Vì Sao Đưa Ai Tới - Miêu Liễu Cá Mễ

Chương 10: Đi ti*u (H)


Chương 10. Đi tiểu (H)

Một lúc sau hơi thở của hai người mới ổn định lại.

“Bụng căng quá à, khó chịu. Ưm, cô mau rút ra đi.” Phương Phỉ đẩy Ngọc Cẩn đang nằm trên người mình ra. Tuy nói là sờ vào người A Cẩn rất mềm mại, trơn mềm, khi dựa sát vào nhau thì rất thoải mái, nhưng mà bàng quang nàng đang chứa nước tiểu của cả đêm, bây giờ tinh dịch lại rót đầy tử cung lẫn việc cơ thể thể bị tấn công từ ngoài vào trong khiến ý muốn đi tiểu càng thêm rõ ràng.

Ngọc Cẩn ôm chặt người dưới thân, vẻ mặt ăn uống no say thỏa mãn, lười biếng đến mức không muốn cử động, cô nghiêng đầu cọ cọ gương mặt đỏ bừng kia, lại tham lam ngửi mùi hương cơ thể của Phương Phỉ, thi thoảng lại hôn lên vành tai mềm mịn, hạ thể vẫn duy trì trạng thái cắm vào, lưu luyến ở nơi ôn nhu hương kia không muốn ra ngoài.

“Cẩn, mau đi ra ~, người ta muốn đi tiểu, nhanh lên!” Phương Phỉ cảm nhận được quá trình va chạm này khiến cái thứ xấu xa mềm nhũn trong người mình đang có xu thế cương lên, nàng nhanh chóng bóp chết nguy cơ này từ trong trứng. Da đầu Ngọc Cẩn tê dại bởi giọng nói nũng nịu của Phương Phỉ, lại hôn nàng một cái thật mạnh.

“Được, được, cô ra liền đây, bảo bối nói thì sao dám không nghe.” Nói xong liền rút cái thứ cực đại đó ra, phát ra tiếng mở nút rượu vang một cái “Póc”, ngay sau đó một dòng chất lỏng đục ngầu trộn lẫn trong suốt chảy ào ra như là hồng thủy không được chặn lại, vương vãi xuống giường, vẽ một tấm bản đồ lớn trên ga giường. Bụng của Phương Phỉ có thể dùng mắt thường thấy được từ phồng lên trở nên phẳng lại.

“Haizz, rốt cuộc cũng thoải mái.” Phương Phỉ than thở, ngẩng đầu lên lại thấy đôi mắt đỏ ửng của Ngọc Cẩn, tim lại bắt đầu đập thình thịch, như là bản thân vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.

Nàng lanh lẹ xuống giường, hướng về phía phòng tắm, nhưng hai chân vừa chạm đất thì lại nhũn ra. Do làm nhiều quá nên hai chân vô lực suýt ngã xuống đất, may mà có một đôi tay mềm mại nhưng lại rất hữu lực đỡ lấy nàng từ phía sau ngay khi nàng suýt ngã, giờ thứ nàng phải đối mặt là cây gậy thịt nóng hổi ở sau lưng mình.

“Đã như thế rồi còn cậy mạnh, nói với cô là được mà.” Bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp đầy cuốn hút của Ngọc Cẩn.

Sau đó hai chân Phương Phỉ liền bị nhấc lên, hai chân bị tách ra, sau đó bị Ngọc Cẩn dùng tư thế xi tiểu bế về phía phòng tắm, côn thịt nóng bỏng dưới thân cô thường xuyên đung đưa ở giữa khe mông nàng.

Đột nhiên thay đổi tư thế làm Phương Phỉ có hơi hoảng loạn, muốn bắt lấy thứ gì đó để giữ vững, tay nàng huơ huơ trong không khí vài cái rồi sau đó vòng qua cổ Ngọc Cẩn, bộ ngực cao vút của nàng vẽ nên một đường cong mỹ lệ theo từng hành động.

Mắt Ngọc Cẩn tối lại, hô hấp nặng nề, cô nhấc eo đẩy một cái.

“A. . . Cô.” Hạ thể nàng khó khăn lắm mới xẹp xuống, giờ lại bị căng đầy lên. Trong quá trình Ngọc Cẩn đi lại thì thứ nghiệt căn trong cơ thể nàng lại nhếch về phía trước, liên tục cọ xát lên phần bàng quang ở trước nó. Phương Phỉ muốn khép hai chân để nhịn dòng nước tiểu kia xuống, nhưng hai tay Ngọc Cẩn hệt như gọng sắt, khiến hai chân nàng không thể động đậy.

Rốt cuộc cũng tới được bồn cầu, Phương Phỉ thở phào, nhanh chóng tống cổ Ngọc Cẩn đi, nàng nói: “Đến đây là được rồi rồi, A Cẩn ra ngoài trước đi, mình em làm được rồi.”

Nhưng Ngọc Cẩn lại không hề nhúc nhích: “Em cứ tiểu là được, có cô giữ em rồi nè.”

“Em không cần, cô làm thế thì sao người ta tiểu được!” Phương Phỉ đỏ bừng mặt, từ khi ở bên Ngọc Cẩn thì số lần nàng đỏ mặt đã vượt quá tổng số lần từ khi cô sinh ra đến giờ. Nàng không còn là trẻ con nữa, tư thế này quá xấu hổ, mà tiểu huyệt của mình vẫn trong trạng thái bị cắm vào, cả người rất khó chịu.

“Phỉ nhi không thấy như thế rất có cảm giác thú vị sao?” Giọng ác ma mê hoặc ở bên tai.

“Cô như thế là ác thú, em không đồng ý!”

“Được thôi, nếu thế thì chúng ta cứ đứng ở đây đi.”


Có đôi lúc Ngọc Cẩn đặc biệt độc đoán về chuyện mà cô muốn, người khác phải nghe theo cô, nếu không thì cô sẽ cố gắng nghĩ ra biện pháp để đối phương thỏa hiệp. Hơn nữa Ngọc Cẩn biết rất rõ, trông bề ngoài Phương Phỉ có vẻ như là một nữ hán tử, nhưng thật ra lại là một bé loli, thân mềm eo cong dễ bị đẩy ngã, lại còn mềm lòng. Cô nhìn nàng rất chuẩn, dụ dỗ được nàng chỉ là vấn đề thời gian.

“Bảo bối, nếu không thì như này, em thấy đồng hồ điện tử trên tường đang là 9:30 ha, chúng ta đánh cuộc đi, nội trong vòng 20 phút mà cô không làm em xì ra được thì sau này ở trên giường em làm chủ, nếu xì ra được vẫn là cô nha.” Tiếp tục dụ hoặc.

Cô thể dùng từ lịch sự hơn được không? Xì với chả xịt, Phương Phỉ âm thầm trợn mắt.

Một cơn gió biển thổi vào từ ô cửa sổ đang mở, Phương Phỉ cảm thấy mông mình ớn lạnh khiến nàng rất muốn đi tiểu. Không được, mình không thể tiểu trước mặt cô ấy được, nếu không thì một khi ác thú của A Cẩn đã lộ ra thì không thể ngăn lại được, phải bóp chết nó từ ngay trong trứng!

Không thể không nói, điều kiện này vẫn rất có sức hấp dẫn, dù sao cũng không thể tệ hơn, hơn nữa nếu thắng thì sau này nàng sẽ có quyều chủ động trên giường, một ván cá cược không mất tiền. Nghĩ đến việc sau này có thể ra oai trên giường khiến nàng không khỏi nhếch môi.

Người nào đó cắn câu.

“Cũng được, nhưng em có điều kiện.”

“Em nói đi nè. “

“Hai mươi phút lâu lắm, mười lăm, không, mười, không không, sáu phút đi. Hơn nữa cô không được dùng tay đè bụng em.” Nếu cô ấy mà nhấn một cái thì không phải cô sẽ són ra ngay sao?

“Được, thỏa thuận thế đi.”

Ơ, sao người này đồng ý nhanh quá vậy, chẳng lẽ nơi này có âm mưu gì sao?

Ngọc Cẩn là một người thuộc trường phái nói ít làm nhiều, không đợi Phương Phỉ nghĩ kỹ thì côn thịt giấu trong người nàng đã mạnh mẽ hoạt động, mỗi lần đều dùng góc độ xảo quyệt tiến về phía trước.

“Á… ứ ứ, A Cẩn, quá… Quá nhanh, ứ á…” Phương Phỉ cau đôi mày đẹp lại, mắt đẹp rưng rưng, toàn thân run rẩy không ngừng, nhịn không được khẽ rên rĩ. Hai chân nàng bị giữ trên không, có cảm giác như đang lơ lửng giữa không trung, nàng gắng sức tập trung vào cây gậy sắt dưới thân mình, nơi mẫn cảm nhất không ngừng bị va chạm, đúng là ranh con xấu xa mà.

Lý Phương Phỉ, mày phải nhịn, không được gục ngã!

Khoái cảm không kiểm soát được lan ra toàn thân tê mỏi không thôi. Phương Phỉ khó nhọc nhìn đồng hồ trên tường, sao mới qua có 2 phút vậy, có phải bị hỏng rồi không?

Bây giờ phải làm gì đây? Đúng rồi, hóp bụng.

“Ưm, a…” Ngọc Cẩn phát ra tiếng rên rỉ gợi cảm: “Bảo bối, em siết cô chặt quá.” Nói xong liền ngậm lấy vành tai bên miệng, qua lại khiêu khích, hạ thân lại càng điên cuồng đong đưa.

Có thể là do tình huống đặc thù, nên Phương Phỉ cảm giác bây giờ cơ thể của mình đặc biệt nhạy cảm.

“Phạch phạch”, tiếng nước nhóp nhép vang vọng trong phòng tắm, hoa huyệt ngập tràn nước, một phần tinh dịch bị lực đẩy ép ra khỏi khe, một phần thì lại bị côn thịt đánh thành bọt biển.

Đột nhiên Ngọc Cẩn ấn nàng xuống thật mạnh rồi lại phối hợp đẩy lên đỉnh đầu.

“Á á…” Phương Phỉ cố gắng ngăn cản dục vọng phun ra của mình, tim đập như trống, mặt bỏ bừng lên. Hồng hộc, nàng yếu ớt nhìn đồng hồ, vẫn còn 2 phút, đúng là một phút dài như một năm. Cố lên, kiên trì chút nữa là mình thắng rồi.

Nàng cố gắng kiềm chế nước tiểu của mình, nàng nhắc nhở bản thân không thể từ bỏ, phải bảo vệ được điểm mấu chốt của bản thân, không thể hạ thấp giới hạn của bản thân để giống như A Cẩn thiếu liêm sỉ được, kiên định, phải kiên định.

Ngọc Cẩn liếc mắt nhìn đồng hồ một cái rồi mỉm cười đầy ẩn ý. Cô ra đòn trí mạng, tay phải hướng về chân tâm một cách thuần thục, khi tìm được viên trân châu e thẹn màu hồng nhạt kia thì cô vươn ngón giữa bắn nó.

“Ứ á… Em không được…” Phương Phỉ hệt như dây cung bị kéo căng, cú búng tay này khiến nàng như bị điện giật, cả người run rẩy, run rẩy tới đỉnh điểm. Ngay sau đó, một dòng nước tiểu màu vàng nhạt bắn ra ngoài theo hình parabol, đồng thời có một dòng xuân triều chảy xuống phía dưới.

Phòng tắm yên tĩnh khiến tiếng chất lỏng rơi xuống nước vô cùng rõ ràng, âm thanh vang lên thật lâu mới nhỏ dần. Phần nước tiểu còn lại do không đủ mạnh nên yếu ớt chảy vào lỗ sáo của côn thịt, vòng quanh thân gậy, chảy xuống dọc theo thân gậy. Một phần đi qua đáy chậu của Ngọc Cẩn, cuối cùng nhỏ giọt ở nơi cúc hoa, một phần chảy dọc theo chân Phương Phỉ, cảnh tượng kia thật mê người.

“Chưa đến 5 phút nha, honey ơi, em thua rồi.” Khi Ngọc Cẩn ghé vào tai Phương Phỉ nói những lời này thì cả người cô đều phát ra mùi vị ngọt ngào. Mà Phương Phỉ vẫn đang ở trong trạng thái trống rỗng, ánh mắt đờ đẫn.

Thực tế đã chứng minh, đánh cuộc với ác ma thì bạn sẽ thua đến mức không sót lại thứ gì.

—————————————–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận