Vẽ Lại Mối Tình Đầu - Tây Tây Đặc

Chương 27: Chuột yêu gạo


Giang Tùy đã vào phòng vẽ số một.

Mọi người đều thấy bất ngờ, nhưng cũng lại thấy đúng như dự đoán.

Dường như tất cả bọn họ đều đang chờ anh chuyển tới đó.

Nhưng khi anh thực sự chuyển tới thì cảm giác này nên diễn tả thế nào nhỉ, chính là bắt đầu mong chờ diễn biến tiếp theo.

Bọn họ đều đang đợi xem kịch hay.

Bên phải Trần Ngộ là Vu Kỳ, bên trái cô là Giang Tùy vừa chuyển vào, ba người ngồi một bên.

Bên kia là Lưu Kha, Lý Kỳ, Thái Tú, Vương Nguyệt, bốn người đặt giá vẽ sát cạnh nhau nên có hơi chật chội, đồ đạc đều bị họ đẩy đi nhồi nhét ở trên và dưới cái bàn ở vách tường bên cạnh.

Ai cũng không dám chiếm chỗ bên cạnh Giang Tùy.

Toàn thân anh như được bao phủ bởi bốn chữ ‘Biến, đừng phiền tôi’, nên không ai dám động vào anh.

À sai rồi, có người dám động.

Người đó không phải là gan to bằng trời, không biết chết sống mà là được trao đặc quyền.

Cụ thể thì như tình huống hiện tại chẳng hạn.

Giang Tùy chớp mắt vài cái, anh vừa mới tỉnh, dường như vẫn chưa ngủ đủ nên toàn thân tràn ngập cảm giác u ám cáu kính, nhưng khi Trần Ngộ gọi thì cảm giác ấy đã bị anh đè xuống quá nửa, chỉ còn lại một ngọn lửa nho nhỏ.

“Làm gì vậy?” Anh cau mày

Trần Ngộ hạ giọng nói: “Tôi vẽ xong rồi, cậu xem giúp tôi đi.”

Giang Tùy miễn cưỡng nhấc mí mắt.

Trần Ngộ bóc một gói Khỉ Lông Vàng, chờ đợi phản ứng của anh.

Kỳ thi tuần trước thi hai môn, tĩnh vật và thạch cao đều thi, cái trước là vẽ mô phỏng, cái sau là vẽ vật thực.

Điểm vẽ vật thực tượng thạch cao của cô tương đối cao, nhưng thầy Triệu không quan tâm mà lại nhận xét rất nhiều về bài tĩnh vật của cô, còn yêu cầu cô trau chuốt hơn.

Lúc đó Trần Ngộ còn thấy hơi mơ hồ.

Bời vì vẽ tĩnh vật cực kỳ tốn thời gian, muốn vẽ một cách tinh xảo trong từng chi tiết thì ít nhất cũng phải mất hai đến ba ngày, thậm chí có thể mất đến mấy tuần trời.

Vì còn phải theo kịp tiến độ cho kỳ thi Mỹ Thuật, nên không có nhiều thời gian để trau chuốt đến mức đó.

Trừ khi lọt vào mắt của giáo viên thì có thể họ sẽ cho thêm chút thời gian.

Bản vẽ mô phỏng của Trần Ngộ, tự cô thấy cũng ổn, nhưng không ngờ thầy Triệu vẫn tiếp tục yêu cầu cô hoàn thiện thêm.

Còn rõ ràng rành mạch cho cô thêm một tuần

Tuần này mỗi ngày cô phải mô phỏng ba bức vẽ chân dung, sau khi tan học, trong khoảng thời gian từ 10h giờ tối đến 12h giờ sáng cô mới có thể chỉnh sửa bức vẽ ấy.

Thời gian không đủ, cô chỉ ước một ngày có 48 tiếng, ước gì mình có thêm một cánh tay nữa.

Suy nghĩ của Trần Ngộ lan man chưa đến một phút đồng hồ đã bị cô kéo trở về, không để nó du hành đến tận vũ trụ được: “Thế nào?”

Giang Tùy giật giật sợi tóc trên trán, cụp mắt: “Được rồi.”

Trần Ngộ nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm.

Bức vẽ này mang lại cho cô cảm giác như sắp mất mạng đến nơi, trong khoảng thời gian này, cô và Giang Tùy đã trao đổi rất nhiều, cho tới bây giờ thì bức vẽ được được sửa đổi không ít, nếu cuối cùng vẫn không thể hoàn thiện nó thì cô sẽ phát điên mất.

Một tuần đã trôi qua, Trần Ngộ chưa bao giờ dùng nhiều thời gian như vậy để hoàn thiện một bức tranh.

Bây giờ nghĩ lại thì cô mới phát hiện ra, những ngày này đã trở thành giai đoạn quan trọng nhất trong thời gian tập huấn.

Hơi thở ấm áp thoảng qua tai cô cùng giọng nói: “Cho tôi một cái.”

Trần Ngộ phục hồi tinh thần, nghiêng đầu: “Cái gì?”

Trong hơi thở của cô gái có mùi kẹo sữa thoang thoảng, vừa ngọt lại vừa mềm.

Giang Tùy nhìn chằm chằm đôi môi mọng nước của cô, yết hầu cuộn lại, nuốt nước miếng: “Khỉ Lông Vàng.”

Trần Ngộ đưa cho anh, nhưng sắc mặt anh bỗng tối sầm lại.

Bởi vì cô không những cho anh mà còn cho những người khác trong phòng nữa, kể cả Vu Kỳ cũng có.

Giang Tùy cắn viên kẹo sữa, nheo mắt liếc qua.

Động tác bóc vỏ của Vu Kỳ ngừng lại, cậu ấy có loại cảm giác sợ hãi khi bị loài linh trưởng nhìn chằm chằm.

Nhưng cậu ấy vẫn bóc vỏ kẹo.

Sau đó ăn kẹo rồi quay sang cô gái bên cạnh cười nói: “Thật ngon, cảm ơn cậu.”

“Mẹ kiếp.”

Giang Tùy hạ giọng chửi thầm một câu, đạp mạnh cái giá vẽ rồi mang theo vẻ mặt chết chóc bước ra ngoài.

Đúng lúc Triệu Thành Phong đi vào, suýt nữa thì đụng phải anh: “Đi đâu vậy?”

“Đi tè.” Giang Tùy đóng cửa lại.

Màng nhĩ Triệu Thành Phong đau nhức, lửa giận sắp bùng lên nhưng lại nhịn xuống, trong lứa học sinh này của thầy ấy có không ít những gương mặt xuất chúng.

Dở tệ, giỏi giang, lười nhác, nhận thức cao, cá tính mạnh mẽ, …

Kiểu xuất chúng nào cũng có.

Bao gồm cả vị vừa nãy, hoàng tử bé trong mắt nữ sinh, ông nhỏ trong phòng vẽ.

Đó gọi là tùy ý, luôn làm theo ý mình, uể oải không xương, nhịp bước khi đi bộ cũng lề mà lề mề.

Nhưng cũng không thể bỏ qua tài năng thiên bẩm của anh, cách vẽ vô cùng rõ ràng dứt khoát, một mình một cõi. Dạo này cuối cùng cũng chịu nghĩ thông rồi, trở nên tốt hơn, về sau chắc chắn sẽ còn có nhiều đột phá hơn nữa.

Là một hạt giống tốt hiếm hoi, cứ xem phúc phần của anh thôi.

Triệu Thành Phong hi vọng lứa học sinh này sẽ có nhiều học sinh trúng tuyển hơn các lứa trước, cho nên sự tiến bộ là điều cực kỳ quan trọng, thầy ấy gãi gãi đầu, đi về phía học sinh đại diện cho kiểu người chăm chỉ nhưng không xốc nổi, giọng điệu ân cần hỏi: “Vẽ xong chưa?”

Trần Ngộ gật gật đầu.

Vẻ mặt Triệu Thành Phòng càng dịu dàng hơn: “Em đứng lên để thầy xem một chút.”

Trần Ngộ lập tức đứng lên.

Triệu Thành Phong ngồi vào ghế của cô, nghiêm túc quan sát bức vẽ ở khoảng cách gần.

Trần Ngộ nín thở.

Có một cánh tay khoác lên vai cô, quay sang nhìn thì thấy là Lưu Kha.

Cô ấy thì thầm với cô: “A Ngộ, tớ có cảm giác bức vẽ này của cậu sắp được dán ở đại sảnh rồi.”

Trần Ngộ mím môi.

Tuần trước thầy yêu cầu cô hoàn thiện nó, trong lòng cô đã có chút mong đợi, chỉ là cô thật sự không dám suy nghĩ nhiều, sợ rằng hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.

Thái Tú và những người khác cũng đến xem.

Đến cả Vu Kỳ cũng đưa mắt qua xem, nét mặt cậu ấy chỉ đơn giản là thưởng thức, không có bất kỳ tạp chất nào khác, khiến người ta dễ có hảo cảm, không bài xích hay đề phòng.

Trần Ngộ nhìn dáng vẻ và góc nghiêng dịu dàng lịch sự của cậu ấy, không nhịn được nghĩ, Vu Miêu cũng không hề nói quá khi miêu tả cậu em họ này, đúng là kiểu quân tử có khí chất tựa hoa lan.

Nếu thay sang một thân áo dài thì chính là một quý công tử thời dân quốc rồi.

Không biết đã qua bao lâu, giọng nói hài lòng của Triệu Thành Phong mới vang lên, khó mà kiềm chế được sự hân hoan và kích động mãnh liệt: “Được rồi, rất tốt, cực kỳ tốt.”

Sau đó thầy ấy luôn miệng nói rất nhiều lần, không hề keo kiệt lời khen.

Khóe môi Trần Ngộ nhếch lên thành một đường cong.

“A Ngộ, giỏi lắm.” Lưu Kha cười nói bên tai cô: “Tớ coi trọng cậu.”

Mấy cô gái khác cũng đồng thời bày tỏ thái độ của mình, nói cô tiến bộ nhiều, vẽ rất tốt, còn trêu chọc muốn cô sửa tranh giúp họ, v.v.

Triệu Thành Phong bảo Trần Ngộ ký tên và ghi ngày tháng xuống góc dưới bên trái của bức tranh, sau đó lập tức mang đi.

Không lâu sau, trên bức tường ở sảnh lớn lại nhiều thêm một bức tranh.

Tranh mẫu được dùng để trưng bày cho khách bên ngoài tới tham quan, nên trong phòng vẽ cũng chỉ có rất ít người đủ tư cách dán tranh lên bức tường ở sảnh lớn.

Những bức tranh của kỳ thi trước đó đều được gỡ xuống sau đợt tuyển sinh tập trung và được mang về để tự bảo quản.

Từ khi khoá này bắt đầu đến nay cũng chỉ có vài bức tranh được dán lên, trên bức tường đá nhạt màu rộng lớn lại càng trở nên đặc biệt thu hút.

Trần Ngộ hiển nhiên có thể cảm giác được khi bức tranh của cô được dán lên, phòng vẽ số một sẽ lập tức có vài biến động kỳ lạ.

Những suy nghĩ nhỏ nhặt bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra.

Nhất là Lý Kỳ, bình thường nỗ lực của cô ấy nằm trong top 5, nhưng thầy không công nhận cô ấy, mỗi lần sửa tranh cho cô ấy đều nói rất nhiều, hết chỗ này đến chỗ kia, giọng nói thì càng lúc càng lớn, không hề quan tâm tới lòng tự tôn của cô ấy, cô cảm thấy thầy giáo có hơi không thích cô ấy.

Hiện tại Trần Ngộ còn được giáo viên xem trọng, cô ấy vừa hâm mộ vừa đau lòng, sự khó chịu của cô ấy thể hiện hết lên trên mặt, nói chuyện cũng rất châm chọc.

“Trần Ngộ, trước mặt thầy giáo cậu ngoan thật đấy, thầy vừa nhìn là lập tức thích cậu.” “Bây giờ cậu vẽ tốt rồi, loại bút chì phổ thông chắc là sẽ thấy chướng mắt nhỉ.” “Ôi trời, cậu vẽ tốt rồi thì cái gì cũng có thể ăn, còn tôi thì đến nước cũng không có thời gian uống.”

Thậm chí cô ấy còn giận cá chém thớt với Thái Tú và Vương Nguyệt, đến khi họ yêu cầu cô ta nói cho rõ ràng thì còn bị chặn họng “Đừng làm phiền tôi vẽ tranh.”

Trong lúc nhất thời, Lý Kỳ đã biến thành một con nhím, giống như cả thế giới đều có lỗi với cô ta.

Bầu không khí trong phòng không tốt chút nào.

Những giằng co âm thầm giữa các cô gái là điều mà các nam sinh không thể hiểu được.

Giang Tùy không quan tâm.

Vu Kỳ thì quan tâm, bầu không khí không tốt sẽ ảnh hưởng đến việc vẽ tranh của cậu ấy, nên đã tham khảo ý kiến của các cô gái, rồi rút dây tai nghe khỏi máy nghe nhạc, để tiếng ca phát ra ngoài.

“Wow, là bài《Người tìm mộng》, tớ biết bài này.”

Thái Tú ngâm nga theo giai điệu nhẹ nhàng: “Để thanh xuân kia, mang giấc mơ của nàng. Đi đến chân trời cùng một người.”

Vương Duyệt tiếp lời: “Bất tri bất giác, thành đô kia từng lưu dấu, bao chuyện xưa và nụ cười của em

…… Lưu Kha, đến lượt cậu!”

Lưu Kha hát giọng nam trầm nên hơi hạ tông xuống: “Một lòng nhiệt thành trong thâm tâm, trời trong vắt ngát xanh êm đềm, có phải khởi đầu tươi sáng khi bên nàng, ngắm mưa phùn ngày xuân xuống đây……”

Cô ấy cầm bút chỉ chỉ về phía phía: “A Ngộ, tiếp lời.”

Trần Ngộ nhanh chóng suy nghĩ ca từ, nhưng mãi không nhớ nổi, cô cau mày: “Từng……Từng……”

Chất giọng dịu êm dễ nghe của nam sinh bên phải vang lên: “Từng là những tháng ngày tôi ngủ trong cô đơn.”

Trần Ngộ và Vu Kỳ nhìn nhau.

Giang Tùy ở bên kia nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu nổ “Bùm” một tiếng vang đội,  phát súng khai cuộc, mở màn hỏa lực ngập trời.

Đệch.

Giang Tùy rút máy mp3 nhỏ trong túi ra, nhưng lại chợt nhớ ra nó không có loa ngoài, không thể phát nhạc ra ngoài được, anh dừng lại một lát rồi nhét nó lại.

Anh liếc nhìn chiếc máy nghe nhạc vừa to vừa dày của Vu Kỳ.

Rồi nhìn về phía cô gái đang ngâm nga cũng những người khác, Giang Tùy nghiến răng nghiến lợi nói: “Thích nghe bài hát dở hơi này à?”

Trần Ngộ đang phác họa lại bức chân dung trong sách tham khảo, mới chia được tỷ lệ khuôn mặt 3 phần dọc 5 phần ngang: “Là nhạc của La Đại Hựu, dở hơi chỗ nào chứ?”

Mí mắt Giang Tùy hơi rũ xuống, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào vành tai trắng như tuyết của cô trước mắt: “Không hay.”

Trần Ngộ cầm tẩy đất sét xoá nét vẽ lệch: “Tôi thấy hay.”

Giang Tùy lặng lẽ thêm một bài hát vào danh sách phát, miệng vẫn khinh thường nói: “Lần trước ở cửa hàng phát bài《Chuột yêu gạo》, cậu cũng nghe rất say sưa, thật đúng là chẳng biết kén chọn gì cả.”

Vẻ mặt Trần Ngộ không có biểu cảm gì: “Đúng thế.”

Giang Tùy: “……”

“Rầm”

Vừa rồi mọi người cùng nhau hát, nhưng Lý Kỳ cố tình phớt lờ đóng sập cửa bỏ ra ngoài.

Khiến những người khác giật mình.

Thái Tú: “Cái gì vậy, làm tớ sợ muốn chết.”

Lưu Kha: “Cái quái gì vậy, có tinh thần thế sao không suy nghĩ đến chuyện vẽ tranh đi, bị điên à.”

Vu Kỳ: “Xin lỗi, nếu tôi không bật bài hát đó…….”

Vương Nguyệt: “Bạn Vu, chuyện này không liên quan tới cậu, cũng không phải lỗi của cậu.”

Trần Ngộ phát hiện ánh mắt lén lút của Vương Nguyệt, cô cười mỉa, nói vậy tức là lỗi của tôi à.

Tật xấu gì thế.

Tiếng tặc lưỡi của chàng trai vang lên bên tai cô: “Lại gây thù chuốc oán nữa rồi, bạn Tiểu Trần, cậu có sợ không?”

Trần Ngộ thờ ơ.

“Tôi nghĩ cậu cũng không sợ đâu, ở trước mặt tôi còn có thể hung hãn như thế, chẳng mấy chốc sẽ lật cả ngói nhà ra thôi.”

Giang Tùy lấy máy mp3 ra, gỡ dây tai nghe quấn xung quanh: “Nghe nhạc không?”

Trần Ngộ: “Không nghe.”

Vừa dứt lời, trong lỗ tai bên phía chàng trai bị nhét vào một cái tai nghe.

Trần Ngộ vừa định tháo tai nghe xuống thì giai điệu lập tức vang lên khiến cô nhận ra bài《Chuột Yêu Gạo》yêu thích của cô, không đành lòng nên buông tay, ánh mắt kỳ quái nhìn về phía chàng trai, không phải chê bài này sao?

Giang Tùy vô thức liếm môi, thản nhiên cười: “Em gái tôi tải xuống.”

【Tác giả có lời muốn nói】

Giang Thu Thu: Hả????


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận