Vô Ảnh Trích Tinh

Chương 15: Do bát bảo thảm biến thanh thành - vì ngờ vực lâm họa vong thân




Hự!!

Dù đấy chỉ là một tiếng kêu thật khẽ nhưng vừa thoạt nghe vào tai, gã biết ngay là đã quay lại quá muộn.

Tuy nhiên, vẫn cẩn tắc vô ưu, huống hồ chỗ gã đang định tiến đến, và cũng là chỗ vừa tình cờ bật phát ra tiếng kêu gã đã nghe, hiện lúc này vẫn còn đang sáng ánh đèn, thế nên gã cứ cẩn trọng áp sát, sau đó tìm cách nhìn vào tận bên trong qua một khe hở nhỏ vừa phát hiện.

Và vừa thoạt nhìn, gã suýt bật kêu. May sao gã kịp nén lại, nhờ đó vẫn có thể tiếp tục nán lại, cũng là tiếp tục lẻn nhìn vào bên trong.

Cảnh quang bên trong nhờ có ánh hào quang từ đĩa đèn dầu lạc vẫn cháy tỏa, nên gã chỉ nhìn lướt qua là chợt thấy hết những gì cần thấy.

Và lúc này, vẫn ở bên trong, lão tăng Chưởng môn nhân của phái Thanh Thành cũng bất chợt bật ra một tiếng kêu nữa :

– Kiếm pháp quả lợi hại, không hổ danh là Nhất Kiếm Phá Tam Tinh – Hải Ma Lưu Huyết Sát. May mà ta nhanh trí, cũng do số mạng chưa tuyệt, nên kịp đưa kiếm lên che dọc theo thân. Nếu không, mạng của ta ắt còn thê thảm hơn, so với thân kiếm chỉ bị chẻ dọc.

Gã đang nhìn theo ánh mắt của lão tăng, nhờ đó phát hiện một thanh kiếm vẫn còn chỏng chơ ngay dưới chân lão tăng, là một thanh kiếm quả thật đã bị một lợi khí vừa sắc bén, vừa được chủ nhân thi triển một chiêu kiếm hết sức thượng thần, chẻ dọc thanh kiếm nọ thành hai mảnh theo chiều dài. Và cảnh trạng đó cho thấy sự thật là lão tăng vừa suýt chết, nếu không có thân kiếm chợt đưa lên thế mạng, ắt lão tăng đã bị chiêu Nhất Kiếm Phá Tam Tinh – Hải Ma Lưu Huyết Sát chẻ phân hai thành hai mảnh.

Chợt có tiếng lão tăng khẽ quát :

– Ai?

Gã kinh tâm, cũng vội ngưng thần nghe ngóng. Nào ngờ lúc đó lão tăng cũng bật người lao đi, nhanh như thể vừa phát hiện một bóng ảnh khả nghi nên quyết vội đuổi theo.

“Vút!”

Cảm nhận đã có cơ hội, gã lập tức tìm cách lẻn vào, đi ngay đến chỗ có đặt một áng thư với đủ các văn phòng tứ bảo bày sẵn.

Gã nhặt bút, nguệch ngoạc ngay vài dòng tự dạng trên một mảnh hoa tiên cũng có sẵn.

Tiếp đó, gã tự mỉm cười hài lòng, lấy từ trong người ra cũng một mảnh hoa tiên, đặt cạnh mảnh hoa tiên vừa rồi, đoạn quay người tìm cách lẻn thoát ra, tương tự lúc đã lẻn vào.

Chợt :

– Đừng vội, tiểu thí chủ là ai? Thụ nghiệp ân sư là bậc cao nhân nào, để có thể đào luyện một cao thủ với niên kỷ chỉ mới ngần này là tiểu thí chủ?

Gã kinh hãi, dù vậy vẫn cố trấn định, do đã nhận ra chính là lão tăng Chưởng môn phái Thanh Thành, không rõ đã quay trở lại từ lúc nào và chẳng hề để gã phát hiện. Gã từ từ quay người lại :

– Tại hạ chỉ là hạng vô danh, thật không đáng để Chưởng môn nhân bận tâm. Có chăng nếu Chưởng môn nhân lúc thoạt đến đã nhìn thấy, thì tại hạ chỉ là người chuyển đạt tin. Sao Chưởng môn không xem qua trước các lưu tự tại hạ đã đặt sẵn trên án thư? Sau đó muốn nói gì, tại hạ nguyện hầu tiếp.

Quả nhiên lão tăng Chưởng môn phái Thanh Thành đã quay lại, và thêm thuận lợi nữa là án thư gã vừa đề cập hiện đang ở giữa gã và lão tăng. Tuy nhiên, lão tăng như có vẻ không quan tâm vội đến hai mẩu hoa tiên có nhiều tự dạng đang sẵn sàng chờ đợi trên án thư. Vì lão tăng vẫn tiếp tục gặng hỏi gã :

– Đến được sơn môn tệ phái, lại đủ đởm lược lẫn bản lãnh lẻn vào tịnh phòng của lão nạp, nếu bảo tiểu thí chủ là hạng vô danh thì hóa ra lão nạp quá hồ đồ, hoặc mục lực quá kém, không nhận ra đang có cơ hội diện kiến một nhân vật có thể bảo là chân nhân bất lộ tướng? Một lần nữa xin thỉnh giáo tính danh và xuất thân lai lịch của tiểu thí chủ.

Gã càng thêm lo lắng nhưng một lần nữa cố nhẫn nại trấn định :

– Tại hạ đã có cơ hội mục kích, Chưởng môn nhân suýt mất mạng vì chiêu Nhất Kiếm Phá Tam Tinh như thế nào. Vậy nếu Chưởng môn nhân không lập tức xem ngay các bút tích để sẵn kia, thì e rằng sẽ có lúc dù hối hận cũng quá muộn.

Lão tăng liền thay đổi thái độ, đến ngay án thư và nhặt cùng lúc hai mảnh hoa tiên.

Tuy nhiên, đang khi gã chờ các kết quả thuận lợi thế nào cũng phải có, thì lão tăng thay vì nhìn và đọc, đã bất ngờ thu cất hai mảnh hoa tiên vào bọc áo, đoạn ung dung nhìn và hỏi tiếp tục :

– Lão nạp nhất định sẽ xem, nhưng không phải lúc này. Vì sẽ là bất kính, cũng có thể khiến lão nạp thật sự rơi vào cảnh ngộ dù có hối vẫn quá muộn, nếu như để tiểu thí chủ vì buồn nản do đợi chờ lại lẻn thoát ra đi như lần vừa rồi. Xin cho lão nạp lĩnh giáo lại một lần nữa tuyệt kỹ Nhất Kiếm Phá Tam Tinh – Hải Ma Lưu Huyết Sát.

Vụt vỡ lẽ là đang bị ngộ nhận, gã tức thì lùi lại :

– Ý muốn nói tại hạ là hung thủ đã suýt lấy mạng Chưởng môn nhân khi nãy ư? Sai rồi và xin nhìn lại cho. Thứ nhất, tại hạ nào có kiếm bên người? Thứ hai…

Lời của gã bị lão tăng nạt cắt ngang :

– Hung thủ vừa nãy thoạt xuất hiện cũng không lộ liễu cầm sẵn kiếm trong tay. Nhưng khi xuất thủ thì cả người lẫn kiếm cùng đến. Huống hồ nhân dáng của cả hai cơ hồ hoàn toàn giống hệt nhau, có khác chăng là lần này tiểu thí chủ tự lộ diện, cũng là tự dấn thân lâm vào tuyệt địa. Tất cả hãy xuất hiện đi.

Từ phía bên ngoài liền có nhiều nhân vật cao thủ, tăng có tục có, chợt xông vào hiện hữu. Diễn biến này khiến gã hiểu ngay, lão tăng sau sự biến vừa rồi vì quyết truy tìm thủ phạm chỉ suýt nữa lấy mạng lão tăng, nên lúc từ tịnh phòng này bỏ đi chỉ là để đánh động, gọi nhiều người cùng hợp lực truy tìm. Và bây giờ theo sự thể đang xảy ra cho thấy, gã đều bị mọi người cho là hung thủ, một đối tượng cần vây bắt hạ sát quyết chẳng cho thoát.

Bỗng dưng bị họa gieo vào đầu, gã tuy phẫn nộ, chỉ chực phát tác và bất chấp hậu quả, nhưng nhờ thói giảo hoạt như đã ngấm vào máu huyết gã từ rất lâu, gã hiểu ngay tình thế sẽ thêm bất lợi nếu như gã xuẩn động tự gây thêm ngộ nhận. Gã liền buông tiếng thở dài và lấy bộ dạng thiểu não để thốt ra lời than vãn phàn nàn :

– Ở đời từng có câu: làm ơn mắc oán, quả chẳng sai ngoa. Được rồi, để chứng tỏ tại hạ quyết không là nhân vật đang bị chư vị nghi ngờ, xin đừng phí lực động thủ, tại hạ nguyện ý phó giao, chờ chư vị phân xử định đoạt.


Nhưng những cao thủ vẫn tiến dần vào, cho gã nhận rõ họ đều là sư huynh đệ của nhau, bối phận cao nhất là lão tăng Chưởng môn nhân đại sư huynh. Tuần tự kế tiếp là nhị – tứ – ngũ – lục và thất sư đệ của lão tăng Chưởng môn.

“Sao không thấy gã Tiểu Lượng, tiểu sư thúc của họ?”

Đang lúc gã tự hỏi câu này thì nhân vật thất sư đệ chợt hung hăng tra hỏi gã :

– Ngươi biết ngoan ngoãn tự thúc thủ là tốt. Nhưng há lẽ chẳng có tính danh? Vậy còn chờ gì nữa mà chưa chịu cung xưng tường tận?

Gã ngấm ngầm vận dụng yếu quyết khắc tinh của thuật ẩn thân Đông Doanh, để vừa nghe ngóng dò xét vừa dửng dưng cũng như là ỡm ờ, đáp lại từng câu cật vấn cứ tiếp tục được nêu cho gã :

– Tại hạ là Vô Ảnh Trích Tinh La Từ Thông.

Họ giật mình :

– Là ngươi? Hóa ra Tra Thái Tú không hoàn toàn bịa chuyện đặt điều. Và kỳ thực chính là ngươi vì toan lẻn đánh cắp Thanh Thành Bảo Hạp, nên làm Thụy Phật hương ở Kim Phật đàn phát động?

– Đánh cắp ư? Này, không có chuyện đó đâu. Còn về Tra Thái Tú ư? Nhân vật này thì tại hạ biết. Rất tiếc đã chết rồi. Nhưng trước khi chết, lão Tra này cũng kịp thổ lộ cho tại hạ nghe một đôi điều thật lý thú.

Thất sư đệ chột dạ, hỏi ngay :

– Tra sư huynh đã thổ lộ những gì? Nói mau.

– Tại hạ vì nhận lời lão Tra nên không được tùy tiện tiết lộ những gì đã nghe cho bất kỳ ai khác biết ngoài mỗi một nhân vật.

Tăng nhân nhị sư đệ của lão tăng Chưởng môn nhân phái Thanh Thành cũng cất tiếng dò hỏi :

– Tra Thái Tú dặn ngươi chỉ tiết lộ với ai?

– Với Chưởng môn nhân của chư vị.

Lão tăng Chưởng môn giật mình và nghi hoặc :

– Với lão nạp ư? Tra Thái Tú muốn tiết lộ với lão nạp điều gì?

– Chưởng môn nhân muốn tại hạ nói ngay ở đây, giữa nhiều người như thế này ư?

Sau một thoáng phân vân và cân nhắc, lão tăng chợt gật đầu :

– Tất cả ở đây đều là sư huynh đệ đồng môn, lão nạp chẳng muốn giấu diếm bất kỳ điều gì, miễn đừng là những điều đã được di huấn tiền nhân nghiêm cẩn và ngăn cấm. Tiểu thí chủ cứ nói. Và để xem lời của Tra Thái Tú liệu có đáng tin hay không, sau những lần hắn đã tự hành động và không chừng cũng có tiểu thí chủ là đồng mưu.

Gã thôi, không còn ngưng thần nghe ngóng nữa, bởi chẳng phát hiện được gì ngoài những tiếng động cho thấy, là xung quanh đã có nhiều đệ tử phái Thanh Thành vây chặt, và nhất là chẳng ai trong họ vì am hiểu nên đang thi triển thuật ẩn thân Đông Doanh như gã vừa có ý ngờ. Và cũng vì thế, gã bắt đầu chú tâm trở lại tình thế trước mắt với tâm trạng phần nào cảm thông, sau khi nghe những gì vừa được lão tăng Chưởng môn phái Thanh Thành nói. Dù vậy, gã cũng phần nào buồn thương cho số phận lão Tra, tâm nguyện của lão vẫn đang bị các sư huynh đệ đồng môn tiếp tục ngờ vực. Thế nên gã cười cười và bảo :

– Một lần nữa xin lặp lại, tại hạ chỉ là người chuyển đạt. Thế nên tin hay không tùy chư vị, nhất là tùy vào những nhận định phải thật cân nhắc của Chưởng môn. Vì lão Tra có thổ lộ thế này…

Gã sắp thổ lộ điều đã nghe Tra Thái Tú tiết lộ, đấy là thời điểm hệ trọng, thế nên rất dễ hiểu là bất luận ai trong sáu cao thủ phái Thanh Thành hiện diện ở đây, đều tỏ ra hết sức chú tâm để lắng nghe.

Nhưng đó cũng lại là thời điểm của chính gã. Và vì cảm nhận thời khắc đã đến, gã không bỏ lỡ cơ hội, lập tức lắc vai động thân và lao đi mất hút.

“Vù…”

Tất cả vỡ lẽ, cùng tỉnh ngộ và cùng động nộ bật quát dù đều biết là đã muộn :

– Cuồng đồ to gan. Đố ngươi chạy thoát!!

– Mau vây bắt gã, đừng để gã biến chúng ta thành trò cười cho mọi người đàm tiếu.

– Tiểu tử dám hí lộng ư? Mau đuổi theo!

– …

Canh năm tàn dần, màn trời đêm vụt tối sầm lại, do là lúc giao thời giữa khi đêm chực tàn cho một ngày mới sắp sửa sáng. Vì thế, gã, cũng như bao kẻ đạo chích tinh thông lão luyện, đều cảm thấy chỉ an toàn nhất ở chính thời khắc này.

Gã có một chỗ ẩn thân thật kín đáo và đang thích thú nghe, cảnh mọi nhân vật của phái Thanh Thành vẫn cứ nhốn nháo tha hồ truy lùng gã một cách bất lực.

Nhưng rồi chợt tâm cơ gã máy động. Không phải vì gã vừa nghe điều gì khả nghi. Mà lần này là chợt lướt qua khóe mắt gã như có một điều gì đó động đậy, dù mơ hồ thì cũng đủ làm gã nghi ngờ.

Gã lại vận dụng yếu quyết Đông Doanh và lập tức toàn thân gã trân cứng. Không còn là cảm giác mơ hồ như bao lần trước đó nữa. Trái lại cũng dùng thuật ẩn thân Đông Doanh như gã, đích thực tại sơn môn của phái Thanh Thành này, kể từ lúc gã bắt đầu đột nhập và thượng sơn, gã nhận định một cách xác quyết, chắc chắn đã và đang có một nhân vật cố tình dò xét từng hành tung của gã.

“Ai?”

Gã chỉ có mỗi một nghi ngờ: Tiểu Lượng.

Dù vậy, gã tự nở một nụ cười lạt, gã đang có lợi thế, và rằng ngoài lão Hải Ma Tinh Tử thì còn duy nhất một mình gã, là am hiểu yếu quyết được xem là khắc tinh, để không chỉ dễ dàng phát hiện mà thêm nữa là có thể dò xét ngược lại bất kỳ nhân vật nào, đang dùng thuật ẩn thân Đông Doanh tương tự gã. Nghĩa là gã đang có cơ hội vạch rõ chân tướng Tiểu Lượng, nếu như gã ngờ đúng, là Tiểu Lượng đang dò xét gã.

Gã lẳng lặng dịch chuyển. Và mọi chú tâm của gã lúc này chỉ là nhân vật đang dùng thuật ẩn thân Đông Doanh nọ, gã không để cảnh nhốn nháo xung quanh làm phân tâm gã.

Gã đang lần theo dấu của kẻ khả nghi, với tâm trạng là đang luôn tự nhủ chớ nôn nóng, cho dù bầu trời đêm cứ mỗi lúc một tàn dần. Nghĩa là tình thế càng lúc càng bất lợi cho gã theo thời gian đang dần trôi.

Gã không biết là đang quay lại tòa bảo tháp đã từng bị Tra Thái Tú dẫn dụ đến.

Gã chỉ nhận ra khi nghe tầng tháp trên cùng chợt bật ra tiếng kêu rú :

– A..

Gã như trường tiễn lìa cung, lập tức bật lao đi, sau đó lao vọt thẳng lên từng tầng tháp, đột nhập luôn vào Kim Phật đàn.

“Vút!”

Và ở đây, gã bàng hoàng nhìn cảnh lão tăng Chưởng môn phái Thanh Thành có lẽ vì đang bưng tay che kín mặt, nên tiếng kêu tuy vẫn còn nhưng cứ nhỏ dần, nhỏ dần.

Gã rất muốn chạy đến, nhưng không dám.

Vừa lúc đó cũng có nhiều nhân vật ắt do nghe cùng một tiếng kêu như gã, nên cứ lần lượt lao xộc vào.

Họ là những sư đệ đồng môn của lão tăng. Và họ cũng nhìn thấy thảm trạng lão tăng nên lập tức ào đến.

– Chưởng môn?!

– Đại sư huynh?!

Có người bật đuốc sáng.

“Xoạch!”

Nhờ đó có nhiều người nhìn rõ thảm trạng của lão tăng hơn :

– Nhất Kiếm Phá Tam Tinh?!

– Không ngờ gã La Từ Thông lại chính là hung thủ?

– Gã là truyền nhân của Hải Ma Lưu Huyết Sát?!

Gã cũng nhìn thấy một dấu kiếm huyết duy nhất, hiện vẫn còn đang lưu lại giữa mặt lão tăng. Gã chấn động, vội lùi dần và chực lẻn thoát. Chợt có tiếng lão tăng phều phào :

– Không phải gã… là hung thủ. Nhưng chỉ có gã biết… ai là hung thủ. Hãy… tìm gã… phó giao Thanh Thành phái cho… nhị sư đệ… có những vật… lão nạp đang giữ… cũng phó giao cho… nhị sư đệ… báo thù… hưng phái… phục môn… cần nhất là… phải… có… gã… La… La…

– Chưởng môn?!

– Ôi, đại sư huynh?!

Nhân đó, gã len lén thở phào.

Nào ngờ, có tiếng quát vào mặt gã :

– Ngươi là ai?

Gã giật thót mình. Và khi nhận ra nhân vật vừa quát gã chính là Tiểu Lượng thì đã muộn.

Bởi gã cũng bị mọi nhân vật đương diện vì nhận ra nên đều đang nhìn chằm chằm gã :

– Lại là ngươi, La Từ Thông?


Tiểu Lượng biến sắc, lập tức xuất thủ :

– Ngươi là La Từ Thông? Thì ra Tra Thái Tú đã phải thế mạng vì ngươi? Thật đáng chết. Đỡ.

“Ào…”

Gã đang chờ mọi người can gián, nhưng vì không có nên thật quá muộn cho gã xuất kình đối kháng.

“Ầm!!”

Do phát chiêu quá chậm nên chấn lực hất gã lảo đảo thoái bộ :

– Hự!!

Mãi lúc này mới có một tiếng người quát ngân :

– Dừng tay. Không ai được gây tổn thương cho gã. Đấy là di mệnh, Chưởng môn nhân trước lúc mệnh chung đã căn dặn.

Nhưng Tiểu Lượng vẫn phát chiêu :

– Nói nhảm. Chưởng môn nhân đã chẳng may uổng mạng. Ở đây ai có bối phận cao nhất ngoài Tiểu Lượng ta. Và ta muốn định đoạt La tiểu tử như thế nào, liệu ai có đủ tư cách để ngăn cản? Đỡ chiêu và mau giao mạng cho ta.

“Ào…”

Lần này gã làm sao dám chậm tay nữa :

– Danh không chính thì ngôn bất thuận. Tiểu Lượng ngươi định sát nhân diệt khẩu ư? Cố ý trái di mệnh của Chưởng môn ư? Đỡ thì đỡ, nhưng giao mạng thì không.

“Bùng!!”

Gã lại bị lắc lư, đồng thời huyết khí cũng nhộn nhạo chực trào. Và thế là gã biết ngay bản thân đã bị nội thương, ắt vì chiêu chạm đầu tiên gã sơ suất chậm xuất thủ.

Nhưng vẫn may cho gã, Tiểu Lượng lập tức bị năm cao thủ cùng lúc vây hãm :

– Di mệnh của Chưởng môn nhân, ở đây ai cũng nghe. Tiểu sư thúc dù bối phận cao quý như thế nào vẫn không thể không tuân thủ.

– Trừ khi tiểu sư thúc cố ý sát nhân diệt khẩu thì khác. Bọn mỗ chỉ vì tuân theo di mệnh, đành thất lễ nếu phải có thái độ này.

Tiểu Lượng ngỡ ngàng nhìn xung quanh :

– Chưởng môn đã có di mệnh thế nào? Tiểu Lượng vì mới đến nên không đáng bị trách nếu như chẳng được nghe. Hoặc giả tất cả đã bị lời nói của tiểu tử này lung lạc? Và rằng tất cả vẫn luôn xem Tiểu Lượng danh không chính, ngôn không thuận để trở thành tiểu sư thúc của chư vị?

Lão tăng cao niên nhất còn lại, ắt là nhị sư đệ của lão tăng Chưởng môn vừa vong mạng, chợt hắng giọng lên tiếng :

– Tiểu lão nạp chỉ vì tuân theo di mệnh, xin tạm chấp chưởng cương vị Chưởng môn. Nay có lệnh, thứ nhất tạm ngưng luận bàn về bối phận của tiểu sư thúc là có danh chính ngôn thuận hay không. Thứ hai cũng tạm ngưng, không được gây thêm bất kỳ tổn hại nào nữa cho La Từ Thông thí chủ. Và điều sau cùng là thứ ba, tiểu lão nạp tức khắc có thêm những phán lệnh, sau khi được xem xét tường tận mọi di vật đang do đại sư huynh cất giữ, và đã có di mệnh phó giao cho tiểu lão nạp. Tất cả rõ rồi chứ?

Chỉ có Tiểu Lượng là chưa rõ :

– Tại sao chúng ta không bắt giữ La tiểu tử, chí ít vì tội gã tự tiện xuất hiện ở đây, nhất là Kim Phật đàn này.

Lão tăng tạm quyền Chưởng môn lại thêm cơ hội tỏ rõ quyền uy :

– Tiểu lão nạp thật tâm không muốn thất lễ. Nhưng nếu tiểu sư thúc còn có bất kỳ lời nói hoặc thái độ nào tương tự thì chiếu theo môn quy, tiểu lão nạp quyết chẳng ngại đắc tội. Huyền Minh – Huyền Quang đâu, nghe lệnh.

Hai tăng nhân đứng hàng chữ ngũ, chữ lục lập tức ứng tiếng bước ra :

– Bọn đệ xin chờ lệnh.

Lão tăng tạm quyền hất hàm :

– Giám sát tiểu sư thúc. Nhưng không được vô lễ, trừ phi có thêm lệnh khác của bổn tọa.

Huyền Minh – Huyền Quang lập tức đứng về hai phía, ở hai bên Tiểu Lượng :

– Mong tiểu sư thúc lượng thứ.

Tiểu Lượng tái mặt, nhưng thật ra chỉ dám lầu bầu :

– Huyền Thông nhị sư điệt khá lắm. Nhưng để xem, Tiểu Lượng này sau đó có được nghe lời tạ lỗi hay không.

Huyền Thông là lão tăng tạm quyền lại ra lệnh :

– Để công bằng, lệnh cho tứ và thất sư đệ cũng giám sát La Từ Thông thí chủ.

Gã cười cười :

– Tại hạ bản lãnh kém, ai cũng thấy tại hạ đang bị thương như thế nào. Huyền Thông đại sư hà tất quá lo xa.

Nhưng hai nhân vật tục gia vẫn cứ tuân theo mệnh lệnh của nhị sư huynh Huyền Thông.

Riêng Huyền Thông lão tăng thì chợt tỏ ra ôn hòa nhã nhặn với gã :

– Lão nạp chỉ vì muốn xử sự công bằng, hầu tránh những dị nghị, cho lão nạp vừa mới chấp chưởng đã tỏ ra thiên vị. Huống hồ muốn báo thù cho đại sư huynh, lão nạp không những không quên lời đại sư huynh di ngôn căn dặn, mà còn biết rằng mai hậu vẫn nhờ nhiều đến La thí chủ. Nhưng để xem những di vật của đại sư huynh sẽ nói gì.

Và thật nhanh sau đó, Huyền Thông đã có trên tay đủ hai mảnh hoa tiên, từng do gã lưu lại cho lão tăng Chưởng môn nhân của phái Thanh Thành. Huyền Thông mở mảnh thứ nhất, không ngờ lại chính là mảnh do đích thân gã lưu tự. Thế nên, Huyền Thông lập tức nhìn gã :

– Là La thí chủ tự bút lưu thư? Cho hỏi, sao lại dặn tệ Chưởng môn phải đề phòng bất luận ai dù quen đến mức thâm giao, nhưng bất chợt có hành vi tợ như người mộng du? Phải chăng ám chỉ tà công Mộng Phách Bán Dạ Thủ của Mộng Cô ở núi Vân Mộng? Và lời dặn này đã có từ lúc nào? Liệu có can hệ gì đến thảm trạng vừa xảy ra cho tệ Chưởng môn chăng? Đã có một nhân vật ngay trong tệ phái do bị tà công lung lạc sai khiến, nên bất ngờ hành thích tệ Chưởng môn bằng tuyệt kỹ Nhất Kiếm Phá Tam Tinh – Hải Ma Lưu Huyết Sát ư? Vậy hung thủ là ai?

Gã càng nghe càng thán phục các kiến giải tỏ ra thật tinh tường của Huyền Thông lão tăng. Đồng thời cũng hiểu vì sao trước lúc mệnh chung, lão tăng Chưởng môn đã lập tức di ngôn phó giao toàn phái Thanh Thành cho Huyền Thông. Đấy là vì Huyền Thông thật xứng đáng, chỉ trừ mỗi một thái độ là đã từng ngấm ngầm câu kết với Tra Thái Tú và đã bị gã tình cờ nghe tận tai.

Do mãi nghĩ nên gã chậm đáp. Đến lúc gã toan đáp thì bất đồ từ bên ngoài xuất hiện một loạt chưởng kình cực mạnh, lao ào ào vào tận bên trong Kim Phật đàn.

“Ào…ào…”

Phát hiện có biến, Huyền Minh – Huyền Quang vì vẫn nhớ mệnh lệnh của nhị sư huynh nên lập tức cùng lôi Tiểu Lượng nhảy lùi, nép sát vào một vách Kim Phật đàn.

Tình trạng của gã La Từ Thông ắt cũng diễn ra tương tự nếu như không có tiếng quát cảnh báo của Huyền Thông đột ngột cất lên :

– Có gian tế. Mau ngăn chặn ý định hạ sát La thí chủ để diệt khẩu của gian tế.

Thì vừa lúc đó luồng chưởng kình cực mạnh đã xuất hiện cũng đột ngột ngoặc chuyển, cuốn thẳng về phía gã.

Tứ sư đệ và thất sư đệ của Huyền Thông lập tức từ hai phía cùng nhảy bật ra, đã đồng loạt dốc lực đả kình, đối phó với chưởng kình quả nhiên là cố ý hạ sát thủ gã La Từ Thông :

– Tôn giá là ai? Có biết đột nhập vào đây đã là một tử tội không? Sao còn dám lộng hành, ngang nhiên trước mặt bọn ta toan giở trò sát nhân diệt khẩu?

– Nhất định y chính là hung thủ đã sát hại đại sư huynh. Thất sư đệ hà tất phí lời. Đánh!

“Ào…”

“Ào…”

Nhờ đó gã có cơ hội nhận rõ gian nhân không chỉ là một cao thủ cố tình dùng một manh lụa che kín diện mạo, mà còn kịp phát hiện dường như gian nhân đang có một mưu đồ khác. Gã cũng tìm cách lẩn tránh, sao cho sinh mạng bản thân an toàn nhất, nói lên nhận định của gã :

– Bất luận thế nào, dường như chủ ý của đối phương đường đột xuất hiện thế này, là toan cưỡng đoạt để hủy bỏ các di vật đang do Huyền Thông đại sư sở hữu. Chư vị sao chưa gì đã vội phân khai? Hãy mau hợp lực đối phó, đừng để gian nhân toại nguyện.

Có cảm nhận gã nói đúng, Huyền Thông chỉ vừa kịp cất các mảnh hoa tiên vào người, thì nhân vật che kín chân diện đã bất ngờ di hình hoán vị, và rồi bất thình lình vươn tay chộp vào đại sư Huyền Thông.

– Hoặc giao vật hoặc nạp mạng. Huyền Thông ngươi mau chọn đi. Ha ha…

“Vù…”

Huyền Thông vội thối lùi, đồng thời nâng tả thủ lên, hợp với hữu thủ vừa mới cho vào bọc áo và lúc này vội vụt ra, tạo thành một chiêu liên hoàn, một trên một dưới, đối phó với chiêu chộp của nhân vật che kín diện mạo.

– Các hạ chớ vội đắc ý, trừ phi hóa giải được chiêu này của lão nạp.

“Ào…”

Huyền Minh – Huyền Quang cũng bất ngờ cùng lao vào tập kích gian nhân từ hai bên phía sau :

– Đã đến đây còn dám lộng hành. Tôn giá ngỡ phái Thanh Thành chẳng có người sao?


– Muốn đoạt vật phải đổi bằng sinh mạng. Gian nhân ngươi chọn lẽ nào. Đỡ!

“Vù…”

“Vù…”

Gian nhân bị hợp vây, liền cười gằn, nhân đó tự uốn bật toàn thân lên cao :

– Khá lắm. Thật không ngờ Huyền Thông ngươi thường nhật vẫn tỏ ra chậm chạp nhưng kỳ thực chỉ là giả vờ, đồng thời đã ngấm ngầm luyện được một trong Bát bảo tuyệt kỹ phái Thanh Thành. Bổn nhân thật sai lầm vì chẳng bao giờ chịu để mắt đến ngươi. Khá lắm. Ha ha…

“Vút!”

Phản ứng của gian nhân thật vi diệu, vừa uốn thân bật thoát xong đã lập tức lộn ngược người hạ thân, và dừng bên cạnh Tiểu Lượng.

Thật lạ là Tiểu Lượng không chút phản ứng, bằng chứng là đã dễ dàng để cho gian nhân chộp vào tay, khóa chặt và rồi buông tràng cười ngạo nghễ :

– Hôm nay bổn nhân không có cao hứng để tiếp tục đùa với bọn ngươi. Tốt nhất hãy mau mở đường, đừng để bổn nhân bị khích nộ, sẽ chẳng có bất kỳ thuận lợi nào cho bọn ngươi. Ha ha…

Hai nhân vật đệ tứ, đệ thất liền thừa cơ hội, xuất kỳ bất ý xông đến :

– Thật quá ngông cuồng!!

– Chính ngươi đang tự chuốc họa thì có. Đánh!!

Chợt có tiếng Huyền Thông quát nạt :

– Mau dừng tay. Không thấy sinh mạng tiểu sư thúc đang bị đối phương uy hiếp sao? Tất cả hãy lùi lại nhượng lối cho đối phương.

Gian nhân càng thêm cười đắc ý :

– Cũng đáng mặt một tân Chưởng môn của phái Thanh Thành đấy. Ha ha…

Chợt tràng cười của gian nhân bị cắt ngang, thay vào đó là loạt cười thập phần mãn nguyện của gã La Từ Thông :

– Hóa ra là lão? Thảo nào lão dám bảo là đã sai lầm vì không chịu để mắt đến đại sư Huyền Thông. Lão thật lợi hại, dù tiềm phục đã lâu vào phái Thanh Thành nhưng vẫn cam chịu khuất tất, mang thân phận một lão bộc già nua ngày ngày giữ cổng, nhưng vẫn không lợi hại bằng thân thủ Vô Ảnh của ta, đúng không? Ha ha…

Mảnh lụa che kín diện mạo của gian đã bị gã bất thần dùng thân thủ Vô Ảnh giựt mất. Và Huyền Thông bàng hoàng kêu :

– Sao lại là lão Hạc ngươi?

Nhận ra gian nhân chỉ là lão Hạc thường ngày vẫn mang dáng vẻ già nua vô dụng, ai ai cũng giật mình bàng hoàng. Kể cả Tiểu Lượng cũng vậy, gã bật kêu :

– Là lão ư?

Ngờ đâu đấy là cơ hội cực tốt cho lão Hạc thực hiện dụng ý độc ác. Lão bất thình lình chồm đến, nghiễm nhiên cũng kéo Tiểu Lượng theo, và lão chộp vào gã La Từ Thông :

– Để xem ngươi liệu còn tiếp tục “Vô Ảnh” đối với bổn nhân được bao lâu. Đỡ!

“Ào…”

Gã ung dung lách người :

– Nào, chư vị còn chờ gì nữa chưa ra tay báo thù cho Chưởng môn nhân. Chẳng phải tại hạ đã cảnh báo trước hung thủ là người không hề xa lạ ư?

Nhưng lão Hạc vẫn tiếp tục tìm cách chộp gã, vì đã có chỗ dựa :

– Không ai được manh động. Nếu bất tuân, chớ trách bổn nhân độc ác, nhất định sẽ kết liễu sinh mạng tiểu sư thúc ngươi ngay tại đây. Còn La tiểu tử, mạng ngươi phen này cũng tận rồi. Ha ha…

Ném chuột sợ vỡ vật quý, quả nhiên các sư huynh đệ của đại sư Huyền Thông chẳng một ai dám manh động.

Thấy vậy, gã đành tự lo thân, vừa lẩn tránh vừa tìm cách phản kích nếu có cơ hội :

– Lão tuy có thủ đoạn thật khá, vì ta cũng bị lão lừa ngay khi gặp lần đầu. Nhưng đừng ngỡ ta tin lão dám kết liễu sinh mạng gã kia như đã dọa. Vì…

Từ tay đang chộp của lão Hạc chợt bật thoát ra một thanh kiếm lấp lánh ánh hào quang. Và theo đó cũng một chiêu kiếm lợi hại chiếu xạ vào gã :

– Ngươi nên nạp mạng được rồi. Sát!!

“Vù…”

Gã thập phần kinh hãi, lập tức ngậm câm miệng, chỉ lo dồn lực vào cước bộ, cố bật thoát thật nhanh bên hữu.

“Vút!”

Nào ngờ chiêu kiếm của lão Hạc quá thần tốc, vẫn xuyên đâm vào tâm thất gã.

Nhưng lạ thay từ chỗ châm chỉ phát ra tiếng kêu ngân vang như là kim thiết và kim thiết gõ vào nhau.

“Keng!!”

Lão Hạc ngẩn người :

– Kim Cương Bất Hoại Thân??

Gã cũng ngẩn người nhưng lại lập tức hiểu ngay, khắp thân gã vẫn là nhục thể như mọi người, chẳng có chút nào đáng để gọi là Thiết Bố Sam hay Kim Cương Bất Hoại. Thế là gã tiếp tục lẩn thoát về bên hữu, chỉ chịu mũi kiếm kéo rách về phía tả, để nhân đó lao vọt ra ngoài Kim Phật đàn.

“Vù…”

Lão Hạc như cũng đoán hiểu sự tình, lập tức loang kiếm, kéo theo Tiểu Lượng vội lao đuổi gã bén gót :

– Tiểu tử ngươi thật là phúc lớn mạng lớn. Nhưng đừng mong chạy thoát bổn nhân. Đỡ!!

Có một luồng lực đạo lao đuổi theo gã.

“Ào…”

Gã nhớ đến một hành động trí giả từng có ở Tra Thái Tú, nên lập tức giũ mạnh hai ống tay áo về phía sau :

– Lão muốn chết thì cứ đuổi theo. Nhưng đừng trách mấy mũi ám khí của ta vô tình. Ha ha…

“Bùng!!”

Tiếng chạm kình tạo chân lực, lập tức được gã nương theo đó lao thoát đi nhanh hơn. Đồng thời, dường như ở phía sau, lão Hạc do úy kỵ nên chẳng dám đuổi theo nữa thì phải.

Và vì gã chẳng dám quay đầu lại để nhìn, đành tận dụng mọi cơ hội đào thoát càng xa càng tốt.

“Vút!”

Quả nhiên lão Hạc không dám đuổi theo gã nữa. Bằng chứng là lúc này gã đã kịp quay trở lại chỗ đang tạm quàn thi thể Tra Thái Tú. Và đích thực là chẳng phát giác bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào cho biết, có lão Hạc lẩn quẩn quanh đây và vẫn quyết ý truy tìm gã.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận