Chương 14. Lạt mềm buộc chặt
Từ sau chuyện video “tâm sự” thì có một khoảng thời gian dài Phương Phỉ không để ý đến Ngọc Cẩn. Một mặt là nàng sợ A Cẩn cười nhạo chuyện lần trước. . . , nàng xấu hổ không nói nên lời, mặc khác là đề phòng lại bị A Cẩn dụ dỗ làm chuyện kỳ lạ lần nữa.
Tất nhiên là trên đường Phương Phỉ cũng rất nhớ cô rồi, rất muốn gọi điện nói chuyện, nhưng cuối cùng thì vẫn kiềm chế, phải tôi luyện tính kiên trì và nghị lực chứ. Nàng làm như vậy cũng có nguyên nhân sâu xa đấy, là tránh để tương lai bị A Cẩn ăn sạch sành sanh, nàng cần phải ghẻ lạnh cô ấy một thời gian, để cô ấy nhận ra bản thân không thể rời khỏi mình dù chỉ là một giây. Sau đó lại áp dụng chính sách dụ dỗ ngay thời điểm cô ấy yếu ớt nhất, sau đó chính là vừa xoa vừa đánh, để A Cẩn hoàn toàn quỳ xuống dưới chân nàng. Ha ha, nàng phải xoay người khởi nghĩa nông nô, nàng phải dạy dỗ A Cẩn cho thật tốt để ở trên giường nàng muốn làm gì thì làm. Cẩn mỹ nhân ơi, cô cứ ở trên giường mỏi mắt ngóng nhìn đi nha! Tưởng tượng đến vẻ mặt thở dốc xin mình dung thứ của A Cẩn ở dưới thân mình, Phương Phỉ cảm giác như có bản lĩnh khí nuốt sơn hà, mở mang bờ cõi vậy.
Mỗi khi nàng muốn từ bỏ, cầm điện thoại lên, thì sẽ đứng ở trước gương tự mình cỗ vũ: Mày có thể mà!
Chỉ có thể nói nguyện vọng là tốt đẹp, nhưng mà. . .
Ngọc Cẩn bị đày vào lãnh cung lại rất vô tội, xem ra lần này bé con của cô đã giận lắm rồi, nhắn tin thì không trả lời, gọi điện thì lại không nghe máy. Cô đứng ngồi không yên, chỉ muốn vọt thẳng vào nhà Phương Phỉ, nhưng để tránh người nhà nàng thấy đường đột nên cô đành phải nhịn xuống.
Sau đó Phương Phỉ lại nghĩ lỡ như A Cẩn bỏ chạy thì phải làm sao đây? Thế là nhắn cho một tin: Nghe nói khoảng cách sẽ sinh ra tình cảm, chúng ta hãy ngừng liên lạc một thời gian đi.
Ồ, cô hiểu rõ rồi, cô nhóc này đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt đây mà, tâm trạng của cô từ từ bình tĩnh trở lại.
Mãi đến khi khai giảng thì hai người mới tình cờ gặp nhau ở khuôn viên trường. Phương Phỉ ngơ ngẩn nhìn Ngọc Cẩn, A Cẩn vẫn đẹp như vậy. Không, là ngày càng khí chất hơn, đôi mắt thâm sâu kia, mày liễu cong cong, lông mi thật dài như hai bàn chải nhỏ, làn da quanh năm trắng nõn lộ ra màu hồng nhạt dưới ánh nắng mặt trời, đôi môi mỏng không chút son vẫn đỏ tươi.
Trong mắt Phương Phỉ có một tia lưu luyến sâu sắc, trên mặt hiện ra một tia vui mừng trong nháy mắt. Ngọc Cẩn còn chưa kịp tới gặp thì Phương Phỉ đã cúi mặt xuống, nàng dừng một chút rồi kiên quyết thu hồi ánh mắt của mình, đi về phía khác.
Nếu không phải vừa rồi Ngọc Cẩn thấy sự mê luyến trong mắt Phương Phỉ, thì giờ cô đã nghi ngờ là mình lại bị đánh trả trước khi được giải phóng. Cô nhướng mày, lắc đầu buồn cười, nhóc con này chịu đựng giỏi đấy.
Buổi chiều Ngọc Cẩn chỉ có một tiết, dạy xong tiết, cô nói bóng nói gió một hồi thì có được lịch học của Phương Phỉ, có vẻ bé con của cô đang học thể dục, thế là tiện thể ghé qua sân tập để nhìn thử.
Lúc chọn môn học Phương Phỉ tính chọn Teakwondo, nhưng nàng đã có đai đen nhất đẳng Teakwondo rồi, mà ở đại học chỉ học Taekwondo kiến thức cơ bản, cho nên nàng đã chọn học cầu lông.
Sau khi giáo viên dạy xong các động tác cơ bản thì cho phép sinh viên tự tập. Phương Phỉ đương nhiên là tìm Trương Thiều điếc không sợ súng cùng tập rồi. Sân tập cầu lông ở cạnh sân bóng rổ, khi hai người đi ngang qua sân bóng rổ thì thấy bên đó đang rất cuồng nhiệt. Tuy chỉ là thi đấu cá nhân nhưng trong sân lại đang trong tình hình gay cấn, ngoài sân có một vài nữ sinh đang cầm nước suối chờ người thi đấu, họ nhìn không rời mắt để cổ vũ.
Trong số những người trong sân, thì anh chàng mang áo trắng quần đùi cao lớn là thu hút nhiều sự chú ý nhất. Chỉ thấy vóc dáng người này mạnh mẽ, nhanh tay lẹ mắt, tung người qua lại trên sân, ba bước ném rổ, bóng vào rổ. Có không ít nữ sinh khép tay thành loa, hét lên vì cậu ta: “Phương Tuấn, đẹp trai quá!”. Thiếu niên rực rỡ đó nghe xong cũng không để bụng, nhưng sau khi nhìn thấy một bóng người thì lại hưng phấn kêu lên, hy vọng sẽ được người nọ chú ý.
Phương Phỉ không khỏi cảm thán người nọ chơi bóng rất khá, có rảnh thì sẽ luận bàn. Chỉ là hiện tại thì nàng không có tâm trạng, bây giờ lòng nàng đang nghĩ về chuyện khác. Trong lúc Phương Phỉ đánh cầu với Trương Thiều thì có hơi thất thần, trong đầu luôn hiện lên cảnh gặp Ngọc Cẩn hồi sáng. Thật là vô lý, A Cẩn bị mình lạnh nhạt một thời gian rồi, gặp lại mình thì phải không kiềm chế được chứ, sao lại bình tĩnh quá vậy! Thật không khoa học!
Nàng đâu có ngờ là chút mưu đồ của mình đã bị người ta nhìn thấu rồi đâu.
Tuy Phương Phỉ có thất thần, nhưng mỗi lần đón cầu thì vẫn rất chuẩn. Trương Thiều ở đối diện chạy tới chạy lui đổ đầy mồ hôi, cũng may là hôm nay khá may mắn, ở trên sân được 5 phút rồi. Trương Thiều không thể không bội phục thần kinh vận động của Phương Phỉ, dưới tình huống không nghiêm túc mà còn có thể đối phó cô ấy dễ dàng đến vậy.
Bà đây không tin!
Trương Thiều tập trung cao độ, ngắm chuẩn hướng cầu bay tới, rồi trả cầu ở một góc độ xảo quyệt. Chỉ thấy cầu lông bay vèo về phía Phương Phỉ, nàng lại thong dong co chân nhảy lên, nhẹ nhàng đón được cầu, sau đó dùng lực đập thẳng vào nó, cầu bay như tên rời cung. Trương Thiều đành phải căng da đầu tiếp cầu. Không ngoài dự đoán, Trương Thiều không đón được lượt cầu này. Chao ôi, lại thua nữa.
Người qua đường trợn mắt há mồm trước trận đấu này, hai vị mỹ nữ chơi bóng đương nhiên sẽ hấp dẫn không ít cặp mắt rồi, trong đó thì các đồng chí nam chiếm phần đông hơn. Hai người chơi cầu rất gay cấn, trước ngực quả thực là sóng gió mãnh liệt nha, đặc biệt là cú đánh trả cuối cùng của Phương Phỉ, cú nhảy lên đón cầu kia, các đồng chí nam đều nhìn mà không chớp mắt. Chỉ có thể dùng một câu, nam đang xem yêu tinh, nữ đang xem yêu nghiệt.
Sau khi cả hai định thần lại thì mới cảm giác được sự im lặng ở xung quanh. Trương Thiều liếc nhìn thì phát hiện có mấy thằng con trai còn không kịp thu hồi ánh mắt, còn đang nhìn chằm chằm vào ngực của hai người, đặc biệt là Phương Phỉ. Tiếc ghê, thật là hoa rơi có ý theo dòng nước chảy, mà nước chảy vô tình cuốn hoa trôi. Phương Phỉ người ta đã là danh hoa có chủ, mấy soái ca ở đây mau vào bát của tôi đi, tôi đây là một người thương hoa tiếc ngọc đó.
Khi Phương Phỉ tính ngồi xuống uống miếng nước, thì một quả bóng rổ lăn đến bên chân nàng, nàng vốn định đá về lại thì đột nhiên bị cái thứ màu trắng ở bên cạnh thu hút. Tập trung nhìn kỹ, trời quơi, đây không phải là tampon nàng chuẩn bị do nghĩ hôm nay sẽ đến tháng sao??? Có lẽ là rớt lúc chơi cầu, giờ thì nó đang nằm trên mặt đất đầy chói mắt.
Mắt thấy người ở sân bóng rổ đối diện sắp chạy tới nhặt bóng, Phương Phỉ lập tức ngồi xổm xuống nhặt bóng rổ lên, mượn cơ hội lặng lẽ nhặt miếng tampon lên, giấu ở trong lòng bàn tay.
Thấy Phương Tuấn chạy tới nhặt bóng đã đến trước mặt, Phương Phỉ đưa bóng cho cậu ta luôn. Do miếng tampon mà mặt nàng đỏ lên một cách khó hiểu. Tuấn nam mỹ nhân đương nhiên là đẹp mắt rồi, mà nhà gái lại còn đỏ mặt dưới ánh mắt của đám đông, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy có ẩn tình. Có hâm mộ, cũng có ghen ghét. Thậm chí còn có vài người rỉ tai nghị luận, đúng là đẹp chỉ tìm đẹp, chúng ta không đẹp lắm thì phải làm sao, vân vân và mây mây.
Phương Tuấn nghe những lời này thì càng kích động khẩn trương lên: “Đàn, đàn chị, em thích. . . Thích chị từ lâu lắm rồi, xin hãy hẹn hò với em.”
Ai cũng có tâm tư hóng hớt, dần dần có không ít người vây quanh xem trò vui.
Phương Phỉ sững sờ trước lời tỏ tình này, tình huống gì vậy trời, nàng chỉ đánh một lượt cầu thôi mà. Phương Phỉ tính trực tiếp ném một câu không thích rồi đi, nhưng thấy người ở xung quanh ngày càng nhiều, làm vậy trước mặt mọi người sẽ tổn thương trái tim của thiếu nam đó. Thế là uyển chuyển từ chối: “À thì cậu em này, chị đây biết là cậu đẹp trai, chơi bóng lại giỏi, nhưng mà chị đã có người trong lòng rồi. Có câu ‘Thế gian nào thiếu hoa thơm cỏ lạ, cớ chi lại mãi nhớ thương một nhành hoa’, nên là. . .”
“Người chị thích là ai? Em muốn được cạnh tranh công bằng với người đó.” Phương Tuấn vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi lại.
“Đây là chuyện riêng của tôi, không thể nói với cậu được. Tóm lại, cậu rất tốt, cậu sẽ tìm được người tâm đầu ý hợp với mình thôi. Tôi còn có việc, đi trước đây.” Không chờ Phương Tuấn đáp lại thì Phương Phỉ đã nhanh chân chạy khỏi hiện trường.
Nữ chính đi rồi, quần chúng đứng hóng hớt xung quanh cũng tan rã.
Trương Thiều đứng một bên nhìn, tấm tắc rồi lại lắc đầu, một tiểu soái ca đó, thật là đáng tiếc. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Phương Phỉ nếu không cần em thì để chị đây thu nhận em nha!
Trương Thiều nở một nụ cười quyến rũ mà bản thân tự cho là không chút góc chết, hào phóng bày ra tư thế ngực tấn công mông phòng thủ, ẻo qua ẻo lại đi về phía Phương Tuấn.
“Hihi, đàn em này, chị Phương Phỉ không cần em là do cậu ta không có mắt nhìn. Chị Trương Thiều của cưng đây thì lại thấy cưng không tệ lắm, bằng không, cưng hẹn hò cùng chị nha.” Nói xong còn phóng điện qua.
Phương Tuấn bị điện giật lùi lại mấy bước, cả người nổi nổi da gà, ngơ ngác cười một cái, chỉ là tươi cười có hơi vỡ vụn: “Ơ, ha ha, đàn chị, chị cứ nói đùa. Đúng rồi, đồng đội em gọi em, em đi trước nha.” Đàn em Phương Tuấn bỏ đi không hề ngừng lại, cứ như sợ ở phía sau có thứ gì đuổi theo.
“. . .”
—-