Việt Cơ

Chương 377: Phiên Ngoại 4: Vệ Lạc Cùng Ba Nhi Tử


Edit: Frenalis

Khi Hoa lên ba, càng thêm xinh xắn, đáng yêu vô cùng.

Dung mạo cậu bé như một phiên bản thu nhỏ của Vệ Lạc, chỉ có lông mày hơi rậm và đôi mắt sáng hơn một chút.

Vệ Lạc ôm Hoa vào lòng, cười tủm tỉm nhìn ngắm, càng nhìn càng thấy vui mừng.

Nhìn một lúc, nàng không nhịn được ôm chặt con trai vào lòng, hôn chụt một cái lên miệng cậu bé, rồi cười khúc khích gọi: “Hoa nhi, Hoa nhi, Hoa nhi…”

Hoa trừng đôi mắt mặc ngọc, bất mãn nhìn mẫu thân đang ôm chặt mình.

Trừng mắt một lúc lâu, thấy Vệ Lạc vẫn ôm chặt không buông, thanh âm non nớt lên tiếng: “Hoa muốn đi chơi với ca ca.”

Vệ Lạc đối mặt với vẻ mặt bất mãn của tam nhi tử, nhíu mày, không vui nói: “Con chơi với mẫu thân không được sao?”

Hoa lắc đầu.

Cậu bé còn chưa kịp mở miệng, một thanh âm lạnh lùng pha chút trẻ con vang lên từ phía sau Vệ Lạc: “Mẫu thân vừa ôm Hoa là ôm chặt không buông, cứ cười hì hì. Thế mà gọi là chơi đùa sao?”

Thanh âm vừa dứt, Hoa đã vui mừng quay đầu lại, hét lớn: “Đại ca!”

Cậu bé đưa tay về phía Thành Sư, vui sướng vô cùng: “Đại ca, bế, bế.”

Lúc này, đại ca của cậu đang bận trừng mắt với mẫu thân.

Sau một hồi trừng mắt, Vệ Lạc bực bội buông Hoa ra. Hoa vừa được tự do, liền nhào vào lòng Thành Sư.

Vệ Lạc nhìn hai nhi tử dắt tay nhau đi ra ngoài với ánh mắt mong chờ.

Vệ Lạc mếu máo, buồn bực lẩm bẩm: “Thành Sư đứa nhỏ này đúng là quá đáng.”

Trong lúc nàng buồn bực, từ khu vườn bên ngoài vọng lại những tiếng cười đùa vui vẻ.

Tiếng cười là của bọn trẻ.

Vệ Lạc ngó ra, thấy Nhuận hơn năm tuổi hai tay ôm một bó hoa, đang lảo đảo chạy về phía Hoa, vừa chạy vừa gọi: “Đệ đệ, đệ đệ đây là hoa, nó giống tên đệ đó.”

Dứt lời, Nhuận nhét hai bó hoa vào tay Hoa.

Tay Hoa nhỏ, vừa được nhét hoa vào đã rơi mất hơn nửa, chỉ còn lại hai bông hoa đào nhỏ xíu.

Hoa cúi đầu nhìn chằm chằm những bông hoa còn sót lại trong tay, bĩu môi.

Đột nhiên, cậu bé òa lên khóc.

Công tử Hoa khóc. Chuyện này thật nghiêm trọng!

Ngay lập tức, chúng kiếm khách đồng loạt quay đầu lại nhìn, chúng cung tỳ vội vàng chạy đến, Thành Sư cũng vội vã chạy tới.

Thành Sư trừng mắt nhìn Nhuận, ngồi xổm xuống nhìn Hoa, hỏi: “Sao lại khóc?”

Hoa nhìn thấy đại ca, mếu máo nói: “hoa là đồ của nữ nhân, đệ không thích.”

Hoa nói rồi lại khóc to hơn, vừa khóc vừa nói: “Mẫu thân thường nói đệ xinh đẹp như hoa, đệ không thích, mẫu thân xấu!”

Lời Hoa vừa dứt, Thành Sư liền ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Vệ Lạc đang đứng bên cửa sổ.

Đối diện với ánh mắt trách móc của đại nhi tử, Vệ Lạc cúi đầu.

Thành Sư vẫn không buông tha nàng, tiếp tục trừng mắt nhìn, cao giọng nói: “Mẫu thân, Hoa là nam nhân, sao có thể so sánh với hoa được?”

Vệ Lạc cười hắc hắc.

Thành Sư vẫn trừng mắt nhìn nàng, bực bội nói: “Con sẽ mách Dược công!”

Vệ Lạc nghe vậy, hoảng hốt. Nàng vội vàng chạy ra, nhảy chân sáo đến trước mặt Thành Sư, ngồi xổm xuống nhìn Thành Sư đang xụ mặt không thèm để ý đến mình, rồi lại nhìn Hoa, Vệ Lạc cười hì hì, rồi lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Hoa hay hoa cũng là hoa. Thành Sư, mẫu thân chỉ nói sự thật thôi.” Nói xong, nàng lại cười trừ, nịnh nọt nói với nhi tử: “Sau này, mẫu thân sẽ nói cẩn thận hơn.”

Thành Sư nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm. Một lúc sau, cậu bé lắc đầu, lẩm bẩm: “Cười hì hì, mặt không nghiêm túc, mắt như kẻ trộm!”

Vệ Lạc nghẹn lời. Nàng nhanh chóng sa sầm mặt.

Ngay khi nàng chuẩn bị thể hiện uy phong của người mẹ, Thành Sư đã nắm tay Nhuận và Hoa, không thèm nhìn nàng lấy một cái, nghênh ngang đi vào sâu trong vườn hoa.

Vệ Lạc nhìn theo bóng dáng ba nhi tử ngày càng xa, đứng dậy, tay xoa bụng oán hận nói: “Lần này, nhất định phải sinh nữ nhi cho ta chơi!”

Nghĩ đến đây, nàng lại oán hận mắng: “Thằng nhãi Thành Sư, đúng là quá đáng!”

Giọng nàng vừa dứt, một tiếng cười trong trẻo vang lên từ phía sau: “Là mẫu thân mà suốt ngày tranh cãi với nhi tử, có xấu hổ không?”

Vừa nghe thấy thanh âm này, Vệ Lạc vui vẻ quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn nam nhân của mình, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn, cười nói: “Chàng về lâu chưa?”

Kính Lăng cười: “Vừa mới về.”

“Lần hội minh này, có bao nhiêu chư hầu không đến?”

“Chư hầu các nước Ngô, Trịnh đều đã đến, chỉ có Sở…”

“Ừm.”

Vệ Lạc nắm chặt bàn tay to của hắn, mách tội: “Chàng vừa đi, Thành Sư không ai quản nổi!”

Kính Lăng cười lớn. Hắn liếc nhìn thê tử, lắc đầu nói: “Thành Sư giống ta, biết tiến biết lùi, hành sự đâu ra đấy!”

Vệ Lạc bực bội, hờn dỗi: “Theo lời chàng, ta là mẫu thân của hắn, lại không biết tiến biết lùi, hành sự không đâu ra đấy ư?”

Kính Lăng lại cười lớn.

Hắn đưa tay ôm Vệ Lạc vào trong ngực. Cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán nàng, thanh âm trầm ấm trở nên ôn nhu: “Tiểu Nhi, ba tháng không gặp nàng, ta rất nhớ, còn nàng?”

Kính Lăng vốn là người lạnh lùng, ít khi nói những lời ôn nhu, ngọt ngào như vậy. Bởi vậy, lời hắn vừa nói ra, Vệ Lạc đã như say, nàng mềm mại ngả vào lòng hắn, mặt đỏ bừng, lòng tràn ngập thứ gọi là “hạnh phúc”.

Nàng dựa vào hắn, thẹn thùng đáp: “Ta cũng nhớ chàng mỗi ngày.” Nói xong, nàng vùi mặt vào lòng hắn.

Lúc này, nàng nào còn nhớ rõ những lời trách móc của Kính Lăng vừa rồi?

Sau cây đào, ba cái đầu nhỏ thò ra, chúng nhìn phụ mẫu ôm nhau vào tẩm cung, cho đến khi bóng dáng hai người khuất hẳn, Nhuận mới quay sang nói với Thành Sư: “Đại ca, mẹ định lại nói xấu ca trước mặt phụ Hầu rồi!”

Thành Sư nghiêm túc gật đầu: “Ừ, phụ Hầu vừa về, mẫu thân lại có chỗ dựa rồi.”

Hoa hai tay kéo áo hai ca ca, đôi mắt long lanh nhìn theo hướng phụ mẫu rời đi. Nhìn một lúc, cậu bé bỗng nhiên nói: “Đại ca, đệ nhớ phụ Hầu.”

Nói xong, cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn Thành Sư với ánh mắt mong chờ.

Thành Sư đối diện với ánh mắt đó của tiểu đệ đệ, nhíu mày, quát nhẹ: “Hoa là nam nhân, không được nhìn người như thế!”

Hoa vội vàng cúi đầu, rụt tay lại, thành thật chắp trước ngực, cung kính đáp: “Vâng.”

Thấy Hoa ngoan ngoãn như vậy, Thành Sư gật đầu, nghiêm túc trả lời câu hỏi vừa rồi của Hoa: “Tối nay ăn cơm, Hoa sẽ được gặp phụ Hầu.”

Hoa vui vẻ gật đầu, cười khanh khách.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận