Chuyện này không liên quan gì đến tự ti, chỉ là hắn không thích bị mọi người quan sát chằm chằm, hắn cũng không phải vật thí nghiệm, cho nên không cần người khác thăm dò hắn.
Hắn có hơi nói lắp nhưng hắn chẳng bận tâm đến khiếm khuyết nhỏ này. Hoặc là cái này căn bản không tính là khuyết điểm nhỏ, hắn vẫn sinh hoạt học tập như thường lệ, không khác gì những người khác.
Nhưng lời Giang Bạch Du thốt ra phá vỡ kế hoạch ban đầu của hắn, khiến hắn bị mọi người quan sát, khó tránh khỏi trở thành tiêu điểm. Hạ Sàn có chút tức giận quay đầu trừng Giang Bạch Du một cái, mím chặt môi không nói một lời.
Giang Bạch Du lập tức ý thức được những lời này của mình có thể làm tổn thương Hạ Sàn, cậu không có ý định giễu cợt, chỉ là quá mức kinh ngạc trước phát hiện của mình.
“Chuyện đó, thật xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu, chỉ là cậu đột nhiên nói chuyện làm cho tôi quá ngạc nhiên.” Giang Bạch Du trông giống như một học sinh tiểu học mắc lỗi, đôi chân dài xếp gọn gàng dưới gầm bàn, hai tay đặt trên bàn học sờ bút lại sờ sách vở, dáng vẻ có chút luống cuống.
Cậu chân thành muốn xin lỗi Hạ Sàn.
“Cậu đừng giận, buổi chiều tôi đi lấy sách giúp cậu nhé?”
Nhưng đối phương vẫn không nói một lời, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái, hắn đang chuyên chú nhìn chằm chằm vào mặt bàn của mình giống như là trên đó có đặt sách giáo khoa, hắn đang suy nghĩ về một vài kiến thức, nhưng trên bàn trống rỗng. Mái tóc mỏng che đi vầng trán, bóng tối rơi xuống mi mắt, Giang Bạch Du không nhìn thấy ánh mắt của Hạ Sàn. Dáng vẻ này càng làm Giang Bạch Du thêm áy náy, bạn cùng bàn mới chắc chắn sẽ rất buồn.
Giang Bạch Du nghĩ nghĩ, rút ra một quyển tiếng Anh từ trong chồng sách trước mặt, mở ra một trang, âm thầm đẩy đến trước mặt Hạ Sàn.
Khi Hạ Sàn nhìn thấy trên mặt bàn của mình xuất hiện một bài văn tiếng Anh, cơn giận lúc trước bị Giang Bạch Du chôn vùi nhất thời xông ra, hắn đóng sập cuốn sách lại, đẩy trở lại mặt bàn của Giang Bạch Du.
Hắn ghét tiếng Anh nhất, Giang Bạch Du cố ý làm vậy, cố ý chọc giận hắn.
Bạn cùng bàn này thật đáng ghét.
Giang Bạch Du giờ phút này chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, bạn cùng bàn không chỉ không có hết giận, ngược lại càng ngày càng tức giận là xảy ra chuyện gì?
Không khí ngượng ngùng kéo dài suốt buổi sáng, Giang Bạch Du cũng không thể không biết xấu hổ tìm Hạ Sàn nói chuyện, tuy rằng cậu giấu một bụng lời muốn nói, chủ yếu là muốn nói xin lỗi, nhưng Hạ Sàn còn chả thèm nhìn cậu.
Buổi sáng tiết thứ tư là hóa học, giáo viên hóa học là một giáo viên cũ hơn năm mươi tuổi sắp nghỉ hưu, bình thường cho dù đeo kính đọc sách cũ cũng không nhìn rõ người, nhưng lúc làm thí nghiệm lại không xảy ra một chút sai sót nào, giảng kiến thức cũng vô cùng rõ ràng. Khi ông vừa cầm dụng cụ thí nghiệm lên, đôi mắt đục ngầu dưới cặp kính dày phóng ra ánh mắt sắc sảo và thông minh, người hơn năm mươi tuổi tóc bạc nửa đầu toả sáng ở trên bục giảng.
Học sinh lớp 3 thường nghi ngờ chỉ cần cho giáo viên hóa học của họ một chiếc đèn cồn là có thể khiến thầy trẻ ra cả chục tuổi, đúng là một điều kỳ diệu. Có lẽ đây là câu nói thường xuất hiện trong các bài văn dành cho tâm hồn, nhiệt tình yêu thương có thể kéo dài qua năm tháng. Mấy chục năm truyền thụ kiến thức như một ngày, bụi phấn nhuộm trắng tóc bọn họ, hai tay cầm bút viết chữ cũng trở nên run run.
Nhưng họ yêu bục giảng, yêu những gương mặt non nớt khao khát kiến thức, yêu thích các thế hệ học sinh bay ra khỏi trường này.
Bốn bể năm châu, họ nhiệt tình chắp cánh cho những học sinh họ yêu quý bay cao.
Bởi vì là mới khai giảng nên chủ yếu tập trung vào kiến thức lý thuyết trong sách giáo khoa, sách giáo khoa của giáo viên hóa học được đặt trên bục giảng mà không mở một trang nào, dạy mấy chục năm, kiến thức đã sớm thuộc lòng.
Ông viết một phương trình trên bảng đen, quay mặt về phía học sinh, tầm mắt công bằng vừa hay rơi xuống mặt bàn trống rỗng và Hạ Sàn.
Lớp học bắt đầu hơn mười phút nhưng học sinh này thậm chí còn không lấy sách ra.
Giáo viên hóa lập tức tức giận.
“Học sinh ở hàng cuối cùng, mời đứng dậy trả lời câu hỏi của giáo viên.” Ông chỉ vào Hạ Sàn nói.
Hạ Sàn đứng lên, vấn đề của thầy có hơi khó, hắn không có sách, không thể trả lời.
Chỉ có im lặng cố gắng chỗng đỡ.
Lúc này, bên cạnh hắn có một cánh tay giơ lên, ống tay áo dài đến nửa không che được cánh tay màu lúa mạch của cậu, bàn tay rộng lớn, song song với thân hình đứng thẳng tắp của Hạ Sàn.
“Thầy Vương, cậu ấy là bạn học mới chuyển đến hôm nay, còn chưa nhận được sách.” Giang Bạch Du nói.
Thầy Vương đẩy cặp kính sắp rơi xuống cánh mũi lên, nhìn kỹ Hạ Sàn, sau khi xác nhận là một gương mặt mới thì gật đầu.
“Nếu là bạn học mới thì ngồi xuống đi, mau mang sách về đi kẻo lại hổng mất nhiều kiến thức.” Ông mỉm cười hiền hậu: “Bài này xem cùng bạn cùng bàn nhé.
Hạ Sàn ngồi xuống, Giang Bạch Du vừa di chuyển sách qua một bên nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn không đẩy trở về, lại tiếp tục dịch, thẳng đến khi hơn phân nửa sách giáo khoa đều ở phía mặt bàn của Hạ Sàn mới dừng lại.
Hạ Sàn nhìn cậu một cái, cái nhìn này khiến Giang Bạch Du hãi hùng khiếp vía, tuy rằng cậu cũng không biết mình đang sợ cái gì. Sau đó Hạ Sàn đưa mắt nhìn sách giáo khoa nhìn công thức trong đó thì Giang Bạch Du mới hoàn toàn yên tâm, cậu dứt khoát đẩy toàn bộ sách đến trước mặt Hạ Sàn, vô cùng khí phách nói: “Sách cho cậu, những kiến thức này tôi đã thuộc lòng rồi.”
Hạ Sàn không nói gì, ngược lại cậu bạn ngồi ở hàng ghế đầu quay lại vươn ngón tay cái lên, hạ thấp giọng nói một câu: “Thiên tài, trâu bò.”
Nói xong lập tức quay trở về, đụng phải tầm mắt của thầy Vương.
Giang Bạch Du không khoác lác, cậu đã nhớ hết kiến thức của học kỳ này, lên lớp đối với cậu mà nói tương đương với ôn tập mà thôi.
Hạ Sàn âm thầm bổ sung cho cậu một từ hạn định trong lòng.
Không còn chán ghét thiên tài học giỏi cùng bàn như vừa rồi nữa.
Nhưng chính hắn cũng không kém, những kiến thức này dù chỉ đọc một lần cũng có thể hiểu được.
Sau giờ nghỉ trưa, Hạ Sàn đến văn phòng nhận sách của mình, Thẩm Thanh ở văn phòng chờ hắn. Văn phòng giáo viên ở tầng một, buổi sáng hắn đã tới đó nên không xa lạ gì.
Sách chất dày cả mét trên bàn của Thẩm Thanh.
Hạ Sàn chuyển một đống sách sang tay, sách vừa rời khỏi bàn, toàn bộ sức nặng của sách rơi xuống cánh tay của hắn, khiến hắn bất ngờ không kịp đề phòng mà bị chìm xuống.
Khá nặng nhưng vẫn lết về lớp được.
“Có cần anh giúp em không?” Thẩm Thanh hỏi hắn. Ngoài trừ trên lớp, Thẩm Thanh hay xưng ” anh ” khi nói chuyện với học sinh, vô hình loại bỏ cảm giác khoảng cách giữa anh và các học sinh.
“Không… Không cần đâu thầy Thẩm. “Thẩm Thanh biết Hạ Sàn có tật nói lắp cho nên ở trước mặt Thẩm Thanh hắn không cần giấu diếm.
“Được, vậy em có khó khăn gì nhất định phải nói với anh, anh sẽ cố gắng giải quyết giúp em.”
“Vâng, cảm ơn thầy …thầy. ”
Hạ Sàn gặp một giáo viên ở cửa văn phòng, bộ âu phục màu đen giản dị làm nổi bật khí chất lạnh lùng, lông mày như kiếm, đường nét khuôn mặt như đao gọt. Khí chất của hắn đối lập hoàn toàn với Thẩm Thanh, trông như là một người khá khó hoà hợp.
Nhìn nhau vài giây, thầy giáo kia đứng sang một bên chủ động nhường đường cho hắn. Lúc đi qua góc đường, Hạ Sàn không hiểu sao quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn nhìn thấy thầy giáo vừa rồi đi thẳng về phía vị trí của Thẩm Thanh, rút bút đang bận chuẩn bị bài học của Thẩm Thanh ra. Mà Thẩm Thanh ngồi ở chỗ ngồi ngoại trừ vẻ dịu dàng như trước thì Hạ Sàn còn nhìn ra một chút hờn dỗi trong mắt anh.
Hắn nhìn nhầm rồi phải không?
Hạ Sàn cất bước đi về phía trước, hình ảnh cuối cùng đó biến mất trước mắt hắn.
Lúc lên cầu thang Hạ Sàn dừng lại đặt sách lên đùi nghỉ ngơi một chút, đồng thời lắc lắc cổ tay bị góc sách mới hằn ra.
Khi hắn vừa định bước lên cầu thang, phía sau vang lên tiếng bước chân, Hạ Sàn tưởng là học sinh đi ngang qua.
“Bạn học, để tôi giúp cậu.”
Giọng nói không lớn nhưng cũng xen lẫn sự ngượng ngùng lộ rõ. Hạ Sàn nhìn người đứng dưới cầu thang thấp hơn hắn một bậc, chiều cao thấp hơn hắn một chút, tóc trên trán được cắt tỉa gọn gàng, cánh tay nhỏ gầy và vành tai đỏ chót.
Hẳn là một người nhút nhát hướng nội.
Hạ Sàn đã từ chối Thẩm Thanh một lần, nhưng hắn đột nhiên không muốn từ chối người bạn học thẹn thùng này. Con người có thể độc lập nhưng đôi khi có thể chấp nhận thiện chí chân thành của người khác.
Hạ Sàn định chia cho cậu ta vài quyển sách nho nhỏ, dù sao thì tay chân gầy gò cũng không chịu áp lực.
Hơn nữa, vài cuốn sách này cũng có thể giảm áp lực không nhỏ cho hắn.
Hạ Sàn nói: “Cảm ơn.”
Nhưng cuốn sách hắn đưa ra bị chặn lại giữa đường.
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau hắn, “Cảm ơn, nhưng không cần đâu, cậu ấy bạn cùng bàn của tôi.”
Vì vậy, sách của hắn lại di chuyển sang chỗ cậu.
Giang Bạch Du nói với bạn học kia như vậy, cậu đem toàn bộ sách trên đùi Hạ Sàn chuyển đến tay mình, dễ dàng như là chẳng có xíu trọng lượng nào.
Còn nhân tiện quay đầu lại thúc giục Hạ Sàn, “Đi nhanh đi, sửng sốt ở đó làm gì?”
Hạ Sàn xấu hổ cười với người bạn học kia, chạy hai bước mới đuổi kịp bước chân của Giang Bạch Du.