Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 7: Chương 7



Nam Mẫn cũng lười đi tranh luận với mấy ông già đó, dù sao kẻ ác khắc có kẻ ác trị, ra khỏi tập đoàn, cô về thẳng nhà.

Trang viên nhà họ Nam, cũng được gọi là khu vườn hoa hồng, vốn là một công viên hoa hồng, vì mẹ của Nam Mẫn và Nam Mẫn đều thích hoa hồng, Nam Ninh Tùng liền mua mảnh đất này, xây thành một trang viên, làm chỗ ở cho ba người nhà họ.

Ba năm không về, Nam Mẫn lại có chút căng thẳng, là cảm giác hồi hộp khi trở lại quê hương ư?
Vì tình yêu mà tùy hứng suốt ba năm, không biết bố mẹ trên trời nhìn thấy liệu có trách cô.

Bây giờ là tháng tư âm lịch, tháng năm âm lịch, hoa hồng của thành phố Nam đã đến thời kỳ nở hoa, khí hậu thành phố Bắc lạnh hơn thành phố Nam, khi cô rời khỏi dinh thự nhà họ Dụ, hoa hồng vẫn chưa nở.

Ánh mắt Nam Mẫn tối lại, vừa nghĩ đến người đàn ông đó, lòng cô vẫn đau như lột da rút gân, nhưng đã quyết định bỏ đi, thì cô phải thử buông bỏ.

Chiếc xe lái vào trang viên, Nam Mẫn vội vàng muốn đi ngắm hoa hồng, nhưng đợi khi cô xuống xe, phát hiện vườn hoa hồng mà đích thân bố chăm bón đã biến mất, đổi thành hoa mẫu đơn, cỏ mọc um tùm.

Cơn lửa giận lập tức bốc lên đầu, ngồi không hưởng lộc thì cũng thôi đi, lại còn dám phá hủy vườn hoa hồng của cô!
Một đám không biết xấu hổ, coi cô chết thật rồi sao?
Bên tai bỗng vang lên tiếng cười, Nam Mẫn quay đầu nhìn, thì thấy hai cô gái nói cười vui vẻ từ trong đi ra, ăn mặc tinh tế xinh đẹp, mỗi người khoác bên tay một người đàn ông.


Cô gái đi trước mặc váy tơ lụa màu trắng, người phụ nữ đeo chiếc kẹp tóc vương miện kim cương càng vắt chân ghé sát lên đôi môi người đàn ông, giữa ban ngày ban mặt, hôn như không có ai bên cạnh.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
2.

Yêu Thầm Vợ Cũ
3.

Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động
4.


Đại Chúa Tể
=====================================
Người đàn ông đó phát hiện có người ở chỗ không xa, đúng lúc đẩy Nam Nhã ra, khi nhìn rõ khuôn mặt Nam Mẫn, mặt liền biến sắc, cả người suýt nữa trượt từ bậc thềm xuống, loạng choạng ngã xuống đất.

Anh ta như nhìn thấy ma, chỉ vào chỗ không xa, hoảng hốt kêu lên: “Mẫn… Nam Mẫn!”
Ánh mắt cả ba người còn lại cũng nhìn qua, khi nhìn thấy Nam Mẫn cũng sợ hãi theo, đều che miệng, Nam Nhã trực tiếp hét lên: “Cô là người hay ma?”
Nam Mẫn mặc đồ trắng, đứng trong bụi hoa mẫu đơn, ánh mắt lẫm liệt, đôi môi đỏ cuốn lên chế nhạo, giọng u ám lẳng lơ.

“Không làm việc xấu, thì không sợ ma gõ cửa.

Tôi đến đòi mạng của các người, Tần Giang Nguyên, Nam Nhã, các người chuẩn bị xong chưa?”
Bầu trời vốn trong xanh bỗng u ám, cuồng phong nổi lên, làm tung bay áo trắng và mái tóc đen của Nam Mẫn, cùng với ánh nhìn âm lạnh của cô, cả người như quỷ mị.

“A!”, Nam Nhã có tật giật mình ôm tai thất thanh kêu lên, đẩy hai người phía sau, chân nam đá chân chiêu chạy vào trong.

Tần Giang Nguyên bị dọa sợ đến ngốc nghếch, đờ đẫn nhìn Nam Mẫn: “Không, không phải tôi hại cô, đừng đến tìm tôi…”
Trong lúc sợ hãi, anh ta tóm lấy hòn đá cuội bên cạnh đập về phía Nam Mẫn, Nam Mẫn đưa tay bắt lấy một cách chuẩn xác, đôi mắt nheo lại, nhằm chuẩn đầu của Tần Giang Nguyên ném lại!
“A!”
Lại một tiếng thét, nói chính xác là ba tiếng thét, hai người còn lại đứng ở cửa, nhìn thấy máu tươi từ trên đầu Tần Giang Nguyên chảy xuống, cũng sợ đến suýt nữa đứng không vững, ham sống mãnh mẽ lùi về phía sau..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận