Việt Cơ

Chương 380: Phiên Ngoại 7: Người Một Nhà Hướng Vệ Thành


Edit: Frenalis

Năm ấy, Hoa mười ba tuổi.

Hai ca ca của cậu đã theo phụ thân xử lý một số việc triều chính.

Hoa mười ba tuổi, dáng người cao ráo mà mảnh khảnh, mái tóc đen xõa dài, môi đỏ hồng đến yêu diễm, gương mặt trắng gần như trong suốt. Sự trong suốt này mang theo một vẻ tái nhợt mà dù Vệ Lạc có bồi bổ thế nào cũng không cải thiện được.

Vệ Lạc biết, con trai mình không thiếu máu, tóc cậu đen nhánh và mượt mà. Mắt cậu trong veo vô cùng, khi nhíu lại, giống như phụ thân cậu, toát ra một vẻ lạnh lùng sát phạt. Gương mặt trắng của cậu là bẩm sinh.

Chỉ là, gương mặt trắng như tuyết ấy, kết hợp với đôi môi đỏ, đôi mắt trong veo, ngay cả Vệ Lạc cũng phải thừa nhận, vẻ đẹp của nhi tử này đã vượt qua cả nàng và Kính Lăng.

Đứa nhỏ này, lớn lên thật yêu nghiệt.

Tuy nhiên, lúc này nhìn Hoa, bất cứ ai cũng có thể nhận ra giới tính của cậu. Điều này, Vệ Lạc rất hài lòng.

Nhìn dung mạo của Hoa, Vệ Lạc thật sự không yên tâm, thế là, nàng rất dụng tâm truyền dạy kiếm thuật, kinh nghiệm của mình cho nhi tử.

May mắn là Hoa có thiên phú về kiếm thuật, tuy không bằng Vệ Lạc, nhưng khi mới mười ba tuổi, cậu đã đạt đến trình độ Đại Kiếm Sư.

Hơn nữa, đứa trẻ này rất trầm tĩnh, Vệ Lạc không muốn cậu ra khỏi cung, cậu cũng thật sự không ra ngoài, dành toàn bộ thời gian để đọc sách và luyện kiếm.

Ban đầu, Kính Lăng không đồng ý nuôi dạy nhi tử thành khuê nữ, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Hoa, hắn lại cau mày.

Vệ Lạc đứng bên cạnh, mỗi khi thấy vẻ mặt đen thui của hắn, lại lo hắn nổi giận, sẽ sai người hủy hoại gương mặt của tam nhi tử. Có lẽ, với tính cách của Hoa, cậu sẽ để mặc phụ thân mình làm vậy.

Vì thế, mỗi lần Vệ Lạc đều canh giữ bên cạnh tam nhi tử như gà mẹ.

Điều này làm cho Kính Lăng dở khóc dở cười. Hắn đường đường là Tấn Hầu, tuy không thích nhi tử sinh ra quá đẹp, nhưng cũng không đến mức có ý nghĩ kỳ quặc đó. Tiểu Nhi này, không biết đầu óc nàng nghĩ gì.

*****

Hôm nay, trên con đường thông đến Vệ thành, có mấy chiếc xe ngựa đi tới.

Những chiếc xe ngựa này rất bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu nào.

Vệ Lạc lười biếng tựa vào lòng Kính Lăng, nhìn qua khe hở rèm xe, nàng nhìn cánh đồng xanh mướt bên ngoài, cười nói: “Vệ thành thật trù phú.”

Kính Lăng nhắm mắt giả vờ ngủ, không để ý đến nàng.

Dần dần, bên ngoài vang lên một trận ồn ào.

Lại có xe ngựa đến bên ngoài cổng Vệ thành.

Vệ Lạc thò đầu ra nhìn, thấy bờ sông hồng xanh rực rỡ. Tiếng cười nói rộn rã, những bóng dáng thiếu niên thiếu nữ chạy nhảy, khiến nàng nhớ ra, bây giờ là mùa xuân trăm hoa đua nở, nam nữ vừa có thể du xuân, vừa có thể hẹn hò đính ước.

Vệ Lạc lập tức cười hì hì quay đầu, gọi với về mấy xe ngựa phía sau: “Thành Sư, Nhuận, Hoa nhi.”

Rèm xe của ba chiếc xe ngựa đồng loạt lay động.

Chỉ có Nhuận thành thật thò đầu ra, nhìn mẫu thân hỏi: “Mẫu thân có gì dặn dò?”

Vệ Lạc cười khẽ, nhướng mày, chuẩn bị lên tiếng.

Lúc này, từ chiếc xe ngựa gần nàng nhất vang lên giọng nói trầm thấp châm chọc của Thành Sư, “Mẫu thân có thể có chuyện gì? Hôm nay trời đẹp, người lại nổi hứng muốn gọi chúng ta nhảy xuống xe ngựa, cùng chúng nữ tương ngộ đấy.”

Lời Thành Sư vừa dứt, Vệ Lạc tức giận quát: “Thành Sư, con không nói không ai bảo con câm!”

Nàng tức đến đỏ mặt.

Lườm xe ngựa của Thành Sư, Vệ Lạc bi phẫn: Tại sao nàng lại sinh ra đứa nhi tử này? Mỗi lần nàng nghĩ ra trò gì vui, nó lại chẳng thèm nhìn, đã biết rõ mồn một rồi?

Vệ Lạc đang thở phì phì thì Kính Lăng mở mắt, liếc nhìn thê tử đang phùng mang trợn má, môi mỏng khẽ nhếch, lắc lắc đầu. Chuyện như vậy, ngày nào cũng xảy ra, hắn đã quen rồi.

Lúc này, rèm xe lay động, gương mặt đẹp đến mức khiến người ta vừa ghen tị vừa tức giận của Hoa thò ra.

Cậu liếc nhìn những người đang cười đùa bên sông, quay sang hỏi Vệ Lạc: “Mẫu thân, nước sông này sâu không?”

Dạo này, cậu suốt ngày ném những thanh tre, khúc gỗ xuống sông để luyện khinh công. Đây là sở thích của Hoa, cậu mê mẩn không thôi, luyện tập không biết mệt mỏi. Lần này, nếu không phải cả nhà cùng đi, cậu cũng sẽ không đi. Với tính cách của Hoa, chắc chắn sẽ nằng nặc ở trong cung, tiếp tục luyện tập ngày đêm.

Vệ Lạc thấy cậu vừa nhìn nước sông, hai mắt nàng sáng lên. Vội vàng nói: “Sông này chơi không vui đâu, đến Vệ thành rồi tính.”

Đồng thời, tiếng cười của Nhuận cũng vang lên, “Hoa, đệ không thể đi. Đệ vừa đi, các thiếu niên Vệ thành sẽ mất hết người yêu.”

Hoa trừng mắt nhìn Nhuận.

Thành Sư cũng vén rèm xe, trừng mắt nhìn Nhuận, quát khẽ: “Nói năng cho cẩn thận!”

Nhuận thè lưỡi cười hắc hắc, rồi rụt đầu lại. Lấy ra mấy khúc gỗ,  qua rèm xe nheo mắt nhìn bờ sông, nghĩ thầm: Con đường này cao hơn mặt sông mấy trượng, nếu thả chim gỗ ra, chắc chắn sẽ bay được trăm bước.

Nghĩ đến đây, lòng cậu nóng lên.

Nhuận liếc nhìn xe ngựa phía trước. Ở đó có phụ thân uy nghiêm, và mẫu thân võ công cao cường của cậu. Nếu cậu không cẩn thận, e rằng món đồ chơi này còn chưa cất cánh, cậu đã bị mẫu thân tóm xuống. Sau đó chắc chắn phụ thân sẽ trách mắng một trận.

Bị trách mắng cũng không sao, chủ yếu là không muốn bị mẫu thân bắt được con chim gỗ.

Con chim gỗ này, cậu đã lén thử mười mấy lần, mỗi lần đều bay rất ổn định, rất an toàn. Đáng tiếc là, cậu không giống Hoa, có thiên phú luyện kiếm, lại càng không có khinh công. Vì vậy, mẫu thân lo lắng cậu ngã bị thương, quản rất nghiêm.

Cắn răng một cái, Nhuận chui lại vào trong xe ngựa. Cậu dời mấy chiếc sập đi, nhấc lên một tấm vách xe, bên trong là những khúc gỗ đã được đẽo gọt sẵn, chỉ cần cậu lắp ráp một chút, sẽ thành một con chim gỗ lớn.

Đoàn xe tiếp tục di chuyển.

Không biết từ lúc nào, xe ngựa của Nhuận đã tụt lại phía sau.

Hoa vô tình thò đầu ra.

Vừa thò đầu ra, cậu đã thấy nhị ca không biết từ khi nào đã đứng trên nóc xe ngựa. Trong tay ca ca đang cầm một con chim gỗ lớn.

Hoa vừa định lên tiếng thì Nhuận đã dang rộng hai cánh chim gỗ, thả nó bay lên không trung. Đồng thời, hai tay Nhuận ôm chặt sợi dây thừng buộc vào bụng chim gỗ, lướt qua quan đạo, bay về phía giữa sông.

Dần dần, mọi người bên bờ sông phát hiện ra cảnh này. Họ đồng loạt ngẩng đầu, há hốc mồm nhìn, không thể tin vào mắt mình.

Hoa nheo mắt. Ngay khi con chim gỗ bay về phía bờ sông, cậu nhảy lên, nhẹ nhàng bay ra khỏi xe ngựa.

Vừa bay lên không trung, tay phải Hoa đã giơ lên. Vút một tiếng, một sợi dây thừng được phóng ra, chính xác móc vào sợi dây ở bụng con chim gỗ.

Hoa một thân bạch y, tóc đen bay phất phới, hai chân đạp lên sợi dây thừng, như thần tiên giáng trần nhẹ nhàng bay về phía con chim gỗ.

Nhuận trố mắt nhìn cảnh tượng này.

Cho đến khi bóng trắng kia ngồi vững trên con chim gỗ của mình, Nhuận mới gào lên, “Hoa, đệ, đệ, ta còn chưa ngồi mà!”

Nhưng gió quá lớn, cậu vừa mở miệng, gió đã cuốn mất âm thanh của cậu. Không biết có mấy chữ lọt vào tai Hoa.

Hoa ngồi vững trên con chim gỗ, cậu liếc nhìn nhị ca đang nắm dây thừng treo lơ lửng bên dưới, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười như có như không.

Gió rít gào, bạch y tung bay trong gió. Gương mặt đẹp đến kinh người của cậu theo chim gỗ dần hạ xuống, rõ ràng hiện ra trước mắt mọi người trên bờ.

Trong cơn choáng ngợp, chúng thiếu niên thiếu nữ quỳ xuống, họ hướng về phía Hoa hô vang: “Thần tiên, thần tiên. Chắc chắn ngài là thần tiên.”

Mấy người này vừa hô, mọi người trên đê đồng loạt tỉnh lại từ cơn kinh diễm. Tiếng ồn ào, tiếng kêu sợ hãi vang lên không ngớt.

Mà lúc này, bỗng truyền đến tiếng gầm giận dữ của mẫu thân họ, “Hai tên tiểu tử, không biết sống chết à?”

Trong tiếng gầm, Vệ Lạc vội vàng nhảy xuống xe ngựa.

Con chim gỗ cũng đã từ từ hạ xuống giữa sông.

Hoa nhảy xuống, bạch y tung bay rời khỏi chim gỗ, mũi chân điểm nhẹ xoay một vòng duyên dáng, rồi nhẹ nhàng đáp xuống một nhánh cây bên bờ sông. Vừa chạm chân, cậu đã vung sợi dây thừng trong tay. Vèo một tiếng, sợi dây thừng quấn chặt lấy eo Nhuận, kéo cậu cùng con chim gỗ lên bờ.

Làm xong tất cả, Hoa không thèm để ý đến đám thiếu niên thiếu nữ đang ngây ngốc nước miếng chảy ròng ròng, bước chân nhẹ nhàng bay như gió trở lại quan đạo.

Cậu đi đến bên cạnh phụ thân và đại ca đang tái mặt, nháy mắt, chỉ tay ra phía sau, trong trẻo nói: “Con thấy nhị ca bay ra, sợ có chuyện chẳng lành, nên cũng nhảy ra.”

Nhuận thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại kéo con chim gỗ chạy đến, vừa lúc nghe thấy câu này. Cậu tức giận dậm chân, vội vàng hét lớn: “Đệ ấy nhảy lên, lại nhảy lên chim của con. Rõ ràng là đệ ấy muốn thể hiện khinh công của mình…”

Nhuận vừa nói đến đây, Kính Lăng đã sa sầm mặt, quát lớn: “Im ngay!”

Hắn lạnh lùng nhìn hai đứa nhi tử, lạnh giọng nói: “Là huynh đệ, vậy mà lại đổ lỗi cho nhau!”

Dứt lời, Kính Lăng phất tay áo, xoay người lên xe ngựa, “Thành Sư, việc này con xử lý đi.”

Ba tiểu tử đều khổ sở. Họ đồng loạt quay đầu, nhìn về phía mẫu thân.

Vệ Lạc trừng mắt nhìn ba đứa, thở hổn hển, hướng Thành Sư quát: “Phạt nặng! Càng nặng càng tốt!” Nói xong, nàng nắm tay con gái, quay về xe ngựa.

Thành Sư nhìn chằm chằm hai đệ đệ, trên gương mặt trẻ trung tuấn mỹ là lửa giận bừng bừng.

Cậu vừa định nói gì đó, bỗng nhiên có mấy thanh âm ngọt ngào vang lên, “Ôi, ở đây cũng có một thiếu niên tuấn mỹ.”

“Trời ạ, hai thiếu niên đẹp như thần tiên.”

“Hai vị công tử, xuân phong như lụa, nước sông như gợn sóng, sao không cùng ta du ngoạn?”

Giữa những tiếng gọi í ới, Nhuận rụt đầu lại, chui vào xe ngựa của mình.

Thành Sư lạnh mặt, không để ý đến họ, thong thả bước về phía xe ngựa của mình.

Còn Hoa, tai đã đỏ bừng, cậu khẽ hừ một tiếng, mím môi, gương mặt xinh đẹp hiện lên một vẻ lạnh nhạt, cũng đi về phía xe ngựa của mình.

Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều thiếu nữ đuổi theo xe ngựa.

Mắt thấy xe ngựa của họ sắp bị những thiếu nữ xanh xanh hồng hồng la hét, hoan hô vây quanh bốn phía. Chúng phu xe liên tục quát tháo, đánh xe ngựa chạy nhanh qua.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận