Tiết tiếp theo là tiết thể dục, giáo viên thể dục “ốm” hồi lâu rốt cục cũng có thể khỏe mạnh đến dạy cho bọn họ một tiết thể dục đoàng hoàng, Tưởng Tuyết Chinh thay quần áo xong đã ôm quả bóng rổ trong tay.
“Giang Bạch Du, chơi bóng không?”
Người bị gọi đang trêu chọc cậu bạn cùng bàn của mình, Hạ Sàn mệt mỏi đến đầu óc mơ hồ, hết lần này tới lần khác Giang Bạch Du cứ chọc mặt hắn, không thì cũng lải nhải bên tai hắn.
Phiền chết đi được.
“Chơi.”
Sắp đi rồi, Hạ Sàn nghĩ thầm mình rốt cục có thể ngủ yên một lát. Giang Bạch Du lại phá lệ hỏi hắn một câu: “Dẫn cậu đi chơi bóng nhé?”
Hạ Sàn lắc đầu, cái đầu giấu trong khuỷu tay cũng không ngẩng lên, chỉ có một sợi tóc ngốc trên đầu bị quạt thổi ngã trái ngã phải, tức giận bừng bừng mà đứng thẳng lên.
Giống như một cây mạ nhỏ được cắm xuống đất.
Giang Bạch Du ngứa tay, duỗi ngón trỏ ra nghịch cọng tóc kia, thấy nó lay động càng lúc càng mạnh, “Ôi nhóc nói lắp, đừng ngủ nữa, cậu là sâu ngủ biến thành đấy à?”
Ngủ ngay sau giờ học.
Cậu ta không thể lặng lẽ chơi bóng để cho mình ngủ ngon một chút sao? Hạ Sàn ngẩng đầu giận dữ nhìn cậu,chuẩn bị nổi cơn tam bành cho cậu biết thế nào là tôn trọng quyền ngủ gật của bạn cùng lớp. Hơn nữa cơ thể hắn đang phát triển, nếu bởi vì chuyện này mà mất đi một cm thì Giang Bạch Du có thể chịu trách nhiệm không?
“Bây giờ tôi cao 1m76, mục tiêu của tôi là một mét tám mươi lăm.” Hạ Sàn định lý luận trước rồi mới nổi giận.
Giang Bạch Du nhướng mày, dường như cảm thấy hứng thú, “Vậy thì sao? ”
“Vì vậy, … mỗi lần ngủ đều rất.. quan trọng với tôi, cho nên … cậu không thể làm phiền tôi…lúc đi ngủ.” Hạ Sàn nghiến răng nghiến lợi.
” Nhóc cao 1m76…” Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Hạ Sàn, Giang Bạch Du cứng rắn xoay chuyển một vòng, “Đáng yêu, chỉ ngủ không thể cao tới 1m8 đâu, cậu phải chơi bóng rổ với đám người một mét tám, cứ đập đập rồi sẽ cao lên thôi.”
Tôi đi làm gì? Đi làm nổi bật một đám người cao hơn 1m8 chân dài các cậu hả?
” Quá đáng.” Hạ Sàn tức giận đến mức không muốn nói chuyện, “Đừng nói chuyện với tôi nữa, Giang Bạch Du…đáng ghét.”
Tưởng Tuyết Chinh không nhìn nổi nữa: “Hạ Sàn mày đừng có trêu Giang Bạch Du nữa, không thì đi lên lớp đi.”
“Này…mấy người đừng chơi bóng nữa, tiết thể dục phải luyện tập tiết mục. “Trương Tiêu Nhiên đúng lúc gọi mấy người đã đi tới cửa.
“Không phải chứ, tụi tui chỉ là mấy cây nấm cũng phải về ngồi xổm hay sao?”
Mọi người ngồi xổm tới mức đầu quay mòng mòng luôn rồi.
“Tuy các cậu chỉ là nấm, nhưng một vở kịch sân khấu hoàn chỉnh không thể thiếu bất kỳ một diễn viên quần chúng nào, một biến số nho nhỏ sẽ dẫn đến biến động rất lớn là một đạo lý không thể thay đổi” Trương Tiêu Nhiên đẩy kính, vững như núi Thái Sơn.
“Đỉnh cao, lớp phó giải trí của tôi.” Tưởng Tuyết Chinh yếu ớt nói.
Cuối cùng tất nhiên là cùng nhau đi diễn kịch sân khấu.
Lúc đầu, tất cả các nhân vật đều tuân theo quy trình, sau đó chỉ có một vài diễn viên chính nói lời thoại.
Hai bên sân khấu có những bậc thang ngắn, đèn bên cạnh không bật khiến hai bên có hơi mờ mịt. Hạ Sàn nắm lấy vỏ nấm xuống ngồi trên bậc thang nghỉ ngơi.
Giang Bạch Du đi tới, chặn hết tất cả ánh sáng tán xạ ở giữa sân khấu, Hạ Sàn hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
“Làm gì đấy?” Hạ Sàn ngẩng đầu nhìn cậu, một ít ánh sáng tản xuống mặt Giang Bạch Du, lộ ra đường nét khuôn mặt sắc sảo.
Giang Bạch Du ngồi xuống bên cạnh hắn, “Nhìn thấy một cây nấm ngốc. ”
“Cậu mới ngốc.”
“Cậu nhớ hết bài rồi à?” Giang Bạch Du hỏi ra câu không nên hỏi, không biết đây lần thứ mấy Hạ Sàn thất thần trong lớp tiếng Anh bị bắt, giáo viên tiếng Anh phạt hắn học thuộc bài.
“Ai cần cậu lo.” Hắn tựa vào đầu nấm mềm mại, gáy lộ ra trông trắng nõn mềm mại, tóc cũng mềm mềm, nhưng lời nói lại không hề mềm mại chút nào.
Giang Bạch Du cong ngón tay làm bộ muốn búng trán hắn, Hạ Sàn sợ tới mức nhắm chặt mắt chui vào trong mũ, một loạt động tác chọc cho Giang Bạch Du không chút lưu tình cười nhạo, “Lừa cậu đấy nhóc ngốc.”
Hạ Sàn cũng không chịu thua thiệt, ” Người ta nói…kẻ nói người khác ngốc…chính là kẻ ngốc nhất.”
Giang Bạch Du thờ ơ, cái đầu thông minh của cậu cũng đẹp như khuôn mặt cậu.
“Sao cậu không thích học tiếng anh?” Đề tài chuyển đổi rất nhanh, Hạ Sàn lộ ra nửa khuôn mặt, trong mắt hiện ra sự mê mang.
“Không muốn học.”
Bậc thang quá ngắn, Giang Bạch Du duỗi chân xuống mấy bậc, “Cậu cảm thấy bỏ đi tiếng anh cũng có thể vào được đại học tốt sao?”
Cho dù là người đứng đầu cũng không dám nói ra lời như vậy, Hạ Sàn cũng chưa từng nghĩ thế, “Tôi muốn thi đại học…thì nhất định phải học tiếng anh sao?”
Giọng nói của hắn rất nhẹ, tựa như đang nói với chính mình.
Tầm mắt Giang Bạch Du vẫn dừng lại trên mặt Hạ Sàn, “Nếu có thể chấp nhận vào một trường đại học không tốt thì có lẽ cậu có thể làm vậy. Nhưng có ý nghĩa gì? Rõ ràng cậu có thể làm tốt hơn. Tôi là Cao Phú Soái…”
(Cụm từ “cao phú soái” được giới trẻ Trung Quốc sử dụng với ý nghĩa chỉ nam giới sở hữu 3 đặc điểm nổi trội bao gồm ngoại hình cao lớn, thân phận giàu có và gương mặt đẹp trai.)
Hạ Sàn trợn trắng mắt, chưa từng thấy cậu phô trương tới như vậy. Giang Bạch Du không giận hắn, ngược lại bị ánh mắt trợn ngược của hắn chọc cười, “Ánh mắt này của cậu là sao, bạn cùng bàn của cậu chính là phú nhị đại danh xứng với thực.”
Cười xong, cậu mới tiếp tục nói: “Cho dù tôi không học đại học cũng có thể về nhà tiếp nhận gia sản của công ty, tương lai sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng sẽ trở thành nhân viên của tôi, bọn họ siêng năng làm việc cho tôi, chờ tôi trả lương, như vậy xem ra thành tích số một của tôi cũng vô dụng. Nhưng tôi vẫn học hết kiến thức mới trong kỳ nghỉ, trước khi kiểm tra cũng sẽ thức khuya ôn tập, giải đề, học thuộc bài như những người bình thường khác. Bởi vì tôi đã chọn đến trường, tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, đây là con đường tôi đã chọn, cho dù sau này tôi có đứng ở đâu so với các bạn cùng lớp xung quanh mình thì ít nhất là trên con đường này, chúng tôi không hề khác nhau. Tôi có khả năng đứng đầu trong kỳ thi vậy thì tại sao tôi không tham gia kỳ thi? Tôi có ngu không? Còn cậu thì sao, nhóc nói lắp, mỗi lần thi cậu đều thi được chín mươi điểm, không nhiều hơn một điểm cũng không ít đi một điểm, cậu muốn dùng con số này để biểu đạt nỗi nhớ nhung của cậu đối với trường cũ hay sao? Nhưng tôi nghĩ cậu đã đến trường mới, cậu có thể bắt đầu với một con số tốt hơn.”
Hạ Sàn dùng đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Giang Bạch Du, môi hắn giật giật, Giang Bạch Du thật sự rất chờ mong câu trả lời của hắn.
“Giang Bạch Du, vậu không thể khiêm tốn một chút sao?”
Quả nhiên, ngoài dự liệu, hợp tình hợp lý.
Giang Bạch Du cười lạnh, “Khiêm tốn quá mức là giả tạo, người ta nhất định phải thể hiện năng lực của mình một cách thích hợp.”
“Có… lý, ai nói vậy? ”
“Đẹp trai vô địch nhất vũ trụ bạn cùng bàn của cậu Giang Bạch Du nói.”
“Không biết xấu hổ.” Không biết là ai bật đèn hai bên sân khấu lên, nơi tối tăm vừa rồi lập tức được chiếu sáng, Hạ Sàn nhét đầu nấm cho Giang Bạch Du, “Giúp tôi trả lại.”
“Cậu đi đâu vậy?” Tay Giang Bạch Du ôm hai cái mũ trùm đầu, cho dù là cao thì cũng bị chặn lại.
“Đi ăn cơm.”
“Được lắm, ăn cơm mà không gọi tôi.”
Hạ Sàn quay người lại, trên mặt mang theo nụ cười tinh quái có chút xấu xa, ” Còn lâu mới gọi cậu.”
Nói xong bèn tăng tốc bước ra ngoài.
Giang Bạch Du đặt đầu nấm vào đống đạo cụ rồi đuổi theo, chân cậu dài, chỉ chốc lát sau đã đuổi kịp, Hạ Sàn bị cậu siết chặt bả vai ôm vào trong lồng ngực.
” Bạn cùng bàn tốt sao có thể không ăn cơm cùng nhau chứ.”