái độ của anh đối với em là không tốt, quả thực đã coi em như chim hoàng yến để nuôi trong nhà.”

Hạ Ngôn bĩu môi, cô đã sớm biết việc này rồi, giờ đây lòng cũng chẳng còn chút dao động nào.

Văn Liễm nhìn vào mắt cô: “Nhưng mấy năm nay anh cũng vì em mà trầm luân trong đó, Hạ Ngôn à.”

Hạ Ngôn thả lỏng người, ngả lưng về phía sau, ánh mắt càng nhạt hơn.

Văn Liễm thấy cô không dao động, trái tim càng siết chặt hơn, nắm chặt tay vịn ghế, rất chặt, dùng lực thật mạnh, “Giữa hai chúng ta, còn có cơ hội quay lại không em?”

Anh nhẹ giọng hỏi.

Hạ Ngôn nhìn vào mắt anh.

Rất hiếm, người như Văn Liễm cũng sẽ nhìn cô như vậy, ánh mắt nhạy cảm mang theo chút căng thẳng. Hạ Ngôn trầm mặc vài giây, hỏi: “Anh muốn giành lại đứa bé sao?”

Văn Liễm lắc đầu: “Anh chỉ muốn có em.”

Sắc môi Hạ Ngôn nhợt nhạt, cô nói: “Nhưng tôi chỉ muốn con.”

“Tôi không cần anh.”

Văn Liễm nắm chặt tay, những đường gân nổi lên.

Anh thử tìm kiếm một tia tình cảm trong mắt cô, nhưng thực sự lại không có. Cảm giác đau đớn tột độ ấy khiến đôi mắt anh càng sâu, càng lạnh hơn, tựa như không bến bờ.

Nếu như không phải vẫn còn chút lý trí, anh rất muốn nhốt cô lại tại đây.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cùng với đó điện thoại lại vang lên, Văn Liễm cầm điện thoại lên tắt máy rồi lại để xuống mặt bàn.

Âm thanh rất lớn, khiến hai người bước vào ngây ra.

Thư ký Lý và vệ sĩ dừng lại, cẩn thận quan sát hai người bên kia.

Văn Liễm nhìn Hạ Ngôn, hỏi: “Hôm nay em nói với Hạ Tình rằng anh muốn chịu trách nhiệm với con sao?”

Hạ Ngôn ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đúng vậy.”

Văn Liễm: “Em muốn đẩy anh đến với người phụ nữ khác như vậy sao?”

Hạ Ngôn: “Nói thế nào đây? Vật hoàn chủ mà thôi.”

Văn Liễm mím môi, cười lạnh một tiếng, “Vật hoàn chủ ư, hay lắm.”

Anh đứng lên, nói: “Lý Tòng, đưa Hạ Ngôn về đi.”

Thư ký Lý vừa nghe xong lập tức đưa tay về phía cửa làm động tác mời.

Hạ Ngôn nhìn cậu, đứng lên đi ra.

Đi được vài bước, giọng Văn Liễm ở phía sau lại vang lên “Anh lấy việc giành quyền nuôi con ép em là chỉ muốn hai ta cùng ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc, anh không định giành con với em.”

Hạ Ngôn khựng lại, “Cảm ơn.”

Cô dừng lại vài giây, nói: “Cũng chúc anh hạnh phúc.”

Văn Liễm dựa vào bàn, ánh mắt nhìn đóa hồng và tấm thiệp xin lỗi ở phía không xa. Anh thu lại tầm mắt, Hạ Ngôn đã đi ra ngoài mà không có lấy một chút do dự.

Thở phào một hơi, tay vẫn hơi run, cô thực sự sợ rằng anh sẽ giành con đi mất.

Thư ký Lý cẩn thận nhìn Hạ Ngôn một cái.

Khi phụ nữ không yêu nữa rồi quả thực rất đáng sợ.

Cậu thấy được sự cẩn thận dè dặt cũng như mất khống chế của sếp.

Nhưng trong mắt Hạ Ngôn lại chỉ có mỗi đứa bé.

Đi đến bên xe, thư ký Lý định mở cửa xe cho Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn lại mỉm cười, “Tôi tự mở lên xe là được.”

Nói rồi cô đi ra bên đường lớn, gọi một chiếc taxi lại, thư ký Lý vội đuổi theo, nói: “Cô Hạ Ngôn, nếu để cô đi xe này về sếp sẽ trách tôi, cô…”

Hạ Ngôn đã ngồi lên xe, lịch sự gật đầu với thư ký Lý.

Thư ký Lý dừng lại, mắt nhìn chiếc xe rời đi.

Cậu xoay người đi vào trong.

Văn Liễm đã đi xuống, đang cài lại cúc cổ áo, ánh mắt lạnh lùng nhìn thư ký Lý. Lúc này thư ký Lý mới phản ứng lại, lấy điện thoại ra chụp biển số xe taxi, gửi cho Văn Liễm rồi cũng lưu lại trong máy.

Văn Liễm thu lại tầm mắt, khom lưng ngồi lên xe.

Vệ sĩ khởi động xe, lái về phía nhà họ Văn.

Tối nay Văn gia vô cùng náo nhiệt, Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Tân, Văn Tụng Tiên, Lâm Tiếu Nhi, còn có cả bố mẹ nhà họ Hạ, tất cả đều ở đây, ông cụ Văn ở trong phòng ngủ trên tầng hai, nằm ở đó, bên cạnh là bảo mẫu đang đút canh thuốc cho ông uống. Ông cụ Văn không chịu uống, ông nhìn ra ngoài cửa, mọi người đều đang đợi một người xuất hiện.

Mười phút sau.

Có tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang, tất cả mọi người đều nhìn qua, người đàn ông cao to bước lên, anh cởi cúc cổ tay áo ra rồi xắn ống tay áo lên, lộ ra bắp tay mạnh mẽ, đi về phía phòng ngủ ấy.

Anh không bước vào ngay, dựa vào cửa khẽ vẫy tay.

Hai bảo mẫu đi vào phòng ngủ, kéo bố mẹ Hạ ở bên giường ra ngoài. Ông cụ Văn thấy vậy cũng không giả bộ được nữa.

Ông chống người ngồi dậy, “Buông họ ra đi.”

Bố mẹ Hạ bị kéo ra, Triệu Lệ Vận không nhịn được mà lớn giọng, bà nhìn ông cụ Văn, “Ông Văn, ông Văn, có gì thì cứ bình tĩnh nói.”

Ông cụ Văn nhìn chằm chằm Văn Liễm, “Bố bảo con buôn họ ra.”

Sắc mặt Văn Liễm nhàn nhạt, anh cúi đầu châm điếu thuốc, nói: “Bố à, có chuyện gì chúng ta cùng nói là được, không cần thiết phải để người ngoài ở đây.”

“Người ngoài?” Triệu Lệ Vận không dám tin mà nhìn Văn Liễm.

Nhưng vừa thấy đôi mắt sắc bén kia, những lời Triệu Lệ Vận muốn nói lại bị nghẹn lại. Hạ Dụ Côn kéo vợ đi, không nhịn được mà nói: “Để chúng tôi tự đi, chúng tôi sẽ tự đi.”

Mất mặt vô cùng.

Văn Liễm lên tiếng: “Đi chậm thôi.”

Hạ Dụ Côn và Triệu Lệ Vận quay đầu lại theo bản năng.

Văn Liễm nhướng mắt lên, “Sau này còn dám bước vào nhà họ Văn nửa bước thì sẽ không mời ra ngoài nhẹ nhàng như vậy nữa đâu.”

Triệu Lệ Vận toát mồ hôi lạnh.

Hạ Dụ Côn vội vàng kéo vợ xuống lầu.

Ông cụ Văn bị chọc tức đến không thở được, cả người run lên, nôn ra thuốc vừa uống xong, bảo mẫu thấy vậy lập tức bị dọa sợ, nhanh chóng lấy thùng rác qua. Ông cụ Văn nôn hết chỗ thuốc vừa uống vào ra. Văn Tụng Tiên cuối cùng cũng không nhẫn tâm, đi lên lấy khăn đưa cho bố.

Ông cụ Văn giật lấy khăn, nhìn Văn Tụng Tiên, “Bố đã nói với con rồi, diệt cỏ không diệt tận gốc, xuân tới cỏ lại mọc, con xem bộ dáng yếu ớt của con đi, sớm muộn cũng bị nó nuốt sạch sẽ.”

Văn Tụng Tiên ngây ra, một hồi sau ông đứng dậy, nói: “Bố à, nhiều năm vậy rồi mà bố vẫn cố chấp như thế, bố thấy bây giờ chúng ta không tốt sao?”

Ông thử giảng giải.

Ông cụ Văn hận rèn sắt không thành thép, ông ngồi thẳng lên, nhìn Văn Liễm: “Con có cưới hay không cũng không tự quyết định được.”

Văn Liễm bước vào.

Dập thuốc vào gạt tàn trên bàn trà, sau đó thẳng lưng, nói rõ từng câu từng chữ một: “Ông cứ thử xem, xem tôi có cưới không?”

Ông cụ Văn nhìn ánh mắt kiên định của anh, nghiến răng nghiến lợi, “Văn Liễm, không phải từ cấp ba con đã thích con bé rồi sao? Nếu như không phải nhập ngũ, hai đứa đã kết hôn từ lâu rồi.”

Gương mặt Văn Liễm lạnh lùng.

Ông cụ Văn tiếp tục: “Bố tác thành cho con.”

“Có phải cô Hạ Ngôn kia đã trở về rồi không? Cô ta trở về rồi, nhưng sẽ để ý đến con sao? Hơn hai năm rồi, nếu cô ta yêu con, sẽ rời đi lâu vậy sao?”

Mỗi câu mỗi chữ đều như đâm thẳng vào tim Văn Liễm.

Tin tức Hạ Ngôn trở về, có lẽ ông cụ Văn cũng đã nghe nói, mặc dù ông cũng lười chú ý đến, nhưng đại khái cũng biết được việc anh đi lại ngoài sân nhà cô.

Cũng không được bước chân vào.

Văn Tụng Tiên nghe không lọt tai được nữa, xoay người đi ra ngoài. Văn Trạch Lệ nhìn chú nhỏ của mình, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, “Chú nhỏ, có cần cháu bày chiêu cho chú không?”

Văn Trạch Tân đi lên phía trước vỗ vai Văn Trạch Lệ, thấp giọng nói: “Với những thứ trước kia chú nhỏ làm, anh không giúp được.”

Văn Trạch Lệ nhíu mày: “Chú ấy đã làm gì?”

Văn Trạch Tân khựng lại, “Trở về rồi kể.”

Văn Trạch Lệ: “Được.”

Anh bắt đầu hiếu kỳ về tình sử của chú nhỏ rồi, kéo Văn Trạch Tân qua, “Hay là bây giờ nói luôn đi, sao anh không giúp chú nhỏ được? Không chừng vẫn có cách thì sao?”

Văn Trạch Tân nhìn Văn Trạch Lệ: “Nếu như người phụ nữ của anh nói với người phụ nữ khác rằng mấy người họ cùng dùng chung anh, anh thấy sao?”

Văn Trạch Lệ khựng lại, tay cầm điếu thuốc cũng không chắc.

“Đệt, ông đây là xe dùng chung sao. Người phụ nữ kia có yêu chú nhỏ không thế?”

Văn Trạch Tân cười lạnh: “Anh đoán xem.”

Văn Trạch Lệ: “Vậy thì không giúp được thật rồi, không đủ trình độ.”

Xuống lầu, Văn Tụng Tiên vừa bày dụng cụ pha trà vừa nhìn Văn Liễm, Văn Liễm chống khuỷu tay, cổ áo khẽ mở ra. Văn Tụng Tiên nhìn em mình, mấy năm nay em trai ngày càng lạnh lùng, mấy thuộc hạ đều rất sợ anh. Nhưng gần đây lại nghe thấy tin đồn kia, ông bỗng ngập ngừng.

Lấy máy tính bảng ra mở lên, để đến trước mặt Văn Liễm.

Văn Liễm nhướng mắt nhìn qua, là một bài đăng trong diễn đàn của giới bọn họ.

Nội dung bài mới nhất là.

[Gần đây có phải Văn Nhị chết trong tay phụ nữ rồi không? Tôi thấy cậu ấy cưỡng hôn một phụ nữ đã có con trong phòng diễn, được lắm, cô gái kia đã có con rồi, có người phụ nữ nào mà Văn Nhị cậu không có chứ, sao phải khổ vậy.]

Văn Tụng Tiên: “Tin này là thật hay giả vậy?”

Văn Liễm khựng lại vài giây, “Là thật.”

Văn Tụng Tiên: “….”

Chú thản nhiên thật đấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận