Vệ Sĩ Của Em

Chương 2


Tôi ôm lại hắn, hơi ngước đầu, đôi môi cọ nhẹ lên yết hầu của hắn.

Cơ thể hắn run lên, khàn giọng nói: “Đại tiểu thư, đừng như vậy, anh không thể bình tĩnh ôm em được, hức……”

6.

Tôi dừng lại, nói với Lục Thanh Dã: “A Dã, nếu thích thì phải hành động, không thử sao biết không hợp chứ?”

Ánh mắt giằng co, hắn thở dài: “Đại tiểu thư, em là trăng sáng trên trời, anh chỉ là hạt bụi dưới đất, chúng ta sinh ra đã có khoảng cách rồi.”

Tôi biết, ý của hắn là hắn không xứng với tôi.

Bố tôi luôn coi trọng việc môn đăng hộ đối, từ bé tới giờ tôi và Lục Thanh Dã nghe nhiều thành quen.

Nếu không phải xảy ra tai nạn ở kiếp trước, thì tôi cũng nghĩ, tôi sẽ lấy một người môn đăng hộ đối với mình.

Tôi lẩm bẩm: “Hạt bụi cũng có thể bay lên trời, chẳng phải ánh trăng sáng cũng chỉ chiếu trên mặt đất thôi sao.”

Tôi nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lục Thanh Dã, như thể những lời nói của tôi đã khích lệ hắn.

Nhưng trong chớp mắt, ánh sáng trong mắt hắn mờ đi.

Có lẽ hắn nghĩ, ngày mai tôi và Thẩm Trăn đính hôn rồi.

Hắn nghĩ mọi thứ đã quá muộn rồi, nhưng một chút vẫn chưa muộn.

Tôi khẽ nói: “Đi xả nước giúp em nhé.”

“Được.” Hắn đứng dậy giúp tôi xả nước tắm.

Trưa ngày hôm sau, là tiệc đính hôn của tôi và Thẩm Trăn.

Tiệc đính hôn được tổ chức tại khách sạn 5 sao của gia đình hắn, chỉ có bố mẹ và mời họ hàng hai bên.

Kiếp trước, vào ngày này tôi và Thẩm Trăn đã quyết định kết hôn, 3 tháng sau tổ chức hôn lễ.

Tiệc đính hôn vừa bắt đầu, tôi đứng lên nói: “Bác trai bác gái, xin lỗi, cháu không muốn đính hôn với Thẩm Trăn, chuyện hôn nhân đại sự, cháu muốn suy nghĩ cẩn thận hơn.”

Họ hàng hai bên nghe vậy đều sững sờ, mặt Thẩm Trăn cũng biến sắc, “Sương Nhiễm, chúng ta lớn lên cùng nhau, cũng hiểu rõ nhau, em còn muốn suy nghĩ gì nữa?”

Đúng vậy, tôi và Thẩm Trăn lớn lên cùng nhau, quả thật rất hiểu rõ về nhau.

Giữa chúng tôi còn có tình cảm từ thời thơ ấu, hai nhà lại môn đăng hộ đối, vốn là một cặp trời sinh.

Đáng lẽ tôi không nên do dự.

Kiếp trước là do tôi quá tự tin, quá tin tưởng, mới bị một đòn nặng như vậy.

Bố tôi sa sầm mặt, nghiêm túc nói: “Nhiễm Nhiễm, không được nói đùa, rút lại lời con vừa nói đi.”

Tôi lắc đầu: “Bố à, con không đùa, cũng không muốn rút lại lời vừa nói.”

Tô quay sang Thẩm Trăn nói: “Thẩm Trăn, để tôi suy nghĩ lại, anh cũng nên suy nghĩ lại đi, tôi có phải là người anh muốn lấy không, đừng vì lợi ích gia tộc mà đính hôn.”

Tiệc đính hôn kết thúc không vui, sau khi về nhà, bố tôi đang chuẩn bị khuyên nhủ tôi.

Ông nội cưng chiều tôi từ bé, ông nhìn bố tôi một cái, nói lý cho tôi: “Nhiễm Nhiễm không muốn đính hôn thì để nó suy nghĩ lại, nó vừa mới tốt nghiệp đại học, kết hôn sớm như vậy làm gì? Hơn nữa, bố thấy Thẩm Trăn vẫn còn chơi bời lắm, chuyện hôn nhân của cháu gái bảo bối của bố phải suy nghĩ cẩn thận.”

Tôi nắm lấy cánh tay của ông nội, làm nũng: “Ông nội là tốt nhất.”

Lục Thanh Dã ở bên cạnh, nơi khóe mắt tôi thấy khóe môi hắn hơi cong lên.

7.

Vào lúc 5 giờ tối hôm đó, Diệp Vũ Đường gọi điện thoại mời tôi đến ngoại ô để tham gia party cắm trại trên đỉnh núi.

Cô ấy còn đặc biệt dặn dò: “Sương Nhiễm, hôm nay không phải cậu và Thẩm Trăn đính hôn sao? Gọi hắn tới luôn nhé, nhân tiện chúc mừng hai người luôn.”

Tiệc đính hôn hôm nay của tôi và Thẩm Trăn chỉ có họ hàng hai bên, không đính hôn cũng không thông báo ra ngoài, tôi cũng không kể với Diệp Vũ Đường.

Tôi đáp lại: “Ừm, để tớ gọi hắn tới.”

Tôi gọi điện cho Thẩm Trăn: “Thẩm Trăn, bạn thân của tôi Diệp Vũ Đường tổ chức tiệc cắm trại, anh có muốn tham gia không?”

Tôi biết chỉ cần tôi gọi, Thẩm Trăn nhất định sẽ không từ chối.

Dù sao Diệp Vũ Đường cũng là một tiểu hoa đang nổi, Thẩm Trăn cũng từng nhắc tới người bạn thân này với tôi, nói hôm nào gặp nhau một chút.

Thẩm Trăn lập tức nói: “Được, gửi địa chỉ cho anh, anh lái xe tới.”

“Ừm, nhớ gọi cho Thẩm Trác nữa nhé, tôi gửi địa chỉ qua Wechat cho anh.” Sau khi cúp điện thoại, tôi gửi địa chỉ cho Thẩm Trăn.

7 giờ tối, tôi lên đồ, bảo Lục Thanh Dã lái chiếc Lamborghini chở tôi tới chỗ cắm trại.

Sau khi bộ phim của Diệp Vũ Đường đóng máy, người quản lý cho cô ấy nghỉ một tuần, có thể nói là ngày nào cũng mở tiệc.

Lúc tôi đi vào, họ đã uống rồi.

Thẩm Trăn và Thẩm Trác tới sớm hơn tôi.

Diệp Vũ Đường ngồi bên cạnh Thẩm Trăn, quấn lấy hắn chơi trò chơi đoán chữ.

Thái độ của Thẩm Trăn với cô ấy, lạnh nhạt hơn tôi tưởng.

Sau khi thấy tôi tới, Thẩm Trăn vẫy tay với tôi, “Sương Nhiễm, tới đây ngồi đi.”

Tôi bước tới, nhưng Diệp Vũ Đường nắm lấy tay tôi, kéo tôi ngồi bên cạnh cô ấy.

Cô ấy ghé sát vào tai tôi thì thầm: “Sương Nhiễm, tớ nghe nói, hôm nay cậu với Thẩm Trăn không đính hôn?”

Tôi gật đầu: “Ừm, tớ vẫn đang suy nghĩ.”

“Nhưng hắn là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, cậu còn muốn suy nghĩ hả? Thẩm tổng ưu tú như vậy, nếu cậu không nắm chặt, cẩn thận bị người khác lừa chạy mất đấy.” Diệp Vũ Đường nửa đùa nửa thật nói, “Đàn ông đều không chịu được cám dỗ đâu, cậu giữ chặt vào.”

Tôi chỉ cười không nói gì, chuyển chủ đề: “Không nói chuyện này nữa, tới uống rượu nào.”

Lục Thanh Dã ở bên cạnh nướng thịt, mang tới cho tôi ăn.

Uống được 3 hiệp, Diệp Vũ Đường uống hơi ngà ngà say rồi.

Cô ấy thấy Lục Thanh Dã chăm sóc tôi cẩn thận, nửa đùa nửa thật nói: “Sương Nhiễm, thật lòng mà nói, Thanh Dã vừa cao ráo vừa đẹp trai, lại còn giỏi võ, làm vệ sĩ cho cậu có chút thiệt thòi rồi, với điều kiện của hắn, vào giới giải trí sẽ rất nổi tiếng, không quá 3 năm sẽ trở thành ngôi sao hàng đầu đấy.”

Trước kia Diệp Vũ Đường cũng thường xuyên ở trước mặt tôi khen Lục Thanh Dã như vậy, tôi cũng chỉ nghe cho có.

Bây giờ cô ấy nói như vậy trước mặt Thẩm Trăn, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, ánh mắt hắn nhìn Lục Thanh Dã cũng có nhiều hàm ý hơn.

8.

Kiếp trước, Thẩm Trăn và Lục Thanh Dã không hợp nhau.

Thẩm Trăn mất hứng uống rượu, hắn giành lấy đùi gà nướng từ trong tay Lục Thanh Dã, “Để tôi làm.”

Hành động này của Thẩm Trăn khiến Diệp Vũ Đường khó chịu, giọng cô ấy chua xót: “Thẩm Trăn à, anh chu đáo thật đấy. À đúng rồi, hôm qua may mà có anh đưa em về nhà…..”

Diệp Vũ Đường nói được một nửa, chợt ngừng lại, làm mọi người không ngừng suy nghĩ.

Thẩm Trăn cau mày: “Cô Diệp, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tối hôm qua tôi không hề đưa cô về nhà.”

“Thẩm tổng, anh biết nói đùa thật đấy, tối hôm qua Sương Nhiễm gọi điện bảo anh tới quán bar, sau khi anh đưa em về, còn lên nhà em ngồi một lát mà.”

Diệp Vũ Đường nhấn mạnh chữ “ngồi”.

Tôi không nghe nổi nữa, kiếp trước tôi xem cô ấy là bạn thân, từ khi không thể tin tưởng cô ấy nữa, cô ấy nói cái gì đều có vị trà.

Ánh mắt Thẩm Trăn càng ngày càng tối, hắn nhìn tôi, giải thích: “Sương Nhiễm, hôm qua anh không nhận được cuộc gọi nào của em, cô Diệp có phải nhầm rồi không?”

Diệp Vũ Đường nghe Thẩm Trăn nói chân thật như vậy, tái mặt, tức giận chất vấn tôi: “Sương Nhiễm, hôm qua cậu không gọi Thẩm Trăn tới quán bar sao?”

Tôi gật đầu: “Hôm qua tớ uống hơi nhiều, gọi nhầm cho Thẩm Trác mất.”

Mặt Diệp Vũ Đường tái nhợt, liếc nhìn Thẩm Trác đang nướng thịt ở bên cạnh, suýt nữa ngất vì tức.

Cô ấy đứng dậy, nắm lấy cánh tay Thẩm Trác lôi ra ngoài.

Thẩm Trăn nghiêng người hỏi tôi: “Sương Nhiễm, sao hôm qua em gọi cho Thẩm Trác, mà không gọi cho anh?”

Tôi hỏi vặn lại: “Sao, anh có hứng thú với Vũ Đường à? Muốn đưa cô ấy về nhà?”

“Ý của anh không phải vậy.” Thẩm Trăn kiềm chế ghen tuông, dịu giọng lại: “Anh chỉ hi vọng em có việc gì thì nghĩ tới anh đầu tiên, còn cô Diệp, cô ấy là bạn thân của em, sao anh có thể có hứng thú với cô ấy được?”

Ha ha, tôi thật sự muốn khinh thường nhìn hắn.

Nếu tối hôm qua tôi gọi điện cho hắn, bảo hắn đưa Diệp Vũ Đường về nhà, với thủ đoạn quyến rũ của Diệp Vũ Đường, hắn nhịn được mới lạ đấy.

Điều này ở kiếp trước tôi đã được kiểm chứng.

Ở đằng xa, Diệp Vũ Đường và Thẩm Trác cãi nhau ầm ĩ, bạn bè đang chạy ra khuyên ngăn.

Tôi lại hững hờ ăn thịt nướng một cách vô tư.

Thẩm Trác nổi giận đùng đùng chạy tới, kết nối điện thoại di động với máy chiếu ngoài trời.

Hình ảnh trên máy chiếu lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

9.

Hóa ra hôm qua Thẩm Trác đã lén quay lại hình ảnh Diệp Vũ Đường quyến rũ hắn.

Trong video, Diệp Vũ Đường đã nhầm Thẩm Trác thành Thẩm Trăn, ánh mắt mơ mơ màng màng:

“Thẩm tổng, mỗi lần Sương Nhiễm say đều là Lục Thanh Dã đưa cô ấy về, anh không sợ bọn họ uống say làm bậy làm bạ sao?”

“Sở thích bí mật của Sương Nhiễm là xem cơ bụng của đàn ông, cô ấy từng nói với em, cơ bụng của vệ sĩ cô ấy rất đẹp, sờ cũng rất tuyệt.”

“Thẩm tổng, ngày mai anh với Sương Nhiễm đính hôn rồi, hôm nay không muốn buông thả một lần sao?”

“Sương Nhiễm cắm cho anh cặp sừng dài như vậy, anh ngủ với bạn thân của cô ấy, cũng không có gì quá đáng.”

Cứu mạng, nhức cái tai quá.

Không ngờ Diệp Vũ Đường lại lén lút nói tôi như thế.

Diệp Vũ Đường vội vàng chạy tới tắt video, Thẩm Trác chặn cô ấy lại, nhấn nút tua nhanh.

Phía sau đều là những hình ảnh không phù hợp với trẻ em, Diệp Vũ Đương đập vỡ máy chiếu, hình ảnh bị gián đoạn, nhưng âm thanh vẫn phát.

Từng câu “Thẩm tổng” khiến cho mọi người đều nổi da gà.

Thẩm Trăn đen mặt, nắm tay tôi đi ra ngoài: “Sương Nhiễm, nhân phẩm của bạn thân em không ổn, sau này đừng chơi với nhau nữa.”

Tôi vùng ra khỏi tay Thẩm Trăn, nhìn lướt qua Diệp Vũ Đường đang ngồi xổm bên cạnh khóc như mưa, hỏi Thẩm Trăn: “Thẩm Trăn, nếu người hôm qua đưa cô ấy về nhà là anh, anh thật sự có thể giữ mình trong sạch sao?”

“Tất nhiên anh có thể.” Thẩm Trăn chắc chắn nói.

“Nhưng tôi không tin, đây là nguyên nhân vì sao tôi không đính hôn với anh. Thẩm Trăn, chúng ta dừng lại ở đây đi.” Nói xong, tôi quay qua Lục Thanh Dã: “Đi thôi, về nhà.”

Bữa tiệc cắm trại không vui tan rã.

Tôi ngồi lên chiếc Lamborghini, Diệp Vũ Đường chạy tới, cản xe lại.

Cô ấy căm hận nhìn tôi: “Ngu Sương Nhiễm, cô cố ý để Thẩm Trác chơi tôi đúng không? Mấy năm nay tôi coi cô là bạn thân nhất của mình, bây giờ cô hủy hoại danh tiếng của tôi thì thôi đi, còn để Thẩm Trác nắm giữ nhược điểm của tôi, sao cô có thể tàn nhẫn với tôi như vậy?”

Nếu đã trở mặt, vậy thì không còn gì phải kiêng dè:

“Hủy hoại danh tiếng của cô? Diệp Vũ Đường, là cô chủ động hay Thẩm Trác chủ động, video đã ghi lại rõ ràng rồi.”

“Cô nói tôi tàn nhẫn sao? Cô cũng không nhìn lại tối qua cô nói nhảm cái gì, rõ ràng cô biết tôi với Thẩm Trăn sắp đính hôn, còn muốn dụ dỗ hắn, cô đừng sỉ nhục hai chữ bạn thân này nữa.”

Nói xong, tôi bảo Lục Thanh Dã lái xe rời đi.

Chiếc xe chạy như bay trên đường núi, xe của Thẩm Trăn theo sát sau xe tôi.

Hắn gọi cho tôi, tôi tắt máy, nói với Lục Thanh Dã: “Lát nữa tới đường cái, cắt đuôi hắn đi.”

“Ừm.” Lục Thanh Dã đáp lại.

Sau khi tới đường cái, Thẩm Trăn bị Lục Thanh Dã bỏ lại phía xa, đi đường vòng tới bãi biển nơi chúng tôi thường đến.

Chúng tôi xuống xe, đi bộ trên bờ biển.

Nhiệt độ trên bãi biển vào ban đêm rất thấp, Lục Thanh Dã cởi áo khoác ngoài và mặc vào cho tôi.

Hơi thở của hắn bao vây tôi, là mùi thơm mát của gỗ, là hương thơm của tuyết tùng rất nhẹ.

Chai nước hoa này là hai năm trước ở sân bay nước ngoài tôi mua cho hắn.

Thi thoảng hắn sẽ dùng, mỗi lần chỉ dùng một chút, như sợ dùng hết quá nhanh.

10.

Tôi đứng trên bờ biển hỏi Lục Thanh Dã: “”A Dã, anh nói xem, trong hoàn cảnh nào thì một người sẽ t.ự s.át bằng cách gieo mình xuống biển?”

Hắn sửng sốt, sau đó đáp: “Chắc là trong lòng đau quá, không còn gì luyến tiếc với thế giới này nữa? Tiểu thư, sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

Hóa ra ở kiếp trước, sau khi tôi c.h.ế.t, Lục Thanh Dã đối với thế giới này không còn luyến tiếc gì nữa.

Hắn thật sự muốn c.h.ế.t.

Tôi nắm lấy cánh tay hắn, tiến lên một bước ôm lấy eo hắn, nghiêm túc nói: “Lục Thanh Dã, làm bạn trai em nhé.”

Lục Thanh Dã được yêu mà sợ, cúi đầu nhìn tôi, hai tai đỏ bừng: “Đại tiểu thư, em uống say rồi?”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của hắn: “Em không say, không cho phép em thích anh sao?”

Lục Thanh Diệp cõng tôi lên lưng, thấp giọng hỏi: “Hai ngày nay em như biến thành người khác, có phải bị đả kích gì không?”

Không sai, tôi đã bị đả kích rất lớn.

Chẳng qua, tôi không thể nói trực tiếp với Lục Thanh Dã biết tôi đã được sống lại, điều này nghe có vẻ mơ hồ.

“Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy anh đối xử rất tốt với em, em cũng muốn đối xử tốt với anh……..” Nói xong tôi ngẩng đầu, hôn nhẹ lên khóe môi hắn, “A Dã, nếu anh thích em, thì đáp lại em.”

Tôi cảm nhận được vòng tay của hắn thu lại, ôm tôi thật chặt.

Ngay sau đó, nụ hôn của hắn rơi xuống, nhẹ như thể đang thăm dò tôi vậy.

Tôi đáp lại hắn, hắn giống như được cổ vũ, trở nên nồng nhiệt.

Gió biển thổi lồ ng lộng, hắn dùng tấm lưng rắn chắc và vòng tay ấm áp giúp tôi chắn gió lạnh đang gào thét.

Không biết rằng, một cảnh này của chúng tôi, bị Thẩm Trăn đuổi theo từ xa bắt gặp.

Trong bóng tối, hắn dùng điện thoại di động chụp lại cảnh tôi và Lục Thanh Dã ôm hôn nhau trên bờ biển.

Lúc trở về, Lục Thanh Dã bế tôi lên ghế lái phụ, thân mật thắt dây an toàn cho tôi.

Hắn cúi người hôn lên trán tôi, nghiêm túc nói:

“Nhiễm Nhiễm, công chúa của anh, từ nay về sau anh sẽ dùng tính mạng này để yêu em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận