Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 26: Chương 26



Nam Mẫn lăn qua lộn lại, càng nghĩ càng phiền lòng, cuối cùng quả thực không ngủ được, cô bò dậy, gọi vào một số điện thoại: “Không phải muốn mời khách từ phương xa đến sao, tối nay luôn đi, em muốn uống rượu”.

Màn đêm như mực, nhưng ở Thủy Vân đèn đuốc lại sáng như ban ngày.

Đây là câu lạc bộ sang trọng lớn nhất thành phố Nam, hội viên VIP sẽ trực tiếp quét mặt đi vào bên trong, mắt của vệ sĩ đứng cửa giống như mã QR, không quen mặt sẽ từ chối, nửa câu cũng không được lải nhãi.

Một người đàn ông đeo kính râm đứng ở cửa, vẻ mặt lãnh đạm, nhìn thấy người quen cũng phớt lờ.

Mãi cho đến khi nhìn thấy chiếc xe Porsche màu đỏ lái vào trong tầm mắt, anh ta mới lộ ra vẻ vui mừng.

Anh ta bước lên nghênh đón mở cửa xe: “Còn tưởng rằng em không tới chứ, anh chờ em nửa tiếng rồi”.

“Chờ bên trong là được rồi, ra ngoài làm gì”.


Nam Mẫn tháo giày, thay bằng một đôi giày cao gót màu vàng kim, cô bước xuống từ trên xe, trên người mặc chiếc váy hai dây màu đỏ, mát mẻ lại quyến rũ, vệ sĩ ở cửa cũng nhìn đến ngẩn ngơ.

Cậu bảy lại đổi niềm vui mới? Cô gái này cũng xinh đẹp đấy.

Bạch Lộc Dư nhìn trang phục của Nam Mẫn, anh ta gật đầu đầy hài lòng: “Như vậy đẹp hơn nhiều, tuyệt hơn so với cả ngày em ăn mặc giống như nữ tu già”.

“Không biết nói chuyện thì im mồm”.

Nam Mẫn tức giận trừng mắt nhìn anh nhỏ, cô đi theo anh ta không một chút trở ngại, Bạch Thất dẫn cô đi vào phòng VIP, cô lắc đầu, ngồi xuống ở quầy bar: “Đi phòng VIP không thú vị, ở đây còn có thể ngắm mấy anh đẹp trai”.

Cô gọi một ly Vodka tại quầy bar, uống cạn nhưng mặt không đổi sắc, Bạch Thất nói: “Tửu lượng của em không tốt, uống ít một chút”.


Khách trong phòng VIP gây chuyện, giám đốc chạy tới mời Bạch Lộ Dư qua.

“Anh qua đó xem một chút, em ngồi ở đây đợi tôi, đừng chạy loạn đấy”.

Nam Mẫn phất tay, tỏ ý bảo anh ta mau đi đi.

Lâu rồi cô chưa tới nơi ăn chơi trác táng này, cũng rất lâu rồi không uống rượu, hết ly này đến ly khác, vị cồn lên não dần dần khiến cô say, các anh đẹp trai đến gần cô cũng ngày càng nhiều.

“Người đẹp, một mình à? Anh đây mời em một ly rượu nhé”.

Gò má Nam Mẫn đã ửng đỏ, cô nhìn người đàn ông, chìa ngón trỏ ra nhẹ nhàng lắc qua lắc lại: “Không được, anh quá xấu, làm tổn thương mắt tôi quá”.

“Con ranh thèm đòn…”, ngươi kia bị chê xấu thẹn quá hóa giận muốn ra tay, nhưng lại bị một người đàn ông cao gầy đi qua túm lấy cổ tay: “Đánh phụ nữ thì tính gì là có bản lĩnh? Nếu không hai chúng ta luyện tập một chút?”
Người đó bị làm cho trật khớp cổ tay, tự biết không đánh lại được, hắn ta giận quá không dám nói gì liền rời đi.

Người đàn ông cao gầy nhìn Nam Mẫn, trên khuôn mặt đứng đắn, khóe môi khẽ nhếch lên, đôi mắt hoa đào phong lưu hơi nhướn: “Cô gái xinh đẹp, chỉ uống rượu thì có gì thú vị, mời cô nhảy một điệu, có nguyện ý nể mặt không?”
Nam Mẫn ngước đôi mắt hạnh long lanh nước lên, ngắm thấy người đàn ông này tướng mạo không tồi, cô cười đầy ngốc nghếch: “Trông anh cũng đẹp trai đấy, cho anh quyết”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận