Vị Hôn Phu Muốn Cưới Tì Nữ Của Ta

Chương 17


Ta cắt ngang lời bà, mặt lộ vẻ chế giễu.

“Lương phu nhân quả thật là thiên bẩm diễn xuất, nói còn hay hơn hát, diễn còn sống động hơn cả người ở Xuân Hi Viện!”

“Ngươi!”

Khuôn mặt Lương phu nhân đỏ bừng, bà vốn là phu nhân Quốc công đoan trang đức hạnh, nào chịu nổi sự sỉ nhục như thế này.

Ta nhìn Tiểu Thiến từ trên cao.

“Ngươi ở bên cạnh bổn công chúa không phải một hai ngày, vậy mà vẫn không hiểu tính cách của bổn công chúa, danh tiếng này ta khi nào để tâm? Bắt nạt và làm nhục người khác, bổn công chúa luôn làm công khai, có bao giờ đã làm việc sau lưng?”

Nghe vậy, ngay cả hoàng hậu cũng không nhịn được mà ho khan hai tiếng, câu nói này quá kiêu ngạo!

Ta ra hiệu cho Thanh Hoan tiến lên, kể lại toàn bộ lời của Tiểu Thiến vừa nói.

Các phu nhân có mặt đều là người thông minh, làm sao không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhìn Lương phu nhân và Tiểu Thiến với ánh mắt đầy chán ghét.

Lương phu nhân bật dậy, chỉ vào ta hét lên.

“Ngươi vu khống!”

Ta kéo váy một chút, rồi đá bà ta xuống hồ.

“Lương phu nhân muốn tính toán, đáng tiếc lại chọn sai người. Bổn công chúa từ trước đến nay không phải là người dễ bị tính kế. Nếu đã thích hồ nước như vậy, người đâu, canh giữ cho bà ta ngâm đủ một canh giờ rồi mới cho ra khỏi cung. Sau này, người nhà họ Lương không được phép vào cung, bất cứ nơi nào có khả năng bổn công chúa xuất hiện cũng không được nhìn thấy, bổn công chúa thấy xui xẻo!”

Ta chuyển ánh mắt, nhìn Tiểu Thiến và nở nụ cười.

“Ngươi đã nói nguyện làm thiếp, Thanh Hoan đến ngự thư phòng báo với phụ hoàng, bảo Vương đại giám lấy lại thánh chỉ, thân phận Thế tử phu nhân này là bổn công chúa nâng ngươi lên, tiếc rằng ngươi không xứng với sự nâng đỡ này!”

Tiểu Thiến vừa kinh ngạc vừa nhục nhã, sự việc bại lộ, lại mất đi thánh chỉ ban hôn, chỉ là một thiếp thất, nàng về Lương phủ cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Ta không thèm để ý đến nàng nữa, dám tính kế với ta mà không nghĩ trước đến hậu quả sao?

Ta nhìn hoàng hậu với nụ cười dịu dàng và xinh đẹp.

“Nương nương, đã chọn được người chưa, đều là tiểu thư nhà ai?”

Chuyện quan trọng không thể trì hoãn được!

Hoàng hậu khẽ nhếch môi, tuy rằng chúng ta đã đạt được sự đồng thuận, nhưng rõ ràng bà vẫn chưa quen với cách nói chuyện một giây trước còn ở dưới đất, một giây sau đã lên trời của ta.

“Đích nữ nhà Thừa tướng, Văn Thư Cẩm, là một cô nương không tồi, dung mạo xinh đẹp, dịu dàng hiểu chuyện, bổn cung rất thích.”

Quả nhiên, người được chọn làm Thái tử phi vẫn không thay đổi.

“Nương nương thật tinh tường, người mà nương nương khen ngợi đương nhiên là nữ tử tốt nhất thiên hạ, chỉ là người chỉ chọn một người sao?”

Hoàng hậu thậm chí còn không buồn nhếch mép.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận