Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 36: Chương 36



Dụ Lâm Hải nhướng mi, nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy da, khoác áo vest màu đỏ bên ngoài, vừa gợi cảm vừa trưởng thành bước ra, mái tóc ngắn gọn gàng không che nổi khuôn mặt xinh đẹp, chiếc cổ thiên nga vô cùng quyến rũ.

Cô bước đi hăng hái, hoa tai tua rua kim cương bên tai khẽ rung rung, giống như chuông gió, càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng kiều diễm trên khuôn mặt thanh lệ của người phụ nữ.

Cũng như vậy, Nam Mẫn vừa bước ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng vô cùng quen thuộc trên ghế lô.

Ánh mắt hai người chính xác chạm vào nhau.

Bước chân Nam Mẫn khẽ dừng lại.

Trong khoảnh khắc đó, cô nghĩ mình còn chưa tỉnh rượu, quái lạ.

Dụ Lâm Hải, sao anh ta lại ở đây?

Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô như hổ đói của người đàn ông, rõ ràng là nhằm vào cô, có lẽ bằng cách nào đó anh đã điều tra ra thân phận của mình.

Nhưng đã ly hôn rồi, đương nhiên cũng không cần thiết phải đi lên chào hỏi, Nam Mẫn trấn tĩnh lại, tiếp tục đi về phía trước theo quỹ đạo ban đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thế tao nhã, khí chất tự tin.

“Đứng lại”, một giọng nói lạnh lùng từ trong ghế lô vang lên.

Nam Mẫn giống như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.

Đột nhiên một cơn gió mạnh tập kích, nắm lấy cổ tay của Nam Mẫn, vệ sĩ phía sau cô lập tức bước lên ngăn cản: “Anh làm gì thế?”
Tay đao vệ sĩ đánh đến, Dụ Lâm Hải giơ tay chặn lại, thấy sắp đánh nhau đến nơi, Nam Mẫn khẽ vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ lùi lại, sau đó ngẩng đầu mặt không biểu cảm nhìn Dụ Lâm Hải: “Anh này, anh làm tôi bị đau rồi”.

Cổ tay cô bị anh nắm chặt trong tay, quen anh lâu như vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh chạm vào cô.


Sau khi họ ly hôn.

Thật mỉa mai.

Dụ Lâm Hải nhìn đôi mắt lạnh lùng của người phụ nữ, khuôn mặt dịu hiền điềm đạm trước đây lúc này vừa lạnh lùng vừa xa cánh, giống như chưa từng quen biết anh, điều này khiến anh khó chịu và bực bội.

“Cô đang chơi trò gì vậy?”
Dụ Lâm Hải buông cổ tay cô ra, nhưng giọng điệu lạnh lùng đến mức khiến người ta sợ hãi: “Cô rốt cuộc là ai?”
Trợ lý bất mãn mắng: “Sao lại nói chuyện với cô cả của chúng tôi như vậy?”
Nam Mẫn xua tay, nhướng mắt lạnh lùng nhìn Dụ Lâm Hải: “Anh này, chúng ta quen nhau sao?”
Dụ Lâm Hải sửng sốt.

Cô vậy mà lại nói không biết anh? Cuộc hôn nhân ba năm đó chẳng là gì sao?
Anh âm thầm nắm chặt tay, có chút kích động muốn đánh người, tính khí kiềm chế nhiều năm gần như sắp bị người phụ nữ này làm cho tức giận đến không kìm chế nổi, anh nghiến răng: “Không biết tôi, vậy vừa rồi cô nhìn tôi làm gì?”
Nam Mẫn nghiêm túc nói: “Thấy anh đẹp trai thôi.

Sao nào, đẹp trai còn không cho người khác nhìn? Mặt của anh là điểm tham quan du lịch à, nhìn cũng phải trả phí?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận