16: Thẩm Khâu
Nửa tháng nói ngắn không ngắn dài không dài đối với Thẩm Nhạn thì nửa tháng chỉ nhanh như con chó chạy ngoài đồng…….!
(o_ _)ノ彡
Qua nửa tháng khí trời dần lạnh hơn, hôm nay vì Yến Quốc đến khắp nơi trên Diệp Quốc đều văng hoa treo lồ ng đèn chào đón có thể nói là giữ thể diện hết sức cho một nước lệ thuộc vào mình.
Hôm nay Thẩm Nhạn quấn một chiếc khăng lông trắng cùng một bộ đồ trắng khâu họa tiết chỉ bạc tinh xảo hình hoa sen trắng.
Dĩ nhiên là chuẩn bị cho yến tiệc tối nay.
Diệp Chấn bên cạnh nhìn Thẩm Nhạn mặc thử bộ đồ trắng mà lòng không khỏi cảm thán a lát nữa sẽ sai quản gia làm thêm vài bộ đủ màu sắc cho y người y đã đẹp mặc lên bộ đồ trắng tinh ấy càng làm cho y có vẻ ngây thơ thuần khiết hơn mọi bữa.
Bị nhìn lom lom Thẩm Nhạn muốn làm lơ cũng không thể y nghĩ nếu như mắt Diệp Chấn là một nòng súng thật thì chắc y đã bị bắn thành tổ ong rồi mất.
Ánh mắt thợ săn này thật đáng sợ! ∑d(°∀°d)
Lông trên người y cũng dựng lên luôn rồi!
Nhìn cũng không no được nên Diệp Chấn đứng dậy khỏi ghế hai ba bước đến hôn Thâm Nhạn một cái, bàn tay chai sần do luyện kiếm tập võ không ngừng du tẩu trên eo y ý đồ rất rõ ràng.
Thẩm Nhạn:….?
” Ư..buông ra…bây giờ là buổi sáng a!” Thẩm Nhạn trợn mắt nhìn người cao hơn mình kia ánh mắt không thể tin được người này ban ngày ban mặt tuyên d*m!
Tên bi3n thái! x3
Diệp Chấn buông tay dùng lưỡi li3m li3m lên khóe mắt y cười nói.
” Đây là Ung vương phủ “
A, là Ung vương phủ là phủ của ngươi, ngươi là chủ nhà muốn làm gì thì làm đúng không đại ca?!
” Nhưng là buổi sáng!”
Ngươi đồ tinh tr*ng thượng não! Trong đầu ngoài mấy chuyện đó ra thì còn gì nữa hả?! Hả?!
” Sáng thì sao ” Diệp Chấn làm một mặt khó hiểu đáp lời y như thật sự không biết có liên quan gì tới buổi sáng.
Thẩm Nhạn:….! (ꐦ ´͈ ᗨ `͈ )
Ta tức á, ta mệt tâm á!
Nói không lại tên bi3n thái mặt dày này cho nên khoảng hai canh giờ tiếp theo y bị hắn nghiền nát thành một đóng bột nhão…
_ _ _
Chiều đến, Thẩm Nhạn cùng Diệp Chấn ngồi chung một chiếc xe của Ung vương phủ đi đến hoàng cung, người lái xe kĩ thuật rất tốt xe rầm rì chậm rải đi tới cửa hoàng cung dự tiệc.
Trong xe, Diệp Chấn cầm vài bức thư xem xét, còn Thẩm Nhạn ngồi một bên ăn bánh hoa đào nghe tiếng náo nhiệt bên ngoài không khỏi vén mành cửa sổ ló đầu ra nhìn.
Vừa nhìn tầm mắt y liền thấy các thiếu nữ Diệp Quốc không ngừng hô hào ném hoa lên một đoàn người, nhìn y phục cùng đi chung một đoàn như vậy chắc hẳn là đoàn người Tam hoàng tử Yến Quốc đến.
Đoàn người khoảng một ngàn người trên hông các binh sĩ đeo kiếm sắt, trên người mặc áo giáp sắt tướng tá cao to oai phong, liếc một cái người ngồi trên ngựa dẫn đầu đoàn người, trên người khoác một tần áo lụa vàng kim chói lóa họa tiết trên áo được kháu bằng chỉ vàng, tóc dài ngang eo xõa tung, gương mặt thanh tú chính trực có tính trầm ổn của người trưởng thành.
Đây chắc hẳn là Tam hoàng tử Yến Quốc, Thẩm Khâu tam hoàng huynh của nguyên thân.
Đang nghĩ miên mang thì y cảm thấy có một tầm mắt nồng nhiệt nhìn thẳng vào mình, y ngước mắt lên đối mặt là đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào y.
Thẩm Nhạn:…!
Thầm Khâu đang nhìn y, bị hắn phát hiện rồi….!
Thầm Nhạn chột dạ cuối xuống rồi lại ngước mắt lên len lén liếc hắn một cái.
Lúc này Thẩm Khâu kia nhìn y lại cười một cái, hắn nhìn thẳng vào mắt y rồi cười, bên môi còn làm động tác li3m môi như gặp được đồ ngon.
Thẩm Nhạn rùng mình.
Oa, bi3n thái số hai nha, không muốn chơi với ngươi đâu….
Thẩm Nhạn lại liếc Diệp Chấn đang tập trung bên kia xe ngựa một cái thầm nói.
Ngươi cùng hắn là đồng loại a bi3n thái như nhau, số ta thật thảm gặp toàn bi3n thái….
Y kéo mành cửa sổ cái rộp che lại tên bi3n thái số hai kia rồi ngoan ngoãn ngoặm bánh hoa đào của mình chờ xe đi tới hoàng cung.
Bên ngoài chỗ đám đông nghịt rải đầy các loại hoa mừng đoàn người đến, Thẩm Khâu ngồi trên hắc mã liếc cái xe ngựa vừa lướt ngang khẽ cười một cái.
Xem ra vị Thất đệ này của hắn mấy tháng không gặp cành trở nên thú vị hơn a.
Lần này hắn đến đây nộp cống phẩm là phụ gặp Thẩm Nhạn mới là chính.
Phụ thân ngu ngốc của hắn có vẻ hơi sốt ruột rồi không thấy Thẩm Nhạn gửi thư tin tức gì về Yến Quốc.
Nên nhân dịp này hắn đến là để xem xét vốn tưởng người bị giết rồi cũng nên không ngờ vừa tới đã gặp được còn đẹp hơn trước không ít.
Lúc còn ở lại Diệp Quốc này phải tranh thủ hảo hảo chơi đùa với vật nhỏ này a, lúc trước còn chưa dụ người về tay bây giờ phải ra tay nhanh thôi không thì phải chờ đến năm sau, không biết tới lúc đó y còn sống không nữa.
Li3m bên môi một cái hắn ra quyết định trong lòng rồi quất ngựa chậm rãi đi đến hoàng cung Diệp Quốc.
Hoàng cung Diệp Quốc, Thầm Nhạn ngồi chờ trong một phòng nhỏ của Dưỡng Tâm Điện.
Vừa nãy Diệp Chấn đưa y vào phòng thì dặn dò y ngoan ngoãn chờ hắn ở đây rồi cùng thái giám đi gặp Hoàng đế Diệp Quốc bàn sự vụ rồi.
Làm vương gia cũng thật bận không có thời gian chơi chơi ăn ăn a.
Tiếc thật đi yến tiệc này y không thể đem theo Tiểu Thúy Tiểu Mai được nếu không sẽ vui hơn nữa, nhìn xem bây giờ chỉ có mình y trong phòng cũng không thể tự kỉ nói chuyện một mình được!
” Nương nương, nương nương không thể vào đâu ạ ”
Ngồi một lát thì nghe bên ngoài ồn ào là giọng của một thái giám hình như là đang ngăn cản ai đó vào phòng này.
” Bổn cung muốn vào một căn phòng cũng phải xin phép ngươi?” Giọng nói thanh lãnh vang lên không lạnh không nhạt liếc tiểu thái giám ngăn cản mình đứng lại trước cửa nói, hành động cử chỉ tao nhã nhẹ nhàng rất phép tắc của nàng làm tiểu thái giám toát mồ hôi, trước khi đi Ung vương gia đã dặn hắn phải trông chừng vị trong phòng không cho y rời đi cũng không cho ai được vào thế mà bây giờ vị hoàng hậu nương nương này lại đột nhiên xông đến muốn tiến vào a, bây giờ không cho không được nhưng cho vào cũng không được bên nào tiểu thái giám cũng sợ đắc tội a.
” Nếu Ung vương trách tội cứ nói là do bổn cung bảo ngươi làm vậy.” Nàng cũng không làm khó tiểu thái giám nhàn nhạt liếc cánh cửa rồi nói.
Tiểu thái giám do dự không biết làm thế nào, vị hoàng hậu trước mắt đã tiến đến mở cửa đi vào.
Hắn muốn vào theo nhưng nghĩ nghĩ rồi lại chạy về hướng khác đi báo cho Ung vương gia trước cái đã.
Thẩm Nhạn nghe tiếng mở cửa liền quay đầu nhìn lại, vừa nhìn Thẩm Nhạn liền trố mắt quả là một mỹ nhân.
Trên người nàng mặc y phục vàng nhạt xen trắng làm tôn lên làn da trắng nõn mềm mại, đôi mắt nàng như lá liễu liếc một cái làm tim người rung động, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú như bước ra từ trong tranh.
” Ngươi là Thẩm Nhạn?” Nàng liếc y một cái buông lời cũng không trách hành vi vô lễ của người này nhìn chăm chăm vào nàng.
” A? Đúng vậy, không biết quý danh cô nương là..?” Thẩm Nhạn đỏ mặt nói với nàng nói thật trước giờ y chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp như vậy dù y thích nam nhân nhưng chung quy con người thích cái đẹp a liếc một chút cũng không sao đi?
” Đinh Huệ Lan ” Nàng nhàn nhạt đáp tên họ ra đôi mắt liễu liếc nhìn ta từ đầu đến chấn.
” Đinh cô nương, không biết tìm ta có việc gì?” Nói chuyện với mỹ nhân bất giác y cũng nhẹ nhàng hơn.
” Có việc, mời ngồi ” Cử chỉ Đinh Huệ Lan rất ra gia giáo của tiểu thư khuê các cử chỉ lịch thiệp nhưng lời nói vẫn xa cách như trước kia, nàng bước lại bàn trà ngồi xuống.
Thẩm Nhạn căng thẳng ngồi xuống ghế đối diện nàng.
” Thẩm công tử, hôm nay ta mạo muội đến tìm ngươi là có việc muốn nói với ngươi mong ngươi có thể lắng nghe ta ” Nàng nghiêm túc nói với Thẩm Nhạn ánh mắt cuối xuống nhìn bàn trà rồi lại nhìn Thẩm Nhạn.
” A? Đinh cô nương cứ nói ?”
Ha ha không lẽ là tính tỏ tình với y?! Quả nhiên là y rất soái a!
Đến lúc thể hiện vẻ soái ca của y rồi!
” Thẩm công tử chắc đã biết ta họ Đinh “
” A, đúng rồi Đinh cô nương ” Không phải nàng vừa nói ấy sao.
” Ta là hoàng hậu Diệp Quốc “
Thẩm Nhạn:…..?
Hả?
Xin lỗi, gió lớn quá tại hạ không nghe rõ…
A, hóa ra là hoa đã có chủ…
Quả là hoa nhài cắm bãi….bãi vàng rồng a.
( ̄▽ ̄)
Thẩm Nhạn nhìn mỹ nhân trông trạc tuổi mình mà tiếc thầm, còn trẻ như vậy a……
” Ta đã trên ba mươi.” Như nhìn ra được Thẩm Nhạn nghĩ gì nàng khẽ cười nói cũng không trách y không nhìn ra được rất nhiều người đều nhầm lẫn giống y.
Thẩm Nhạn:….?
Ba mươi?
Không nhầm chứ nhìn nàng như trạc tuổi với y thôi a!
Oa trên ba mươi mà đẹp như vậy chẳng trách có thể ngôi vững ngôi vị hoàng hậu còn phải tranh đấu với đám hoa hoa cỏ cỏ của Diệp Đế a.
” A, thật lễ không biết Hoàng hậu hôm nay đến tìm ta là…?” Y hoàn hồn vội bật dậy hành lễ với nàng.
” Thẩm công tử đừng đa lễ.
” nàng đứng dậy đi đến đỡ ta lên nhỏ nhẹ nói, rồi hai người cùng ngồi lại ghế.
” Vậy…?”
” Thật ra hôm nay…”
Chưa dứt lời thì phía cửa truyền lại âm thanh cắt ngang tiếng nàng muốn nói.
” Hôm nay Hoàng hậu thật có nhã hứng, đến tìm nam sủng ta trò chuyện a ” Diệp Chấn bước vào tiến lại chỗ hai người mắt liếc nhìn Đinh Huệ Lan không mặn không nhạt nói, cũng không liếc Thầm Nhạn một cái.
Thẩm Nhạn:….?
Gì đây, sao ra đúng lúc vậy nè!
Đinh Huệ Lan: “……”
17: Yến Tiệc
Đinh Huệ Lan ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Chấn một cái rất nhanh liền thu hồi lại, quay qua nhìn Thẩm Nhạn ý cười nhàn nhạt nói.
” Thẩm công tử, hôm nay tới đây thôi lần sau chúng ta lại nói” Nàng cuối người chào y một cái không đợi y phản ứng, nàng lướt qua người Diệp Chấn cũng không chào hỏi gì mà bước ra cửa đi mất.
Diệp Chấn nhìn nàng một cái cũng không nói gì, quay lại nhìn Thẩm Nhạn còn luyến tiếc nhìn người đã đi mất, hắn trầm mặc.
Diệp Chấn: ” Có đẹp không?”
Thẩm Nhạn còn chưa biết ánh mắt ầm trầm của Diệp Chấn nhìn mình không suy nghĩ gì gật gật đầu.
Thật đẹp a
Diệp Chấn: “……”
Thẩm Nhạn nói xong thì cảm giác lạnh lẽo sau lưng lông tơ đều dựng đứng cả lên, hồi thần liếc nhìn Diệp Chấn một cái rồi giật mình quay mặt ra chỗ khác.
Ánh mắt thật đáng sợ!
Đang định trốn đi thì phía cửa lại truyền tới tiếng động y nghe thái giám ngoài cửa hô hoàng thượng thì liền biết ai tới.
Diệp Chung lúc nãy đang bàn chuyện yến tiệc tối nay với Diệp Chấn đang nói thì một tiểu thái giám chạy vào nói to nhỏ gì đó, chưa hiểu gì thì thấy hoàng đệ đã đứng lên vội đi mất.
Diệp Chung cũng không gấp như hoàng đệ hắn ung dung đi từ từ vừa đến liền gặp Hoàng Hậu bước ra từ một phòng nhỏ của Dưỡng Tâm Điện.
Hoàng Hậu thấy người tới kà Hoàng Đế ý cười trên môi lại lần nữa kéo lên cuối người hành lễ: ” Bệ hạ”
” Miễn lễ ” Diệp Chung nắm tay nâng mỹ nhân đứng dậy.
” Sao nàng lại ở đây?”
” Thiếp có chút chuyện muốn nói với Thẩm công tử, chỉ là…đành đợi lúc khác.” Đinh Huệ Lan liếc về sau một cái rồi nói.
“Thẩm công tử? Thẩm công tử nào?” Diệp Chung nhướn mày lục lội kí ức nhưng cũng không nhớ được gì.
” Thẩm công tử, Thẩm Nhạn.
Thất hoàng tử Yến Quốc vài tháng trước có đến đây, bệ hạ đã gặp qua.” Hoàng hậu nói.
” À, là y a” Được Hoàng Hậu nhắc nhở Diệp Chung liền nhớ ra chủ là lần đầu gặp hoàng đệ hắn đã muốn người, hắn cho xong cũng không nhớ gì nữa.
Cũng không trách được Hoàng Đế là hắn, còn phải nhồi nhét một đống thứ khác a…
Hoàng Hậu không nói gì thêm, cuối người hành lễ rồi đi về tẩm cung.
Diệp Chung nhìn theo nàng, dù đã bao nhiêu năm nàng vẫn không mặn không nhạt như vậy với hắn, thở dài một cái rồi bước đi gặp hoàng đệ của mình.
Bước vào cửa liền gặp một thiếu niên cùng đứng với hoàng đệ hắn, đúng là hoàng đệ rất biết chọn người.
Đẹp thì đẹp nhưng hắn cũng chỉ nhìn, khác với hoàng đệ Diệp Chung không ham mê nam sắc lắm.
Thẩm Nhạn thấy Diệp Chung bước vào liền luống cuống hành lễ thỉnh an khác với một bộ lạnh lùng lúc này của Diệp Chấn.
Diệp Chung liếc nhìn vị hoàng đệ mình không thèm để ý đến hắn cũng không hành lễ như Thẩm Nhạn.
Diệp Chung: “…..”
Có cảm giác ta chỉ là hoàng đế bù nhìn a!
” Miễn lễ ” Dù gì cũng không phải lần đầu Diệp Chung đã sớm chai sạm với thái độ thất thường của Diệp Chấn, bảo người miễn lễ rồi tìm một chỗ ngồi xuống cùng hoàng đệ, mắt cũng không nhìn Thẩm Nhạn thêm một cái.
Thẩm Nhạn thấy Hoàng Đế và Diệp Chấn đều có chỗ ngồi rồi, y phân vân không biết nên ở lại phòng hay không dù sao hai huynh đệ này nói chuyện y cũng không hứng thú nghe.
Mà nếu ở lại thì nên ngồi hay đứng nhỉ? Y không muốn đứng, mỏi chân lắm.
Nhưng lại không dám ngồi…..
Thẩm Nhạn quyết đinh chuồn ra ngoài, ở đây áp lực quá trái tim nhỏ bé của y không kham nổi đâu.
Chân trước vừa bước đi chân sau liền bị gọi lại, cái giọng này còn ai khác ngoài Diệp bi3n thái khuynh hướng S.
” Đứng lại.” Diệp Chấn rót một chén trà mà người hầu vừa đổi nước trong ấm ra ly, không liếc y mà nói.
Thậm Nhạn vừa bước một bước liền cứng đơ người.
” Lại đây.” Diệp Chấn rót trà xong liền uống một ngụm nhỏ tiếp tục nói.
Thẩm Nhạn:……
Đại ca tha cho ta đi… TvT
Khuất phục trước uy áp lạnh lẽo của Diệp Chấn, Thẩm Nhạn không thể không đi lại.
Nói là đi lại chứ Thẩm Nhạn cách Diệp Chấn chỉ tầm bốn nắm bước chân nhưng y không muốn đến chỗ hắn lúc này, bốn năm bước cứ như vậy bị kéo dài ra thành bảy tám bước nhỏ.
Diệp Chấn lúc này rất ung dung uống trà, sau đó liếc mắt nhìn người còn chậm hơn rùa kia đi đến, chưa đợi y đến gần hắn một tay đã nắm tay y kéo mạnh người vào ngực.
“A!” Thẩm Nhạn hoảng hốt hô một tiếng, mũi bất ngờ va vào ngực rắn chắc của Diệp Chấn y có cảm giác mũi mình gãy rồi a đau quá đi mất.
Diệp Chấn không để ý, thô bạo chỉnh lại tư thế cho người trong ngực buộc y phải đưa mặt áp vào ngực mình, hai chân y ngồi lên hai chân Diệp Chấn, tay thì bụm mũi đỏ lên vì va đập lúc nãy.
Khốn nạn, tên bi3n thái chết tiệt!
Thẩm Nhạn đau mũi cũng không so đo nhiều với hắn mặt kệ hắn chỉnh chỉnh lại chỗ mình ngồi.
Diệp Chấn chỉnh xong thì đưa một tay ra sau eo như có như không ấn ấn lên.
Thậm Nhạn giật mình một cái, ngẩn đầu nhìn Diệp Chấn ánh mắt ai oán.
Đau eo! Ấn cái gì mà ấn không biết đau sao!
Nhìn Thẩm Nhạn như vậy tâm tình Diệp Chấn có phần tốt lên đôi chút, cũng không âm trầm như vừa nãy nữa.
_ _ _
Thu hết một màn từ đầu đến đuôi này của hai người.
Diệp Chung:………
Hoàng Hậu, ta bị bắt nạt a! Đôi cẩu nam nam này ở đây ân ái cho ta xem!
” Khụ, khụ.” Giả vờ ho vài tiếng lấy lại thể diện quân vương.
Thấy hai người kia rốt cuộc cũng để ý đến hắn, liền nhìn người trong ngực hoàng đệ mình nhàn nhạt nói.
” Mấy tháng nay ngươi ở Ung phủ thế nào? Đã quen với Diệp Quốc chưa?”
Dù sao y cũng là Hoàng tử của nước khác dù đến đây làm con tin thì cũng phải đối đãi có lễ nghi giữ mặt mũi cho nước của y.
Dù bây giờ có hơi khác một chút….
Nhìn hoàng đệ mình ôm người trong ngực không buông mà thở dài.
Thẩm Nhạn muốn đứng lên mượn cớ trả lời Hoàng Đế mà thoát khỏi tên bi3n thái này nhưng tay hắn lại như kiềm sắt cứ bức không cho y thoát.
Thẩm Nhạn:……
Hết cách với sự mặt dày hơn mặt tường của hắn y đành giữ tư thế ái muội này quay đầu đáp với Diệp Chung ngồi đối diện.
” Vâng, đã quen rồi ạ.” Thẩm Nhạn ngượng ngùng trả lời.
Thật xấu hổ quá! (//∇//)
” Vậy thì tốt.”
Uống một ngụm trà Diệp Chung đứng lên nhìn Diệp Chấn.
“Khoảng một canh giờ nữa yến tiệc sẽ bắt đầu, đệ nghỉ ngơi một lát đi.” Nói xong cũng không chờ ai trả lời liền vội vàng đi khỏi.
Ta không muốn ở lại nhìn đôi cẩu nam nam nhà ngươi ân ái!
Thẩm Nhạn nhìn Hoàng Đế đi mất liền buồn rầu.
Bệ hạ! Đừng bỏ ta ở lại với tên bi3n thái hoàng đệ nhà ngươi!
Làm ơn hốt hắn đi luôn đi! TvT
” Làm sao?” Diệp Chấn bốp bốp mông y hỏi.
” Không có gì.” ಡ ͜ ʖ ಡ
_ _ _
Một canh giờ sau, nơi tổ chức yến tiệc, Khánh Khung Cung.
Lồ ng đèn treo khắp nơi trong cung, cung nữ thái giám bận rộn đi tới lui còn có nhiều con cháu đại thần Diệp Quốc đi qua lại tìm chỗ ngồi, lão tổng quản thái giám bận đến không kịp chải đầu vội đi sắp xếp chỗ ngồi cho quan lại triều đình.
Thẩm Nhạn đi bên cạnh Diệp Chấn không khỏi cảm thán khung cảnh hết sức náo nhiệt này, chỉ là chào đón một nước thua trận mà hoành tráng đến vậy! Đúng là Diệp Quốc đối nhân xử thế thật tốt….
Vị trí ngồi của Diệp Chấn là bên phải cạnh đám võ thần triều đình chỉ là hắn được ngồi bàn đầu, là vị trí không tồi tầm nhìn rất tốt.
Vốn Thẩm Nhạn không có tư cách ngồi chung nhưng với cái bản mặt dày và cái tính bi3n thái của Diệp Chung y không những phải ngồi cạnh hắn còn phải hầu hạ rót rượu cho hắn, còn hắn thì sung sướng hưởng thụ!
Thật bất công!
Ta không phục! Ta muốn biểu tình! Muốn đả đảo! (ꐦ ´͈ ᗨ `͈ )
Nghĩ thì nghĩ thế chứ sao y dám làm a, có trách thì trách y có lòng mà không đủ sức đi.
Quật không lại tên bi3n thái kia…..TvT
_ _ _
” Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đến–—-.” Tiếng thái giám văng văng vào điện.
Ngồi khoảng một chén trà nhỏ, Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu đến.
Mọi người liền sốt sắn nghiêm chỉnh đứng lên hành lễ.
Hai người bước lên bậc thềm, Hoàng đế an tọa trên vương vị Hoàng hậu cùng ngồi lên, gương mặt Hoàng hậu vẫn nhàn nhạt không ra hỉ nộ.
” Chúng khanh bình thân.”
Diệp Chấn ngồi xuống liền phất phất tay bảo mọi người miễn lễ.
Giọng trầm trầm vang khắp cung điện.
” Truyền người vào đi.”
Ra lệnh cho tiểu thái giám bắt đầu, tiểu thái giám nghe phân phó liên hướng ra phía cửa cung hô lớn.
” Truyền Tam hoàng tử Yến Quốc vào điện –—–“
Thẩm Nhạn phía dưới không khỏi trố mắt kinh ngạc nhìn tiểu thái giám hô to kia.
Giọng thật khỏe a!
Nếu là ở thời hiện đại tiểu thái giám này có thể đi hát opera được nha!