Việt Cơ

Chương 31: Âm kém dương sai


Nhóm kiếm khách nhíu mày, tấp nập đứng lên xếp hàng ra ngoài. Vệ Lạc đứng ở một góc, nhìn đoàn người đang đi qua trước mặt, lúc này nàng hơi băn khoăn mình cũng có nên ra ngoài hay không?

Đi ra, nàng không phải kiếm khách. Không đi, trong điện đá lớn như vầy chỉ còn mình nàng, nếu có người tiến vào xem xét vậy lại thành quá nổi bật.

Bấy giờ, một giọng nói khẽ từ phía trước truyền đến, “Tại sao cũng bảo chúng ta ra ngoài tiếp kiến thế?”

“Hẳn là có nhà quyền quý muốn mượn dùng?”

“Dào, việc này chẳng rõ rồi sao? Vừa rồi mấy đồng nam đã bị người chọn trúng, chúng ta sắp đi hộ tống chúng nó.”

“Đồng nam mà thôi, sao phải dùng tới Kiếm Sư đội kỵ mã? Ngươi nói không đúng tý nào.”

Trong âm thanh bàn tán nhỏ, một thân hình cao lớn chắn phía trước Vệ Lạc.

Vệ Lạc ngẩng đầu đã thấy mặt Cao Dật không chút biểu cảm nhìn chằm chằm đằng trước, cũng chẳng nhìn nàng thản nhiên nói: “Mau đuổi kịp.”

Hả?

Vệ Lạc nhìn theo bóng lưng đang đi trước của y, hơi do dự liền theo lời cất bước đuổi tới. Cao Dật là người trầm ổn nội liễm, nếu y muốn mình đuổi theo chắc chắn có lý do.

Nhóm kiếm khách vòng vèo đi ra đại điện, Vệ Lạc theo sát phía sau.

Chỉ chốc lát, Vệ Lạc đã xen lẫn trong đám kiếm khách đứng trên mặt cỏ của đại điện.

Sân cỏ có chừng hai ba trăm người, các mỹ thiếu niên cúi đầu, không nhúc nhích đứng phía bên phải. Nhóm kiếm khách vừa xuất hiện, Lâu Cú liền liên tục kêu lên: “Qua đứng bên này, qua đứng bên này.”

Hắn chỉ là phía bên trái sân cỏ.

Nhóm kiếm khách theo lời đến gần.

Lúc này, giọng quát vừa bén nhọn vừa the thé thình lình vang lên: “Sao lại có một tiểu nhi lẫn vào đây?”

Giọng nói sắc bén đột nhiên xuất hiện, hơn nữa âm thanh thật sự rất thé, lại cực kỳ rít tai, giống như tiếng móng tay quào tường đá. Mọi người không khỏi cùng quay đầu nhìn lại.

Mở miệng là một thái giám chừng ba mươi, thấp bé béo trắng, da trên mặt hắn trắng trẻo non mềm, nhưng khoé mắt khoé miệng đều có chi chít nếp nhăn nhỏ, làn da trắng noãn lại đi kèm với nếp nhăn nhiều như thế thật sự khiến người ta thấy khó chịu.

Người này hẳn là công công họ Chủ trong miệng Lâu Cú.

Lúc này hai mắt Chủ công công chằm chằm nhìn Vệ Lạc, nhíu mày không vui quát: “Đây là thế nào?”

Không ai trả lời.

Lâu Cú kinh ngạc nhìn chằm chằm Vệ Lạc trong đám kiếm khách, các kiếm khách ai ai cũng cao lớn khôi ngô, Vệ Lạc lại đứng lẫn trong đó thật sự rất nổi bật, tựa như một con vịt giữa đàn hạc tiên. =))))))))))))

Chủ công công thấy không ai trả lời thì nổi giận, mày nhạt nâng lên, trong mắt lộ ra sát khí.

Tuy rằng Vệ Lạc cúi đầu nhưng khoé mắt vẫn sít sao chú ý vẻ mặt của hắn. Từ trí nhớ kiếp trước, nàng có một sự cảnh giác rất cao với loài tên công công này.

Lúc này, mắt thấy Chủ công công tức giận, nàng vội vàng tiến lên một bước nhỏ, vái chào thật sâu, cao giọng nói: “Bẩm công công, tiểu nhân là chủ quản tạp sự mới thăng chức trong đoàn xe. Tiểu nhân vừa ở trong điện dùng cơm với mọi người, nghe nói công công triệu kiến, mặc dù không bao gồm tiểu nhân nhưng tiểu nhân cũng không dám chậm trễ, vội cùng mọi người đến đây tấn kiến.”

Nàng nói năng rõ ràng, ngữ khí thanh thuý vang vọng, nét mặt kính cẩn lại không mất phần thong dong.

Chủ công công chằm chằm nhìn Vệ Lạc, dần dần, tức giận trên mặt cũng biến mất. Thời đại này địa vị thái giám cực thấp, không ai để vào mắt, vừa rồi Vệ Lạc một phen nói năng quả thực tôn kính, khiến hắn nghe xong cũng thư thái không ít.

Ngay sau đó, Chủ công công nhíu nhíu mày, nói với quân sĩ mặc giáp đồng bên cạnh: “Lại đi xem xem, nếu trong điện còn người lập tức giết.”

Quân sĩ kia chắp hai tay lại, cao giọng đáp: “Dạ!”

Chủ công công dường như rất hưởng thụ kh0ái cảm sai sử những quân sĩ này, nghe tiếng “dạ” kia, hắn cười dắc ý đến nỗi nếp nhăn trên khoé mắt, khoé miệng và hai bên cánh mũi đều rúm lại thành một bông hoa.

Chủ công công xoay đầu nhìn về phía Vệ Lạc, sau khi đánh giá từ trên xuống dưới nàng một lần thì hừ mạnh một cái, quát: “Đã không phải kiếm khách thì đứng hầu xa một chút!”

“Dạ, dạ.”

Vệ Lạc khúm núm đáp lời, lùi về sau vài bước, lặng lẽ đứng sau nhóm kiếm khách.

Ngay khi nàng lui ra thì rõ ràng nghe được Thành Hề thở ra một hơi dài. Ban nãy Chủ công công kia quát lên, bọn họ đều không kịp phản ứng, nếu bản thân tiểu nhi Vệ Lạc không nhanh trí, sợ là lúc này không dễ thu thập. Mặc dù một thái giám như Chủ công công không được người coi trọng, nhưng nếu hắn muốn giết một Vệ Lạc nho nhỏ, chỉ sợ là như giết gà mà thôi.

Lúc này Chủ công công đã quên mất tiểu nhi Vệ Lạc nọ, hắn khoan thai tản bộ, chậm rãi đi tới đi lui trước mặt các thiếu niên và kiếm khách, giọng the thé nói: “Mỗ là được công tử Kính Lăng sai tới.”

Nhóm kiếm khách ngẩn ra, một đợt âm thanh nghị luận ong ong vang lên. Bất giác, nhóm kiếm khách và các thiếu niên đều đều lộ ra thần sắc vui mừng. Vệ Lạc tránh phía sau mọi người thì lại ngây dại: thái giám này do công tử Kính Lăng phái tới? Là công tử Kính Lăng đáng sợ đó sao?

Chủ công công hài lòng quét mắt nhìn mọi người, thong thả bước hai bước, nói thêm: “Mi đại gia cảm niệm (cảm động và ghi nhớ) công tử Kính Lăng đã tương trợ, đặc biệt tặng hai mươi đồng nam, tuyển Kiếm Sư ưu tú dâng lên công tử. Do đó công tử sai ta đến đây để chọn lựa.”

Hắn nói tới đây thì ánh mắt nghiêm lại, từ từ đảo qua các thiếu niên và nhóm kiếm khách, thuận tay chỉ chỉ, “Ngươi, ngươi, ngươi, đúng, hai mươi đồng nam, hai mươi Kiếm Sư, theo vào!”

Kiếm Sư hắn thuận tay chỉ phần lớn là những người mặc y phục tơ lụa. Mặc như vậy đại biểu Kiếm Sư này xuất thân từ quý tộc các nước, còn Kiếm Sư áo gai phần nhiều là người Mặc gia ( một trường phái triết học thời xưa ở Trung Quốc).

Kiếm Sư áo tơ lụa mới được một ít, Chủ công công lại thuận tay chỉ một cái, liền gộp cả những người Cao Dật và Thành Hề vào trong.

Sau khi chọn được bốn mươi người, Chủ công công quay người chuẩn bị rời đi, nhưng hắn vừa mới quay người, không hiểu vì sao lại nhìn về phía Vệ Lạc đang đứng ẩn sau các Kiếm Sư, hắn nhìn một góc áo nhỏ lộ ra của Vệ Lạc, cau mày nói: “Tiểu nhi vừa rồi còn ở đây không?”

Không ngờ lại gọi tới mình rồi!

Vệ Lạc thầm kêu khổ, nàng nắm chặt bàn tay nhỏ đang run rẩy, cúi đầu đi ra từ đám đông rồi cúi đầu nói: “Tiểu nhân ở đây.”

Chủ công công gật gật đầu, thản nhiên nói: “Ngươi cũng vào luôn.”

Hả?

Vệ Lạc ngơ ngác ngẩng đầu: Bản thân cũng phải vào phủ công tử Kính Lăng? Trời ơi, đừng có thảm thế chứ?

Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch như tờ giấy, nhưng phấn đen bôi trên mặt nàng rất dày, một chút cũng không thấy được.

Chủ công công liếc nàng một cái, cằm hất lên, rất có phần ngạo mạn nói: “Tiểu nhi nhanh mồm nhanh miệng, rất được!” Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi. Hắn vừa đi, sáu quân sĩ mặt vô cảm, mặc giáp da trâu, trên ngực che một tấm đồng, cầm thương đứng hầu hai bên cũng đồng thời đi theo. Dù số lượng sáu quân sĩ mặc giáp đồng này không nhiều, nhưng bước đi lại mạnh mẽ có lực, trong trật tự còn mang sát khí, vừa chuyển động mà khí thế của bọn họ đã hơn hai mươi danh Kiếm Sư!

Té ra biểu hiện của mình vừa rồi rất được!

Vệ Lạc sợ hãi miệng đắng ngắt, nàng cúi đầu, ỉu xìu theo sát phía sau nhóm kiếm khách và thiếu niên, chầm chạp đi ra ngoài.

Ngoài sân, hơn mười chiếc xe ngựa và tuấn mã cao lớn đã đứng đợi ở đó, các thiếu niên từng người ngồi lên xe, nhóm Kiếm Sư lại cưỡi tuấn mã, chỉ có Vệ Lạc ngó trái ngó phải rồi cũng mặt xám mày tro bò lên một chiếc xe ngồi chung với bốn thiếu niên khác.

Bốn thiêu niên đều khoảng mười lăm mười sáu tuổi, diện mạo hết sức ôn nhu. Lúc này, họ đang ghé vào một chỗ, vén màn xe nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Vệ Lạc cúi đầu, bỗng nhiên có chút hối hận, nghĩ bản thân hẳn là nên rời khỏi đoàn xe. Có điều suy nghĩ này vừa nảy ra, nàng đã rùng mình, bên ngoài bây giờ đều trắng xoá những tuyết, tuỳ tiện nhìn qua cũng thấy thi thể chết cóng, nếu thật sự không chút chuẩn bị rời khỏi đoàn xe thì làm thế nào nuôi sống bản thân cũng là một nan đề rất lớn.

Suy nghĩ kỹ một hồi, nàng phát hiện mình chỉ có thể lựa chọn bình thản, gặp chiêu đối chiêu mà thôi. Ở trong đoàn ca cơ lâu như vậy nhưng vẫn chưa ai nhìn ra lớp dịch dung của nàng, vô hình trung Vệ Lạc đã tự tin hơn nhiều, đây mới là nguyên nhân chủ yếu nàng có thể bình thản như thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận