Trường học thừa dịp khai giảng chuẩn bị một buổi tọa đàm tri thức an toàn, toàn bộ giáo viên và học sinh toàn trường đều phải đến sân thể dục lớn tập hợp nghe buổi tọa đàm này. Bởi vì quá nhiều người, giảng đường lớn trong phòng không chứa nổi, cho nên thông báo học sinh ngày mai mang theo ghế ngồi xếp hàng đến sân thể dục.
Buổi tọa đàm cử hành khoảng tiết ba và tiết bốn, radio vừa thông báo, học sinh các lớp đã kéo ghế ra khỏi lớp. Bình thường chỉ là người đã đủ chật chội, huống chi còn mang theo ghế dựa, vừa đến đầu cầu thang đội ngũ đã rối loạn, Hạ Sàn được Giang Bạch Du che chở ở trong đám đông gian nan đi về phía trước.
Vốn Giang Bạch Du muốn giúp hắn lấy ghế ngồi, Hạ Sàn không cho, nói lấy hai cái ghế không dễ đi lại, Giang Bạch Du đành phải từ bỏ. Cậu để cho Hạ Sàn đi vào bên trong, chắn những người xô đẩy ghế ngồi ở ngoài người.
Ra khỏi tòa nhà dạy học đã thoáng hơn một chút, Hạ Sàn thở phào nhẹ nhõm, không để ý cái ghế trong tay thiếu chút nữa trượt ra ngoài làm Hạ Sàn hoảng sợ, may nà người phía sau giúp đỡ, Hạ Sàn điều chỉnh tư thế nắm chặt lưng ghế, cảm ơn người giúp mình, “Cám ơn.”
Lúc này mới phát hiện người phía sau là Đặng Tử Kinh.
Đặng Tử Kinh bị Hạ Sàn nhìn theo phản xạ lui về phía sau một bước, lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt Hạ Sàn, dáng vẻ ngượng ngùng giống như lần đầu tiên nói chuyện với Hạ Sàn, “Không, không có chi, chúng ta là bạn bè mà Hạ Sàn.”
Nhưng ánh mắt run rẩy của cậu ta lại giống như đang trưng cầu sự đồng ý của Hạ Sàn.
Hạ Sàn nở nụ cười, lúm đồng tiền nhợt nhạt hiện ra, đôi mắt trong veo sáng ngời, Đặng Tử Kinh lại sinh ra áy náy khi tiếp xúc với ánh mắt như vậy.
“Đúng, chúng ta, là bạn mà.”
Đặng Tử Kinh mừng rỡ, mọi cảm xúc bộc lộ đều được dùng trước mặt bạn tốt Hạ Sàn: “Vậy tôi có thể ngồi cùng cậu được không?”
“Được, chúng ta cùng đi nhé.”
“Chậc. “Giang Bạch Du nhíu mày, lông mày đen nhánh đè xuống vẻ mất kiên nhẫn, cậu không thích bạn trai mình cười với người khác như vậy.
Giang Bạch Du bèn nắm tay Hạ Sàn đột nhiên xoay người rời đi. Hạ Sàn bị động tác đột nhiên của cậu làm cho trở tay không kịp, chỉ kịp quay đầu lại gọi Đặng Tử Kinh đuổi theo.
Lúc đến sân thể dục sắp hàng chỗ ngồi, Hạ Sàn bị mấy người Giang Bạch Du và Tưởng Tuyết Chinh vây quanh, trước sau trái phải đều không có chỗ trống, đương nhiên Đặng Tử Kinh bị chen ra phía sau, giữa bọn họ cách Tưởng Tuyết Chinh, Giang Bạch Du thì ở bên cạnh Hạ Sàn.
Tưởng Tuyết Chinh nháy mắt với Giang Bạch Du, ý tứ kia tựa như đang nói “ Bạn thân đây đã đạt đủ trình rồi chứ?”
Giang Bạch Du không để ý tới Tưởng Tuyết Chinh, chỉ nhìn thoáng qua người phía sau cậu, Đặng Tử Kinh bị cái nhìn này làm cho nhanh chóng rụt thành chim cút.
Cái ly nước màu vàng kia được Giang Bạch Du mang đến, bên trong rót nước ấm, đặt ở bên chân Hạ Sàn. Nhưng Hạ Sàn không phải là người biết tự giác uống nước, Giang Bạch Du phải luôn luôn quan sát hắn, mở nắp đưa tới trước miệng, Hạ Sàn mới có thể hạ mình xuống miễn cưỡng uống một hơi.
MC ở trên sân khấu đọc diễn văn, sau một tràng vỗ tay thưa thớt, hội diễn thuyết coi như thật sự bắt đầu. Phần sau cũng không thú vị lắm, chỉ là một lãnh đạo tiếp một lãnh đạo nói chuyện.
Bầu trời hôm nay cực kỳ trong xanh, có một mảng lớn màu xanh lam và vài đám mây bồng bềnh như giả, có chút lạc lõng, không giống đám mây, giống kẹo bông gòn ông cụ kéo ra ở cửa công viên trò chơi, vừa trắng vừa mềm, ngọt nhè nhẹ.
Suy nghĩ của Hạ Sàn đã đuổi theo mấy đóa kẹo bông gòn kia mấy vạn dặm, nhưng hắn không ăn được.
Tại sao không ăn được? Bởi vì lần trước Giang Bạch Du hôn trộm hắn, khiến kẹo bông gòn của hắn rơi xuống đất.
Có một người bạn trai chưa trưởng thành thật sự rất phiền!
Hạ Sàn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giang Bạch Du, thở dài.
Giang Bạch Du:???
Đang định hỏi rõ ràng, trên sân thể dục bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, quá mức nhiệt liệt, có vài học sinh thậm chí còn phát ra tiếng hoan hô.
Hạ Sàn nhìn về phía đài chủ tịch, bối rối.
Người đang tự giới thiệu trên đó không phải là mẹ sao?
Hạ Sàn sợ nhìn lầm, chớp chớp mắt, xác nhận lại một lần nữa, thật sự là mẹ!
Thiếu chút nữa kích động đứng lên từ trên ghế ngồi, Hạ Sàn cười ngốc nghếch nhìn người đang phát biểu trên bục.
Hành động của hắn đương nhiên bị Giang Bạch Du phát hiện.
“Có chuyện gì vậy?”
Hạ Sàn haha hai tiếng, nở một nụ cười sáng lạn hơn cả mặt trời với người bạn trai mà mình vừa ghét bỏ, Giang Bạch Du thừa nhận một đòn ngọt ngào, trái tim lập tức mềm nhũn, giờ phút này cậu xúc động vô cùng, muốn hôn bạn trai ngọt ngào của mình một cái.
Nhưng ở đây quá nhiều người, cậu chỉ có thể lặng lẽ nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của đối phương, nắm chặt mười ngón tay.
Nữ cảnh sát xinh đẹp hiên ngang biến một bài diễn thuyết nặng nề trở nên vô cùng sôi nổi, tầm mắt tất cả học sinh đều bị bà hấp dẫn,những câu hỏi thỉnh thoảng được đặt ra cũng tranh giành nhau để trả lời.
“Trong cuộc sống của chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều lừa đảo, thủ đoạn lừa đảo cũng càng ngày càng tinh vi, các bạn học sinh nên nâng cao ý thức phòng ngừa lừa đảo của mình và khả năng phân biệt lừa đảo. Nhà chúng tôi cũng có một bảo bối bằng tuổi các em, nó rất thông minh, năm sáu tuổi gặp phải một tên lừa đảo muốn bắt cóc nó, nhưng nó lại đưa tên lừa đảo đến đồn cảnh sát…”
Nghe đến đó, khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Sàn rủ xuống, xấu hổ đến mức hắn vô thức muốn chui vào lòng Giang Bạch Du, nhưng lại ý thức được đây là ở sân thể dục, xung quanh có rất nhiều người nhìn, nhưng hắn lại rất xấu hổ, thầm nghĩ tìm một chỗ trốn một chút, bèn hoảng hốt chạy bừa dựa vào lưng Lâm Nhất Bạch phía trước, còn chưa đợi hắn dựa vào, đã bị Giang Bạch Du nhanh mắt lẹ mắt ôm vào trong lòng mình.
Lâm Nhất Bạch sợ tới mức vội vàng xua tay tự chứng minh mình trong sạch, anh Giang, em thật sự không có ý nghĩ không an phận với bạn trai anh.
Giang Bạch Du che đôi tai đỏ bừng của người trong lòng, Tưởng Tuyết Chinh lại gần tò mò, “Sao mặt đỏ thế?”
Hạ Sàn cọ cọ, rúc đầu vào trong lòng Giang Bạch Du, lướt qua bả vai Giang Bạch Du có thể nhìn thấy một đôi mắt ngượng ngùng đang mỉm cười.
“Tôi, tôi chính là bảo bối thông minh của nhà cô ấy.”
Nói xong lại nhanh chóng lui về.
“Cô ấy” là ai không cần nói cũng biết.
Có nghĩa là nữ cảnh sát đang nói chuyện trên đài chủ tịch là mẹ của Hạ Sàn?
Mẹ nó, mẹ của Hạ Sàn cũng ngầu quá đi.
“ Tôi đệt, Hạ Sàn, mẹ cậu đỉnh ghê, đây là cô gái ngầu nhất mà tôi từng thấy, sao cậu không nói cho tôi sớm hơn!”
“Tôi, tôi cũng không biết mẹ muốn tới.”
“Tôi đệt, ngầu thật. ” Tưởng Tuyết Chinh liên tục lẩm bẩm mấy chữ “quá ngầu”, đặc biệt là mấy động tác tự vệ vừa biểu diễn trên sân khấu.
Giang Bạch Du ghé sát vào tai người trong lòng thì thầm, “Sao vừa rồi không nói cho tôi biết, hả?”
Ba chồng thấy bất ngờ không kịp đề phòng, mẹ chồng cũng thấy bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không biết tương lai cầu hôn có thể thuận lợi hay không.
“Muốn, muốn lát nữa nói cho cậu biết, cho cậu một sự kinh, ngạc.”
Đợi lát nữa thật sự gặp mặt, sẽ không phải là kinh ngạc, nói không chừng sẽ trở thành kinh sợ thì đúng hơn.
Giang Bạch Du xoa bóp da mặt Hạ Sàn, bạn trai nghịch ngợm khiến cậu muốn cắn một miếng, sau đó lại dùng vô số nụ hôn dỗ dành hắn.
Buổi diễn thuyết coi như xong trước bữa trưa, học sinh rời đi theo thứ tự, sân thể dục còn vài người ở lại nhưng không nhiều lắm, đại đa số vội vàng đi căn tin ăn cơm.
Hạ Sàn và Giang Bạch Du vẫn ở đó.
Liễu Nhân dỗ dành hắn lầm bầm hỏi bà tại sao không nói cho bảo bối của mình biết, nhìn về phía Giang Bạch Du đang chờ ở phía xa.
Giang Bạch Du tựa hồ cảm giác được cái gì, đi tới chỗ bọn họ.
Cậu gọi to một tiếng, “Chào dì, con là Giang Bạch Du, ngồi cùng bàn với Hạ Sàn.”
Mày rậm mắt to, khéo léo hào phóng, không có một chút khí chất lỗ mãng của công tử nhà phú quý.
Liễu Nhân gật đầu, mỉm cười, “Xin chào, dì là mẹ của Hạ Sàn. Sàn Sàn nhà chúng ta làm phiền con rồi.”
Bọn họ đồng thời đem ánh mắt đặt ở trên người Hạ Sàn thần sắc mất tự nhiên từ khi Giang Bạch Du đi tới, cưng chiều mà bao dung.
“Không phiền, Sàn Sàn rất ngoan.”
Liễu Nhân vội vàng trở về cục viết báo cáo, Hạ Sàn cũng không nhiễu bà cùng nhau ăn cơm, chỉ là Giang Bạch Du lúc Liễu Nhân đi nói có thời gian mời chú dì cùng nhau ăn cơm.